Tần Nhạc băng bó sơ vết thương sau gáy cho Chu Tiểu Cát, Doãn Thiên trong lòng Ninh Thành lại vùng vẫy hỏi, “Sĩ quan, Gà con có sao không? Sao cậu ấy chưa tỉnh?”
Tần Nhạc lắc đầu đáp, “Nhìn trạng thái con ngươi thì không có gì bất thường, tình trạng cụ thể phải tới bệnh viện kiểm tra mới biết, hi vọng chỉ hôn mê thôi.”
Sau khi quay về đội, Lương Chính bố trí Chu Tiểu Cát và Doãn Thiên lên xe jeep, đích thân lái tới bệnh viện. Toàn bộ thành viên tổ 4 cũng đi theo, Quách Chiến nhẹ nhàng nắm tay Chu Tiểu Cát, khẽ trò chuyện cùng cậu.
Đêm đó, Chu Tiểu Cát mơ màng tỉnh dậy, câu đầu tiên sau khi mở mắt là, “Anh Thiên đâu! Anh Thiên đâu!”
Doãn Thiên lập tức ôm chặt lấy cậu, mạnh mẽ siết cậu vào lòng, run rẩy nói, “Anh đây! Anh không sao!”
Chu Tiểu Cát bật khóc, khóc không thành tiếng, liên tục nghẹn ngào nói xin lỗi, bờ vai vốn chẳng hề rộng rãi rung lên bần bật, khiến cậu càng có vẻ nhỏ gầy.
Tại khoảnh khắc trượt chân, ý nghĩ duy nhất trong cậu là tháo dây thừng, nhưng tốc độ rơi xuống quá nhanh, cậu chỉ nhớ ngón tay mình vừa chạm tới móc leo núi thì cơn đau kịch liệt truyền đến từ sau gáy, thế giới đột ngột tối sầm, trước khi mất ý thức, cậu nghe thấy một giọng nói sốt ruột hô lên — “Chết rồi, kéo cả anh Thiên của mày xuống rồi!”
Doãn Thiên lau nước mắt cho cậu, thể hiện mình chẳng bị làm sao hết, không nói tiếng nào về mỏm băng, chỉ nói rơi trúng một cái động nông, khoan khoái nằm bên trong vài phút rồi được kéo ra.
Chu Tiểu Cát bán tín bán nghi, Ninh Thành phụ họa nói, “Lúc hai người ngã, chẳng phải Doãn Thiên thét lên một tiếng còn gì! Bọn anh lập tức quay lại cứu ngay, cái động đó vẫn chưa bị tuyết lấp kín, bọn anh phát hiện dễ như chơi.”
Quách Chiến gật đầu, “Đúng vậy.”
Chu Tiểu Cát chùi nước mắt, cúi gằm mặt, hai tay bứt rứt túm chặt lớp vải quần rằn ri, hạ giọng nói, “Em lại làm phiền các anh rồi, em…”
“Phiền gì đâu! Cú ngã của em còn giúp anh và mọi người luyện tập kỹ năng phản ứng nhanh và sơ cứu khẩn cấp ấy chứ!” Doãn Thiên lập tức ngắt lời, nháy mắt với Ninh Thành, “Đúng không?”
“Đúng.” Ninh Thành nói, “Coi như một bài huấn luyện thực tiễn ấy mà.”
Chu Tiểu Cát vẫn cúi mặt, ngón tay càng siết chặt chiếc quần rằn ri, Quách Chiến khoác vai cậu, dịu dàng nói, “Không sao mà.”
Doãn Thiên biết Chu Tiểu Cát đang nghĩ gì.
Nếu cậu không cắt ngang kịp thời, có lẽ Chu Tiểu Cát sẽ nhắc tới “rút lui”.
Xét theo lý trí, quả thật Chu Tiểu Cát không hợp để trở thành đặc công, tính nhẫn nại kém, cận chiến yếu, tố chất cơ thể không tốt, thành tích bắn súng cũng bình thường.
Cuối cùng Liệp Ưng chỉ giữ lại 5 người, với khả năng của cậu, chắc chắn không thể theo đến cùng.
Nhưng Doãn Thiên không nỡ.
Cũng biết có ngày cậu sẽ phải ra đi, nhưng vẫn cố chấp muốn ngày đó mãi mãi không bao giờ tới.
Cậu không thể quên hình ảnh Chu Tiểu Cát ngốc nghếch cười gọi cậu là “Anh Thiên” khi vừa tới Liệp Ưng.
Nhỏ bé như vậy, yếu ớt như vậy, đơn thuần như vậy.
Có lẽ từ lúc ấy, cậu đã thề sẽ bảo vệ cái đuôi nhỏ này.
Biệt danh “gà mái” thật chính xác mà.
Hửng sáng, Chu Tiểu Cát bị đưa vào một bệnh viện trực thuộc quân đội, Doãn Thiên cũng bị Lương Chính ném vào kiểm tra. Đám Ninh Thành nằm đợi trên băng ghế ngoài hành lang, gà gật ngủ, điều dưỡng tốt bụng lặng lẽ đắp thêm chăn cho các cậu.
Cuối tháng 9, nhiệt độ cao nguyên đã giảm tới dưới 0. Bởi môi trường khắc nghiệt, điều kiện tương đối eo hẹp, thiết bị sưởi ấm trong bệnh viện có hạn, tuyết rơi ngoài cửa sổ, nhiệt độ hành lang cũng rất thấp, điều dưỡng thường xuyên trông thấy các chiến sĩ biên phòng vừa đặt lưng đã ngủ, nên chuẩn bị sẵn chăn và túi nước nóng.
Doãn Thiên không có gì đáng ngại, nhưng phần eo và chân bị va đập, bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày.
Não bộ Chu Tiểu Cát không phát hiện sưng tấy, nhưng va chạm gây ra chấn động não, trước khi hồi phục không được huấn luyện cường độ cao.
Lương Chính lái xe suốt đêm nhưng không nằm trên ghế nghỉ ngơi như các đội viên. Hắn hút rất nhiều thuốc ngoài sân, hai mắt đầy tơ máu.
Giữa chừng Tần Nhạc gọi tới, nói tuyết rơi lớn, không thể tiến hành huấn luyện leo núi, đường cũng bị phong tỏa, đại đội đã trở thành một hòn đảo biệt lập.
Lương Chính thở dài, mệt mỏi nói, “Cho bọn chúng nghỉ ngơi chút đi, chúng quá mệt rồi.”
“Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát sao rồi?”
“Không có vấn đề lớn, nhưng cần thời gian hồi phục, Chờ tuyết ngừng tôi sẽ đưa chúng về, tới lúc đó phải nhờ đội trưởng Trương lái xe xúc tuyết mở đường.”
“Vậy lần sát hạch này…”
“Vẫn theo kế hoạch.”
Bên kia im lặng một thoáng, mấy giây sau, tiếng thở dài khe khẽ truyền tới.
“Tàn nhẫn quá.”
“Chúng ta cũng phải trải qua còn gì.”
Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát bị đưa vào phòng bệnh, bệnh viện bố trí cho các đội viên còn lại vào ký túc xá nghỉ ngơi. Lương Chính gõ cửa phòng họ, nói, “Đi tắm đi, chỗ này cung cấp nước nóng giới hạn, xong xuôi lên tầng 5 gặp tôi.”
Quách Chiến và Ninh Thành liếc nhau, dễ dàng đọc được suy đoán của nhau.
Nhất định là muốn trao đổi chuyện giữ hay không giữ lại hai người bị thương.
Huấn luyện đặc biệt trên cao nguyên tiến hành tới hiện tại, không ai biết bài sát hạch đào thải cuối cùng là gì.
Có thể là đánh giá theo nhóm giống trong rừng Vân Nam, cũng có thể là đánh giá theo năng lực cá nhân.
Trước khi lên đường, Quách Chiến còn nghĩ các tổ có đội viên dân tộc Tạng được lợi quá nhiều trên cao nguyên, đánh giá theo tổ thì hiển nhiên tổ 4 thiệt nhất, nhưng bây giờ lại một lòng hi vọng được đánh giá theo tổ.
Bởi vì chỉ khi hợp lại thành tổ, Chu Tiểu Cát và Doãn Thiên mới có hi vọng được ở lại.
Ninh Thành cũng hiểu rõ, tình trạng trước mắt của hai người họ hoàn toàn không có khả năng tự bứt phá vòng vây.
Ký túc xá của Lương Chính nằm cách ký túc xá của các đội viên 2 tầng, 6 người đi rất chậm, cuối cùng Giang Nhất Chu nói, “Thôi chúng ta đừng nghĩ nhiều, cố hết sức giúp hai người họ, đừng để phải nuối tiếc gì.”
Lương Chính mở cửa, nói thẳng, “Sát hạch cuối cùng của đợt huấn luyện đặc biệt này là leo sườn dốc cao 6000 mét, dài 100 mét, không quá dài nhưng tương đối dốc, khoảng chừng 70 độ. Tôi và Tần Nhạc sẽ đứng trên đỉnh dốc ghi lại thành tích cá nhân của các cậu.”
Quách Chiến nhíu chặt mày, bốn chữ “Thành tích cá nhân” khiến trái tim cậu đập mạnh.
Nhưng Lương Chính lại chuyển đề tài, “Tuy nhiên thành tích cá nhân không phải căn cứ để loại trừ, các cậu cũng không được xem bảng thành tích.”
Ninh Thành hỏi, “Vậy căn cứ loại trừ là gì?”
“Đánh giá cá nhân của 4 tổ trưởng.” Lương Chính nhìn Quách Chiến, khuôn mặt tuyệt không có nụ cười, “Sau khi huấn luyện đặc biệt hoàn tất, mỗi tổ phải đào thải 2 người, tổ trưởng quyết định ai đi ai ở, tôi và Tần Nhạc hoàn toàn không can thiệp.”
Quách Chiến há miệng, nhưng mãi không nói nên lời.
Sau khi về ký túc xá, không khí giữa 6 người trở nên quái dị. Không ai nói chuyện, tất cả cùng theo đuổi tâm sự riêng.
Ninh Thành nấn ná khó chịu, mở cửa nói, “Tôi đi xem Doãn Thiên.”
Quách Chiến định nói “Anh cũng đi”, nhưng lại không nói nên lời.
Dường như đi thăm Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát, tức là vứt bỏ đồng đội trong ký túc.
Ai cũng biết cậu rất tốt với Chu Tiểu Cát, ai cũng biết cậu muốn giữ Chu Tiểu Cát lại. Lúc này cậu thật sự có quyền quyết định đi hay ở, cậu sẽ vất bỏ một đồng đội khác để bảo vệ Chu Tiểu Cát sao?
Cẩu Kiệt và Vương Ý Văn cảm thấy vậy.
Chung Lăng Phong cũng cảm thấy sẽ như vậy.
Trong tổ 4, ba người họ đều không tiến bộ, Cẩu, Vương và Chu Tiểu Cát đều ở cuối xe, sau khi bị phản ứng cao nguyên nghiêm trọng, sức khỏe của Chung Lăng Phong vẫn không trở về trạng thái tốt nhất, vài lần kéo chân cả tổ.
Nếu dùng ba người họ để thay thế Chu Tiểu Cát, coi như cũng hợp lý.
Chung Lăng Phong liếc nhìn Quách Chiến, để lại một câu, “Nếu chọn tôi, cảm phiền nói cho tôi biết trước”, sau đó mở cửa đi xuống lầu. Vương Ý Văn và Cẩu Kiệt cũng đuổi theo, Cẩu Kiệt không hề cợt nhả như xưa, lực tay đóng cửa cũng mạnh hơn vài phần.
Quách Chiến nhìn cánh cửa lạnh như băng, hai tay chầm chậm ôm lấy đầu, nặng nề thở dài.
Giang Nhất Chu vỗ vai cậu, “Em tin anh sẽ có nhận định công bằng thôi.”
Có lẽ chỉ Giang Nhất Chu và Ninh Thành mới nói được những lời này.
Họ đủ xuất sắc, hoàn toàn không cần lo mình sẽ bị chọn.
Vì vậy họ mới có thái độ tách biệt, mới có vẻ “rộng lượng”, mới biết an ủi một câu “Em tin anh”.
Không thể trách ba người Chung Lăng Phong có vẻ “hẹp hòi”, những người không mạnh mẽ, đôi khi chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ mình.
Đáy lòng Quách Chiến rối bời, thậm chí trong một thoáng, cậu còn nghĩ “Hay là tự chọn mình vậy”, nhưng lại nhanh chóng gượng cười.
Cậu chưa bao giờ là kẻ nhu nhược chỉ biết né tránh.
Nhập ngũ đã là từ bỏ tương lai gấm vóc, sao cậu có thể tự cắt đứt con đường trở thành đặc công của mình?
Ninh Thành gọt cho Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát hai quả táo, lại đến căng-tin lấy hai suất cơm dinh dưỡng.
Táo là bệnh viện cho, cơm dinh dưỡng cũng không cần trả tiền. Hai bệnh nhân ăn ngấu ăn nghiến, chưa đến 3 phút, khay ăn đã sạch bóng.
Thói quen “ăn cấp tốc” luyện được từ lâu, nằm trên giường bệnh cũng không sửa được.
Ninh Thành mang hai chiếc khay đi rửa, trả lại căng-tin, quay về tán gẫu câu được câu mất với hai người.
Doãn Thiên hỏi, “Bao giờ bọn tôi được xuất viện?”
Chu Tiểu Cát hỏi, “Bao giờ chúng ta thi sát hạch vậy? Hạng mục sát hạch là gì?”
Ninh Thành ngập ngừng một thoáng, “Hai người cứ ở đây vài ngày, sát hạch… hình như là leo dốc.”
“Thế huấn luyện thì sao?” Doãn Thiên hơi cuống, “Các cậu cũng không về sao?”
“Không về được.” Ninh Thành lắc đầu, “Lương Chính nói khu vực đại đội tuyết rơi quá lớn, đường bị phong tỏa rồi.”
Doãn Thiên đảo đảo hai mắt, “Thế các tổ khác cũng không tập luyện được à?”
“Ừ, ở lại đây nghỉ ngơi hết. Chúng ta nghỉ bao lâu thì họ nghỉ bấy lâu.”
“Sau đó cùng leo dốc hả?”
“Chắc vậy.”
Doãn Thiên bật cười, đã dự liệu trước, “Thế thì không sao, nghỉ ngơi vài ngày, kiểu gì tôi và Gà con cũng hồi máu sống lại!”
Chu Tiểu Cát lại không tự tin như vậy, túm chăn khẽ nói, “Chỉ mong không vướng chân mọi người nữa.”
“Nói cái gì thế!” Doãn Thiên ném gối qua, “Chắc chắn tổ chúng ta sẽ không sao hết!”
Buổi chiều Giang Nhất Chu đến thăm hai bệnh nhân, Quách Chiến vẫn không đến. Chu Tiểu Cát hỏi thăm vài lần “Anh Chiến đâu”, Ninh Thành đều viện cớ cho qua.
Tối đến, Doãn Thiên xuống giường nói, “Tôi ra ngoài xíu.”
Ninh Thành nhíu mày hỏi, “Tuyết đang rơi đó, cậu định đi đâu?”
“Tôi đi ngắm mái nhà các kiểu ấy mà.”
“Cậu bệnh hả?”
“Không bệnh tôi ở đây làm gì?”
Khóe miệng Ninh Thành giật một cái.
Tuyết không lớn, nhưng nhiệt độ rất thấp, sân thượng đã bị phủ một lớp tuyết dày.
Doãn Thiên khoác áo lính ra ngoài, nhảy tới nhảy lui trên tuyết đọng như một thằng nhóc chưa lớn.
Ninh Thành bước tới ôm lấy cậu, khẽ nói, “Cẩn thận trượt chân.”
Cậu tiện thể rúc vào lòng Ninh Thành, bĩu môi bảo, “Ừa biết ròi.”
Ninh Thành biết cậu đang nghĩ gì, khẽ khàng vỗ lưng cậu, “Đâu phải không còn cơ hội, vẫn đủ thời gian mà.”
“Không thích ‘đụ’ thời gian.” Doãn Thiên tựa vào vai Ninh Thành, thì thầm, “Thích ** cậu cơ.”
“…”
“Cậu ** tôi cũng được.”
Ninh Thành nâng cằm cậu, hôn lên khuôn mặt cậu, “Tôi không hẹn lúc nào làm đâu.”
“Tại sao?”
“Nghe như cắm death flag.”
Doãn Thiên bật cười, “Cậu mê tín thế.”
“Không mê tín không được.” Giọng Ninh Thành rất khẽ, nhưng vô cùng dịu dàng, “Hôm qua tôi sợ muốn chết.”
“Gan nhỏ vậy.” Doãn Thiên cười hì hì, “Cậu đoán thử xem lúc đó tôi nghĩ gì?”
“Gì?”
“Tôi nghĩ sau khi ra ngoài sẽ dùng tư thế nào làm với cậu.”
Ninh Thành sửng sốt, bất đắc dĩ vò đầu cậu, “Cậu đúng là bất bình thường.”
Thật lâu sau, Doãn Thiên mới ngước lên nói, “Hôm qua tôi đặc biệt muốn làm với cậu đấy, vì hôm qua tôi tròn 20 tuổi rồi.”
Từ lúc yêu đương tới giờ, hai người chưa bao giờ hỏi sinh nhật của nhau.
Ninh Thành hơi lúng túng.
Bây giờ nói câu “Chúc mừng sinh nhật” cũng muộn rồi.
Doãn Thiên lắc đầu, “Đẹt mịn nó 20 tuổi mà vẫn còn zin!”
Ninh Thành lại ôm lấy cậu, tùy tiện hôn môi.
Doãn Thiên bịt kín khuôn mặt đỏ bừng, “Sinh nhật cậu là bao giờ?”
Đuôi lông mày Ninh Thành khẽ run run, quay đi chỗ khác.
Doãn Thiên truy hỏi, “Bao giờ thế?”
“Tháng sau.” Ninh Thành bất đắc dĩ đáp, “Muộn hơn cậu một tháng.”
Doãn Thiên sáng bừng mắt, vỗ lưng cậu cái “bốp”, hãnh diện nói, “Ê nhóc, quỳ xuống gọi anh đi!”