Doãn Thiên không muốn quay về ký túc xá, Ninh Thành bèn cùng cậu đi dạo quanh đại đội. Phía xa có khu rừng nhỏ tối hù, cũng may nhờ ánh trăng hắt lên mặt tuyết nên không mờ mịt lắm.
Doãn Thiên tựa vào thân cây, ôm chặt cổ Ninh Thành bảo, “Cậu hôn tui cái đi.”
Ninh Thành nâng mặt cậu lên, hỏi, “Sao thế?”
“Có gì đâu.” Cậu hít hít mũi, “Chỉ muốn cậu hôn tôi một cái thôi mà.”
Ninh Thành nhoẻn cười, khẽ khàng mổ một cái, cậu bất mãn hỏi, “Thế thôi hả?”
Ninh Thành đáp, “Cậu nói ‘Hôn một cái’ thì tôi hôn một cái còn gì.”
Cậu nhếch mép cười, ghé sát vào bảo, “Thế thêm cái nữa.”
Ninh Thành ghì chặt ót cậu, thô bạo hôn lên.
Cả hai cùng muốn chiếm thế chủ động, hai đầu lưỡi linh hoạt mạnh mẽ khiêu khích nhau, hôn nhau kịch liệt, nhịp thở cũng dồn dập theo.
Doãn Thiên dán chặt vào Ninh Thành, khó chịu cọ cọ thân thể cậu, hai tay cũng láo lếu mò vào bộ đồ lính vừa dày vừa nặng của cậu.
Ngón tay hơi lạnh được Ninh Thành nắm lấy.
“Đánh lén tôi hả?”
Mặt Doãn Thiên đỏ bừng, môi run run, đôi mắt nhòa hơi nước, khẽ nói, “Tôi… Tôi muốn làm.”
Ninh Thành nhướn mày, “Ở đây?”
“Ở đây.”
Ninh Thành gõ trán cậu, “Nghĩ gì vậy, rét căm căm thế này…”
“Muốn ái ân!”
“…”
Bụng dưới của Doãn Thiên nóng hừng hực, chỗ đó cũng dần cứng lên, cậu nhẹ nhàng cọ cọ phía dưới Ninh Thành, nhỏ giọng, “Tôi muốn làm ngay ở đây.”
Ninh Thành đè cậu lại qua lớp vải quần, hiển nhiên cũng động tình, đấu tranh một lát mới nói, “Hôm nay không được.”
“Vì sao?”
“Bất kể vì sao thì hôm nay cũng không được.”
Doãn Thiên “Ừ” một tiếng, nói, “Thế về thôi.”
Ninh Thành lại không cho cậu đi, khóa chặt cậu giữa mình và thân cây, nhanh chóng mở khóa quần lính rằn ri của cậu.
Bàn tay ấm áp cầm lấy vật nửa cứng của cậu qua lớp quần lót.
Doãn Thiên giật mình, chân nhũn cả ra.
Ninh Thành gác đầu trên vai cậu, khẽ nói, “Ôm tôi.”
Quần lót bị kéo xuống bắp đùi, lủng lẳng treo trên phần nhạy cảm, đỉnh vật cứng kiên cường chống đỡ mép quần, từ trên nhìn xuống lại có vài phần gợi tình nhếch nhác.
Doãn Thiên thấy xấu hổ, Ninh Thành lại thấy cực kỳ đáng yêu.
Cậu dùng ngón trỏ móc vào mép quần lót, nhẹ nhàng kéo ra, vật đã cứng ngắc từ lâu mang theo hai quả cầu, vui mừng nảy lên một cái.
Doãn Thiên vừa thầm mắng một câu “Đồ gà mẹ”, phần đỉnh đã bị Ninh Thành nắm lấy.
Khoái cảm như ong vỡ tổ, ùn ùn túa ra cả thân thể tứ chi.
Ba phần kích thích, bảy phần tung tăng.
Doãn Thiên vừa xấu hổ vừa hưng phấn, len lén liếc Ninh Thành, lại thấy Ninh Thành cũng dịu dàng nhìn cậu.
Trái tim dồn dập, đôi môi ngoan ngoãn dâng lên.
Nụ hôn đắm đuối, khoái cảm bên dưới từng đợt cuộn theo từng đợt, Doãn Thiên muốn rên, nhưng bị nụ hôn chẳng hề kỹ xảo của Ninh Thành chặn lại.
Tới lúc tách ra, đầu óc đã trống rỗng.
Ninh Thành bị bắn đầy tay, năm ngón tay mở ra, dịch trắng mờ mờ dấp dính từng sợi.
Doãn Thiên nghĩ bụng, mẹ kiếp cậu lần này đừng có liếm đấy!
Ninh Thành không liếm, chỉ hỏi, “Cậu xem cái này làm dầu bôi trơn có được không?”
Cậu muốn đè tôi hả?
Ngay bây giờ hả?
Sao bảo hôm nay không được cơ mà?
Doãn Thiên mở to mắt, tự nhiên thấy cúc hoa căng thẳng.
Nào ngờ Ninh Thành rút găng tay trong túi áo, lau sạch dịch trắng, còn thay cậu lau sạch thân dưới, mặc lại quần lót cho cậu, lẩm bẩm, “Không được, không đủ trơn.”
Trơn mẹ cậu ấy!
Doãn Thiên kéo quần dài lên, khẽ chửi, “Yếu sinh lý!”
Ninh Thành nhếch miệng, kéo lấy ót cậu, ghé vào tai cậu hỏi, “Nào nào, cho ngươi xem Thành gia có yếu sinh lý không nhé?”
Ngay khoảnh khắc ghé vào ngực Ninh Thành, Doãn Thiên đã cảm nhận được vật cứng của Ninh Thành chọc vào cậu, lưng cậu tê rần, thân thể lại bị xoay chuyển.
Ninh Thành nói, “Tay đâu.”
“Há?”
“Sờ đi.”
Đây là lần đầu tiên cậu thủ dâm cho Ninh Thành, lần trước chỉ lấy giấy lau hiện trường, lần này là thật sự cầm vật nọ.
Tim cậu đập thình thịch, hai tai nóng rực, mà Ninh Thành còn không tha cho cậu, lén lén cắn vành tai cậu, dùng lưỡi chầm chậm liếm láp.
Cậu nóng tới sắp nổ tung ngay tại chỗ.
Ninh Thành bắn vào ống tay áo cậu, cậu giơ tay lên, nhớ chuyện lần trước Ninh Thành làm trong WC, thế là cũng bốc đồng liếm một cái.
Thế mà Ninh Thành không xấu hổ, còn khẽ cười hỏi, “Mùi vị sao?”
Cậu chê bôi nhếch miệng cười, cũng lấy găng tay lau sạch sẽ.
Tất nhiên mùi vị chẳng ra sao cả.
Nhưng dưới thấu kính của cẩu háo sắc thì hình như cũng không tệ lắm.
Sửa sang lại thỏa đáng, hai người một trước một sau đi về đại đội.
Doãn Thiên nhìn nhìn cổ tay áo bị bẩn, than thở, “Làm sao giờ, mấy bộ khác chưa khô, bộ này không giặt được.”
Ninh Thành quay lại đá tuyết vào cậu, cười bảo, “Thế cứ mặc đi.”
“Dính cái ấy của cậu rồi!”
“Thì coi như tôi đánh dấu cậu thôi.”
Doãn Thiên líu lưỡi, thầm chửi lẽ ra mình không nên phổ cập khoa học ABO cho Ninh Thành.
Mấy hôm trước cậu khai sáng thế nào là đánh dấu cho Ninh Thành, nói Alpha đánh dấu Omega là tượng trưng cho quyền sở hữu. Ninh Thành hỏi vì sao Omega không được đánh dấu Alpha? Cậu nảy ra sáng kiến, bảo Omega cũng đánh dấu được Alpha mà, vẽ ký hiệu gì đó lên quần áo Alpha chẳng hạn.
Ninh Thành không chỉ nhớ kỹ, mà còn học tập thực hành.
Trước khi về ký túc xá, Ninh Thành chợt hỏi, “Đã nói tạm thời không làm cơ mà? Sao tự nhiên muốn làm?”
Doãn Thiên thở dài, cúi đầu đáp, “Vì tôi chẳng biết ngày mai sẽ có gì bất thình lình xảy ra.”
Ninh Thành sững sờ, lại ôm lấy cậu, nhè nhẹ vỗ lưng cậu.
Ngày hôm sau, Trương Khả Phàm và Tiểu Tạ lại đưa các đội viên lên núi.
Hôm nay luyện tập giữ tư thế đứng trên tường băng.
Các đội viên được tự dùng dụng cụ đục băng* trèo lên tường băng hơn mười mét, đục lỗ vừa đủ trên đỉnh băng để cố định dây thừng chuyên dụng.
*Là cái này:
f65d2078b3fb47e78589bdfab30a7fd7
Các đội viên huấn luyện tuyển chọn ráng sức nhiều hơn bộ đội biên phòng, tốn nhiều thời gian hơn, xác xuất thành công lại thấp hơn.
Trương Khả Phàm không mắng mỏ ai, chỉ đứng dưới tường băng, hết lần này tới lần khác sửa lại tư thế cho các đội viên.
Doãn Thiên leo chậm, lớp băng vừa dày vừa cứng, dùng đục băng đục lỗ phải mất sức khá nhiều.
Ninh Thành leo rất gần cậu, dù bản thân cũng khó khăn nhưng vẫn không ngừng khuyến khích cậu — bằng phương pháp kể chuyện hài bậy.
Sau mấy chuyến, các đội viên mệt tới nỗi nằm trên tuyết cũng ngủ luôn được.
Trương Khả Phàm cho họ nghỉ ngơi một lát rồi nói, “Dậy thôi, chúng ta luyện thể lực núi cao một chút.”
Lần này huấn luyện thể lực thú vị hơn lần trước, hai người một tổ đuổi nhau trên tuyết, người đuổi đẩy nhã người chạy thì đổi vai.
Trương Khả Phàm giải thích, đây là một phương thức huấn luyện truy nã trên núi tuyết, nghe thì dễ dàng, nhưng thực hành tương đối khó.
Doãn Thiên đích thân cảm nhận “Khó” này là khó bao nhiêu.
Núi tuyết này có độ cao 5700 mét so với mặt biển, tuyết phủ rất dày, đặt chân xuống là thành hố sâu, mà độ dốc mặt đất cũng không nhỏ, khi chạy rất khó giữ thăng bằng.
Ninh Thành chạy phía trước, Doãn Thiên ra sức đuổi theo, trên đường vồ ếch mấy lần, mặc dù không đau nhưng tiêu hao thể lực, đến khi bổ nhào được vào Ninh Thành thì cậu chỉ thấy thiếu máu thiếu mana, đứng dậy cũng chẳng còn sức.
Hơn nữa cậu còn chắc chắn rằng Ninh Thành cố tình để cậu bắt được.
Đổi vị trí, cậu vừa chạy 5 mét đã bị Ninh Thành đẩy nhào xuống tuyết.
Hai người lăn lộn trong tuyết, cậu chợt thấy ấn đường nóng lên, thì ra Ninh Thành nhân dịp không ai thấy, lén hôn cậu một cái.
Buổi tối về đại đội, cả người bủn rủn, định hôn lại một cái cũng chẳng còn sức.
Giang Nhất Chu hỏi Quách Chiến, “Sĩ quan có nói huấn luyện đặc biệt trên cao nguyên sát hạch thế nào không?”
Quách Chiến lắc đầu, “Anh hỏi Tần Nhạc nhưng ảnh không chịu nói gì cả.”
Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát, Cẩu Kiệt, Vương Ý Văn ngồi trên ghế xếp*, gật gù trao đổi tâm đắc gà nhép. Đại khái vì chẳng ai ngờ được tổ bốn người hạng bét lại bình an vô sự đến tận lúc này.
*Ghế xếp
3078880297_1419293670.310x310.jpg
Ninh Thành túm ót Doãn Thiên, kéo cậu dậy.
Doãn Thiên trừng, “Làm gì? Không thấy bọn tôi đang mở phiên họp à?”
“Ra đấm bóp cho Thành gia một lát.” Ninh Thành quang minh chính đại nằm bò ở giường dưới, chỉ vào sau eo bảo, “Mạnh vào.”
Doãn Thiên đứng trên giường, một chân đạp eo cậu, cái mạnh cái nhẹ rất đã ghiền.
Ninh Thành tha hồ hưởng thụ, sẵn đang mệt nên chẳng mấy chốc ngủ luôn.
Doãn Thiên sờ ống tay áo, còn giơ lên ngửi ngửi.
Chỉ có dấu vết rất mờ, cũng không có mùi gì hết, cậu cứ tưởng mình sẽ ghê tởm, nhưng ngửi vài lần lại âm thầm sung sướng nhoẻn cười.
Mấy ngày kế tiếp đều là huấn luyện núi tuyết cường độ cao, về ký túc xá chẳng ai nhắc đến chuyện “Ái ân”, nhưng tối nào Ninh Thành cũng sai Doãn Thiên đấm bóp eo hông. Mấy lần đầu Doãn Thiên còn tưởng cậu mỏi thật, sau mới lờ mờ nhận ra tên này chỉ đang chuẩn bị để làm mấy việc đáng thẹn thùng mà thôi.
Trước ngày thách thức đỉnh núi tuyết 6000 mét, Chu Tiểu Cát nhấp nha nhấp nhổm, đi lại lòng vòng trong ký túc xá.
Doãn Thiên ngứa mắt trấn an, “Đừng sợ, mai anh Thiên buộc mày vào eo!”
Ninh Thành cười, “Eo cậu khỏe nhỉ?”
“Ít nhất khỏe hơn eo cậu.” Doãn Thiên vỗ ngực đáp, “Không phải ngày ngày khóc lóc nhờ đấm bóp.”
Ninh Thành bĩu môi, dụi mắt một cái, ôm gối đầu bảo, “U hu hu, đấm bóp đi nà.”
Doãn Thiên tan chảy cả tim, tức khắc nhào lên giường đấm bóp cực kỳ hăng say.
4 giờ sáng, Lương Chính đánh thức các đội viên. Đoàn xe xuất phát trong màn đêm, hướng tới ngọn núi cao nhất.
Doãn Thiên ngồi xe Jeep ngắm mặt trời mọc, vầng thái dương ánh vàng rực rỡ chậm rãi nhô lên giữa núi tuyết trùng điệp, băng tuyết bàng bạc nhuốm màu hoàng kim chói lóa.
Lên đến miệng núi thì đã sáng bảnh, trời xanh mây trắng, gió nhẹ hiu hiu.
Trương Khả Phàm nói, “Thời tiết đẹp!”
Tần Nhạc cẩn thận kiểm tra trang bị của các đội viên, tươi cười động viên từng người. Hắn và Lương Chính đi theo cả đội lên núi, làm quân tiên phong cho các đội viên huấn luyện tuyển chọn.
Doãn Thiên đắc ý mãn nguyện, Ninh Thành cầm tay cậu, rỉ tai bảo, “Tối nay bọn mình về làm!”
Cậu mím môi thật chặt, cố gắng không bật cười vì háo hức.
3 tiếng trước, leo núi tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Giữa trưa, các đội viên ngồi trên tuyết, dùng lương khô mang theo làm cơm trưa.
Nhưng 2 giờ chiều, thời tiết bắt đầu thay đổi.
Vầng trời u ám, gió thổi tuyết bay, đập vào đội ngũ như sóng vỗ rì rào.
Trương Khả Phàm nhanh chóng ra quyết định, phải lập tức trở về, đợi thời tiết chuyển biến tốt mới tiếp tục leo.
Doãn Thiên hơi tiếc nuối, Chu Tiểu Cát bên cạnh thình lình té ngã, nhớ lại câu nói đêm qua, cậu vội vàng lấy dây thừng, buộc một đầu vào eo mình, đầu còn lại buộc vào eo Chu Tiểu Cát.
Trên đường rút lui, sắc trời càng lúc càng tăm tối, gió thổi càng lúc càng mạnh, rõ ràng là ban ngày mà âm u như mặt trời lặn đã nửa tiếng, tuyết cuộn vào mặt không mở nổi mắt.
Trương Khả Phàm lo sợ tuyết lở, thúc giục các đội viên tăng tốc.
Chu Tiểu Cát lún vào tuyết, mỗi bước đi là một bước khó, Doãn Thiên liều chết kéo dây thừng, dồn sức lôi cậu về phía trước.
Dần dần, hai người tụt xuống cuối hàng ngũ.
Ninh Thành và Quách Chiến dẫn đường ở phía trước đều không có thời gian nhìn lại phía sau.
Bất chợt, giây thừng rút lại đằng sau, tuy Doãn Thiên phản ứng nhanh, nhưng sức cậu không đủ kéo, chỉ trong chớp mắt, thân thể đã bị lôi tới một vùng trũng chẳng biết là ở đâu.
Giữa băng tuyết mịt mù, tiếng gọi ngắn ngủi chìm nghỉm trong gió rét gào thét cuộn qua.