Thời khắc khẩn cấp, Chu Tiểu Cát lại gọi bên ngoài lều, “Anh Thiên, dọn cơm!”
Doãn Thiên đẩy Ninh Thành ra, “vèo” một cái xốc mành chạy.
Sau bữa cơm, Lương Chính dặn mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi, sáng sớm mai dậy đúng giờ.
Đi hơn nửa ngày, độ cao tăng dần, ô-xy cũng không dư dả như ở đồng bằng, các đội viên đều thấy mệt mỏi, ra con suối nhỏ gần đó rửa mặt qua loa rồi chui vào lều của mình.
Nước suối là nước băng tan, lạnh thấu xương.
Lúc rửa mặt, Doãn Thiên chạy đi thật xa, lén lút dùng sữa rửa mặt quá đát trộm được.
Về lều thì Ninh Thành ghé mũi ngửi mãi, lẩm bẩm, “Sao cứ cảm giác ngửi ở đâu rồi nhỉ?”
Cậu khẽ hừ một tiếng, trùm chăn nói, “Mùi thơm cơ thể anh Thiên.”
Ninh Thành nguýt cậu, cũng chui vào chăn.
Bên ngoài có hai đống lửa trại, các chiến sĩ Tạng chủ động thay phiên canh gác. Ánh lửa xuyên qua vải lều, le lói chiếu xuống khuôn mặt hai người.
Doãn Thiên vùi hơn nửa cái mặt trong chăn, lén lút nhìn Ninh Thành ngủ bên cạnh.
Dã ngoại play cũng chỉ nghĩ mà thôi, chưa nói không có bao và dầu bôi trơn, dù có thì bây giờ cũng chẳng làm được.
Đây là thời khắc mấu chốt của huấn luyện tuyển chọn đặc công, không ai muốn thành tích bị ảnh hưởng vì làm những chuyện ấy.
Yêu đương thì vui, nhưng bất kể là Doãn Thiên hay Ninh Thành, đều biết nặng biết nhẹ.
Doãn Thiên ngắm Ninh Thành trong ánh sáng yếu ớt, vì mờ quá nên định xáp lại gần một tí, ai ngờ Ninh Thành mở bừng mắt, vươn tay ra khỏi chăn, mạnh mẽ ôm lấy cậu.
Cậu giật mình, vô thức định lùi ra, trán lại bị hôn một cái.
Giọng Ninh Thành khá lười nhác, hé mắt nhìn, “Ngủ nhanh, mai còn phải lên cao nữa.”
Tim Doãn Thiên đập rộn rã.
Ninh Thành chuyển động, ôm cậu chặt hơn, nói, “Nửa đêm chắc phải lạnh lắm, tôi ôm cậu trước, tới lúc lạnh cậu đỡ phải chui vào lòng tôi.”
Doãn Thiên dứt khoát vùi mặt vào lòng Ninh Thành.
Thầm muốn phỉ nhổ, nhưng cũng thấy ngọt ngào.
Chui vào lòng, không phải người yêu thì không làm được.
Đột nhiên, Doãn Thiên cảm thấy thật an tâm.
Ngủ một giấc ngon lành, tới khi Lương Chính thổi còi tập hợp, hai người mới mơ màng tỉnh dậy.
Doãn Thiên nhìn tư thế của mình và của Ninh Thành, mặt ngớ ra.
Chẳng hiểu gì cả, trước lúc ngủ tôi rúc vào lòng cậu, sao qua một đêm lại thành cậu rúc vào lòng tôi?
Còn nữa, sao cậu lại coi tôi là gối ôm?
Đừng kẹp lấy chân tôi được không?
Cậu thế này rất giống cún con động đực đó!
Hoạt động tâm lý của Ninh Thành không phong phú như thế, chỉ dụi dụi mắt, “Ồ” một tiếng tỏ vẻ “Tôi cũng chẳng biết vì sao”.
Ăn sáng xong, các đội viên lại xuất phát. Các chiến sĩ Tạng dọc đường hát ca, đội viên huấn luyện tuyển chọn hát bừa theo họ, dần dần cũng có người xuất hiện triệu chứng phản ứng cao nguyên.
Doãn Thiên cứ sợ mình có phản ứng cao nguyên, lên đến 3000 mét chưa thấy gì thì lại bắt đầu lo cho Chu Tiểu Cát, hỏi tới hỏi lui mấy lần, lần nào cũng lo lắng ra mặt.
Chu Tiểu Cát vốn đang chẳng làm sao, toe toét hát theo chiến sĩ Tạng, sau vài lần bị Doãn Thiên hỏi thì nghi ngờ cuộc đời, cảm giác hình như mình đúng là phản ứng cao nguyên thật.
Quách Chiến lập tức đuổi Doãn Thiên đi, bảo cậu ra quan tâm Ninh Thành ấy.
Doãn Thiên cười ha hả, chẳng hiểu Ninh Thành làm bằng sắt thép kim cương thì có gì mà phải quan tâm.
Ninh Thành mà lại phản ứng cao nguyên á?
Không thể nào!
Dù sao thì tên ấy còn chưa đọc truyện BL bao giờ mà đã tự học thành tài, lên làm công rồi kìa.
Doãn Thiên nghĩ, may mắn hơn thứ đọc bao nhiêu BL mà vẫn phải làm thụ như cậu nhiều.
Đấy nhìn đi, xã hội bất công thế đó!
Nhưng mấy tiếng sau, Doãn Thiên phát hiện, thực ra xã hội không bất công đến mức ấy.
Buổi tối hạ trại, Ninh Thành về lều rất sớm, cơm chiều cũng không ăn mấy.
Doãn Thiên thấy lạ, đi theo xem thử thì thấy Ninh Thành trùm chăn, cả người cuộn tròn.
Khoan hãy nói, mỹ nhân 1 mét 88 rúc vào chăn trông khá moe, giống bánh cuộn Thụy Sĩ.
Bánh cuộn Thụy Sĩ:
nam-thang-trong-tieng-dan-33-0
Doãn Thiên lại gần, chọt chọt mặt cậu, hỏi, “Cậu sao thế?”
“Khó chịu.” Ninh Thành khép hờ mắt, môi run run, “Đau đầu, tức ngực, căng mắt.”
Doãn Thiên giật mình, chết mẹ thế là triệu chứng phản ứng cao nguyên rồi!
Tần Nhạc vừa phát thuốc cho các đội viên hơi có phản ứng cao nguyên, lúc này vẫn ở bên ngoài hỏi thăm tình hình, Doãn Thiên vừa định kéo mành gọi “Sĩ quan huấn luyện” thì bị Ninh Thành túm lấy háng.
Cậu quay phắt lại, khẽ gầm, “Cái đ*t! Cậu túm chỗ nào thế hả?”
“Đừng gọi.” Giọng Ninh Thành không lớn, nghe có vẻ yếu ớt, “Tôi không sao, ngủ một giấc làm quen là được, đừng để Tần Nhạc biết.”
“Sao thế được? Cậu nghĩ phản ứng cao nguyên giống như thất tình chắc? Ngủ một giấc là khỏe?” Doãn Thiên lại nhét cậu vào chăn, nhíu mày bảo, “Cậu biết hậu quả nếu giấu giếm phản ứng cao nguyên mà! Hơn nữa không uống thuốc thì không chịu được đâu!”
Ninh Thành không đáp, nhìn chằm chằm Doãn Thiên.
Đôi mắt sóng sánh như nước hồ Thu, thành công truyền đạt ý tứ là “Thành gia không nghe, Thành gia ấm ức”.
Hiếm khi Doãn Thiên được thấy bộ dạng này của Ninh Thành, mềm nhũn cả lòng, hỏi, “Khó chịu lắm à?”
Ninh Thành gật đầu, buồn bực nói, “Giống như bị tảng đá to đè lên ngực.”
Doãn Thiên vừa xót xa vừa hơi buồn cười, hỏi, “Cậu hiểu cảm giác đá to đè ngực lắm cơ mà?”
Ninh Thành trừng mắt nhìn cậu.
Giống cô nàng mèo tự cho là mình dữ tợn.
Doãn Thiên âm thầm cảm thán, con người ấy mà, cứ ốm một cái là mất hết hình tượng. Ninh miu miu hôm qua ngông nghênh như thế, hôm nay chỉ biết nũng nịu thôi.
Ninh Thành cau mày, vẻ như cực kỳ khó chịu, vừa vuốt mắt vừa khẽ rên rỉ, nói, “Thiên bảo, đừng nói với người khác, Quách Chiến và Chu Tiểu Cát cũng không được nói.”
“Vì sao chứ?” Doãn Thiên sờ sờ trán cậu, “Họ sẽ không báo cáo với Lương Chính Tần Nhạc đâu mà.”
“Kiểu gì cũng đừng nói.” Ninh Thành chớp mắt mấy cái, lông mi ươn ướt, “Tôi không muốn người khác biết.”
Doãn Thiên thoáng sửng sốt, giờ mới biết là Ninh Thành đang ngạo kiều.
Cho rằng mắc phản ứng cao nguyên rất xấu hổ, cho rằng binh vương không được mắc phản ứng cao nguyên, cho rằng mắc phản ứng cao nguyên thì không phải binh vương chân chính.
Doãn Thiên nghĩ, chẳng hiểu nổi mấy thằng mũi nhọn các cậu.
Nhưng ngẫm lại, chú hổ đang uy vũ thô bạo đột nhiên biến thành mèo con thì đúng là hơi mất thể diện thật.
Cậu trìu mến nhìn Ninh Thành, cũng muốn giữ bí mật, nhưng lại muốn lấy thuốc ở chỗ Tần Nhạc, cuối cùng vỗ đùi, làm một quyết định anh dũng.
5 phút sau, cậu âu sầu ra mặt đi tìm Tần Nhạc, giống quả dưa chuột bị sương sớm vùi dập.
Tần Nhạc hỏi, “Phản ứng cao nguyên hả? Khó chịu chỗ nào? Có tiếp tục được không?”
Cậu trầm trọng gật đầu, xòe tay như ăn xin, khàn khàn nói, “Báo cáo sĩ quan, tức ngực, đau đầu, căng mắt, nhưng em chịu được, thầy xem em uống thuốc gì mới tốt ạ?”
Tần Nhạc dẫn cậu vào xe, lấy cho hai gói thuốc nhỏ, dặn dò, “Trước khi ngủ và sáng mai uống ba viên, nghỉ ngơi sớm đi. Ninh Thành không sao chứ? Dặn cậu ấy đêm nay chăm sóc cậu cẩn thận, nếu sáng mai tình hình nặng thêm thì đến gặp tôi ngay.”
Doãn Thiên quay đi, tự khen ngợi mình: Ông đúng là ảnh đế mà! Về sau Ninh Thành xuất ngũ làm bá đạo tổng tài, mình sẽ vào showbiz ngay, đảm bảo giành giải Kim Kê Kim Mã Kim Tượng!
Ninh Thành bị đút thuốc, mềm nhũn hôn cậu một cái.
Không lâu sau Tần Nhạc đến kiểm tra tình hình, Doãn Thiên chui vào chăn giả bệnh, Ninh Thành miễn cưỡng ngồi dậy, quan tâm săn sóc dém chăn cho cậu.
Tần Nhạc nán lại bao lâu thì Ninh Thành dém chăn bấy lâu, Doãn Thiên suýt bị ngạt chết.
Ban đêm, Doãn Thiên ôm Ninh Thành, nhận ra cậu run nhè nhẹ, thế là tim cũng nhói đau.
Vì sao mỹ nhân phải chịu khổ?
Sao người chịu khổ không phải là mình?
Ngày hôm sau, thần chú độc địa linh nghiệm.
Trời đổ mưa, buổi chiều tới thôn G cao 3500 mét, không ít đội viên hắt xì hơi.
Mưa cao nguyên dữ dội hơn mưa đồng bằng, giữa Hè tháng 8 mà lạnh như băng, chẳng may dính mưa thì những chàng lính thân thể cường tráng cũng có thể bị cảm.
Bị cảm tại khu vực cao hơn mặt biển rất nguy hiểm, nếu trùng hợp xuất hiện phản ứng cao nguyên thì có khả năng dẫn tới phù phổi.
Ninh Thành uống thuốc qua một ngày trông có vẻ uể oải, nhưng triệu chứng cao nguyên dần giảm bớt, cũng không bị cảm vì dính mưa.
Doãn Thiên lại phiền toái, giữa trưa nhức đầu, cuối cùng đến chiều mới biết cảm giác đá đè lên ngực là như thế nào.
Cậu lo lắng nghĩ, bỏ mẹ không xong rồi, Ninh Thành lây phản ứng cao nguyên cho mình rồi!
Nguy hiểm hơn là cậu bị cảm, hắt xì liên tục, chảy nước mũi chảy nước mắt, ban đêm còn phát sốt.
Tần Nhạc xem qua rồi nói, “Không nặng lắm, nhưng nếu trong 3 ngày không hết cảm thì chắc chắn không thể huấn luyện cao nguyên đặc biệt.”
Doãn Thiên hoảng, thầm trách mình không cố gắng, sốt ruột ứa nước mắt.
Không phải khóc, mà là nước mắt sinh lý.
Mắt cậu khó chịu quá, chằng chịt tơ máu, chớp vài cái là chảy nước mắt, lúc này trông lại giống rơi lệ vì sốt ruột.
Ninh Thành cũng bủn rủn tay chân, nhưng dù sao vẫn đỡ hơn hôm qua nhiều, bèn xách nước nóng về, cẩn thận lau mặt và tay chân cho cậu.
Lúc sắp xếp lại vật dụng thì sữa rửa mặt hết đát bị phát hiện.
Khóe miệng Ninh Thành giật giật, nói, “Biết ngay là cậu trộm mà. Cậu rửa cái gì thế hả?”
Rửa mặt! Doãn Thiên nghĩ.
Ninh Thành ném sữa rửa mặt, rót một cốc nước nóng, thổi nguội mới đút cho cậu, thấy cậu liên tục thở dài như bị đào thải tới nơi thì dịu dàng bảo, “Đừng lo, trong 3 ngày chắc chắn sẽ khỏi.”
Doãn Thiên nhếch miệng cười, thầm nghĩ cậu có phải thần tiên đâu, cậu nói không tính.
Ai ngờ Ninh Thành lại ngồi nghiêm chỉnh, bảo, “Không tin thì cứ cầu nguyện với tôi này.”
Nguyện cái lồng gì?
Cậu là Quan Âm Tống Tử à?
Ninh Thành bắt được tay cậu, đặt trước ngực mình, nói, “Bạn trai cậu thiêng lắm, nguyện vọng gì cũng thực hiện được.”
Tự nhiên Doãn Thiên buồn cười, cười thì ngực đau hơn, suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Thế bây giờ cậu hôn tôi cái đi.”
Trong ký túc xá có ít nhất 7 đội viên, cậu đồ rằng Ninh Thành không dám hôn cậu.
Ninh Thành nhướn mày, quả nhiên quay sang nhìn nhìn đồng đội, tựa hồ đang nghĩ phải làm cách nào.
Doãn Thiên rên rỉ, thấp giọng bảo, “Thiêng cái quần.”
Ninh Thành đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cậu, thình lình cầm lấy cặp lồng, gõ ầm ĩ như hồi bắn súng.
“Xin mời xin mời! Đi ngang qua không nên bỏ qua!”
Da đầu Doãn Thiên ngứa râm ran, không biết tên này lại định làm gì.
Ninh Thành gọi hết đồng đội tới, đường đường chính chính nói, “Doãn Thiên bị cảm, muốn lây cho tôi. Vừa nãy cậu ta khiêu khích tôi, nói tôi không có gan hôn miệng cậu ta. Các anh em nói xem, tôi là loại không có gan thế sao?”
Đối với đám con trai trên dưới 20 tuổi, bị nói “Không có gan” cũng khó chịu như bị chửi là đồ thái giám.
Quách Chiến bất đắc dĩ cười cười.
Doãn Thiên nghĩ, mẹ kiếp đủ lắm rồi đấy!
Đồng đội nhao nhao “Hề hề hề”, vỗ tay hô “Hôn đi”.
Ninh Thành cười rõ thuần khiết vô tội, nhướn mày với Doãn Thiên.
Đẹp quá trời ạ!
Doãn Thiên gào thét trong lòng.
Ninh Thành cúi xuống, một tay chống lên đầu giường, một tay nắm lấy cằm cậu, dùng tư thế bá đạo tổng tài tiêu chuẩn hôn một cái.
Chu Tiểu Cát nghiêm túc nhìn, cảm giác tư thế này rất đẹp trai, quyết định tìm cơ hội học tập.
Hôn xong, các đồng đội hóng hớt tản ra.
Ninh Thành ngồi bên giường chùi miệng, cười hỏi, “Sao? Bạn trai thiêng không?”
Doãn Thiên che ngực, cố gắng bình tĩnh lại.
Nhưng mà không bình tĩnh được.
Trong đầu chỉ có chu choa ơi thật là đẹp quá đi thôi!
Môi thật là mềm! Động tác thật là phóng khoáng!
Ninh Thành lại hỏi, “Bạn trai thiêng không?”
Cuối cùng Doãn Thiên mới hoàn hồn, ngước mắt theo dõi cậu, thầm nghĩ cậu thiêng thế sao không làm yêu quái đi?
Làm đặc công làm khỉ gì?
Vào showbiz với tôi đi!
Doãn Thiên nghĩ, chắc chắn Ninh Thành là thần đồng diễn xuất.
Không thì tại sao có thể show ân ái trước mặt mọi người một cách đúng lý hợp tình như vậy?
Ninh Thành nhìn mặt cậu biến đổi lộn xộn, một lát sau mới thôi cười bỉ ổi, xoa đầu cậu, nghiêm túc nói, “Có tôi ở đây, chắc chắn cậu sẽ khỏi.”