Doãn Thiên bị thương không nặng, nhưng đau dữ dội, gai sắt đâm vào da non trên bẹn cậu, vài cái còn suýt đâm vào ‘thằng nhỏ’, vết thương rất khó nói.
Lúc này Ninh Thành định lột quần cậu, cậu túm chặt không cho lột, hổn hển bảo, “Quay về, quay về lột!”
Hôm đó không ít người bị thương, ký túc xá lại nồng nặc mùi thuốc.
Chu Tiểu Cát xách nước nóng tới, trơ mắt nhìn Doãn Thiên bị Ninh Thành lột quần.
Doãn Thiên nằm sấp trên giường, phần đùi lộ ra toàn máu là máu.
Ninh Thành một tay cồn một tay bông, nghiêm túc nói, “Ráng chịu chút.”
Cồn lau sạch máu, ngấm vào vết thương. Những vết thương như đội hợp xướng, cơn đau như phần đơn ca trong hợp xướng, ngươi ca hát ta phụ bè, Doãn Thiên đau đớn vùi mặt vào gối, im lìm rên rỉ.
Khử trùng xong thì bôi thuốc. Tát thuốc bột, trét thuốc mỡ, Ninh Thành xử lý cẩn thận, Doãn Thiên lại chỉ có thể cảm nhận nỗi đau.
Quấn băng xong, Ninh Thành vỗ vỗ sau ót cậu, nói, “Lật lại, tôi xử lý đằng trước cho.”
Đằng trước ý là bẹn.
Doãn Thiên thấy rất xấu hổ, ôm gối thà chết không nhúc nhích, Ninh Thành dỗ dành hai câu thấy chán, ỷ mình khỏe, túm vai lật cậu lại, nhíu mày hạ lệnh, “Cởi quần lót ra!”
Doãn Thiên lập tức kẹp chặt hai chân, vội vàng bịt háng, sợ hãi nhìn Ninh Thành.
“Cởi quần lót” là câu mỹ nhân nên nói sao?
Là câu một thằng con trai có thể nói với một thằng con trai khác sao?
Phiên dịch lại thì chẳng phải là “Anh muốn chịch cưng” sao?
“Cởi ra! Che cái gì?” Ninh Thành túm mép quần cậu, cố sức mãi không kéo được xuống, ánh mắt chợt sâu xa, ghé sát vào thủ thỉ, “Cậu bị đâm vào bi à?”
Doãn Thiên suýt thì hộc máu.
Một thằng con trai rỉ tai một thằng con trai khác, dùng giọng điệu “Anh muốn chịch cưng” nói “Cậu bị đâm vào bi”, rốt cuộc là ý gì?
Ninh Thành ngẫm nghĩ, hỏi tiếp, “Hay là tr*m cũng bị đâm rồi?”
Doãn Thiên vừa định rống “Không”, cổ tay đã bị tóm lấy.
Lúc này Ninh Thành thô bạo dùng sức, mạnh mẽ kéo tay cậu ra, cấp tốc lột nốt mảnh vải cuối cùng của cậu, nói, “Cho tôi xem!”
Cái gọi là thoáng háng lọt gió, cuối cùng Doãn Thiên cũng cảm nhận được rồi.
Tại nháy mắt lọt gió, cậu dùng cả hai tay che mặt, không dám chấp nhận sự thực mình bị Ninh Thành nhìn hết trơn rồi.
Ninh Thành một tay đè chân cậu, ép cậu làm tư thế mở rộng, 3 giây sau bình luận, “Bi có bị đâm đâu, tr*m cũng lành lặn không sứt mẻ gì.”
Doãn Thiên bụm mặt nghĩ, bây giờ nói cũng vô ích, danh dự của tôi đã không thể trở về trước khi bị tổn thương.
Các đội viên đều tự xử lý vết thương, Chu Tiểu Cát đã chạy vào phòng bếp, không ai chú ý tới Doãn Thiên bị lột quần lót. Mà dù chú ý thì cũng chỉ cười nhạo một câu “Phơi tr*m trước công chúng đã cân nhắc cảm nhận của người khác chưa”.
Dù sao thì nhà tắm trong doanh trại cũng không có vách ngăn, phơi tr*m chẳng phải chuyện ly kỳ gì.
Nhưng phơi tr*m ở nhà tắm là một chuyện, bị người ta lột quần lót lại là chuyện khác, Doãn Thiên xấu hổ yếu ớt giãy giụa, chỉ muốn chôn mặt vào lòng bàn tay, im lặng làm con đà điểu.
Đồng thời nhìn lén vẻ mặt Ninh Thành qua kẽ ngón tay.
Ninh Thành lại cầm cồn và bông lên, nói, “Nhưng chỗ này với chỗ này xước rồi, phải bôi thuốc.”
Nói “chỗ này với chỗ này” thì những ngón tay mảnh mai chọt chọt bẹn Doãn Thiên.
Doãn Thiên run cả da đầu, ‘cái ấy’ từ từ dựng lên.
Ninh Thành thế mà chẳng nói chẳng rằng ấn ‘cái ấy’ xuống, nhíu mày bảo, “Đừng có động dục, đang bôi thuốc!”
Đạch mọe! Động dục!
Đạch mọe cậu là Omega mà lại dùng từ động dục với một Alpha như tôi!
Mà cậu vừa ấn chỗ nào của tôi thế?
Cậu vừa cầm cái ấy của tôi đấy à?
Doãn Thiên âm thầm mắng chửi, nhưng tay thì trước sau vẫn không dám rời khỏi mặt.
Bởi vì cậu biết, một khi buông tay ra, Ninh Thành sẽ nhìn thấy cái mặt như chiếc đèn lồng đỏ cực bự của cậu.
Da ở bẹn non hơn chỗ khác, lau cồn tất nhiên càng đau hơn.
Doãn Thiên không thể không run rẩy, toát mồ hôi lạnh, Ninh Thành thấy cậu đáng thương, vừa lau vừa nói, “Sắp xong rồi.”
Đau quá thì rút chân về là bản năng. Doãn Thiên nhịn không được khép chân vào, Ninh Thành lại chẳng chút thương tình tách ra, răn dạy, “Cậu đừng nhúc nhích nữa, khép chân vào thì tôi bôi thuốc kiểu gì?”
Vốn là ý tốt, nhưng tư thế lại rất thiếu trong sáng.
Doãn Thiên từ kẽ ngón tay nhìn lại, chỉ thấy hai chân mình bị gấp thành hình chữ M, Ninh Thành thì như vậy như vậy giữa chữ M.
Xấu hổ không nhìn nổi, mà cảm giác đau đớn vẫn không ngừng xông từ bẹn lên não, tuy không giống kiểu đau đớn trong H văn, nhưng vị trí đau rất là gần nhau!
Doãn Thiên nhập vai càng lúc càng hăng say, tới khi Ninh Thành xử lý xong vết thương cho cậu, đứng dậy khỏi giường thì cậu còn tình chân ý thật nghĩ đến một từ: Chơi xong dông.
Ơ đẹt cái gì cái gì cái gì thế?
Ninh Thành cất thuốc men, quay lại thấy cậu vẫn bụm mặt thì mất hứng hỏi, “Cậu làm gì thế, tay mọc trên mặt à?”
Cậu nào dám bỏ tay xuống, ấp úng đáp, “Cậu để tôi nghỉ một lát…”
Ninh Thành lại cứ tò mò, còn đặc biệt thích làm khổ cậu, thế là ngồi xổm xuống, nắm cổ tay cậu kéo ra.
Đọ sức mạnh, đọ cận chiến, cậu không thắng nổi Ninh Thành.
Cậu tự biết mình, nhưng vẫn muốn nỗ lực một phen.
1 giây sau cậu nghĩ, tại hạ thua rồi.
Ninh Thành trông thấy bản mặt đỏ rực như đèn lồng của cậu, cười mất hết cả hình tượng, ngồi bệt xuống đất bảo, “Không phải chứ Gà mái? Da mặt mỏng thế? Bị tôi nhìn chỗ ấy thôi mà, sao lại như bị tôi chịch thế?”
Chu Tiểu Cát đánh rớt cặp lồng xuống đất loảng xoảng, lắp bắp hỏi, “Anh Thiên… Bị chịch?”
Quách Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, “Gà con, nghe gì cũng đừng nghe một nửa chứ?”
So với trật khớp mắt cá, bị lưới sắt đâm cơ hồ chẳng đáng gì. Sáng sớm hôm sau, Doãn Thiên lại phơi phới đứng trong hàng ngũ, chịu đựng cơn đau thỉnh thoảng nhói lên, bắt đầu một ngày khổ luyện.
Có bài học hôm trước, Ninh Thành càng dán mắt vào cậu, lúc nghỉ ngơi giữa đường thì chạy tới chẳng nói chẳng rằng kéo quần cậu, chuẩn mực chính nghĩa nói, “Tôi xem còn chảy máu không.”
Tất nhiên Doãn Thiên không muốn bị lột quần lần nữa, nhưng trong lòng lại hơi vui vui.
Dù sao được quan tâm cũng là chuyện vui mà.
Sau đó quá trình lột quần trở nên kỳ quái.
Ninh Thành cứ khăng khăng phải lột, Doãn Thiên đấu tranh tư tưởng, người tí hon trong đầu lúc thì nói “Cần danh dự”, lúc lại bảo “Phải quan tâm”, vì thế phản ứng và hành động bên ngoài biến thành đã nghiện còn ngại.
Giằng co một lát, Ninh Thành thắng, xem xét một lát rồi thỏa mãn nói, “Ừ, không chảy máu.”
Nói xong thì bỏ đi.
Doãn Thiên vừa mặc quần vừa nghĩ, mả mẹ mài chỉ biết cởi xuống không biết mặc lên à?
Sau khi mặc quần tử tế lại suy sụp nghĩ, bộ dạng đã nghiện còn ngại vừa rồi của ông thật giống tiểu thụ “ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật”.
Rõ là sấm sét giữa trời quang, ngoài cứng trong mềm.
Lần này lại tới trước lưới sắt uốn vòng, Doãn Thiên nhảy tại chỗ vài cái, định chạy lấy đà rồi phóng qua như vận động viên vượt rào.
Nhưng Ninh Thành kéo ba lô của cậu ngay lúc cậu chuẩn bị xuất phát.
Đ*t!
Cậu bực bội quay đầu, oán giận nói, “Một tiếng trống tăng dũng khí, hai tiếng trống giảm dũng khí, ba tiếng trống mất dũng khí! Hồi đi học cậu không học bài này à?”
Ninh Thành không tranh cãi với cậu, hỏi lại, “Hôm qua vừa ăn gai đầy mông, hôm nay vẫn dám nhảy nữa à?”
“Đạch!” Doãn Thiên tránh thoát, vỗ ngực nói, “Gì mà không dám? Đặc công chết còn chẳng sợ mà đm lại sợ đau à?”
Ninh Thành nhướn mày, huýt sáo, khẽ dí trán cậu một cái, “Thế không phải không muốn làm đặc công à?”
“Tôi…” Cậu ngớ người, lúc này mới nhớ mình thuộc dạng người “Thà chết chứ không làm đặc công”.
Từ bao giờ mà không chán ghét doanh trại như trước nữa?
Từ bao giờ mà không nhìn đặc công như con mãnh thú nhìn dòng nước lũ nữa?
Từ bao giờ mà đâu bắt đầu coi mình là một… đặc công không sợ chết?
Doãn Thiên mở to mắt, lại “Tôi” lần nữa, một bóng dáng mờ ảo dần hiện rõ trong đầu.
Nụ cười của người nọ hòa tan dưới ánh nắng, cậu không nhìn rõ, nhưng vẫn nghe thấy người nọ dịu dàng hỏi, “Lớn lên Tiểu Thiên muốn làm gì?”
Một âm thanh non nớt đáp, “Làm đặc công giống anh!”
Ninh Thành nở nụ cười, bóp vai cậu một cái, vừa nhanh nhẹn chạy tới lưới sắt vừa hô, “Đi theo tôi!”
Doãn Thiên lắc đầu quầy quậy, hình bóng dưới ánh nắng không còn, giọng nói dịu dàng và non nớt cũng biến mất, trước mặt chỉ còn khói súng hệt như chiến trường thật sự, và bóng dáng cao lớn, đáng tin cậy của Ninh Thành.
Cậu lấy lại bình tĩnh, cất bước chạy về phía trước.
Trước lưới sắt, Ninh Thành chợt ngừng lại, ném ba lô, hạ thấp người, hô to với cậu, “Đạp lên lưng tôi mà nhảy!”
Ngoài dự đoán, nhưng chẳng biết sao lại không bất ngờ. Doãn Thiên chỉ ngập ngừng chốc lát rồi lùi lại sau một bước, co chân đạp lên lưng Ninh Thành, bật người nhảy qua lưới sắt.
Khoảnh khắc đáp xuống đất, cậu bưng kín ngực theo bản năng. Trái tim đập rất nhanh, không biết vì chạy tốc độ cao hay vì thứ gì khác.
Ninh Thành đeo lại ba lô, tăng tốc chạy lấy đà, thoải mái vượt qua lưới sắt, nắm lấy tay cậu nói, “Đi, nắm chắc thời gian.”
Một đường chạy điên cuồng, về phía điểm cuối, về phía tương lai.
Mấy lần Doãn Thiên ngoái lại nhìn khuôn mặt nghiêng của Ninh Thành, lần nào cũng cảm giác có thứ gì đó điên cuồng sinh sôi trong thân thể.
Mang theo vui sướng, mang theo chờ mong, mang theo hồi hộp như chú nai con chạy loạn.
Mấy ngày sau, mắt cá chân Doãn Thiên hoàn toàn lành lặn, các vết thương gai đâm cũng liền da. Lương Chính từng bước bổ sung xạ kích vào huấn luyện thể lực dã ngoại hằng ngày, cũng thông báo súng lục, súng trường, súng bắn tỉa đều là hạng mục sát hạch.
Doãn Thiên lơ đãng nhếch miệng cười, Quách Chiến lặng lẽ giơ ngón cái với cậu.
Huấn luyện xạ kích mở đầu bằng súng lục cự ly gần, luyện tốt một hạng sẽ tiến hành hạng tiếp theo.
Ninh Thành cầm súng lục kiểu 92, ban đầu bắn không tồi, về sau càng bắn càng hấp tấp, số lần chệch khỏi bia càng lúc càng nhiều.
Quách Chiến nói với Doãn Thiên, “Em đi hướng dẫn cậu ấy đi.”
Doãn Thiên vừa nghe thế thì nhiệt tình hẳn, ưỡn ngực ngẩng đầu, diễu võ dương oai đi đến trước mặt Ninh Thành, khoa trương ho khan vài tiếng, đắc ý hỏi, “Vị đồng chí này, tình trạng hôm nay không tốt hả?”
Ninh Thành lườm cậu một cái.
Thực ra không phải Ninh Thành bắn súng không tốt, mà là so với thành tích phi nhân loại ở các hạng mục khác thì tài bắn súng của cậu chỉ như một thằng nhỏ chưa mọc tóc, đã vậy cậu còn thích lên mặt dạy đời, thường xuyên tuần tra sân bắn, chỉ điểm cho các đồng đội trình độ cũng chẳng khác mình là bao.
Đám Thẩm Ngọc Vĩ thấy cậu phiền, trông thấy cậu là đuổi, Quách Chiến giả vờ khiêm tốn lắng nghe, nghe xong thì tìm Doãn Thiên, nói thời khắc làm thầy của em tới rồi.
Doãn Thiên không hổ là Vua súng của tổ 4, súng lục 10 mét vòng ngực đều bắn trúng vòng 10, thậm chí còn bắn trúng vào chính giữa con số “0” nhỏ xíu của số “10”.
Thành tích như vậy, một số quy tắc còn gọi là “Vòng 11”.
Nói theo cách thịnh hành thì tức là, kiêu hãnh hơn người khác 1 điểm.
Ninh Thành lại không kiêu hãnh nổi, vòng 11 thì thôi khỏi phải nghĩ, bắn trúng bên rìa vòng 10 đã là cảm ơn trời đất, trúng vòng 7, 8 là chuyện bình thường, tâm trạng không tốt có khi còn bắn lệch sang cái bia hàng xóm.
Doãn Thiên đứng sau lưng cậu, giơ hai tay ôm cậu vào lòng, cánh tay áp trên cánh tay cậu, bàn tay phủ lên mu bàn tay cậu, giả vờ đứng đắn cực kỳ, nghiêm túc nói, “Tôi cầm tay bắn hộ cậu một lần, cậu cảm nhận chút đi.”
Không ngờ Ninh Thành không tránh, mà còn gật đầu nói, “Ừ.”
Doãn Thiên nắm tay Ninh Thành, chăm chú ngắm chuẩn hồng tâm, chậm rãi bóp cò súng, một tiếng “Ầm” giòn giã, viên đạn gọn gàng xuyên qua vòng 10.
Ra oai xong xuôi, Doãn Thiên nhẹ nhõm thở phào, hất hàm bảo, “Sao, cảm nhận được chưa?”
Ninh Thành nhìn nhìn tay mình, lại sờ sờ súng lục, lắc đầu đáp, “Chỉ cảm nhận được tim cậu đập nhanh lắm.”
Doãn Thiên sửng sốt, bất giác lùi lại một bước.
Ninh Thành lại tiến tới, cười nói, “Còn nữa, sao cậu lại đỏ mặt?”