Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Chương 15: Xuất Sư Chưa Thành



Tháng 6, rừng nhiệt đới miền Nam Vân Nam đã vào mùa mưa, trực thăng lơ lửng tại khu vực hạ thang, bên ngoài mưa to gió lớn, tuyệt không phải thời tiết lý tưởng để tác chiến.

Nhưng trên chiến trường thật sự, nào có thứ gọi là “Trạng thái lý tưởng” và “Tình huống như thường”.

Cho nên khi Lương Chính hạ lệnh thả dây thì cửa cabin tức khắc mở ra, hai sợi dây thừng nhanh chóng buông xuống, các đội viên im lặng xếp hàng hai bên cửa, âm thầm động viên chính mình.

Gió rất to, tiến hành thả dây song song hai người cực kỳ nguy hiểm, nếu dây thừng quấn vào nhau vì sức gió thì có thể xảy ra tình huống chẳng lành trên không trung.

Nhưng đặc công lại không thể không luyện tập thả dây song song trong gió lớn.

Đặc công xâm nhập tác chiến trong lòng địch, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị phát hiện. Trực thăng là mục tiêu quá lớn, nấn ná thêm một giây, nguy hiểm sẽ nhân lên một lần. Thả dây một người tất nhiên khá an toàn, nhưng hai người xuống cùng lúc có thể tiết kiệm một nửa thời gian.

Đặc công tác chiến, thời gian chính là sinh mệnh.

Cuồng phong ùa vào cabin từ cánh cửa mở rộng, thổi mạnh tới không mở nổi mắt. Lương Chính nắm chặt tay vịn, quát, “Tất cả chú ý, đi!”

Hắn dẫn đầu, nắm một sợi dây thừng nhảy ra khỏi cabin, song song bên phải là Tần Nhạc.

Gió trực thăng thổi nghiêng ngả cây cối phía dưới, từ trên cao nhìn xuống, trông họ như đang rơi vào một vòng xoáy không đáy.

Quách Chiến vỗ vai Chu Tiểu Cát, khích lệ, “Đừng sợ!”

Các đội viên hai người một tổ, không ai lộ vẻ ngập ngừng dù chỉ một giây. Đổ bộ xuống đất từ độ cao 10 mét trên không đã thành quen, nhắm mắt cũng có thể hoàn thành, nay hiếm khi gặp “thời tiết đẹp” thế này, không thể hiện tốt một chút thì sao xứng với vô số lần luyện tập gian khổ trước đây.

Lương Chính và Tần Nhạc đứng bên trong “vòng xoáy”, chăm chú quan sát từng đội viên nhảy ra khỏi cabin. Thỉnh thoảng Lương Chính nghiêm nghị quát, “Vắt chân quá chặt”, “Chú ý bên phải”, Tần Nhạc thì dùng nụ cười nghênh đón các chiến sĩ đáp đất, còn lớn tiếng khen một câu, “Đẹp lắm”.

Doãn Thiên và Ninh Thành vẫn chưa xuống.

Theo cách chia tổ hai bên, hai người sẽ cùng xuống một sợi dây thừng, Ninh Thành đi trước, Doãn Thiên theo sát phía sau.

Sự cố, phát sinh ngay khi họ rời khỏi cabin.

Ninh Thành nhảy ra khỏi cửa cabin thì một trận gió mạnh từ bên phải ùa tới. Cậu nhắm chặt mắt theo bản năng, đồng thời tăng tốc trượt xuống. Lúc chạm đất, cậu cảm giác thân thể bị kéo giật sang phải, rồi lại bị thứ gì đó kéo mạnh sang trái.

Giống như chưa kịp chạm đất, dây thừng trên người cậu đã bị kéo lên không trung.

Đột nhiên, tim cậu hẫng một nhịp, chợt nhận ra lúc này chắc Doãn Thiên đã xuống giữa lưng chừng.

Quả nhiên, tiếng ồn ào truyền ra từ bên cạnh, các đội viên đã tiếp đất kinh hãi gào lên, Lương Chính quát tên của hai đội viên —

“Doãn Thiên! Dương Hoa!”

Lòng bàn tay Ninh Thành vã mồ hôi lạnh, cậu ngẩng đầu nhìn lên, hai sợi dây thừng quấn chặt vào nhau, hình như Doãn Thiên và Dương Hoa vừa va đập với nhau rất mạnh. Mà trong khoảnh khắc cậu ngẩng lên, Doãn Thiên thình lình mất ý thức, buông tay khỏi dây thừng, ngã ngửa xuống đất.

Ninh Thành tập trung nhìn, vươn tay theo bản năng, trong chớp mắt Doãn Thiên rơi xuống đất, cậu dùng hết sức bình sinh lấy thân mình làm tấm đệm giảm xóc, cứu mạng Doãn Thiên.

Mọi người vây quanh, Lương Chính nhíu mày hô, “Thế nào?”

Ninh Thành gian khổ nhổm dậy, sắc mặt khó coi, “Em không sao, không biết cậu ấy…”

Doãn Thiên tỉnh lại giữa cơn đau, ánh mắt vừa mơ màng vừa luống cuống, mới thốt ra một chữ “Tôi” thì đã nhíu chặt mày, khom lưng bưng lấy mắt cá chân bên phải, nghiến răng chửi, “Mẹ kiếp!”

Tần Nhạc lập tức ngồi xuống, vừa chạm tay vào mắt cá chân cậu đã bất đắc dĩ lắc đầu, “Trật khớp.”

Lúc này, tất cả đội viên đã hoàn thành tiếp đất, Chu Tiểu Cát liều mạng chen lên trước các đồng đội khác, nức nở gọi, “Anh Thiên! Anh Thiên!”

Doãn Thiên đau tái cả mặt, mồ hôi lạnh ứa ra từng giọt lớn, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, “Khóc gì, anh có chết đâu!”

“Ngậm con mẹ nó mồm vào!” Giọng Ninh Thành cực lạnh, nắm lấy cánh tay Doãn Thiên kéo lên trên, quát, “Đứng dậy cho tôi!”

Mắt cá chân cậu đã sưng to, giày lính cũng phồng lên theo, tuy vẫn có thể miễn cưỡng đứng nhờ chân trái, nhưng chỉ khẽ đổi trọng tâm là đau như xát muối.

Tần Nhạc vội vàng đỡ lấy cậu, “Đừng miễn cưỡng.”

Lương Chính đi tới, xem xét vết thương xong thì liếc mắt nhìn Doãn Thiên, ánh mắt nghiêm khắc gần như tàn nhẫn.

Doãn Thiên bất giác ngẩn ra, chỉ nghe hắn lạnh lùng gọi tên Quách Chiến, dùng giọng điệu “Hôm nay chạy 10 km” nói, “Mắt cá chân Doãn Thiên bị thương, khôi phục sức chiến đấu cần ít nhất một tuần, tổ 4 các cậu có giữ cậu ta lại cùng tác chiến hay không, đêm nay trả lời tôi.”

Một tia chớp xé rách bầu trời âm u, sấm sét ầm ầm nổ vang trong lòng Doãn Thiên.

Như thể cậu đã không cảm thấy đau đớn dữ dội từ mắt cá chân nữa, chỉ đần độn nghĩ: Mình… Mình sắp phải rời khỏi trại huấn luyện sao?

Một tia chớp lại xẹt qua phía chân trời, sấm rền vang dội, mưa càng xối xả. Cậu gian nan nhếch miệng, muốn nhoẻn cười, nhưng trên mặt lạnh lẽo.

Là mưa? Hay nước mắt?

Cuối cùng cũng được rời khỏi trại huấn luyện, cuối cùng cũng không phải chịu đựng huấn luyện đặc công khiến người ta giận sôi, nhưng tại sao không vui vẻ được, tại sao không cười được, tại sao lại cảm giác có thứ gì đó đang cùng với làn mưa, lặng im chảy trong thân thể?

Cậu sững sờ tự hỏi, Doãn Thiên, không phải làm đặc công, không bị hành hạ nữa, mày… Vì sao không reo lên? Vì sao không ăn mừng?

Sau ót hình như bị đập mạnh một cái, lại không thấy đau gì cả, cậu nghĩ, ai tiện tay thế hả, tôi sắp phải rời khỏi trại huấn luyện rồi mà sao không hòa nhã bá vai tôi, cười nói một câu “Tạm biệt”?

Cậu ngoảnh lại, định xoa cái ót, cổ tay lại bị giữ chặt.

Ninh Thành rất mạnh tay, siết rất chặt, khiến cậu nhíu mày.

Yết hầu cậu khẽ lăn, nhẹ giọng nói, “Cậu…”

“Cậu khóc cái gì?” Ninh Thành quát lớn, “Quách Chiến nói không cần cậu sao? Tôi đồng ý để anh ta vứt bỏ cậu sao?”

Doãn Thiên kinh ngạc nhìn Ninh mỹ nhân ướt sũng trước mặt, há miệng, nhưng không thốt ra gì cả, trong lòng cười gượng: Cậu đừng hét lên thế, xấu lắm, là một mỹ nhân, cậu đừng OOC suốt thế được không?

Cậu mà cứ như vậy, tôi sẽ ghét cậu thật đấy.

Ninh Thành đưa tay ra, thô bạo lau mặt cho cậu, “Còn khóc nữa à? Cậu có phải đàn ông không hả?”

Doãn Thiên rất muốn đẩy bàn tay dài đầy vết chai nọ ra, mắng thêm một câu “Ông mày không khóc, nhìn cho rõ rồi hẵng nói nhé, trên mặt ông là nước mưa”. Nhưng cậu không lên tiếng được, dường như chỉ cần nói chuyện lớn tiếng, thân thể sẽ như quả bóng cao su xì hơi, xụi lơ trên mặt đất, không gượng dậy được nữa.

Lương Chính không biến sắc nói, “Các tổ còn lại tiến hành tập luyện theo kế hoạch, tổ 4 bộ hành tới khu đóng quân. Quách Chiến, giữ lại Doãn Thiên hay không, hôm nay phải trả lời tôi.”

Mệnh lệnh của quân nhân, vô tình như chẳng có hơi ấm.

Tần Nhạc thở dài, đưa các đội viên chạy vào khu rừng rậm xa lạ.

Trực thăng đã bay đi từ lâu, “Vòng xoáy” biến mất, tiếng hô khẩu hiệu càng lúc càng xa, chẳng mấy chốc, chỉ còn lại 10 người tổ 4.

Chu Tiểu Cát ngồi bên cạnh Doãn Thiên, không có điều kiện chườm lạnh vết thương, đành phải luống cuống kéo băng vải, thấm nước mưa buộc quanh mắt cá chân cậu, nén nước mắt nói, “Anh Thiên, em cõng anh về khu đóng quân, em không tập nữa, em ở lại khu đóng quân chăm sóc anh!”

Đám Thẩm Ngọc Vĩ im lặng không lên tiếng.

Ninh Thành sải chân dài bước tới, đẩy Chu Tiểu Cát ra, sốt ruột quát, “Mày cõng gì mà cõng? Cậu ta 1 mét 86 mày cõng được không?”

Nói xong lại thô bạo quát Doãn Thiên, “Thất thần làm gì? Lên đi!”

Quách Chiến im lặng bước tới, đỡ lấy Doãn Thiên, nói, “Để Ninh Thành cõng đi, tổ mình chỉ có cậu ấy mới cõng được em thôi, về khu đóng quân xử lý vết thương trước, vấn đề khác cứ để sau thảo luận.”

Doãn Thiên bối rối ghé vào lưng Ninh Thành, chẳng biết đặt tay chỗ nào, ngập ngừng một lát, đành phải nhẹ nhàng khoác lên vai Ninh Thành, không ngờ Ninh Thành lại mắng, “Chưa được ai cõng bao giờ à? Không biết là phải ôm chặt cổ tôi à?”

Doãn Thiên thở dài, thầm nói tôi to cao thế này, trông có giống kiểu người hay được cõng không?

Ninh Thành không dông dài với cậu, đỡ lấy chân cậu, không chút do dự chạy về hướng khu đóng quân.

Chu Tiểu Cát ráng sức kéo ba lô của hai người, định khoác luôn lên vai mình, lại bị Quách Chiến và Vương Ý Văn đồng thời lấy mất.

Quách Chiến cười nói, “Gà con này, em gầy quá, để bọn anh.”

Một chiếc ba lô chừng 50 kg, dọc đường các đội viên tổ 4 thay phiên nhau san sẻ trọng lượng ba lô của Doãn Thiên và Ninh Thành, im lặng bước trong cơn mưa càng lúc càng lớn.

13 cây số dài dằng dặc, Ninh Thành chưa từng giao Doãn Thiên cho người khác.

Mấy lần Quách Chiến chạy lên nói “Để anh”, đều bị cậu sầm mặt khước từ.

Lý do là thằng đần này nặng như thế, mấy người cõng nổi không?

Doãn Thiên định chửi, nhưng lời ra miệng lại thành một câu trúc trắc, “Cảm ơn”.

Tới khu đóng quân đã là buổi chiều, các đội viên bụng đói kêu vang.

Khu đóng quân không có lính hậu cần, chỉ có một dãy nhà trệt đơn sơ và nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sẵn. Quách Chiến đảo quanh quan sát nhà trệt, bình tĩnh phân công, “Ninh Thành đưa Doãn Thiên đến ký túc xá, cho cậu ấy nằm xuống, lấy đệm gác chân cao lên, tạm thời chớ dùng thuốc. Gà con ra cái giếng đằng trước múc nước lạnh, Doãn Thiên cần dùng ngay. Tiểu Chung, Ngọc Vĩ, Tiểu Kiệt, các cậu quét dọn sơ sơ một chút, những người còn lại theo anh vào bếp.”

Ký túc xá cực kỳ rộng rãi, nhưng cũng cực kỳ đơn sơ. Vì môi trường ẩm thấp, lan can giường trên giường dưới đều hoen rỉ. Ninh Thành đặt Doãn Thiên lên một chiếc giường dưới khá gần cửa, chặn vai cậu, giọng điệu bất hảo, “Nằm yên cho tôi!”

Doãn Thiên đã đau tới chết lặng, lúc này lại không thấy khó chịu lắm, nhưng nhìn Ninh Thành kéo mắt cá chân mình lên băng bó thì trong lòng có chút lạ lẫm rất khó hình dung.

Ninh Thành xếp chăn lên thật cao rồi đặt chân cậu lên, qua quãng đường xóc nảy, chỗ bị trật khớp càng sưng to, giống như chạm khẽ một cái là lớp da căng phồng bên ngoài sẽ vỡ toác ngay lập tức.

Doãn Thiên thấp thoáng nhìn thấy chút xót xa trong mắt Ninh Thành.

Chu Tiểu Cát xách hai thùng nước chạy vào. Khu đóng quân không có tủ lạnh, nước giếng là thứ chất lỏng lạnh nhất có thể tìm được.

Ninh Thành lập tức ném khăn mặt vào, đảo một lát rồi vắt, gấp thành đoạn dài, mạnh bạo ấn lên mắt cá chân phải của Doãn Thiên.

Doãn Thiên đau tới hít hà.

Chu Tiểu Cát vừa rơm rớm, vừa mở to mắt nói thầm, “Anh Thiên…”

“Lấy thêm mấy cái khăn bông nữa!” Ninh Thành bịt vết thương, phân công không cần ngoảnh lại, “Múc thêm mấy thùng nước, đ*t mẹ chẳng lạnh được ba giây.”

Nghe câu này, Doãn Thiên thoắt cái bật cười, biết ngay là chọc giận Ninh Thành, bị quát một câu “Cười cứt!”

Doãn Thiên nghĩ, buồn cười thật mà, chẳng lạnh được ba giây là cải biên từ ‘Ngươi không hả hê được ba giây đâu’ à?

Chu Tiểu Cát bưng thùng nước về rất nhanh, Ninh Thành nhanh chóng thay khăn bông khác để đảm bảo khăn đủ lạnh.

Một tiếng sau, đau đớn không dữ dội nữa.

Quách Chiến gõ cửa, nói, “Cơm xong rồi, Ninh Thành Gà con ra lấp cái bụng đi đã, Doãn Thiên để anh lo cho.”

Ninh Thành và Chu Tiểu Cát đồng thanh đáp không cần.

Quách Chiến thở dài, quay vào bếp bưng đồ ăn tới, lại nói, “Dù sao thì hai đứa cũng phải cho Doãn Thiên ăn chút gì chứ?”

Doãn Thiên nhận cặp lồng, cố gắng lên tinh thần nói cảm ơn.

Ninh Thành lườm cậu, “Chỉ biết ăn!”

Quách Chiến nở nụ cười, “Chườm lạnh xong rồi, lát nữa anh bôi thuốc cho Doãn Thiên, hai đứa đi ăn cơm trước đi, lát nữa chúng ta họp.”

Ninh Thành đứng phắt dậy, lạnh lùng hỏi, “Họp gì?”

“À…” Quách Chiến hơi lúng túng, “Thì… Lúc nãy sĩ quan huấn luyện nói…”

“Không cần họp.” Ninh Thành không hề nhìn Doãn Thiên, chém đinh chặt sắt nói, “Cậu ấy là cộng sự của em, em không cho phép cậu ấy bỏ cuộc giữa chừng.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv