Hôm sau Mạc Nhiên quay trở lại công ty.
Lúc Lâm Sanh đi tới phòng làm việc thì thấy bóng người ở bên trong, kinh ngạc một chút, cho là mình nhìn nhầm.
Gõ cửa một tiếng.
“Vào đi.” Âm thanh của Mạc Nhiên vang lên.
Đẩy cửa ra, Lâm Sanh có chút không thể tin, “Cậu nhanh như vậy đã quay lại rồi sao?”
“Sao hả?” Mạc Nhiên cởi áo khoác, vén tay áo sơ mi lên hỏi.
“Tôi nghĩ cậu sẽ nhân cơ hội này ở lại đó vài ngày.”
Mạc Nhiên liếc Lâm Sanh, nói: “Tôi sợ điện thoại bị phát nổ.”
Lâm Sanh buồn bực, đây là đang ám chỉ hắn sao…
“Sao có thể a.” Lâm Sanh cười ha ha vài tiếng.
“Không đúng? Người nào gọi điện thoại kêu la ầm ĩ bị ngược đãi…”
Lâm Sanh: “…Tôi đây không phải sợ cậu một đi không trở lại, mà là lo lắng cho cậu đó…”
Đương nhiên còn một câu nữa: Sợ cậu ở lại với người làng quê sẽ không nhớ tới mình là đại BOSS a.
Chỉ có điều câu này hắn không dám nói ra, nói ra sẽ chết người a.
Mạc Nhiên không để ý tới những lời nịnh nọt của hắn ta, nói: “Cho cậu hai ngày nghỉ, nghỉ ngơi xong rồi thì lập tức trở lại làm việc cho tôi.
Lâm Sanh: “…”
Đây là tình huống gì vậy? Trợ lý Lâm ngơ ngác nhìn ông chủ của mình.
“Không phải cậu muốn có ngày nghỉ sao? Thưởng cho cậu.” Mạc Nhiên lạnh nhạt nói.
Mẹ nó, ngữ khí câu này thế nào nghe giống câu “Quỳ xuống” a.
Lâm Sanh vẫn giữ thái độ hoài nghi như trước, người này lại có thể tốt bụng như vậy ư, nhanh như vậy đã thực thi a?
Không đợi trợ lí Lâm nghĩ ra lí do, Mạc Nhiên lại nhàn nhạt nó, “Ôn Hinh hai ngày nữa sẽ trở về.”
Lâm Sanh sửng sốt vài giây mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Mạc Nhiên, lúc Ôn Hinh đi vắng anh làm việc, khi cô trở về anh sẽ nghỉ ngơi sau đó đem công việc đổ lên đầu hắn! Thì ra mình chính là một cái chén!
Hắn đã nghi ngờ làm sao mà Mạc Nhiên lại có thể tốt bụng như vậy, quả nhiên là có âm mưu!
“Này, không nên như vậy a. Có phải Ôn Hinh trở về rồi cậu lại muốn nghỉ làm?”
Mạc Nhiên tán thưởng liếc mắt Lâm Sanh, “Thông minh lắm.”
Thông minh em gái cậu!
Lâm Sanh vẻ mặt thâm cừu đại hận mà kháng nghị Mạc Nhiên, “Có ông chủ như cậu sao? Không nên xem mỹ nhân hơn giang sơn a. Cậu có thể buông tha tôi hay không, tôi đây hết lòng tận tụy cho cậu, lên núi đao xuống biển lửa, xông vào nơi nước sôi lửa bỏng, nhưng đến cuối cùng lại bị đối xử như vậy, cậu với tôi đã có thâm tình nhiều năm như vậy? Cậu tự hỏi lòng mình…”
“Dừng một chút!” Mạc Nhiên càng nghe càng cảm thấy không đúng, vội vã ngăn lại vị trợ lí thâm tình đang kể khổ, “Có chuyện gì từ từ nói, còn nữa, nói tiếng người.”
Lâm Sanh chực khóc, âm thanh thút tha thút thít đáp: “…Cậu là đồ vong ân phụ nghĩa, là kẻ bạc tình ~~~~~”
*Editor: Em xin anh, anh Lâm, anh ra dáng đàn ông chút đi T_T
Vẻ mặt Mạc Nhiên nhất thời cứng đờ, khóe miệng giật giật, nói: “Tôi biết có một bệnh viện tâm thần rất chất lượng, cậu có muốn đi không? Tôi cho cậu đi một chuyến.”
Lâm Sanh: “…”
Trợ lí Lâm lại như con thỏ chạy trốn…
Khi Ôn Hinh quay lại quán đã hơn nửa tháng trôi qua. Đám người Tiểu Tô trông thấy Ôn Hinh thì cảm thấy như đã cách xa mấy đời, nhìn kỹ một chút, chị Hinh hình như trở nên xinh đẹp hơn…
Tiểu Tô đi tới bên cạnh Ôn Hinh, có chút trêu ghẹo nói: “Chị Hinh, chị lâu
như vậy không tới khiến em còn nghĩ rằng chị đi làm áp trại phu nhân a.”
Áp trại phu nhân?…Trong đầu Ôn Hinh bỗng hiện ra khuôn mặt có râu quai nón của trại chủ Mạc Nhiên, đối lập với diện mạo bây giờ, thì cả người run lên, cảm thấy thật không ổn…
“Hắn mới là áp trại phu nhân, còn chị đây miễn cưỡng mới làm trại chủ nha…”
Tiểu Tô không nhìn Ôn Hinh nói: “…Chị Hinh, hơi lạnh.”
*Ý là chị Hinh nói đùa “lạnh” quá í.
“Phải không…” Ôn Hinh tự rót cho mình một ly cà phê, ngồi ở sau quầy bar.
Tiểu Tô bĩu môi, ngồi một bên cảm thán một câu, “Những người yêu đương quả nhiên không giống chúng em.” Xong lại có điểm hâm mộ nói rằng: “Chị Hinh mỗi ngày đều làm người ta mê mệt bởi sắc đẹp của chị, chúng em là người phàm tục làm sao chịu nổi a~~”
Ôn Hinh buồn cười nhìn cô nàng một cái, “Nào có, em nói khoa trương quá. Hơn nữa em cũng có thể đi tìm một người a.”
Tiểu Tô nhất thời ai oán, “Chị Hinh, chị đây là đang ăn no không biết nạn đói, nào có dễ dàng như chị nói vậy. Lại nói, đã thấy qua vị kia nhà chị là nhân vật khuynh thành, những người khác trông thế nào cũng đều không hợp, em còn cảm thấy sẽ không có ai thèm lấy mình…”
Ôn Hinh uống một ngụm cà phê, đồng ý nói: “Chị cũng cảm thấy như vậy. Dù sao loại mỹ nhân như vậy bao giờ cũng hiếm có, đặc biệt lại là đàn ông, đúng không.”
Tiểu Tô khóe miệng giật giật, chị nói bạn trai mình như vậy sao?… Loại mỹ nhân, cái đó ai nghe xong cũng tám phần mười muốn thổ huyết đi…Còn có, nghe xong cảm thấy như là đang khoe khoang lộ liễu a…
Một lúc sau, Tiểu Tô mới bật ra câu “Đại nghịch bất đạo” nói, “…Chị Hinh, chị như vậy rất giống bà chủ thanh lâu.”
Ôn Hinh liếc Tiểu Tô, nhàn nhạt phát ra một câu, “Chị là tú bà, vậy còn em…”
“…” Tiểu Tô mặt đen lại, thực sự là tự đem mình vứt xuống cống.
“Bất quá như đã nói, chị Hinh.” Tiểu Tô đem ghế ngồi ngồi xa Ôn Hinh một chút, “Vị kia nhà chị rốt cuộc là nhân vật phương nào a? Em đây trăm lần cũng chỉ biết hắn đã lên trang bìa tạp chí kinh tế, vẫn chưa biết cụ thể nha?”
Càng bực hơn là trên trang bìa tạp chí chỉ có đôi dòng về hắn, những trang khác đều là của người khác! Cô phỏng chừng phóng viên nhìn thấy gương mặt hắn cho nên mới đem hình hắn in lên bìa tạp chí để tăng lượng tiêu thụ.
“Em phải biết rõ ràng như vậy để làm gì?”
Tiểu Tô ngồi gần lại, “Em tò mò a! Khí chất cao lớn như vậy chỉ có tiên nhân a, thậm chí tư liệu cụ thể cũng không thể biết, nhất định chính là đại nam thần.”
Tiểu Tô vẻ mặt sùng bái tiếp tục nói: “ Vừa nghĩ tới bên cạnh mình lại có người như vậy, chị Hinh không thấy ngay cả mình cũng bị dính vào tiên khí không giống người phàm đó sao?”
Ôn Hinh liếc mắt Tiểu Tô: “Người đàn ông của cô thực sự đáng được nhiều người mơ ước có được như vậy sao?…
Cô cắt đứt lời của Tiểu Tô: “Có chừng mực thôi a.”
Tiểu Tô nghe được âm thanh lạnh tám độ của Ôn Hinh, lập tức hoàn hồn, cười ha hả nói: “Chị Hinh, chị yên tâm đi, chúng em chỉ là chiêm ngưỡng, chiêm chưỡng thôi a, hắc hắc.”
“Chiêm ngưỡng?” Ôn Hinh thản nhiên nói: “Trả tiền đi.”
Tiểu Tô há miệng, lắp bắp nói: “Chị Hinh, chị không sợ bị diệt khẩu ư?’. Thẳng thắn như vậy, người mở cửa mà nghe được những lời kia thì sẽ có phản ứng gì a…
“Thế nào, thu một chút phí ngắm cảnh cũng không được ư?”
Ánh mắt Tiểu Tô lơ lửng một chút, do dự nói: “…Vấn đề không phải là cái này.”
Ôn Hinh kì quái, “Vậy cái nào mới là vấn đề?”
Tiểu Tô trầm mặc không nói, sau đó hơi đồng cảm nhìn Ôn Hinh.
Ôn Hinh bị cô nhìn có chút quái lạ, cô chưa kịp hỏi rõ, phía sau cô có giọng nói quen thuộc vang lên, “Anh không đáp ứng vấn đề này.”
Ôn Hinh: “…”
Nghe giọng nói này, thân thể Ôn Hinh cứng đờ, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn về phía Mạc Nhiên, “Anh làm sao lại tới sớm như vậy?”
Mạc Nhiên nhàn nhạt nhìn Ôn Hinh, nhàn nhạt nói: “Không đến anh phỏng chừng sẽ bị đem bán.”
Ôn Hinh che giấu nụ cười, “Anh đùa gì vậy, làm sao có thể.”
“A? Đúng không? Sao anh lại nghe người ta nói ngắm anh sẽ bị thu tiền phí nhỉ?”
Ôn Hinh: “…”
Tiểu Tô nghe hai người nói chuyện, định lặng lẽ đi ra, không đi sẽ bị lửa thiêu mất.
Ôn Hinh bất mãn quét mắt sang người bên cạnh đang muốn chạy trốn: “Sao em không nhắc chị?”
Tiểu Tô yếu ớt liếc mắt sang người đàn ông có hơi thở mãnh liệt bên cạnh mình, quyết định lờ đi ánh mắt của bà chủ.
Mạc Nhiên vòng qua quầy rượu, hơi nheo mắt lại, “Anh chưa bao giờ biết em lại có thể phóng khoáng như vậy.”
Ôn Hinh nghe qua Mạc Nhiên nói rất tùy ý nhưng thật ra lại có chút hiểm, thân thể co rúm lại, thái độ biết lỗi, ngữ khí kiên định, “Không có.”
“Phải không?” Tiện tay cầm lấy ly cà phê của Ôn Hinh, không để ý tới cô uống một ngụm.
Ách…
“Cái đó…” Ôn Hinh chỉ chỉ ly cà phê trong tay Mạc Nhiên, nói: “Em uống nó rồi.”
Mạc Nhiên thản nhiên, “Ừ, anh biết.”
Ôn Hinh: “…”
“Cuối tuần này dẫn em đi gặp một người.” Mạc Nhiên đột nhiên nói.
“Ừ?” Ôn Hinh chống cằm, nghi ngờ nói: “Người nào?”
Mạc Nhiên nhìn Ôn Hinh, nói: “Bố anh.”
Ôn Hinh thả tay xuống, ngồi thẳng người, sắc mặt có chút cứng nhắc, “Chú Mạc?”
Mạc Nhiên làm như biết trước phản ứng của cô, cầm tay cô, động viên: “Ừ. Đừng lo lắng, bố anh sẽ không làm khó em.”
“Nhưng mà…” Ôn Hinh vẫn có chút bất an, từ đáy lòng cô có chút sợ hãi đối với chú Mạc.
“Không nhưng nhị gì hết, Ôn Hinh, em phải tin anh.” Mạc Nhiên kiên định.
Nhìn hai mắt Mạc Nhiên, trong lòng Ôn Hinh thoáng trấn định, “Được.”
—