Bầu không khí bốn người đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, khiến cho Ôn Du có chút không biết phải làm sao.
Tô Khinh Ca đột nhiên khẽ cười phá vỡ sự im lặng, sau đó nàng cười nói: "A Du, không phải vừa rồi Trình tổng muốn nói chuyện gì đó với cậu sao?"
Ôn Du sửng sốt một chút sau đó nhìn về phía Tô Khinh Ca, Tô Khinh Ca bình tĩnh nhìn nàng, nụ cười nhẹ trên khuôn mặt nàng đã hoá gỉải sự bối rối của Ôn Du.
"Ừm, thiếu chút nữa quên mất." Ôn Du yếu ớt cười một tiếng, sau đó nhìn về phía An Nhiên cùng Thẩm Niệm cười nói: "Mình cùng Khinh Ca đi gặp Trình tổng, An Nhiên, Niệm Niệm, các cậu nói chuyện trước đi."
Tô Khinh Ca kéo tay Ôn Du, theo sau nhìn về phía hai người mỉm cười: "Thẩm tỷ, An Nhiên, bọn mình đi trước lát nữa quay lại nói chuyện sau."
Là ảnh hậu thâm niên, diễn xuất của nàng thật sự rất tốt.
Vừa dứt lời hướng hai người vẫy tay, liền mang theo Ôn Du rời đi, đi đến trước mặt Trình An đang nói chuyện phiếm ở cách đó không xa.
Nhìn bóng lưng của Ôn Du, Thẩm Niệm không khỏi nhíu mày suy tư thận trọng, làm sao nàng có thể không nhận ra vẻ hốt hoảng thất thố của Ôn Du và sự lạnh nhạt của Tô Khinh Ca? Nàng chỉ có thể nhìn về phía An Nhiên vẫn còn ở đây.
"An Nhiên, Tiểu Du trở về khi nào?" Thẩm Niệm nhìn An Nhiên hỏi.
An Nhiên nghe được Thẩm Niệm gọi tên mình, liền mắng Tô Khinh Ca và Ôn Du không trượng nghĩa, sau đó nở nụ cười: "Mấy ngày hôm trước đi? Cậu ấy gọi điện thoại cho mình."
An Nhiên không chút do dự đẩy nồi cho Ôn Du.
Thẩm Niệm nhíu mày: "Vậy tại sao cậu ấy không gọi cho mình?"
"Chuyện này..." An Nhiên nhất thời nghẹn lời, sau đó vội vàng nói: "Không phải cậu ấy lặng lẽ rời đi nhiều năm như vậy sao, cậu ấy sợ rằng cậu sẽ giận cậu ấy, vì vậy cậu ấy không dám liên lạc với cậu. "
Thẩm Niệm nghe vậy, mày liền giãn ra.
"Cậu ấy vẫn vậy."
An Nhiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi sự việc qua đi.
Lừa gạt Thẩm Niệm loại chuyện này nàng không muốn lại có lần thứ hai, làm sao có thể tùy ý lừa gạt một tác giả tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng? Nếu không sẽ tự vác đá nện vào chân mình.
Bên kia, Ôn Du đang cùng Trình An nói chuyện, Tô Khinh Ca có thể cảm nhận được rõ ràng Ôn Du thất thần.
Mặc dù Ôn Du che dấu rất tốt, nhưng kỹ năng diễn xuất này căn bản không đáng nói trước mặt Tô Khinh Ca
Trình An hiển nhiên cũng có điều phát hiện được, vừa mới nói cái gì liền thôi quấy rầy Ôn Du, chỉ còn lại có hai người đứng ở nơi đó.
Nhìn thấy Ôn Du và ảnh hậu đứng cùng nhau, rất nhiều người tiến tới bắt chuyện, lời nói của Tô Khinh Ca lạnh nhạt, hiển nhiên không có tâm trạng gì, nhưng Ôn Du trên mặt vẫn luôn nở một nụ cười nhợt nhạt sảng khoái, người đến nâng ly kính rượu nối liền không dứt.
Tô Khinh Ca không khỏi cau mày xem ở trong mắt, áp suất không khí thấp có thể khiến người ta chết cóng.
Nhiều người đã tận lực tránh mặt Tô Khinh Ca khi họ tiến lên bắt chuyện. Mặc dù không biết tại sao vị ảnh hậu này lại không vui như vậy, nhưng vị ảnh hậu này cũng nổi tiếng lãnh đạm trong ngành, mọi người đều có ý thức tránh đi, để không cần vô tình đắc tội người ta, dù sao vị ảnh hậu này cũng không thể đắc tội.
Cuối cùng sau khi Ôn Du uống cạn không biết bao nhiêu ly rượu vang đỏ, nhìn vẻ ửng hồng trên mặt Ôn Du, Tô Khinh Ca rốt cuộc cũng bước lên cắt ngang người bắt chuyện,
"A Du, cậu uống nhiều, mình đưa cậu đi toilet."
Ôn Du vốn đã hơi chóng mặt, nhưng kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường sẽ không cho phép nàng biểu hiện ra ngoài.
Dạ dày khó chịu vô cùng, nhưng nàng phải cố nhịn để tiếp thu kính rượu từ người khác.
Bây giờ Tô Khinh Ca cho nàng bậc thang để xuống, nàng tự nhiên liền thuận thế đi xuống.
"Xin lỗi, xin lỗi không tiếp được."
Vẫn là nụ cười ôn hoà khéo léo đó, làm cho hai mắt của Tô Khinh Ca đau đớn không thôi.
Nàng không nói nhiều đỡ Ôn Du đi về phía toilet, vừa vào toilet liền khóa cứng cửa toilet, mà Ôn Du đã sớm nôn ra trước bồn cầu.
Khi nàng nôn ra thứ cuối cùng trong bụng, cả người mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Tô Khinh Ca đứng một bên đi theo sau lưng Ôn Du, nhưng sâu trong mắt lại vô cùng đau lòng.
Đỡ Ôn Du đến trước bồn rửa mặt, nhìn Ôn Du đã mơ mơ màng màng, Tô Khinh Ca không khỏi nhẹ giọng nói: "Mình đưa cậu về nhà nhé?"
Ôn Du dựa vào lòng ngực Tô Khinh Ca, nghe được lời nói của Tô Khinh Ca, nàng lại lắc đầu.
"Mình không muốn trở lại khách sạn."
Tô Khinh Ca mím môi, theo sau nói: "Vậy cậu đến nhà của mình, được không?"
Nếu có fan hâm mộ của Tô Khinh Ca ở đây, bọn họ nhất định sẽ hô to rằng đây là Tô Khinh Ca giả mạo, Tô ảnh hậu đối với mọi người đều lãnh đạm thế nào lại biết dỗ dành người khác? Nhất định là giả!
"Ừm......"
Ôn Du mơ hồ lên tiếng, ở chỗ của Tô Khinh Ca vẫn sẽ tốt hơn khách sạn trống trải và lạnh lẽo kia.
Nàng đã quen với cô độc, quen với tịch mịch, nhưng cũng muốn có người ở bên cạnh khi nàng mong manh yếu ớt.
Mà Tô Khinh Ca trùng hợp đảm đương nhân vật này vào giờ phút này.
Khóe môi của Tô Khinh Ca bất giác giơ lên, nàng nửa ôm Ôn Du mang ra khỏi khách sạn, Tô Khinh Ca vừa đi ra trợ lý của nàng liền vội vàng đến đón.
"Tô tỷ." Trợ lý Dương Văn Văn không khỏi sửng sốt khi thấy trong lòng ngực của Tô Khinh Ca còn có một người.
Đây là người đầu tiên mà Dương Văn Văn gặp có vẻ ngoài xinh đẹp như Tô Khinh Ca. Không giống như vẻ đẹp mang theo tính xâm lược của Tô Khinh Ca, vẻ đẹp của người kia giống như là một viên ngọc bích được mài giũa đánh bóng, ôn hoà mà nội liễm.
Sau khi Tô Khinh Ca đến gần nàng mới hoàn hồn, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy người trong vòng tay của Tô Khinh Ca.
Tô Khinh Ca không chút dấu vết tránh khỏi tay của Dương Văn Văn, nhàn nhạt nói: "Em lái xe đi, đến chỗ ở của chị."
Sau đó mở cửa ghế sau, nhẹ nhàng thận trọng ôm Ôn Du đi vào.
Dương Văn Văn, người chứng kiến toàn bộ quá trình, trông có vẻ bàng hoàng.
Đây có còn là ảnh hậu quyến rũ và cao lãnh khiến ai nhìn cũng phải rùng mình? Như thế nào lại thay đổi cả con người sau khi tham gia một bữa tiệc?! Giả, nhật định là giả.
"Em làm sao vậy? Lái xe đi." Tô Khinh Ca không vui nhíu mày nhìn Dương Văn Văn đang phát ngốc, Dương Văn Văn trong lòng rùng mình một cái, vội vàng chạy đến ghế điều khiển, đóng cửa lại, thắt dây an toàn rồi bắt đầu khởi động xe.
Đúng vậy, vẫn là ảnh hậu nhà nàng, không phải giả.
Khi chiếc xe lao đi trên phố, Tô Khinh Ca không khỏi cau mày nhìn Ôn Du trong lòng ngực của mình.
Ôn Du quá gầy, thời điểm vừa mới ôm nàng liền cảm giác khinh phiêu, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ sẽ thổi bay nàng. Tô Khinh Ca không khỏi hoài nghi, rốt cuộc ngày thường Ôn Du có ăn cơm đầy đủ hay không.
Ôn Du lúc này đang yên lặng tựa vào lòng ngực của Tô Khinh Ca, chỉ là lông mày đang nhíu chặt cho thấy vào giờ phút này nàn đặc biệt không thoải mái.
"Lái nhanh lên." Tô Khinh Ca không khỏi thúc giục nói.
Dương Văn Văn liếc nhìn Tô Khinh Ca thông qua gương chiếu hậu, nhìn thấy vẻ nhu tình và lo lắng không che giấu của Tô Khinh Ca, Dương Văn Văn thiếu chút nữa run run.
Từ đâu nhảy ra một tiểu yêu tinh bám vào người ảnh hậu cao lãnh nhà nàng?
Rốt cuộc xe cũng chạy đến khu biệt thự xa hoa nơi Tô Khinh Ca ở, Dương Văn Văn dừng xe mở cửa cho hai người, liền nghe thấy Tô Khinh Ca mở miệng.
"Em đi mua một ít thuốc dạ dày, lát nữa mang đến đây."
Nói xong, Tô Khinh Ca liền ôm Ôn Du xuống xe, mở khóa cửa biệt thự rồi bước vào.
Dương Văn Văn: "......"
Được rồi, ai bảo mình là trợ lý còn người ta là bà chủ? Dương Văn Văn nhận mệnh lái xe đến một nhà thuốc cách đó không xa để mua thuốc.
Tô Khinh Ca ôm Ôn Du đi lên phòng của mình ở lầu hai, nhẹ nhàng đặt Ôn Du ở trên giường, nhìn Ôn Du cuộn mình một tay che bụng biểu cảm không thoải mái, Tô Khinh Ca không khỏi thở dài.
Nhiều năm như vậy, người này vẫn thế không thể tự chăm sóc bản thân.
Nàng đắp chăn đàng hoàn cho Ôn Du, dùng khăn ướt ấm lau mặt cho nàng, sau đó dùng ấm điện đun nước nóng rồi đổ ra ly cho nguội, sau đó xuống lầu vo gạo và rửa rau, nấu một nồi cháu rau. Không bao lâu Dương Văn Văn cũng giao thuốc đến. Sau khi đuổi Dương Văn Văn đi, Tô Khinh Ca mang thuốc lên lầu lần nữa, Ôn Du vẫn đang ngủ say.
"A Du." Tô Khinh Ca nhẹ giọng gọi, đẩy đẩy Ôn Du.
"Hửm." Ôn Du khó chịu khẽ rên một tiếng.
"Ngồi dậy uống thuốc được không?" Tô Khinh Ca vén tóc mái trên trán Ôn Du, ôn nhu dỗ dành.
Ôn Du cố sức mở mắt ra, một đôi mắt phượng màu đen nhiễm hơi nước nhìn thẳng vào Tô Khinh Ca, làm cho đầu quả tim của Tô Khinh Ca khẽ run lên.
Nàng cố nén xao động xuống ngực, đỡ Ôn Du ngồi dậy, đưa thuốc và nước đến trước mặt Ôn Du.
"Uống thuốc xong sẽ không khó chịu."
Ôn Du cầm lấy thuốc, đem thuốc uống xuống, sau khi uống xong liền mơ màng sắp ngủ.
Tô Khinh Ca đau lòng nhìn Ôn Du, vội vàng kêu nàng nằm xuống nói: "Cậu ngủ một chút đi, lát nữa mình lại gọi cậu, ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp."
Nhìn Ôn Du lại ngủ say. Tô Khinh Ca khẽ thở dài một tiếng, đúng lúc này điện thoại của Ôn Du rung lên.
Tô Khinh Ca liếc nhìn một cái, là trợ lý của Ôn Du gọi tới, nàng nhìn Ôn Du đã ngủ say trên giường, Tô Khinh Ca tự ý trả lời điện thoại.
"Ôn tổng, bên kia đã kết thúc rồi sao? Bây giờ có muốn tôi đến đón không?" Giọng Từ Mẫn vang lên.
"Xin chào, tôi là Tô Khinh Ca, bạn học của A Du, hôm nay cô ấy uống hơi nhiều nên tạm thời ở nhà tôi, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến công ty." Giọng nói lạnh lùng của Tô Khinh Ca lọt vào tai Từ Mẫn.
Từ Mẫn sau khi nghe tên Tô Khinh Ca liền ngẩn người, một lúc sau mới nói: "Ảnh hậu Tô Khinh Ca?"
"Đúng vậy." Người ở đầu dây bên kia hào phóng thừa nhận.
Từ Mẫn: "......"
Ai giải thích cho nàng biết tình hình bây giờ là như thế nào?
"Tóm lại, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến công ty." Sự kiên nhẫn cuối cùng của Tô Khinh Ca đã hao hết, sau khi nói xong nàng liền cúp điện thoại, sau đó nhìn Ôn Du dường như cũng không còn khó chịu như vậy nữa, khoé môi nàng hơi nhếch lên.
Chỉ có đối mặt Ôn Du, nàng mới có kiên nhẫn vô tận.
"A Du...... Mình phải làm gì với cậu bây giờ?"
Trong phòng, Tô Khinh Ca thấp giọng nỉ non không thể nghe thấy.