Edit: Ngân Nhi
Cố Tư Ức còn đang chần chừ thì Lục Gia Diệp bất ngờ đi ra từ một phòng ăn rồi trông thấy cô, giơ tay vẫy: “Hi em gái, em cũng ở đây à?”
Giọng của cậu làm cho Hạ Chi Tuyển và cô gái đứng bên cạnh đồng thời quay lại nhìncô.
Cố Tư Ức cười đáp: “Khéo quá, em với bố mẹ cũng đến đây ăn cơm.”
cô và cô gái kia nhìn nhau, cả hai đều mau chóng đánh giá đối phương.
cô gái đó có mái tóc ngắn, phong cách dịu dàng rất tây, dáng người không cao cũngkhông thấp, mặc quần bò và áo ngắn tay bó sát, cơ thể lồi lõm trước sau rất chuẩn, nhìn qua thì chắc là cũng tầm tuổi bọn họ.
Lục Gia Diệp chủ động giới thiệu: “Đây là em gái má lúm đồng tiền nhỏ thân yêu của A Tuyển.” nói đến chữ má lúm đồng tiền, cậu ta còn cố tình nhấn mạnh, ranh mãnh nhìn Hạ Chi Tuyển.
Cố Tư Ức không hiểu ý tứ sâu xa trong đó, chỉ cảm thấy Lục Gia Diệp giới thiệu mình như thế thì hơi kỳ, bèn bổ sung thêm: “Xin chào, mình là bạn học cùng lớp với mấy người họ, mình tên là Cố Tư Ức.”
cô gái kia bị câu xin chào của cô chọc cười, giọng điệu có phần muốn trêu cô: “Xin chào cậu, bạn học, bọn mình bắt tay nhau một cái nhé?”
“…” Cố Tư Ức cảm thấy cô gái này chắc là có quan hệ khá thân với Hạ Chi Tuyển, nên mặc dù nghe ra sự trêu chọc, nhưng cô vẫn đưa tay ra, khiến cô bạn ấy càng buồn cười hơn.
Bàn tay Cố Tư Ức giơ ra giữa không trung, cảm thấy hơi ngượng ngùng, đang định yên lặng thu tay về thì Hạ Chi Tuyển đứng bên cạnh đột nhiên giơ tay ra nắm lấy cổ taycô, kéo cô lại gần mình, nói: “Đừng để ý đến nó.”
Lục Gia Diệp nói: “Đây là cô em gái hoang thanh mai trúc mã của A Tuyển, Trịnh Bồi Bồi.”
“Hoang cái đầu nhà cậu ý!” Trịnh Bồi Bồi tức giận nói.
Hạ Chi Tuyển không quan tâm đến hai kẻ ồn ào kia, cậu kéo tay Cố Tư Ức, dắt cô sangmột bên nói: “Bố mẹ em cũng đang ở đây à?”
“Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu, nhìn xuống thì thấy tay Hạ Chi Tuyển đang nắm cổ tay mình, các ngón tay thon dài trắng trẻo, lòng bàn tay mềm mại khô ráo.
Hạ Chi Tuyển buông tay ra, nói: “Em dẫn anh qua đó đi, anh chào cô chú một tiếng.”
Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi đưa mắt nhìn hai người rời đi, Trịnh Bồi Bồi nói: “Này, em gái má lúm đồng tiền là thế nào đấy? Họ hàng của A Tuyển à?”
Thấy Hạ Chi Tuyển nắm cổ tay cô ấy, cô nhướn mày, cảm thấy khá hứng thú.
cô và Hạ Chi Tuyển cùng lớn lên trong một khu nhà, mặc dù hai năm qua nhà côchuyển đi nơi khác nên số lần gặp mặt cũng ít hơn, nhưng rõ ràng là cô nhớ Hạ Chi Tuyển vạn người mê cực kỳ ghét con gái đến gần mình cơ mà.
Lục Gia Diệp tặc lưỡi nói: “Là anh em trong sáng không có bất kì quan hệ huyết thống nào, chỉ là quan hệ hai bên gia đình rất thân thiết thôi.”
- -
Cố Trí Viễn và Hứa Giai Tuệ không thể ngờ được là con gái đi đến nhà vệ sinh xong lại dắt theo cả cậu chủ Hạ về thế này.
Hạ Chi Tuyển lễ phép chào hỏi: “Con chào cô chú ạ.”
Hai vợ chồng đứng dậy tiếp đón, nhìn một bàn ăn hỗn độn thì vội vàng gọi phục vụ tới, định bảo họ dọn đi rồi gọi thêm vài món mới.
Hạ Chi Tuyển nói: “Con ăn rồi ạ, con với hội bạn cũng đến đây ăn cơm, vừa nãy gặp Cố Tư Ức nên con mới biết là cô chú cũng ở đây.”
Cậu vừa nói chuyện vừa rất tự nhiên ngồi xuống ghế.
Cố Tư Ức ngồi bên cạnh nhìn Hạ Chi Tuyển trò chuyện với bố mẹ mình, nội tâm cảm thấy bội phục hàng vạn lần.
cô sợ nhất là gặp mặt người lớn, cho nên khi biết cậu và hội bạn có hẹn rồi thì cũngkhông nói thêm gì, căn bản là sợ cậu sẽ mất tự nhiên.
Nhưng cục diện bây giờ hoàn toàn khác với tưởng tượng, học thần nổi tiếng lạnh lùng ít nói nhất trường lúc này lại đang vui vẻ nói chuyện với bố mẹ cô đấy.
nói về việc học, về trường lớp, về phương pháp giáo dục, không hề tỏ ra khó xử hay ngại ngùng, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như tắm gió xuân vậy.
Hạ Chi Tuyển ngồi hơn nửa tiếng, trong quá trình cậu còn tắt máy khi thấy có cuộc gọi đến.
Cố Tư Ức phải lên tiếng: “Các bạn đều đang chờ anh ý, bố mẹ đừng giữ người ta lại để buôn chuyện nữa.”
Hai bên chào tạm biệt nhau, Cố Trí Viễn hỏi Hạ Chi Tuyển ở phòng nào, muốn thanh toán hóa đơn cho cậu, Hạ Chi Tuyển không từ chối, cậu mỉm cười đồng ý, Cố Trí Viễn càng thêm thoải mái, chỉ sợ cậu chủ nhỏ này không chấp nhận ý tốt của mình thôi.
Lúc Cố Tư Ức ngồi taxi với bố mẹ, Cố Trí Viễn thở dài nói: “Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, thằng bé này tương lai sẽ sáng lạn lắm.”
Hứa Giai Tuệ nói: “Vừa thông minh lại cư xử tốt, gia cảnh giàu có, đi cả ngàn dặm mới tìm được một hạt mầm tốt như thế.”
Cố Trí Viễn lại nói với Cố Tư Ức: “Con với Hạ Chi Tuyển là bạn cùng lớp, cố gắng thân thiết với người ta vào, tương lai thằng bé này sẽ rất có giá đấy.”
Trước đây mỗi lần Cố Tư Ức nghe bố mẹ khen ngợi con nhà người ta, cô còn khôngnhịn nổi mà phản bác mấy câu, nhưng lần này cô không nói gì cả, dù sao thì thành tích của học thần vẫn sờ sờ ra đó, cô thật lòng khâm phục.
- -
Thời gian tập quân sự kết thúc, kiếp học hành thời trung học chính thức được bắt đầu.
Tiết đầu tiên của tuần học thứ nhất, cô chủ nhiệm dẫn theo một học sinh nữ vào lớp,nói: “Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, Trịnh Bồi Bồi.”
Cố Tư Ức: “…”
Kia không phải là cô bạn tóc ngắn mà cô đã gặp ở nhà hàng sao?
Hóa ra bạn ấy chính là người vẫn luôn vắng mặt chưa lộ diện.
Trong lớp chỉ còn một chỗ trống, chính là chỗ bên cạnh Cố Tư Ức, cho nên Trịnh Bồi Bồi sẽ ngồi ở chỗ đó.
“Hi bảo bối nhỏ, bọn mình lại gặp nhau rồi.” Trịnh Bồi Bồi chủ động chào hỏi.
Cố Tư Ức: “…” Mình không nhỏ tí nào đâu nhé! Mình còn cao hơn cậu đấy!
cô mỉm cười thân thiện đáp lại: “thì ra cậu chính là bạn cùng bàn vắng mặt của mình.”
Trịnh Bồi Bồi dương dương tự đắc nói: “Tập quân sự mệt lắm, mình không muốn tham gia, bây giờ mới đến là hợp lý rồi.”
“…” Đỉnh thật, không thèm quan tâm đến kỷ luật của trường, muốn đến lúc nào thìđến, không hổ là thanh mai trúc mã của Hạ Chi Tuyển.
cô giáo Lý Thiếu Hồng đứng trên bục giảng nói: “Tôi sẽ không xếp chỗ, các anh chị muốn ngồi đâu cũng được, miễn là có sự nhất trí đồng lòng giữa đôi bên.Tôi khôngmuốn cả lớp mất thời gian vào việc làm quen với bạn cùng bạn, cho nên quyền lựa chọn chỗ ngồi là ở các anh chị, thân nhau rồi thì sẽ có ích cho việc giúp đỡ nhau học tập hơn.”
“Tiếp theo đây tôi sẽ bổ nhiệm ban cán sự của lớp.” Lý Thiếu Hồng nhìn quyển giáo án rồi quay người viết lên bảng.
Lớp trưởng: Lam Hiểu Thu
Lớp phó: Trương Khải Luân
Ủy viên học tập: Hạ Chi Tuyển
Ủy viên văn nghệ: Tô Hàn
Ủy viên thể dục: Chu Kiêu
Ủy viên vệ sinh: Lục Gia Diệp
Bí thư chi Đoàn: Trịnh Bồi Bồi
…
một loạt tên ban cán sự được viết ra, trong đó có bốn cái tên đứng giữa là bắt mắt nhất.
cô giáo vẫn còn đang viết nốt cả tên các tổ trưởng, mà lúc này bầu không khí bên dướiđã sục sôi.
Có người nhỏ giọng cười nói: “Tứ đại ủy viên, W4 của lớp 6…”
Những người khác cũng cười theo: “W4 được đấy, nhóm đại biểu của lớp 6 chính thức được ra mắt rồi.”
Lục Gia Diệp nghe thấy liền ném một cục giấy về hướng đó: “4 cái em gái nhà các cậu ý! Bọn tôi đẹp trai thế này, ít cũng phải là A4 chứ! Chữ W nó ở tít dưới cùng đấy!”
Chu Kiêu lấy tay đỡ trán: “Lục Gia Diệp, cậu không nói thì không ai biết cậu ngu đâu,thật đấy.”
Tô Hàn nghiêm túc tỏ thái độ: “Chỉ cần xóa tên Lục Gia Diệp đi thôi, W3 tôi cũng chấp nhận.”
Lục Gia Diệp đá vào cái bàn bên cạnh: “Hai người các cậu phản bội nhá!”
Hạ Chi Tuyển chỉ ngồi yên đọc sách của mình, mặc kệ mấy cậu bạn ầm ĩ.
Chờ cô giáo viết xong tên ban cán sự lớp, Cố Tư Ức lại phát hiện ra là trước sau trái phải chỗ cô ngồi, tất cả đều là cán bộ, chỉ có mình cô là dân thường nhỏ bé thôi.
Thôi thôi thôi, học tập là trên hết, không có chức gì càng nhẹ thân, có thời gian tập trung mà học hành.
Sau khi viết xong, cô chủ nhiệm lại thông báo hai tháng sau sẽ làm bài thi thử giữa kỳ.
Còn hai tháng nữa, Cố Tư Ức âm thầm động viên bản thân, hai tháng này cô sẽ dùng hết sức để học, nhất định không thể để mình tụt lại phía sau.
Mấy tiết học buổi sáng trôi qua trong trạng thái quyết tâm hăng hái của Cố Tư Ức.
cô ngồi học thẳng lưng và nghiêm túc, chăm chú nghe giảng, hận không thể ghi hết từng lời cô giáo nói vào trong vở.Giờ nghỉ giải lao cô cũng ngồi tại chỗ xem lại bài, cố gắng ghi nhớ nội dung bài học.
Trong giờ học, Trịnh Bồi Bồi ngồi bên cạnh vỗ tay một cái với cô.
Cố Tư Ức quay sang nhìn, nghe cô bạn khuyên nhủ: “Cậu cứ thoải mái tinh thần đi, đừng căng thẳng quá như thế.”
Cố Tư Ức cười nói: “Cậu à, cậu không hiểu được đâu, mình thích học, việc học làm cho mình vui, khiến cho mình hiểu biết hơn, mình còn muốn xin ông trời thêm một trăm năm nữa để được học đó!”
Trịnh Bồi Bồi nghẹn lời, nhưng ngay sau đó lại cười đến nghiêng ngả.
Lục Gia Diệp ngồi bên kia thấy thế liền ngó sang hỏi: “nói chuyện gì mà cười vui thế?”
Cố Tư Ức đáp: “nói chuyện học.”
Trịnh Bồi Bồi cười nói: “Ha ha…nói chuyện học đó…”
Hướng Lê và Trương Hân Dịch ra rủ Cố Tư Ức đi vệ sinh cùng, Cố Tư Ức đi theo các bạn, Trịnh Bồi Bồi gõ vào bàn Hạ Chi Tuyển nói: “cô em gái của cậu thú vị thật đấy, xem ra cũng là học sinh giỏi.”
Hạ Chi Tuyển quay người, lười biếng dựa vào bàn học bóp vai thư giãn, vì ngồi quá lâu nên cũng hơi mệt.
Hạ Chi Tuyển không nói gì, Lục Gia Diệp thì hăng hái nói: “Tôi cũng phát hiện ra là emgái rất chăm học đó, A Tuyển à, không chừng cậu có đối thủ cạnh tranh rồi đấy.”
cô ấy ư? Hạ Chi Tuyển nhớ lại lúc Cố Tư Ức đập đầu xuống bàn nói muốn tự thiêu cùng với vốn tiếng anh của mình, không kìm được mà bật cười.
Trịnh Bồi Bồi nói: “Cái này thì tôi không tin đâu, nếu cậu ấy có thể vượt qua học thầnthì tôi sẽ nhận cậu ấy làm đại ca luôn.”
Cố Tư Ức đi vệ sinh về, ngang qua cửa sổ phòng học, thấy Trịnh Bồi Bồi đang ngồi lên ghế của cô, vui vẻ buôn chuyện với đám Hạ Chi Tuyển.
Đúng lúc cô cũng trông thấy Hạ Chi Tuyển bật cười, lưng và cánh tay chống lên bàn, dáng vẻ đẹp quá đáng.
không biết bọn họ nói chuyện gì mà khiến cậu ấy vui thế nhỉ.
Hừ!
Cố Tư Ức đi ra chỗ lan can, nói: “Mình muốn ở ngoài hóng mát một chút, hết giờ giải lao rồi vào.”
Thế là Hướng Lê với Trương Hân Dịch cũng ở ngoài với cô, cùng cô tán gẫu.
Đến khi nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên, Cố Tư Ức mới lại quay về lớp ngồi.
Kết thúc giờ học buổi sáng là đến thời gian ăn trưa, mọi người túm năm tụm ba đi tới nhà ăn, Cố Tư Ức cũng đi với mấy cô bạn thân.
“Này này, học sinh mới hình như rất thân với tứ đại ủy viên lớp mình đấy, còn đi theo bọn họ đến nhà ăn kìa.”
Tiếng nghị luận của mọi người truyền vào tai Cố Tư Ức, cô ngẩng lên xem, thấy đúng là Trịnh Bồi Bồi đang đi với đám Hạ Chi Tuyển.
Lúc trước tập quân sự, Lục Gia Diệp đã mấy lần rủ cô cùng bọn họ đi ăn cơm, nhưng Cố Tư Ức lại không muốn ngày ngày đi theo bọn họ gây bất hòa với đám con gái, nên hầu như đều từ chối, lâu dần bọn họ cũng quen nên không còn rủ cô cùng đi nữa.
Cố Tư Ức đột nhiên lại không muốn đi ăn nữa, nói: “Mình thấy không được khỏe lắm, muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Hướng Lê ân cần hỏi: “Cậu khó chịu chỗ nào? Có cần đến phòng y tế không?”
Cố Tư Ức vội đáp: “không cần đâu không cần đâu, mình chỉ hơi mệt thôi, không muốn ăn.”
Trương Hân Dịch lại hỏi: “Thế cậu có muốn ăn gì không? Cần bọn mình mua cơm chokhông?”
“không cần đâu, trong phòng ngủ của mình có nhiều đồ ăn lắm, mẹ mình mới đưa tới hôm chủ nhật, có cả đặc sản của địa phương nữa, lúc nào các cậu cũng qua lấy một ít về mà ăn.”
Sau khi chào các bạn, Cố Tư Ức một mình quay về phòng ngủ.
trên bàn đã để sẵn đồ ăn vặt và sách vở, vừa ăn vừa học, quá hoàn hảo.
Trong lúc cô đang chìm trong đại dương học hành thì chuông điện thoại vang lên, là Hạ Chi Tuyển gọi tới.
cô nhìn màn hình điện thoại, vài giây sau mới bấm nghe, chậm chạp lên tiếng: “Alo?”
“Em mệt à?” Giọng của Hạ Chi Tuyển truyền tới.