Động tác của anh ta nhẹ nhàng, khẽ buông, há miệng thởdốc nhưng không hề phát ra thanh âm gì.
Tôi nhìn vào mắt anh ta, không biết linh cảm ở đâu,tôi nói: “Lâm Kiều, anh thích tôi sao?”
Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người dường nhưbị hoảng sợ, chính tôi cũng hoảng sợ. Phản ứng đầu tiên là của Hàn Mai Mai, côta kích động đáp lại: “Nhan Tống, cô đừng ngậm máu phun người.” Thành ngữ nàycủa cô ta dùng thật quá thất bại, mà tôi đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Lâm Kiều vẫn trầm mặc như cũ, mím môi, cả người đềucăng thẳng, biểu tình lại yếu ớt như tòa thành sụp đổ trong cơn nước lũ, giốngnhư bị những lời này của tôi làm chấn động. Thật lâu sau đó, anh ta chậm rãi nởmột nụ cười, mặt trắng bệch, nụ cười cũng nhợt nhạt như băng. Anh ta lui vềphía sau hai bước, thản nhiên nói: “Anh không thích em, cho tới bây giờ chưatừng thích em, tại sao em có thể nghĩ như vậy?”
Ra khỏi phòng đã lâu, đột nhiên cảm thấy cả người lạnhlẽo. Rõ ràng là dưới ngọn đèn dịu dàng, mà không có lấy một chút ấm áp. May mắnlà đáp án này, mà đáp án này là hợp tình hợp lý thôi. Bằng không năm sáu nămqua, tôi khiến cho bản thân trở nên chật vật như vậy, rốt cuộc là tôi đang làmcái gì? Tôi nhìn ngọn đèn nói: “Ừm, như vậy là tốt nhất, anh xem, anh vẫn muốntìm tôi nói chuyện, trước kia tôi còn khúc mắc, vẫn muốn trốn anh, kỳ thật bâygiờ tôi vẫn mang khúc mắc ấy trong lòng, nhưng hôm nay đã đến đây rồi, vậy nóicho rõ ràng đi. Ngày đó, anh đuổi theo Tô Kỳ, bọn họ đều nói là lỗi của tôi, mẹanh bảo tôi phải đến trước giường Tô Kỳ mà quỳ xin lỗi. Sau đó, tôi đến trướcnhà Tô Kỳ quỳ hai ngày. Hai người anh và Tô Kỳ, tôi không thể đơn thuần nói làhận hay không hận. Năm đó khi tôi tự sát đã nghĩ, tuy rằng sai là ở tôi, nhưngnếu chưa từng gặp anh thì tốt. Thật sự, nếu ngay từ đầu chưa từng gặp anh thìtốt biết bao. Tôi một lòng muốn quên đi những chuyện trước kia, sống một cuộcsống bình thường, nhưng chẳng thể nào được, chính bởi vì mười ngày nửa thánglại gặp lại anh một lần, anh cũng nên quên chuyện trước kia mà bắt đầu lại cuộcsống, về sau chúng ta chú ý một chút, vì tốt cho cả hai, đừng bao giờ gặp mặtnữa.”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt rất đẹp, anh ta nhìn tôi nhưvậy, tôi nghĩ cả đời này cũng chỉ thể nhìn một lần nữa, nên cũng nhìn anh ta.Anh ta đột nhiên ho khan kịch liệt, Hàn Mai Mai vội vàng chạy lại đỡ. Tôi nghĩmột hồi, nói: “Cầu trời phù hộ, không bao giờ gặp mặt nữa, Lâm Kiều.” Anh tadừng ho khan, ngẩng đầu, một lúc lâu sau nói: “Được, không bao giờ gặp mặt nữa,Nhan Tống.”
Nhưng tôi đã xem nhẹ một vấn đề, việc này… cảm giácnhư mộng ảo, hai bên tường đều là thủy tinh. Nói xong câu đó, tôi xoay ngườingẩng đầu, lập tức lại nhìn thấy hình phản chiếu của anh ta, tôi còn nói cầutrời phù hộ, không thể không nói, ông trời quả thật khiến tôi cảm thấy tổnthương.
Tôi đang sững sờ, thì thấy hình phản chiếu của anh tađột nhiên bước nhanh đến sau lưng tôi, trong lúc tôi còn chưa kịp bước thêm nửabước, anh ta đã ôm chặt lấy tôi rồi. Đầu anh ta gục xuống vai tôi, vài giọtnước ấm áp thấm ướt da thịt, đầu tôi trống rỗng không nghĩ được gì, cảm thấytình huống này không thể nào lý giải được. Anh ta không thích tôi, bạn gái củaanh ta đứng ở phía sau, anh ta lại chạy lại ôm lấy tôi? Suy nghĩ hồi lâu, tôinghĩ hẳn là do anh ta buồn bã cho tình bạn mới chết giữa anh ta với tôi. Trongsắc mặc chợt hồng chợt trắng vừa sợ hãi vừa tức giận của Hàn Mai Mai, rốt cuộcanh ta buông ra, giống như có một câu nói nghẹn trong cổ họng không thể nói,lại giống như quả thật không muốn nói ra bất cứ điều gì. Anh ta xoay người đi,bước chân vừa dài vừa vội vã, giống chạng vạng của nhiều năm về trước, anh tavĩnh viễn đi bên Tô Kỳ ở phía trước, chỉ để lại cho tôi một bóng hình ngượcnắng.
Tôi nghĩ, tuổi trẻ hoang đường, một ngày nào đó sẽphai mờ trong ký ức, tựa như một cô gái cuối cùng cũng sẽ biến một người đànbà, rồi người đàn bà ấy sẽ lại sinh ra một cô gái, đây là quy luật sinh học,không thể nào thay đổi được, hơn nữa, sẽ nhất định trở thành sự thật. Mà nhữngquy luật sinh học nguyên thủy nhất, lại thường thường chiến thắng tất cả nhữngnguyên tắc xã hội mà con người ta định ra.ư
Tôi nghĩ thông suốt tất cả, cảm thấy có chút triết lý,nhưng rốt cuộc triết lý ở chỗ nào, tôi cũng không hiểu được. Nhưng không có vấnđề gì, hiểu được thì đã không phải triết lý. Triết lý vốn là những đạo lý khôngrõ ràng.
Phía trước cuối hành lang, có một ngã rẽ, sau ngã rẽđó, lại là một ngã rẽ khác, thông đến phòng 312 của Trịnh Minh Minh.
Tôi căng mắt bước đi, qua một ngã rẽ lại một ngã rẽ,lần mò phương hướng, rốt cuộc nhìn thấy phòng 312, còn có một người đứng dựavao cửa phòng 312 hút thuốc, là Tần Mạc.
Điếu thuốc lá lặng lẽ cháy sáng dưới ánh đèn mờ ảo, vẽra một cảnh tượng rất mơ màng.
Hai nhân viên phục vụ đi ngang qua thì thào bàn luận,một người nói: “Đẹp trai không đáng sợ, đáng sợ chính là ngay cả hút thuốc cũngphong cách như thế… Cậu nhìn kìa, động tác lấy thuốc của bạn trai mình không hềđược như thế…” Cô ta tự hỏi nửa ngày, dùng một từ rất mốt: “Nhưng vậy rấtfeeling.” Cô ấy miêu tả rất hình tượng, tôi ở xa tập trung nhìn lại, quả nhiênrất feeling.
Nhưng Tần Mạc nhanh chóng kết thúc động tác feelingđó, day day thái dương, nghiêng người dập mẩu thuốc lá. Tôi bước nhanh qua hainhân viên phục vụ, đi đến bên cạnh anh ta, chuẩn bị mở cửa cùng anh ta đi vào.Anh ta đột nhiên gọi tên tôi, tôi xoay người xem anh ta có chuyện gì.
Sau đó, là mười giây yên tĩnh.
Mười giây sau, đầu óc của tôi hoạt động bình thườngtrở lại, lại dừng trong một giây, thong thả nhận định tình thế.
Đột nhiên thấy tình thế không lạc quan.
Tình thế không lạc quan ở chỗ… tôi bị Tần Mạc ôm, thựcra mà nói là bị anh ta nửa ôm nửa vây giữa anh ta và bức tường. Xem ra tối ngàyhôm nay tôi quả là rất có duyên với cái vách tường này rồi. Tay trái anh ta ômlấy eo tôi, tay phải giữ lấy hai cổ tay tôi. Lực anh ta dùng rất mạnh, dườngnhư tôi bị nắm gọn trong lòng bàn tay, hoàn toàn không thể nào phản kháng được.Mà nói thực ra, tôi cũng quên phản kháng rồi.
Cơ thể tiếp cận quá gần, tôi không dám nhúc nhích tùytiện. Buổi tối hôm nay anh ta uống không ít rượu, hơi thở toàn mùi rượu vang,hòa cùng mùi thuốc lá, làm cho đầu óc người ta mê muội.
Tôi lắp bắp nói: “Anh… anh uống say?”
Anh ta bình tĩnh hỏi: “Nhìn tôi có giống say không?”Nói xong, ôm tôi chặt hơn.
Da đầu tôi rất tê, nhanh chóng lắc mạnh đầu.
Anh ta cười một tiếng, trán cọ cọ vào trán tôi: “TốngTống, em thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết tôi nghĩ gì?”
Tôi cố gắng ngửa đầu ra phía sau, nhưng phía sau gáylà tường, từ trán cọ trán biến thành mũi chạm mũi. Hơi thở anh ta như bao vâytôi, quả thực khiến tôi khóc không ra nước mắt, tim đập thình thịch, không thểnào thở nổi.
Tôi một lòng cho rằng anh ta uống say, muốn cứu vớttránh cho anh ta lầm đường lạc lối, giãy giụa nói: “Tôi thật sự không biết anhmuốn làm gì?”
Bờ môi của anh ta tiến đến, tôi kêu to: “Tôi biết rồi,tôi biết rồi, anh, anh, anh…” Anh ta cắn chóp mũi của tôi một cái: “Chậm rồi!”
Một giây sau, bờ môi anh ta đã dán lại môi tôi đầy lưuluyến. Trong đầu giống như có một thứ gì đó nổ mạnh trong nháy mắt, nhanh chóngtruyền khắp toàn thân, khiến toàn thân tôi trống rỗng.
Anh ta cắn môi dưới của tôi, hàm hồ nói: “Ngoan, mởmiệng ra.” Tôi không biết có phải mình mở miệng ra rồi không, căn bản khôngbiết bản thân mình đang làm cái gì. Đầu lưỡi của anh ta đã bắt đầu tiến vào,giống như mưa rền gió dữ quấy đảo, đầu lưỡi bị quấn quýt dây dưa. Tôi cảm thấyhai chân bủn rủn, thốt ra một tiếng rên nhẹ, cơ thể như bị ai đó châm ngòi, từtừ thiêu đốt ruột gan.
Lúc tỉnh táo lại, tôi phát hiện không biết khi nào haitay mình đã được tự do, một bàn tay khoát lên vai Tần Mạc, một bàn tay đặt trênngực anh ta. Tần Mạc mỉm cười nhìn tôi, dưới lớp áo len, có thể cảm giác đượcnhịp tim đập đầy mạnh mẽ… Anh ta còn sống, tôi cũng còn sống.
Trong nháy mắt, tôi không biết mình cảm thấy thế nào,chỉ biết trong đầu lặp đi lặp lại hai ý nghĩ. Thứ nhất, tôi bị cưỡng hôn, thứhai, tôi bị cưỡng hôn nhưng lại không hề phản kháng, rất nghe lời, mặc nướcchảy thành sông… Nhận thức này quả là làm cho người ta tuyệt vọng. Năm năm naytôi vẫn giữ mình trong sạch, nghĩ đến bản thân mình có con trai, không thể liênlụy đến mầm non đất nước. Mọi ngày như một cùng bạn bè nam giới phân chia ranhgiới, không động dù chỉ một ngón tay. Bạn bè đều nói tôi không phải người tùytiện, tôi cũng đồng ý với nhận xét đó, nhưng hôm nay, giờ phút này, tôi mớiphát hiện, tôi không phải người tùy tiện với những người bình thường, nhưng sẽtùy tiện với những người siêu việt hơn người thường…
Tôi dùng tay đẩy anh ta, anh ta lại thuận thế giữ lấytay tôi. Tôi muốn tránh đi, anh ta nhíu mày. Tôi nói: “Anh mau buông tôi ra,mau buông ra, anh không thấy đang có người nhìn à?”
Hai nhân viên phục vụ đã cách đến mười mét nhưng vẫnkhông bước tiếp, ngẩn ngơ nhìn hai chúng tôi.
Anh ta liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại quay đầu,không hề có ý muốn buông, trên mặt vẫn hiện vẻ quân tử, anh ta nói: “Chuyện nàykhông làm rõ, thì những gì tôi đã làm thành vô dụng mất…”
Tôi giật mình một cái, cảm giác như biết anh ta đangnói gì, mà lại cũng như không biết.
Anh ta nói: “Chúng ta quen nhau một thời gian rồi, emcảm thấy tôi đối với em thế nào?”
Tôi lăm lăm nói: “Tốt lắm, anh đối với tôi tốt lắm.”
Anh ta nói: “Vậy em cảm thấy vì sao tôi lại đối với emtốt như vậy?”
Tôi nhớ lại những điều mình đã suy nghĩ nói: “Bởi vìanh là ba nuôi của Nhan Lãng, tôi chỉ là mẫu bằng tử quý.”
Anh ta nhíu mày: “Nhầm rồi. Đó là vì tôi đang theođuổi em.”
Không biết cánh cửa nào đó đột nhiên mở ra, lại bỗngnhiên đóng lại. Tôi nghĩ, những điều vừa rồi liệu có phải là ảo giác?
Ảo giác vẫn cứ tiếp tục. Trong ảo giác có tiếng nói:“Em rất sợ?”
Tôi gật đầu một cách khó khăn.
Ảo giác tiếp lời: “Trước giờ chưa từng nghĩ đến?”
Tôi lại gật đầu một cách khó khăn.
Ảo giác nghe xong hắt xì một cái, giọng nói đột nhiêntrở nên rất chân thật, tôi giật mình ngẩng đầu: “Anh bị cảm?” Ánh mắt liếc sangcổ tay áo anh ta, lại bỏ thêm một câu: “Hình như cúc tay áo anh bị tuột rồi.”
Anh ta buông tay cúi đầu nhìn cổ tay áo, mãi không càilại được, tôi ở một bên nhìn âm thầm sốt ruột, Anh ta đột nhiên ngừng tay,ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn tôi: “Tất cả những lời tôi vừa nói em nghe rõ chứ?”
Anh ta nhắc đến, đầu óc tôi lập tức trống rỗng, hơnnữa không phải là trống rỗng bình thường, mà tựa như để giấy trắng nộp bàitrong kỳ thi đại học, trán vã mồ hôi.
Tôi lau mồ hôi trên trán: “Nghe thì nghe rõ rồi, nhưngcái chính là không thể nào hiểu được… Tôi cảm thấy, tôi nên suy nghĩ cẩn thận…”
Anh ta liếc nhìn tôi một cái, trầm tư: “Em đừng nghĩthì hơn, tôi chỉ nhắc nhở em một chút thế thôi, việc này không vội, chúng ta cóthể từ từ phát triển.” Nói xong đưa tay đến trước mặt tôi: “Giúp tôi cài cúc.”
Tôi làm bộ bình tĩnh giúp anh ta cài nút áo, anh tavừa lòng gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu tôi: “Chờ tôi, tôi đi vào lấy vài thứ.”
Tần Mạc mở cửa vào phòng rồi, mà tôi, không chống đỡđược trượt theo vách tường ngồi bệt xuống.
Thì ra không phải anh ta uống rượu, thì ra là anh tađang theo đuổi tôi, hai cái “thì ra” lại không phải ảo giác, thì ra anh ta cònnói chúng tôi có thể từ từ phát triển.
Cho dù ông trời cho tôi một ngàn khả năng, tôi cũngkhông dám nghĩ đến khả năng này, ông trời, ông quả thật quá cao thâm rồi.
Giống như lấy đà thật lâu, không ngờ lại đột ngột tăngtốc độ như thế, trái tim xuất phát từ nơi sâu nhất, chạy điên cuồng, càng chạycàng nhanh, cuối cùng bật ra khỏi sự trói buộc của lồng ngực. Tôi cúi đầu nhìnxuống, đột nhiên có một ý nghĩ, nó sẽ không thật sự giãy từ bên trong mà nhảy rachứ? Nghĩ đến tình cảnh kia, đột nhiên rùng mình một cái, tự mình làm mìnhhoảng sợ. Tim đang đập thình thịch, tôi phỏng chừng nhịp tim lên đến hai trămlần một phút, cũng đủ làm trụy tim, hơn nữa hoảng hốt nhận ra toàn bộ thế giớicũng đang nảy lên với tần suất hai trăm lần một phút, quay cuồng như một cáikính vạn hoa khổng lồ.
Tuy tôi từng được nghe về cô bé lọ lem được gả vào nhàgiàu, nhưng chưa từng nghe nói cô bé lọ lem đã có con được gả vào nhà giàu, tôingẩng đầu nhìn ánh đèn mờ ảo trên tường, cảm thấy chuyện này hoàn toàn rời bỏkhoa học thường thức, hoa khọc hiện đại đã không giải thích nổi, chỉ có thể dựavào tử vi.
Tôi lấy di động ra bấm số, cố sức nuốt một ngụm nướcmiếng, vội vã nói với Chu Việt Việt: “Chu Việt Việt, cậu lên mạng tra giúp mìnhmột chút, đúng đúng, chính là blog Tiểu Vương Tử viết về cung hoàng đạo rấtchuẩn đấy, cậu tra giúp mình xem có phải cuối tuần này chòm sao Kim Ngưu có vậnđào hoa không…”
Giọng nói Tần Mạc lạnh lùng vang lên: “Cuối tuần nàychòm sao Kim Ngưu phạm phải Thái Tuế, không phải đào hoa.”
Điện thoại trong tay tôi run lên, vừa ngẩng đầu nhìn,anh ta đã mặc áo khoác, tay cầm một túi nilon.
Tôi lúng túng nói: “Anh nhanh thật đấy.”
Anh ta ừ một tiếng: “Cũng không có gì nhiều, chỉ haicái ô che thôi.”
Tôi nghĩ dạng ô che gì cần dùng “cái” làm lượng từ,một đoạn quảng cáo đột nhiên lóe lên trong đầu tôi rồi biến mất: “Áo mưa ta vẫndùng Điêu Bài, cần trong suốt ta dùng Điêu Bài. Đúng, áo mưa Điêu Bài, lợi íchthực tế, ta vẫn dùng nó. Áo mưa Điêu Bài, thời đại thay đổi rồi, bay bay baybay.” Khuôn mặt rất nhiều năm qua chưa biết đỏ là gì của tôi đột nhiên đỏ lên.
Thời đại bây giờ cái gì cũng chú ý đến thiên nhiên,quan hệ nam ngữ cũng không ngoại lệ, hơn nữa, tại thời đại phát triển nhảy vọtnày, lại muốn trở về thời nguyên thủy kiểu “dã hợp” thuần thiên nhiên ngàytrước. Cái duy nhất không hay ho là thế kỷ hai mươi mốt, thiên nhiên bị tàn phánghiêm trọng, không còn cung cấp chỗ ẩn nấp an toàn, điều kiện dã hợp bị hạnchế rất lớn, khó mà thực hiện được “tâm đầu thì dã hợp”, chỉ có thể “tâm đầuthì đặt phòng” thôi. Tần Mạc nhìn theo khía cạnh nào cũng là người đàn ông điđầu thời đại, tư tưởng nhất định cũng ở tuyến đầu, chẳng lẽ kế tiếp chúng tôi…là đi đặt phòng khách sạn hay sao? Cái này quả thật làm cho người ta không thểnào chấp nhận được, tôi ngẩng đầu lo sợ: “Con người tôi vẫn có vẻ bảo thủ,chúng ta trước hết…”
Anh ta lấy từ trong túi nilon ra một chiếc ô che đưacho tôi: “Bên ngoài hơi mưa, may mắn Trịnh Minh Minh có chuẩn bị trước.”
Tôi nói: “…”
Anh ta nói: “Em không thích màu này?” Lại cúi đầu tìmtrong chiếc túi: “Ở đây còn có một chiếc màu xanh da trời.”
Tôi nói: “…”
Đại khái là Tần Mạc muốn đưa tôi về nhà, anh ta điphía trước, tôi theo phía sau, tất cả đều bình thường, nhưng cuối cùng tôi lạicảm thấy giống như đã bỏ qua một truyện gì quan trọng lắm vậy, trong lòng cảmthấy rất bồn chồn. Đi đến đại sảnh, đột nhiên vỗ trán nhớ ra: “Nguy rồi, tôiquên con trai rồi.”
Tần Mạc quay đầu nói: “Lãng Lãng và Trịnh Minh Minhchơi rất vui nên Trịnh Minh Minh sẽ đưa nó về sau.”
Tôi nghĩ rồi nói: “Người ta tốt xấu cũng là một ngôisao, anh để người ta làm bảo mẫu của Lãng Lãng, như vậy không tốt lắm đâu.”
Tần Mạc nói: “Chẳng có gì không tốt, chúng ta đi nhanhlên.” Nói xong cầm tay của tôi bước nhanh ra ngoài, đúng lúc đó, sau lưngtruyền đến tiếng hét thất thanh của Trịnh Minh Minh: “Tần Mạc, anh đứng lại choem.”
Tần Mạc thở dài, chúng tôi cùng đứng lại.
Trịnh Minh Minh hai ba bước chạy đến, giữ chặt lấy tayáo Tần Mạc: “Tại sao lại lấy ô và pháo hoa của em? Anh lấy ô người hâm mộ tặngem cũng được, anh trả pháo hoa cho em đi, em vất vả lắm mới mua được, đang địnhđến bờ sông bắn pháo hoa.”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc túi nilon của Tần Mạc, nói:“Pháo hoa”, lại quay đầu hỏi Trịnh Minh Minh: “Không phải là cô không muốn mộtmình trông coi Nhan Lãng đấy chứ? Hôm nay ngày gì lại bắn pháo hoa?”
Trịnh Minh Minh ngạc nhiên nói: “Chuyện này liên quangì đến Nhan Lãng? Tôi chỉ muốn đến đây lấy pháo hoa. Hôm nay 11 tháng 11, tiếtQuang Côn[1], tiết Quang Côn truyền thống phải bắn pháo hoa. Còn có một thinhân viết một bài thơ ca tụng truyền thống này, là “Tiết Quang Côn, chúng tađến bờ sông bắn pháo hoa”, cô nghe bao giờ chưa?”
Tôi nhanh chóng lục lọi lại trí nhớ một lần, tỏ vẻchưa từng nghe qua. Tần Mạc buông tay, lấy di động nhắn một tin.
Trịnh Minh Minh tiếc hận thở dài: “Thì ra cô chưa từngnghe qua, lại đây, tôi đọc cho cô nghe.”
Cô ấy hắng giọng: “Tiết Quang côn
Để chúng ta đến bờ sông bắn pháo hoa.
Pháo hoa ban đêm giống như người phụ nữ vì tình màkhóe mặt lưu lệ
Quang Côn là do tỷ lệ nam nữ thiếu cân đối.
Pháo hoa đẹp quá
Độc thân mệt mỏi quá.
Nếu tôi là pháo hoa
Tôi nhất định phải
Oanh liệt cháy một lần
Chẳng sợ xảy ra hỏa hoạn, chẳng sợ cháy CCAV
Nhưng tôi sẽ không thiêu đốt một người vô tội nào
Nếu tôi là một người độc thân
Tôi nhất định phải
Viết một phong thư đến quốc hội
Xin quốc hội
Hoặc khống chế tỷ lệ nam nữ, hoặc cho phép đồng tínhkết hôn
Nhưng tôi không thể vì tôi không có màu mực xanh đenchính thức của cơ quan hành chính
Phong thư này nhất định sẽ bị bưu điện trả lại.”
Cô ấy thở phào một hơi: “Thế nào, nghe được không?”
Tự trong đáy lòng tôi cảm thấy bài thơ này thật ngớngẩn, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Trịnh Minh Minh, thật không đành lòng đảkích cô ấy, chỉ có thể hàm hồ gật đầu, thuận tiện nói sang chuyện khác: “Ngườiviết bài thơ này là ai?”
Trịnh Minh Minh trả lời: “Thần tượng của tôi, ĐườngThất.”
Tần Mạc châm chọc: “Người tên Đường Thất này khôngthích hợp lấy việc làm thơ kiếm cơm đâu, nếu em biết người này thì khuyên đổinghề đi, viết thơ không có khí chất gì, đúng rồi, người ta làm gì?”
Trịnh Minh Minh nói: “Người ta làm thơ, viết thơ, rấtkhá mà.”
Tần Mạc nói: “A, vậy thì đúng là người này chẳng làmđược cái gì rồi? Vậy có thể về đề nghị thi vào làm nhân viên công vụ.”
Tôi nghĩ những lời này cũng quá ác độc rồi, vũ nhục từthân thế đến vũ nhục tâm hồn, thần tượng bị vũ nhục, Trịnh Minh Minh tám phầnkhông thể từ bỏ ý đồ.
Trịnh Minh Minh quả nhiên không chịu từ bỏ, trừng mắtnói: “Bây giờ trả pháo hoa lại cho em ngay.”
Tần Mạc cầm di động huơ huơ: “Anh vừa post lên blogcủa em, nói buổi tối hôm nay em sẽ đến bờ sông bắn pháo hoa, phỏng chừng trongvòng mười lăm phút, bên bờ Trường Giang nhất định bị fan của em vây kín, em cònmuốn đến không?”
Trịnh Minh Minh cắn môi hồi lâu, chỉ nhả ra được vàichữ: “Anh quá bỉ ổi.”
Tần Mạc cười nói: “Quá khen quá khen.”
Mà tôi đột nhiên phát hiện, trên thế giới này, cónhững người chúng ta cả đời không nên đắc tội, Ví dụ như Hitler, như BenitoMussolini, như Lý Lâm Phủ, Hòa Thân, Tưởng Giới Thạch, Uông Tinh Vệ, còn có,Tần Mạc…
Tần Mạc không đưa tôi về nhà, mà đưa tôi đến đại họcT. Hai chúng tôi đến sân bóng rổ gần ký túc xá của nghiên cứu sinh, cả hai đềugiữ im lặng, không nói gì.
Tôi đoán anh ta định vận động trước khi ngủ, nhưngnhìn túi nilon trong tay anh ta, pháo hoa làm sao giả làm bóng rổ được.
Bên cạnh sân bóng rổ có mấy mảng sáng từ ánh đèn đườngchiếu vào, trời khẽ mưa bụi, những hạt mưa nhẹ nhàng bay dưới ánh sáng ngọn đènmênh mang vô cùng. Cách chúng tôi xa xa có một đôi nam nữ đang luyện tập bóngrổ. Tôi nói: “Có cần tôi gọi điện thoại cho bạn học mượn quả bóng rổ không?”
Anh ra giơ túi nilon lên: “Bắn pháo hoa cũng cần bóngrổ sao?”
Tôi ngơ luôn, trăm mối tâm tư không thể giải, anh talại đến sân bóng rổ để bắn pháo hoa? Tần Mạc đã ngồi xuống lấy chiếc bật lửabắt đầu châm lửa, một tiếng xẹt xẹt vang lên, cây pháo hoa bắn thẳng lên trời,nở bung như một đóa hoa cúc lục sắc.
Đôi nam nữ đang tập bóng rổ sững sờ ngước lên ngắmpháo hoa, quả bóng rổ lăn đến gần chúng tôi.
Tần Mạc nhặt bóng rổ lên ném trả đôi nam nữ kia, thuậntay ném chiếc bật lửa cho tôi: “Em cũng thử xem.”
Tôi vừa nhớ lại xem thành phố C có lệnh cấm bắn pháohoa hay không, vừa ngồi xuống bật chiếc bật lửa, nhưng gió ở đây quá lớn, lửavừa bật lên đã bị thổi tắt. Tần Mạc bước đến gần tôi, cẩn thận chắn gió, rốt cuộclửa cũng châm được.
Trong trí nhớ của tôi, trước khi mẹ tôi vào tù, mỗilần đón năm mới trong nhà đều đốt pháo hoa, thoáng chốc đã năm năm rồi. Tôi cóchút căng thẳng, dây ngòi cháy rất nhanh. Tần Mạc kéo tôi ra sau, cây pháo hoabắn vọt lên, lại một màn mưa hoa rải xuống. Tần Mạc ôm tôi, nói khẽ bên tai“Lúc nó bay lên thì đừng đứng gần quá.” Dừng một chút: “Việc đốt pháo hoa này,tôi tin người bình thường sẽ không bao giờ bị thương, nhưng em thì khó nóilắm.” Tôi ngẩn ra hai giây, khi định thần lại nhận ra những lời này chẳng hayho gì, bèn giơ chân hung hăn giẫm xuống mũi giầy anh ta. Anh ta kêu lên mộttiếng, tôi nhịn cười quay đầu thân thiết nói: “Xin lỗi, xin lỗi, không cẩn thậngiẫm lên chân anh rồi, thật là xấu hổ quá đi.” Anh ta kiên nhẫn nhìn tôi, khóemiệng giật giật: “Em đúng là nhỏ nhen.” Hiếm có lúc anh ta cam chịu, trong lòngtôi sung sướng, nhịn không được đắc ý vênh váo, cúi người xuống ra sức nhấn gótchân, cuối cùng cũng thành công nghe được một tiếng hít dài, tôi ngẩng đầu vôtội hỏi: “Còn đau không? Chỗ này đau hay là chỗ này? Chỗ kia có đau hay không?”Dứt lời lại tiếp tục dùng sức, anh ta nhìn tôi không chớp mắt, nhìn lâu, nụcười tôi cứng lại trên mặt, hình như quá trớn rồi… Anh ta nâng cằm tôi lên, lậptức đặt môi xuống, nhẹ nhàng rồi lại buông ra, trong mắt tràn ngập ý cười: “Tôicũng nhỏ nhen, chúng ta huề nhau.”
Tôi nghĩ không biết chuyện gì xảy ra thế này, tại saotôi lại đi giẫm lên chân Tần Mạc, cái này chẳng phải là chủ động tán tỉnh ngườita hay sao. Hai từ “tán tỉnh” vừa bật ra trong đầu, tôi lập tức bị chấn động.Suy nghĩ nửa ngày, đưa ra một kết luận, tất cả những điều này là bản năng, xemra ở phương diện thủ đoạn đối với đàn ông, tôi rất là có tiềm lực, không biếtnên mừng hay nên tủi đây. Kết luận này làm cho người ta không thể nào phản ứngnổi, mà anh ta đã cúi xuống tìm những cây pháo hoa còn lại, xếp thành một hìnhngũ giác, sau đó quay người nói với tôi: “Em chịu trách nhiệm đốt hai cái này,anh sẽ đốt ba cái này, xem xem bắn lên trời cùng một lúc có hiệu quả gì.”
Nghe anh ta nói như vậy, tôi cũng rất mong chờ, lậptức quên việc tự hỏi vừa rồi, vui vẻ chạy đến giúp châm lửa. Pháo hoa bắn ầm ĩ,bầu trời đêm đại học T đột nhiên bừng sáng, những nghiên cứu sinh từ những toànnhà bên cạnh ló đầu ra, không ít nam sinh huýt sáo. Trên bầu trời có từng đámtàn lửa rơi xuống, mà những sinh viên thì nô nức như thể trên trời rơi xuốnghàng xấp hàng xấp tiền mặt vậy. Thực sự ngôi trường này đã yên tĩnh lâu quárồi.
Tôi không khỏi tán thưởng: “Thật là đẹp, thế này khôngbiết tốn bao nhiêu tiền.”
Tần Mạc ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng rực: “Dù sao cũngkhông phải tốn tiền của chúng ta, em cũng đừng đau lòng.” Tôi cũng ngẩng đầunhìn: “Ừm, tôi không đau lòng, chỉ cần không phải tiêu tiền của tôi, tôi sẽkhông đau lòng.”
Trong lúc nói chuyện với Tần Mạc, đôi nam nữ đánh bóngrổ kia cũng chạy đến gần. Cô gái nói: “Ôi mẹ ơi, thật lãng mạn.”
Anh chàng kia chào hỏi Tần Mạc từ xa: “Người anh em,cậu thật siêu phàm, vì bạn gái mà làm lớn như vậy, nhưng mà tôi nói này, thừadịp bảo vệ còn chưa đến, hai người nhanh chóng chạy đi, nếu bị bắt rồi, viếtbản kiểm điểm chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ bị phạt tiền, lại là hai người, còn bịphạt hai lần, rất tiếc của đấy.”
Tôi nghe giọng nói này hết sức quen tai, quay đầu cẩnthận nhận mặt, trong ánh lửa dập dờn nửa sáng nửa tối, cậu ta nhận ra tôitrước: “Nhan Tống? Thì ra là cậu?”
Vừa lúc một cây pháo hoa nổ mạnh trên đỉnh đầu chúngtôi, thấy rõ mặt người kia, tôi cũng giật mình, cười gượng gạo hỏi: “Ha ha, tổtrưởng, thật là trùng hợp, không nhận ra cậu. Cậu đánh bóng rổ với bạn gáitrong mưa sao, thật là mới mẻ, hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi.”
Tổ trưởng khoát tay: “Cậu đừng hiểu lầm, là em khóadưới thôi, ngày mai cô ấy kiểm tra ném bóng rổ ba điểm, nhờ tôi luyện tập mộtchút. Nhưng còn cậu, có bạn trai khi nào vậy? Hôm qua có một người từ bênchương trình “Giai điệu âm nhạc” còn sang nhờ tôi nghe ngóng xem cậu thế nào,không ngờ giấu kỹ như vậy, không giới thiệu bạn trai cho tôi biết?”
Tôi nhanh chóng chặn đứng câu chuyện: “Không phải bạntrai của…”
Tần Mạc đang từ phía sau tôi đi đến: “’Giai điệu âmnhạc’ gì?”
Đồng tử của tổ trưởng và đàn em khóa dưới kia trongnháy mắt phóng đại lên, trợn tròn, cô em gái khóa dưới phản ứng nhanh hơn, thấtthanh nói: “Kiến trúc sư Tần?” Tôi nghĩ chuyện này phải giải thích rõ ràng,đang muốn không ngừng cố gắng bổ sung câu vừa rồi, lại bị Tần Mạc liếc mắt mộtcái. Tôi lập tức nhớ đến tình trạng bi đát của Trịnh Minh Minh, nháy mắt cảmthấy có lẽ đây không phải là thời cơ tốt để giải thích.
Tần Mạc vươn tay: “Tần Mạc, bạn trai Nhan Tống.”
Vừa rồi có lẽ không phải thời cơ tốt để giải thích,nhưng từ nay về sau, tôi dự cảm bản thân chắc không còn thời cơ để giải thíchnữa rồi…
Dường như tôi đã tưởng tượng được cảnh ngày mai tất cảnhững người trong tổ chuyên mục đều biết, mỹ nhân kế mà Nhạc Lai đưa ra lầntrước không được tổ trưởng thông qua, lần này nhất định sẽ bị lật lại: “TốngTống, vì làm cho Tần đại kiến trúc sư nhiệt tình phối hợp với tiết mục, tập thểcủa chúng ta đã đưa ra một quyết định hết sức sáng suốt, đem cậu tẩy trần đưađến giường của Tần đại kiến trúc sư…” Sau lưng tôi gió đêm gào rít, làm tôi sợrun người.
Tổ trưởng ngây người hồi lâu, sau đó đưa tay đến bắttay Tần Mạc: “Người phụ trách chuyện mục “Học thuật quảng giác” của truyền hìnhđại học T, Lê Quân… đồng nghiệp của Nhan Tống.”
Tần Mạc buông tay ra, liếc mắt nhìn tôi một cái, nóivới tổ trưởng: “Tống Tống bình thường ở trường học phải nhờ anh chiếu cố rồi.”
Tổ trưởng vò đầu trả lời: “Không dám, không dám, cô béNhan Tống này ở đài truyền hình biểu hiện tốt lắm, là tấm gương cho đồngnghiệp, tiết mục cô ấy chủ trì có rất nhiều giáo viên cũng như sinh viên thíchxem.”
Tôi không nói gì ngẩng đầu nhìn tổ trưởng, chỉ dám gậtbừa “Không dám không dám.” Về chuyện này, quả thật cậu ta làm sao dám khôngchiếu cố cho tôi. Về phần tiết mục của tôi, mấy câu nhiều người ưa thích gì đó,thuần túy là anh ta tự dát vàng vào mặt thôi.
Tần Mạc nói: “Sau này Tống Tống còn phải phiền nhiều đếnanh.”
Tổ trưởng vội vàng nói: “Có gì mà phiền toái, có gì màphiền toái. Tôi biết anh bận rộn công việc ít có thời gian quan tâm đến chuyệncủa Tống Tống trong trường học, tôi lấy tư cách tổ trưởng của cô ấy nhất địnhsẽ phụ trách chuyện ở trường của cô ấy, anh không cần lo lắng.”
Tôi hoàn toàn không còn gì để nói, chỉ cảm thấy dườngnhư mình đang chứng kiến một cuộc họp phụ huynh.
Những đốm lửa dần tàn trên bầu trời đêm, lưu lại nhữnglàn khói trắng và mùi thuốc pháo, trên màn trời tối đen, náo nhiệt qua đi càngthêm tĩnh mịch. Tôi tính toán thời gian, dự tính bảo vệ đã sắp bước lên vũ đàilịch sử, tựa như trong điện ảnh HongKong, cảnh sát khoan thai đến chậm sau khinhóm thổ phỉ đã quần nhau đủ tơi tả.
Trong giây lát, quả nhiên ánh sáng chiếu đến từ saulưng, bảo vệ hô to: “Không được chạy.”
Sớm đã có dự tính, tôi túm tay Tần Mạc chạy hơn bamươi mét. Tần Mạc rõ ràng còn chưa nhận thức được tình trạng, may mà chỉ sốphối hợp vẫn rất đẳng cấp.
Vừa lúc bên cạnh sân bóng rổ có một rừng cây nhỏ, tôikéo anh ta chạy vọt vào, tránh sau một cây đại thụ. Đêm nay có trăng, rừng câynhỏ rất hẻo lánh, cũng không có ánh đèn đường, nơi này tối đen mù mịt, làmngười ta giận sôi. Tần Mạc nói: “Tống Tống…” Tôi đặt tay lên che miệng anh ta,thì thào: “Đừng nói gì, không biết có bảo vệ đuổi theo không.”
Đợi một lát, không có người nào đuổi theo, hơi thở củaanh ta xuyên qua kẽ ngón tay tôi, giống như bị bỏng, tôi nhanh chóng buông tay.Tần Mạc đưa tay xoa xoa tóc tôi, trời tối như vậy nhưng anh ta đặt tay lên đầutôi không sai một ly, thật là cao nhân. Anh ta nở nụ cười: “Buổi tối hôm naydường như tôi trở lại hồi còn trẻ vậy.”
Tôi nói: “A?”
Anh ta nói: “Tôi không ngờ được đời này còn có thể nắmtay một cô gái chạy trong vườn trường.” Ngừng một chút, bổ sung tiếp: “Còn làvì trốn bảo vệ.”
Tôi đột nhiên kinh ngạc nhận ra người đàn ông trướcmắt năm nay đã ba mươi hai tuổi rồi, nhớ lại anh ta nghiêm túc lúc bình thường,quả nhiên thấy có chút khôi hài, không nghĩ qua là đã cười thành tiếng. Ngóntay anh ta tiến đến véo hai má tôi: “Hừm? Còn cười.”
Tôi hàm hồ không rõ: “Hồi còn trẻ anh không làm nhữngchuyện thế này?”
Tay anh ta khoát lên vai tôi: “Đúng thật là chưa làmqua.”
Tôi an ủi anh ta: “Cái này cũng chẳng là gì, buổi tốihôm nay đã trải nghiệm, cuộc đời anh cũng đủ viên mãn rồi. Nhưng mà đến sânbóng rổ bắn pháo hoa, anh cũng thật là sáng tạo.”
Anh ta trầm mặc trong chốc lát: “Hình như đây là ýtưởng của em mà?”
Tôi nói: “A?”
Anh ta chậm rãi nói: “Nghe nói nguyện vọng lớn thứ haitrong đời người nào đó là người yêu mình có thể vì mình bắn pháo hoa nửa giờtrong sân bóng rổ đại học T, nguyện vọng lớn thứ nhất đó chính là có một ngàymình có thể được dựng tượng ở trước thư viện khoa Văn đại học T để người khác ngưỡngmộ?”
Tôi ngây người chốc lát, đột nhiên nhớ ra, bản thânquả thật đã từng nói như vậy với Chu Việt Việt. Đó đã là chuyện xưa năm cũ khivừa mới lên nghiên cứu sinh, Hàn Mai Mai đốt một trăm ngọn nến thành hình tráitim ở sân bóng rổ thổ lộ với Lâm Kiều, làm náo động BBS trường, trở thành việctrọng đại nhất trong dư luận đại học T năm đó, topic thảo luận vụ việc này ởhàng ưu tiên trong suốt ba tháng, các nữ sinh đồng loạt thóa mạ hành động nàycủa Hàn Mai Mai đã làm mất mặt các nữ đồng bào, đồng thời cũng cảm thấy hâm mộvì cô ta đã thành công có được tình yêu của Lâm Kiều. Mà phản ứng của nam sinhcó vẻ vô cùng đơn giản, tất cả đều cảm thấy Lâm Kiều hời lớn rồi. Chu Việt Việtở bên cạnh tôi chậc chậc, nhằm ngay vào việc trọng đại này cảm thán hồi lâu,nói nếu có anh chàng nào tận tâm với cô ấy thế này, cô ấy dù chết cũng đáng,cho dù là cô gái nào đối với cô ấy như thế, cô ấy cũng sẽ đồng ý bằng bất cứgiá nào. Tôi cảm thấy cô ấy thực sự rất vô dụng, nhịn không được nói hai câu:“Đốt vài ngọn nến ở sân thể dục đã coi là tận tâm rồi? Nếu ai có thể vi phạmnội quy trường học, vì mình mà đốt pháo hoa nửa giờ, vậy mới gọi là có lòng.”
Chu Việt Việt nói: “Cậu cũng đã yêu cầu quá cao rồi,hạ thấp xuống chút đi.”
Tôi nói: “Cái này là đã thấp rồi, tiêu chuẩn trước làphải dựng tượng mình ở trước thư viện để cho mọi người ngưỡng mộ.”
Nhớ lại điều này, trong lòng tôi dậy lên một cảm xúckhó tả.
Tần Mạc nói: “Dựng tượng ở trước thư viện cho em thìtạm thời tôi còn chưa đủ khả năng. Chỉ có thể đưa em đi bắn pháo hoa trốn bảovệ thôi.”
Tôi cảm thấy mắt hơi cay, một câu giữ trong lòng rốtcuộc thốt ra trong màn đêm: “Tần Mạc, anh đừng phí thời gian vì thôi, kỳ thậthai chúng ta không thích hợp.”
Anh ta không nói gì, màn đêm rất tối, tôi cũng khôngthấy rõ vẻ mặt của anh ta.
Tôi tiếp tục nói: “Anh xem, anh thích tôi ở điểm nào?Cho dù là mặt nào tôi cũng chẳng có gì hơn người, lại đã có con rồi. Cách sốngcủa tôi với anh cũng không hề có điểm chung, chỉ là đi học, đi làm thêm nuôiNhan Lãng. Tôi cảm thấy với điều kiện của mình, chỉ thích hợp rổ rá cạp lại vớimột người đàn ông đã ly hôn đang nuôi con riêng, tôi với anh quả thật khôngthích hợp.”
Anh ta vẫn không nói gì. Tôi một lần nữa lớn gan: “Hơnnữa, trong giới các anh thường xuyên có tiệc rượu, đánh golf, du thuyền, sănbắn cái gì đó, tôi hoàn toàn không biết, anh có đưa tôi đi cùng cũng chẳng cóchút thể diện nào…”
Rốt cuộc anh ta cũng mở miệng: “Du thuyền? Săn bắn? Emxem những thứ này ở đâu ra?”
Tôi ngẩn ngơ: “Chương trình ‘Cuộc tranh luận của côngtử và tiểu thư’ cuối tuần trước.”
Tay anh ta vo vo tóc tôi: “Còn vấn đề gì nữa?”
Suy nghĩ của tôi bị anh ta làm gián đoạn, trong thờigian ngắn ngủi không nghĩ ra còn vấn đề gì.
Anh ta nói: “Hết rồi? Những lời em vừa nói cũng hoàntoàn không được coi là vấn đề. Em xem, hai chúng ta qua lại căn bản không cóvấn đề gì. Em đừng nghĩ gì cả, tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ chậm rãi pháttriển.”
Tôi bị anh ta nói một hồi làm cho mê muội, đang trầmtư, anh ta cầm lấy tay tôi: “Được rồi, chúng ta về nhà.”
Mưa không biết khi nào thì dừng lại, ánh trăng lấp lótrong tầng mây, sắc trời mộng ảo vô thường. Tôi nhìn ánh trăng, đột nhiên có dựcảm, dường như phía trước có gì đó làm cho con người ta bất an, đang từng bướclại gần.
[1] Lễ độc thân