Edit+beta: Bae Jim.
A Lan đứng cạnh bếp lò, mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào nồi gà hầm, nói với lão nhân áo xám: "Công tử nhà bá nói hắn ăn cái gì ta liền ăn cái nấy."
Lão nhân nghiêm mặt không hé răng liếc A Lan một cái, đặt chén canh gà đầy lên khay, lại thò cái muỗng vào nồi, vớt lên nửa con gà để vào trong tô lớn.
A Lan ồ một tiếng, tỏ vẻ mình đã hiểu, thịt chủ tử ăn, canh hạ nhân uống. Ánh mắt nàng ảm đạm, đang muốn bưng đi, lão nhân chậm rãi nói: "Thức ăn của công tử nhà ta cần thanh đạm, canh gà là của ngài ấy, dư lại thịt ngài ấy không ăn, ngươi tự xem mà lo liệu."
A Lan kinh ngạc, lão nhân xụ mặt biểu tình rất nghiêm túc cũng không phải vui đùa. Trái tim A Lan nhất thời được chén canh gà này sưởi ấm, khí nóng trong lòng bốc lên hốc mắt, lã chã chực khóc.
Mười bảy năm, lại gặp loạn thế, loại thức ăn như thịt này nàng chỉ có thể nhìn trên bàn nhà quyền quý chứ không được ăn qua. Ăn mày cũng phân chia mạnh yếu, cũng có cấp bậc, nàng là tán khất, cùng đám đồng bọn đi theo một lão ăn mày què chân, thế đơn lực mỏng, ngày thường tự mình tìm được một cọng rau mà không bị bọn ăn mày lớn cướp đi đã không tồi, rượu thịt thiu thừa mấy nhà giàu đổ bỏ vào ao rửa chén trong mắt đám ăn mày đều là sơn hào hải vị, mỗi khi tranh đoạt đều như là đánh giặc, có thể coi là thời cơ tốt, nàng chỉ huy đồng bọn cướp được đến tay cũng là muốn hiếu kính lão ăn mày kia.
Cho nên A Lan lớn như vậy mà chưa từng nếm qua vị thịt, huống chi trước mắt đây là nồi thịt nóng hầm hập mới ra lò.
A Lan nâng tay áo cọ cọ đôi mắt đỏ bừng, vô cùng đáng thương hỏi: "Ta thật sự có thể ăn?"
Điều này dọa cho lão nhân áo xám phát sợ, ngược lại nhớ tới cô nương này là một bé gái mồ côi, than một tiếng não nề, cố nặn ra nụ cười hiền từ nói: "Cô nương đi đi, đưa ngươi chính là cho ngươi ăn. Nơi này không phải Nam triều, không có nhiều súc sinh như thế, công tử nhà ta thu lưu ngươi không phải để ngươi tới chịu khổ."
Không nói còn đỡ, lão nhân áo xám vừa nói xong, A Lan bưng đĩa lôp bộp rơi nước mắt, giọt đầu tiên rơi bẹp vào trong canh, nàng không thu lại được.
Có thể là một mực sống cẩn thận từng li từng tí đã sớm thành thói quen bị người khiển trách, cố giả bộ kiên cường, hiện tại đột nhiên không kịp phòng ngừa được người ân cần quan tâm, trong lòng mềm nhũn, nước mắt cứ tuôn ra.
Một vị công tử áo đỏ từ ngoài tiến vào nghe được tiếng khóc thì ngừng một chút, mày kiếm chợt nhướng lên, mắt tinh nhàn nhạt liếc tới thiếu nữ đứng sau cửa bếp khóc lớn, bên khóe miệng hơi nhếch, vén vạt áo lên lầu.
Bộ Liên Hoa đứng ở cửa phòng khách, nghiêng tai nghe động tĩnh phía dưới, khẽ mỉm cười.
Vị công tử áo đỏ vừa vào đã nói: "Tối hôm qua được ám môn cấp báo, ta liền vội vàng chạy đến, cứ tưởng sẽ được nhìn thấy bộ dáng thê thảm của ngươi chứ...Ngươi có sao không? Cởi bỏ lụa trắng rồi?" Đôi mắt hẹp dài của hắn nhìn về bóng dáng thiếu nữ kéo dài trong nắng sớm phía dưới lầu, nói: "Vì nàng ta? Cái người đang khóc nhè kia lai lịch ra sao?"
"Cũng giống ngươi, thiên mệnh tử khí, Đế Vương Mệnh."
Điều này hiếm lạ, công tử áo đỏ kinh ngạc xong, chế nhạo: "Ngươi đi Nam triều trộm cái cung còn mang cả con rơi con rớt của Ngụy Đế về?"
"...Chỉ là một cung nữ" Bộ Liên Hoa nghiêng đầu "Có phải rất thú vị hay không?"
Công tử áo đỏ trầm mi: "Cung nữ cũng có Đế Vương Mệnh? Thân thế có trong sạch không?"
"Ai biết được" Bộ Liên Hoa cong khóe miệng, ngữ điệu vui sướng "Bé gái mồ côi lưu lạc ở Nam Đô, không rõ cha mẹ. Cha mẹ nàng ta có lẽ là lưu dân Nam triều, cũng có thể là quý tộc xuống dốc ở Nam triều, nói không chừng cũng có khả năng là người Bắc triều chúng ta...Trong loạn thế cha mẹ nàng có thể là bất kỳ ai. Bắc Tương, biết được nàng ta cũng giống ngươi đều là Đế Vương Mệnh, có cảm tưởng gì?"
"Cảm tưởng?" Công tử áo đỏ cười, ngũ quan tuấn mỹ có chút sắc bén cay nghiệt, "Đế Vương Mệnh, Ngụy Đế Nam triều Vương Tấn có, con của hắn Vương Lâm có, chủ công có, Lâu Ngọc có, ta cũng có...Hiện tại ngay cả một cung nữ nhỏ cũng có, đếm xem được bao nhiêu rồi? Ta xem như đã biết, cái mệnh này hóa ra chả đáng giá xu nào! Hai mắt của ngươi có phải đùa giỡn bọn ta hay không hả?"
"Tin hay không tùy ngươi."
Công tử áo đỏ đổi lời, trầm giọng: "Giang Ninh cùng Nguyệt Sương mang theo quân Giang Kỳ đến Nam Đình nghênh chiến, ám môn các ngươi lần này làm việc không lưu loát, có ngươi tự thân xuất mã lo liệu nhưng vẫn lộ nhược điểm cho Vương Lâm, Nam Quân đã mượn chuyện Ngụy Đế bị đâm để phát binh tới Nam Đình Bắc triều. Đi khi không phải đã nói không đánh rắn động cỏ sao? Uy hiếp của Nam triều toàn ở hoàng tử Vương Lâm cùng quân Nam triều, về phần Ngụy Đế cái lão già kia cũng giống đám đại thần phế vật Nam Đô, không động thì không sao, vừa động cái khác gì đem tiên cơ đưa tới tay Nam Quân, rất bất lợi cho quân ta. Nguyệt Sương vừa dẫn quân vừa mắng ngươi đấy."
Bộ Liên Hoa nhàn nhạt nói: "Ngoài ý muốn."
Công tử áo đỏ thở dài: "Thôi, về Kinh Lang trước, đến lúc đó chủ công trách tội, ta thay ngươi gánh."
Bộ Liên Hoa cười: "Vậy đa tạ Tô công tử."
Công tử áo đỏ ghét bỏ: "Vừa vừa phai phải thôi, cũng không phải một hai lần."
Hắn ghé vào lan can, nhìn lầu dưới A Lan nâng tay áo lau nước mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hành thích Ngụy Đế chính là nàng ta? Chẳng trách...Ngươi hẳn là vì Đế Vương Mệnh mới thu lưu nàng ta. Cũng phải, ngươi vừa lúc cần. Ta cùng Lâu Tiểu Thất không thể thường xuyên bồi ngươi, ngươi đúng là nên tìm cái Đế Vương Mệnh như nàng ta lúc nào cũng có thể đi theo ngươi."
Bộ Liên Hoa nhẹ giọng cười, quạt xếp trong tay gõ gõ môi, nhỏ giọng nói: "Khóc xong rồi, nàng ta muốn lên đây."
Công tử áo đỏ lại nói: "Ngươi ngược lại là tốt số, loại Đế Vương Mệnh này khó trở thành đế vương nhất, trùng hợp có thể bồi giường cho ngươi, ngươi đi đâu nàng đi đấy, quá thích hợp để tiêu trừ mệnh sát của ngươi. Ta mới liếc một cái, thân hình không tồi, nghĩ đến bộ dáng cũng không khó coi, đợi qua mấy năm bồi dưỡng cảm tình..." Công tử áo đỏ dừng một chút rồi nói tiếp "Quên đi, nữ nhân Nam triều...Có lẽ ngươi cũng coi thường. Trở về Kinh Lang cẩn thận một chút, bằng không bị cha ngươi biết được, đủ uống một hồ."
Bộ Liên Hoa gõ quạt xếp, không biết đang nghĩ cái gì.
A Lan lau nước mắt bưng thức ăn tới, đi tới bậc thang thì ngẩng đầu, công tử áo đỏ thấy, trong mắt lóe lên vẻ kinh diễm rồi lại nhẹ giọng hừ một tiếng, chậm rãi nói: "...Nói thật ra, tuy rằng ta không thích nữ nhân Nam triều, nhưng bộ dáng nàng ta quả thực không chê vào đâu được."
Quạt xếp trong tay Bộ Liên Hoa gõ vào bờ vai hắn, ý bảo hắn câm miệng.
A Lan hít hít cái mũi: "Hạ bá bá nói, ngươi chỉ uống canh..."
"Ừ, bỏ xuống đi" Bộ Liên Hoa cầm chiếc quạt chỉ "Hắn là Tô Bắc Tương, bạn tốt của ta."
Nghe thấy cái tên này, A Lan trợn tròn mắt: "Tô thương Bắc triều!"
Chuyện ở Bắc triều, đám ăn xin bọn họ hàng năm xin cơm ở Nam Đô cũng đều nghe người ta bàn tán. Nam Đô cách xa tiền tuyến, mỗi khi chiến sự ập đến, phố lớn ngõ nhỏ xôn xao không phải là đã chết bao nhiêu người, cháy bao nhiêu đất, mà là những nhân vật tuổi trẻ tài cao sớm nổi danh ở Nam Bắc triều và trở thành truyền kỳ.
Tô thương Bắc triều chính là một trong số đó, trước đó cái tên này chỉ phú thương[1] Bắc triều Tô Hạc, về sau lại chỉ nhi tử của Tô Hạc Tô Bắc Tương.
[1] Phú thương: thương gia giàu có.
Đánh giặc thu tiền, không ngân lượng không hành quân, vị phú thương Bắc triều Tô Bắc Tương này chính là túi tiền độc quyền của thống lĩnh lục quân Giang gia Bắc triều. Quân Giang gia đánh giặc xa hoa, quân phong nghiêm cẩn, chưa từng chiếm phá tài vật của bá tánh, nói cho cùng, chính là bởi vì sau lưng quân Giang gia là Tô thương, cho nên cũng không thiếu tiền.
Tô thương nhiều tiền ra sao A Lan nghĩ cũng không dám nghĩ. Hiện tại, công tử áo đỏ trước mắt này diện mạo quá mức yêu diễm, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, đây chính là Tô Bắc Tương sống sờ sờ.
Hắn cả người thêu chỉ vàng, kim quang chói mắt, phảng phất hừ một tiếng là trên người sẽ rớt xuống một đống kim nguyên bảo[2], A Lan nhìn mà trợn mắt.
[2] Kim nguyên bảo: vàng thỏi.
Bộ Liên Hoa cười, trêu chọc Tô Bắc Tương: "Ám môn mấy năm nay ở Nam triều truyền xướng vẫn có chút hữu dụng, ngay cả tiểu cô nương chưa từng ra khỏi Nam Đô cũng nghe qua tên của Tô công tử, không uổng công ám môn mấy năm nay vất vả."
Tô Bắc Tương nhướng mày, lại nói: "Ngươi một tiểu cô nương, đôi mắt sao cứ muốn ngó nửa người dưới nam nhân thế?"
Bộ Liên Hoa ngẩn ra, chuyển hướng A Lan.
A Lan kinh ngạc đỏ mặt, vội vàng rũ mắt xuống, lại nhịn không được tò mò, ngẩng đầu hỏi: "Treo trên eo ngươi...Là vàng sao?"
Xiêm y màu son của Tô Bắc Tương thắt một đai ngọc tơ vàng, trên đai ngọc còn buông thõng một cái bàn tính vàng to bằng bàn tay, chẳng trách A Lan nhìn chăm chú.
Hắn cười ha hả, lấy bàn tính vàng tiện tay ném cho A Lan: "Hóa ra nhớ thương vàng. Cầm xem đi...Vàng thật, không được cắn!"
A Lan vuốt bàn tính vàng thở dài: "Ai, ngươi nói, cẩu hoàng đế Nam triều có phải không có nhiều tiền như ngươi không?"
Có thể ba chữ cẩu hoàng đế này làm Tô Bắc Tương vô cùng thoải mái, hắn thu lại vài phần cay nghiệt cười đáp: "Nam triều có cái gì? Không phải Vương Lâm chống đỡ, bao nhiêu bạc quyên quan cũng không đủ để Ngụy Đế phá, tiêu tiền ta không so được hắn, kiếm tiền hắn muốn cùng ta so, còn kém lắm."
A Lan không hiểu liền hỏi: "Tuy nói nhóm ăn mày Nam Đô đều không quan tâm Nam triều đánh thắng hay là Bắc triều đánh thắng, bọn họ mong chính là hợp nhất và ngưng chiến càng sớm càng tốt. Nhưng ta từng vào cung Long Tuyền, phát hiện cẩu hoàng đế thật sự không ra gì, cho nên trong lòng ngóng trông hoàng đế các ngươi có thể đánh thắng. Ngươi nói, Bắc triều các ngươi có tiền có binh, hoàng đế cũng có tiền đồ hơn nhiều cẩu hoàng đế, nhưng vì sao lâu như vậy còn chưa đánh hạ Nam Đô?"
Nàng đột nhiên hỏi vậy làm hai vị công tử đều sững sờ tại chỗ.
Không nghĩ tới, một tiểu cô nương xuất thân ăn mày mà cũng nghĩ ngợi mấy vấn đề này.
Thấy bọn họ phản ứng như vậy, A Lan hoảng sợ, cho rằng hai người bọn họ hiểu lầm ý của mình, vội vàng giải thích: "Ta không phải nói Bắc triều các ngươi vô năng...Ta là nói, ta chưa bao giờ thấy cẩu hoàng đế thượng triều, hắn cả ngày đều ngâm mình ở hậu cung ăn chơi đàng điếm. Còn có cung Long Tuyền Nam triều, cung nữ thái giám không đủ, một đám đều tuyển từ ăn mày trên đường ở Nam Đô đến hầu hạ. Còn có Thẩm Oanh Nhi...Chính là thiên kim tiểu thư của Nam triều tướng phủ, phụ thân nàng ta lập nghiệp bằng nghề đào mồ, sau này còn đút bạc mua quan thừa tướng. Nam triều loạn như vậy, nghe nói Bắc triều các ngươi mỗi người đều là anh hùng, hai bên so sánh...Sao vẫn còn đánh? Các ngươi hiện tại hoàn toàn có thể giết cẩu hoàng đế thống nhất thiên hạ mà!"
A Lan đã sớm muốn hỏi, nếu Bộ Liên Hoa có thể ra vào cung Long Tuyền, vì sao không dứt khoát hạ đao thọc chết cẩu hoàng đế kia đi?
Thọc chết hoàng đế, Bắc triều có thể thống nhất mười ba châu đó!
Tô Bắc Tương hơi nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười cổ quái, nói với Bộ Liên Hoa: "Ta cho rằng có chút đầu óc, không ngờ vẫn là đứa ngốc. Quả nhiên không thể ôm kỳ vọng quá lớn vào nữ nhân Nam triều."
Bộ Liên Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, nói với A Lan: "Đánh thiên hạ không đơn giản. Ngươi chỉ nghe Bắc triều tốt, lại không biết Nam triều chiếm cứ ba châu giàu có và đông đúc nhất, tài lực binh lực cũng không yếu. Ngụy Đế chỉ là lão gia hỏa bị nhi tử nuôi nhốt, giết hắn cũng không thể làm hai triều nhất thống. Chúng ta ăn cơm trước đi. Bắc Tương, ngươi ăn chưa?"
A Lan trả lại bàn tính vàng cho Tô Bắc Tương nhưng ánh mắt vẫn dán vào, chậm chạp không thu hồi.
Tô Bắc Tương cất bàn tính, thấy bộ dáng thèm thuồng của A Lan, nhướng mắt cười một tiếng, nói: "Ta tự đến phòng bếp ăn rồi chờ ở gian ngoài, không làm phiền các ngươi nữa."
Nói xong, bàn tính vàng kêu leng keng, Tô Bắc Tương ba bước hai bước, áo đỏ phiêu phiêu đi xuống lầu chui vào phòng bếp.
A Lan nhìn bóng dáng của hắn nói: "Trước kia chỉ là nghe nói, hiện giờ chính mắt thấy mới biết được bọn họ nói không sai, người Bắc triều các ngươi thật tốt."
Bộ Liên Hoa tò mò: "Làm sao mà biết?"
"Công tử từng thấy bộ dáng ta rồi đó" A Lan nói "Ta sinh ra như vậy, tiến lên xin đồ đều sẽ bị mắng, cho dù xem tướng nói ta trong mệnh có hộ có thể giúp người lên như diều gặp gió, Thẩm gia mua ta cũng chưa từng hoà nhã, nói ta chướng mắt, đánh chửi là chuyện thường ngày...Nhưng ngươi cùng vị Tô công tử này lại tử tử tế tế nói chuyện cùng ta, Hạ bá bá còn lấy thịt cho ta ăn, ta cực kỳ cảm kích."
Bộ Liên Hoa bỗng nhiên cười ra tiếng, A Lan hỏi hắn làm sao, nàng nói câu kia buồn cười thế sao? Bộ Liên Hoa lắc đầu không đáp.
Cơm nước tắm gội xong, đợi khi A Lan soi gương nhìn đến khuôn mặt của mình, cuối cùng cũng hiểu ra.
Nàng kêu to.
Bộ Liên Hoa đưa lưng ngồi trước tấm bình phong, ngụm trà còn chưa kịp uống, đã thấy hương bồ kết đột nhiên bay tới, tản ra nhiệt khí bắt lấy tay hắn, kêu bên tai hắn: "Là ngươi đúng không! Ai cho ngươi lau bảo mệnh phù của ta! Trả ta trả ta!!"
Bộ Liên Hoa buông chén trà, dở khóc dở cười: "Trông như thế nào chính là bộ dáng đấy, ngươi đi theo ta, không ai dám động tới ngươi, không cần giấu giếm."
"Ta mặc kệ!!" A Lan sốt ruột sắp khóc đến nơi, nàng từ nhỏ đã vẽ khối bớt kia, trong lòng nàng khối bớt kia chính là bảo mệnh phù của nàng, không có bớt nàng tựa như mất đi chỗ dựa.
Nàng nhớ tới Thúy Cô, cảm thấy hắn chưa có sự cho phép đã xóa bỏ lưu luyến của nàng với Thúy Cô, càng thêm ủy khuất, khóc ròng: "Ai cho ngươi lau...Đó là bảo mệnh phù Thúy Cô để lại cho ta, ngươi trả ta, ngươi mau trả cho ta..."
Bộ Liên Hoa: "Không phải chỉ là cái..."
Hắn nói một nửa, nhớ tới A Lan là một bé gái mồ côi, không người bảo vệ, ở trong rung chuyển bất an nghiêng ngả lảo đảo mà lớn lên, xem cái bớt kia như mạng sống cũng là điều bình thường, lập tức thở dài, nhẹ giọng nói: "Được, đừng khóc, hôm nào mua hộp son phấn, trở về Kinh Lang ta vẽ lại cho ngươi, được không?"
Tác giả có lời muốn nói: Muốn hỏi nam chủ, canh gà hôm nay có 'nhàn' không?