6396.
“Vân tiên sinh, ông cũng không thể vu oan cho tôi như vậy, mỗi khoản chi đều có chữ ký, đều có ghi chép rõ ràng, ông có thể điều tra thoải mái!”
“Đúng rồi, Vân tiên sinh, phiền ông thanh toán phí dịch vụ hết một lần cho tôi đi, sau hôm nay tôi sẽ không tới tìm ông nữa!”
Nói xong, liền đem danh sách các khoản chi đặt trước mặt Vân Bính Hoa.
Vân Bính Hoa nhìn chằm chằm ghi chép bên trong sổ sách, tức tới nỗi thiếu chút đã xé nát cuốn sổ sách.
Nhưng đây là thù lao nên có của phòng tài vụ, ông không thể không cấp, đành phải nhẫn nhịn, giận dữ bừng bừng ký đại 1 cái tên lên đó...
Tài vụ cũng không nhiều lời, cầm chữ ký trong tay, bỏ hết đống đồ trong tay xuống, tiêu sái rời đi.
“Bính Hoa, tại sao lại như vậy?” Tô Tương hơn nửa ngày sau mới có phản ứng, bắt lấy tay Vân Bính Hoa, vô cùng hoảng loạn: “Bính Hoa, không phải anh nói bán Vân thị, chúng ta liền có thể sống cả đời an ổn giàu có sao? Nhưng mọi chuyện sao lại thành ra như vậy? Chúng ta chỉ còn lại mấy trăm ngàn, ở Vinh Thành này, mấy trăm ngàn ngay cả một căn chung cư nhỏ cũng không mua nổi......”
Bà nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng bà với Vân Bính Hoa đã chiếm được Vân thị, sao so với lúc chưa có Vân thị còn thê thảm hơn?
Trước kia, Vân thị là của lão gia tử cùng lão phu nhân, vợ chồng bọn họ mỗi tháng có một trăm vạn tiền sinh hoạt cùng tiền tiêu vặt, lão phu nhân sau khi qua đời, Vân Khuynh không có đem 20% cổ phần đi mà ngược lại còn chuyển nhượng cho Vân Bính Hoa. Bọn họ chẳng phải chỉ là mất đi một đứa con gái, còn lại cái gì cũng có hay sao?
Trên thực tế, vợ chồng bọn họ chỉ còn mấy trăm ngàn, còn lại cái gì cũng không có.
Con gái, nhà, cổ phần, công ty, tiền...... Tất cả đều không có?!
Không! Con gái vẫn có, bọn họ cũng không chỉ có một đứa con gái, không có Vân Khuynh, còn có Dương Liễu, còn mấy trăm triệu kia, là của bọn họ thay Dương Liễu đưa cho Vân Khuynh……
Vừa nghĩ như thế, Tô Tương lại mau nói: “Bính Hoa, chúng ta mau đi tìm Liễu Nhi lấy chút tiền đi. Mấy trăm triệu đó chúng ta ra giùm cho nó, bây giờ tiền mà nó có không phải nên cho lại chúng ta hay sao? Chúng ta qua đó kêu nó đưa ít tiền đi.”
“Hôm qua có người báo với em, Vân Khuynh đã cầm được chứng cứ xác minh quyền thừa kế nhà cũ, sau đó nhanh chóng bán cho Hoắc Nhất Hàng của tập đoàn Hoắc thị, chúng ta phải mau chóng dọn đi, chúng ta phải mau chóng tìm mua một căn biệt thự khác để chuyển đi thôi.”
Vân Bính Hoa nói: “Tương Tương, em nói không sai, chúng ta còn có Liễu Nhi, chỉ cần Liễu Nhi trở thành Lục gia đại thiếu phu nhân, trợ giúp Lục gia vượt qua khủng hoảng kinh tế, sẽ cho Liễu Nhi số tiền không nhỏ, lúc đó chúng ta có thể trở mình, nói không chừng còn có thể lấy được rất nhiều tiền! Nhưng mà......”
Ông nghĩ nghĩ, nói: “Cuối tuần là hôn lễ của Liễu Nhi và Văn Bân, lúc này chúng ta không thể để Lục gia biết chúng ta không có tiền, nếu không Lục gia sẽ xem thường Liễu nhi. Trước mắt chúng ta cứ dọn tới khách sạn của Bân ở trước, đợi sau hôn lễ mới nói ra chuyện này!”
“Vậy……được thôi!” Tô Tương gật đầu đồng ý.
Cùng lúc đó, Lục gia.
Nhân viên cửa hàng áo cưới cố gắng mang tới áo cưới được thiết kế riêng cho Dương Liễu, vừa thấy đồ cưới, Dương Liễu đã vui mừng nhảy cẩng lên, nhanh chóng đi thử áo cưới, nghĩ tới việc sắp tới sẽ gả cho Lục Văn Bân, trở thành đại thiếu phu nhân của Lục gia, không còn phải mang tiếng con nuôi của Vân gia, xém chút hồn phách Dương Liễu cũng bay ra ngoài.
Còn việc trước đây cô không thể lấy được cục tiền lớn từ phía Vân Bính Hoa và Tô Tương để đầu tư vào Lục gia, nhưng cô đã giữ lại 100 triệu, đợi hạng mục ở nước ngoài của Lục thị phát triển, số tiền cô đầu tư vào đó lời sinh lời, lúc đó cô sẽ chính thức là một phu nhân giàu có nức tiếng. Đến lúc đó nhất định cô sẽ đến trước mặt Vân Khuynh, phách lối một phen!!!!!
Có suy nghĩ như vậy, Dương Liễu nhìn bộ đồ cưới xa hoa, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong gương, miệng cười đầy đắc ý..
Kiêu ngạo đi ra ngoài, muốn để mọi người đều phải khen cô xinh đẹp cao quý.
Mới mở cửa, chỉ nghe thấy Lục Văn Bân đang quay lưng về phía cô, nói: “Thanh Thanh, em nói cái gì? Có rồi? Thật sự có rồi?”
Mặt Dương Liễu bỗng nhiên chìm xuống, ai có? Có cái gì?
Một giây sau, Lục Văn Bân đã vui vẻ nói ra đáp án: “Mẹ, Thanh Thanh mang thai, con lại có con rồi! Không được, con phải đón cô ấy về đây chăm sóc, cô ấy vẫn còn ở bệnh viện, vừa biết được tin tốt này liền báo cho con biết.”
Lời này, đương nhiên đối với Cao Thúy Lan mà nói là tin vui, Cao Thúy Lan hớn hở ra mặt, vô cùng ủng hộ nói: “Vậy con mau đi đi, tốt nhất nếu được thì hỏi bác sĩ đứa con trong bụng Triệu Thanh Thanh là nam hay nữ.”
Lục Văn Bân nhẹ gật đầu liền đi ra ngoài.
“Văn Bân, anh muốn đi đâu?” Dương Liễu cố gắng kéo theo áo cưới chạy về phía trước, ngăn Lục Văn Bân lại: “Những lời anh vừa nói là thật? Bây giờ anh muốn đi tìm cô ta?”
Thật ra, Dương Liễu mặc bộ váy cưới rất đẹp, nhưng cô lại làm ra bộ dạng như đang chất vấn, khiến Lục Văn Bân cảm thấy chán ghét, không hề kiêng kỵ, anh trả lời: “Phải, thì sao?”
“Phải? Anh còn dám nói phải? Dương Liễu lập tức liền phát hỏa: “Lục Văn Bân, người anh muốn kết hôn là em, là em – Dương Liễu. Trong lúc này anh lại muốn chạy đi tìm tiểu tam, anh ăn nói sao với em đây?”
“Trước đây không phải anh nói sẽ không để con hồ ly tinh đó có thai hay sao? Lục gia ở bên ngoài mua biệt thự cho cô ta ở là vì sợ cô ta âm thầm có con rồi ôm con bỏ trốn, nếu cô ta thật sự có con sẽ để cô ta sinh con xong liền giành lấy đứa con về, đuổi cô ta đi hay sao??”
“Vậy mà bây giờ, mọi chuyện là sao? Anh ngày nào cũng chạy qua chạy lại chỗ của con tiện nhân đó, đã vậy còn để cho cô ta mang thai? Đã vậy còn vì cô ta có thai mà vui mừng như vậy? Có phải ngay từ đầu anh đã có ý định này không? Em còn chưa bước vào nhà mà? Con của em còn chưa có tên trong hộ khẩu, vậy mà anh đã thiên vị với con hồ ly tinh với loại dã chủng đó?”
“Dương Liễu, em nói bậy bạ gì đó?” Lục Văn Bân cũng phát hỏa: “Anh cảnh cáo em, đừng có kiếm chuyện ở đây. Con của Thanh Thanh chính là con của anh, không phải dã chủng gì như em nói! Tốt nhất em nên nói chuyện sạch sẽ một chút!”
“Không sai, anh chính là có ý định để cho Thanh Thanh mang thai đó. Hổ dữ không ăn thịt con, anh không giống như ba mẹ nuôi máu lạnh ngu xuẩn của em, ngay cả con gái ruột của mình cũng không cần. Nói đến thiên vị bất công, không phải em là người hiểu rõ nhất hay sao? Suốt bao nhiêu năm qua em được hưởng trọn sự thiên vị từ phía Vân Bính Hoa với Tô Tương, bây giờ anh thiên vị mẹ con Thanh Thanh một chút thì có sao?”
“Hồ ly tinh, tiểu tam, không phải em cũng giống cô ấy hay sao?”
“Hơn nữa, anh làm gì có lỗi với em? Chẳng phải vẫn chuẩn bị hôn lễ thật tốt với em hay sao? Em yên tâm, hôn lễ chắc chắn anh sẽ không vắng mặt. Em cứ ngoan ngoãn làm đại thiếu phu nhân Lục gia của em đi, nhưng tốt nhất đừng có quản anh! Nếu không đừng trách tại sao anh không nể mặt!”
Nói xong, Lục Văn Bân liền xoay người, không quay đầu lại, đi thẳng.
“Lục Văn Bân! Anh trở lại đây cho em. Em không cho phép, không cho phép, không cho phép anh đi tới chỗ con hồ ly tinh đó! Em không cho phép!!!” Dương Liễu gào thét, nhìn bóng lưng của Lục Văn Bân.
Lục Văn Bân làm như cái gì cũng không nghe thấy, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của cô...
Tâm tình Cao Thúy Lan đặc biệt tốt, bà di chuyển xe lăn của mình tới bên cạnh Dương Liễu, châm chọc nói: “Hiện tại, cô đã thấy rồi chứ? Những cô gái muốn sinh con cho Văn Bân nhiều vô số kể, không phải chỉ có mình cô đâu, sau này đừng suốt ngày ỷ mình sinh được đứa con cho Văn Bân mà cao cao tự đại nữa. Văn Bân đồng ý cưới cô là vì tâm địa nó tốt, không quên lời hứa hẹn với cô thôi.”
“Tôi chịu cho cô bước vào căn nhà này, xem như là phần thưởng vì đã trợ giúp Lục gia chúng tôi thôi!!”
“Nếu như cô cho rằng gả vào Lục gia chúng tôi liền có thể làm mưa làm gió thì cô quá sai lầm rồi! Không biết một con nha đầu đã mồ côi cha mẹ như cô, lại gặp được vận may gì mà có Vân Bính Hoa với Tô Tương làm chỗ dựa cho cô, rồi quên mất phân lượng của bản thân......”
“Bà……” Dương Liễu quay đầu, mắt đầy thù hận liếc Cao Thúy Lan, hận không thể giết chết lão điêu ngoa này, chỉ có thể kiềm nén.
Loại tư vị này đúng là không dễ chịu chút nào!
Rất nhanh cô đã khôi phục sắc mặt, ôn nhu cười một tiếng: “Cám ơn bà đã an ủi.”
“Cái gì? An ủi? Cô cho rằng tôi đang an ủi cô?” Cao Thúy Lan nhịn không được cười lên: “Cô có phải tức tới chập mạch, hóa điên rồi không? Tôi không hề thích cô, trước đây bị cô lừa, cứ tưởng là tiểu thư hiền lành ngây thơ, ai ngờ lại là con rắn độc cắn chặt con trai tôi không buông! Hừ! Nếu không phải cô đối với Lục gia còn có chút cống hiến, tại sao tôi phải cho cô gả cho Văn Bân? Tôi càng ngày càng chán ghét cô, sao có thể an ủi cô được?”
Cao Thúy Lan thật sự rất căm hận Dương Liễu, loại căm hận này còn sâu sắc hơn đối với Vân Khuynh.
Vân Khuynh không hợp tâm ý của bà, nhưng vẫn là mọi chuyện đều thuận theo bà, vả lại, Vân Khuynh trong ngoài như một, không như Dương Liễu, bên ngoài một bộ mặt khác, bên trong một bộ mặt khác, còn thường xuyên chống đối với bà! Người phụ nữ này rõ ràng chính là tâm địa độc ác!
Cũng bắt đầu có chút lo lắng, để con trai kết hôn với một người như vậy liệu có phải quyết định chính xác không……
“Đương nhiên là an ủi rồi”, Dương Liễu cúi người, cố ý tới gần Cao Thúy Lan bây giờ chỉ có thể ngồi một chỗ: “Ba thường xuyên ra ngoài nuôi vợ bé, mẹ chắc hẳn hiểu rất rõ tâm trạng này, nên muốn khuyên bảo con, đàn ông ai mà không ham của lạ, thích ăn vụng, nhưng cuối cùng cũng sẽ quay về nhà với vợ con, để con nhẹ lòng một chút, đúng không?”
“Nhưng mà, lời nói này còn có thể áp dụng trên người tôi, tôi còn trẻ trung xinh đẹp như vậy, Văn Bân ra ngoài rong chơi cho đã rồi cũng sẽ quay về với tôi thôi, chỉ tiếc cho bà, đã là hoa bướm héo tàn, lại còn bị phế ngồi trên xe lăn, chỉ sợ sau này chồng bà đến nhìn bà cũng lười.”
Nói đến đây, khóe miệng Dương Liễu khẽ nhếch lên, độc ác nhục mạ: “Bà già phế vật!”