Nhưng chuyện này không hề đơn giản, Hoắc tổng với Giang thiếu đưa anh về nhà, còn xém chút hại chết Cố Du, nên lão gia tử nhà anh mới phải giáo dục anh một phen.
Anh cũng không để ý đến những gì người trong nhà nói, công nhận anh để Cố Du đi mạo hiểm là anh không đúng, nhưng vì chân tướng sự việc, việc mạo hiểm này anh nhất định phải làm, làm phóng viên mà không cống hiến được gì cho nhân loại thì còn gì là ý nghĩa, không lẽ cứ suốt ngày an phận đưa tin về minh tinh ngôi sao hay mấy vụ bỏ độc hóa chất?
Anh lập tức đưa ra quyết định: “Được, Cố Du, cậu chờ tôi ở trường, để tôi nói với lão gia tử, tôi đi đâu cũng không cho, không lẽ tôi đến trường mà cũng cấm?”
Cố Du: “Được rồi, cậu đi đi! Nhớ đem theo tài liệu mà mình thu thập được!”
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Giang Mạc Thần cũng dạy mấy đứa nhỏ chơi máy bay điều khiển từ xa xong, đưa điều khiển cho đứa bé chơi tốt nhất trong đám, rồi rời đi.
“Du nhi, em muốn ngồi thêm một lát hay bây giờ anh đưa em về trường học luôn?”
“Bây giờ đi liền đi!” Cố Du đứng dậy, nhìn đống hoa hồng xung quanh cô, cảm thấy có chút đáng tiếc.
“Nếu em thích, lát nữa anh sẽ cho người gói lại, gửi đến trường học của em.” Giang Mạc Thần cười nói.
Thật ra, anh không hề nghĩ tới việc này, những cành hoa hồng này chỉ là giúp anh dễ mở lời hơn thôi, bây giờ sứ mệnh đã hoàn thành, giữ hoa lại cũng không làm được gì, anh cũng đã nói với viện trưởng sau khi xong việc sẽ đưa hoa lên trang trí phòng cho bọn trẻ.
Lời nói này của anh có nghĩa là sẽ đưa một đống hoa mới đến tặng cho Cố Du.
Trong lời nói này còn có ẩn ý sâu xa hơn —— Cố Du tốt như vậy, chắc chắn trong trường không ít nam sinh chú ý đến cô, anh tặng hoa như vậy chính là muốn bọn ruồi muỗi đó tránh xa Cố Du ra.
Cố Du không biết mưu kế của Giang Mạc Thần, nhưng cô cũng không định để anh đưa hoa đến trường, tặng nhiều hoa như vậy không phải sẽ làm mọi người chú ý hay sao? Cô đã quen là người bình thường mờ nhạt rồi, không muốn phút chốc trở thành người nổi tiếng như vậy.
Cho nên, cô nói: “Không cần, đống hoa này vẫn là nên đưa đến phòng của bọn trẻ đi!”
“Chúng ta đi thôi!”
Giang Mạc Thần không nói gì, nhưng ý định trong lòng cũng không hề thay đổi.
Hai người đi đến bên cạnh chiếc xe, Cố Du nhìn cửa kính, xấu hổ nói: “Anh đem xe đi sửa đi, tiền để tôi ra.”
“Lên xe.” Giang Mạc Thần không nói được, cũng không nói không được.
Cố Du lựa chọn ngồi hàng ghế sau.
Giang Mạc Thần mở cửa ghế xe bên cạnh tài xế, mở tủ đựng đồ ra, cầm một xấp văn kiện đưa cho Cố Du.
“Đây là cái gì?”
“Liên quan tới tài liệu lần trước em đi thu thập.” Giang Mạc Thần nói “So với cái đó thì cái này hoàn thiện hơn nhiều.”
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
“Đây xem như là quà anh tặng cho em, anh biết em sẽ không từ bỏ tin tức này, nhưng làm tin tức này có chút nguy hiểm, dù gì cũng có liên quan đến lợi ích cá nhân của một số người, mà đa số bọn họ là người trong hắc đạo.”
“Nhưng mà không sao, em cứ mạnh dạn mà làm, nếu có ai dám động đến em hoặc những người cũng làm với em, anh sẽ khiến họ biến mất khỏi Vinh thành.”
Đây là lời hứa hẹn sẽ bảo vệ Cố Du, mà không chỉ là một mình Cố Du.
Trong lòng Cố Du có chút rung động.
Đưa những việc xấu xa ra bóng tối, chắc chắn là phải có nguy hiểm, làm phóng viên, nắm trong tay tin tức lớn, nếu sơ ý một chút, người bị hại ngược lại lại là mình, việc cơ bản này, ngày đầu tiên giáo sư lên lớp đã có nói qua.
Có Giang Mạc Thần giúp sức, việc lần này đúng là dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngẫm lại những cô gái bị dụ đem bán kia, Cố Du gật đầu đồng ý.
“Ngày mai anh phải đi Kinh thành một chuyến, làm một số việc với anh Hoắc, trong thời gian anh không có ở trong nước, số tài liệu đó tốt nhất đừng để ai biết, phòng trường hợp xảy ra chuyện không hay.” Giang Mạc Thần không yên tâm, căn dặn thêm.
“Được!” Cố Du gật đầu.
Nhưng mà đáng tiếc, cô đồng ý nhưng lại không làm được.
Cũng không phải là cô làm không được, mà là cô vừa gặp Trương Thông, đã bị Trương Thông giật lấy xấp tài liệu, Trương Thông nổi tiếng là loa phát thanh nên chuyện này truyền ra ngoài rất nhanh….. Thế là……Nguy hiểm……Tới gần......
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------