“Du nhi, con không phản đối, chắc là cũng có chút tình cảm với Mạc Thần, hơn nữa, mẹ nghe Giang phu nhân nói, lúc hai con ở nước ngoài, nhất thời không nhịn được, đã… xảy ra quan hệ rồi.”
Nói đến chuyện này, mẹ Cố có chút không tự nhiên, hơi dừng 1 chút, mới nói tiếp: “Du nhi, ba con nói không sai, con là con gái duy nhất của chúng ta, sao chúng ta có thể không nghĩ cho con chứ? Giang gia và nhà bình thường khác không giống nhau, nhà người ta khiêm tốn và khí độ, trước đây những tin tức về Mạc Thần không ít, nhưng sau khi nói chuyện mới biết, tin tức chưa chắc là sự thật.
Mẹ không cầu con gả đi tốt cỡ nào, chỉ mong sau khi gả, sẽ không gặp phải các loại vấn đề gia đình, từ nhỏ con được ba mẹ nuông chiều đến sinh hư, ba mẹ không nỡ để con chịu khổ, Mạc Thần thích con, người nhà họ Giang cũng hiền lành, con gả qua đó, ba mẹ đều yên tâm.”
Còn có 1 nguyên nhân, mẹ Cố không nói, là vì Vân Khuynh, bà có ấn tượng rất tốt với Vân Khuynh, cảm thấy cô gái thông minh như vậy nhận Giang gia là người nhà, nhất định biết người nhà họ Giang đều là người tốt.
Trên thực tế, bà và chồng cảm thấy Cố Du có thể gả cho Giang Mạc Thần là điều may mắn, dù sao, con gái bà thế nào, bà hiểu, so với việc sau này con bà gả cho nhà xa lạ nào đó, thì yên ổn gả cho Giang gia, ít nhất, chỉ cần Giang gia ở đó, chỉ cần Giang Mạc Thần có tình cảm với con giá bà, con gái bà sẽ không chịu khổ.
Còn về vấn đề tình cảm, bà là người từng trải, thấy Giang Mạc Thần thật sự thích con gái bà, với lại, con gái bà đối với Giang Mạc Thần cũng không phải không có tình cảm, thích oan gia cái gì đó, cũng phải có tình cảm nhất định mới cãi nhau được.
“Mẹ, con và Giang Mạc Thần… không giúp nghĩ 2 người nghĩ!” Lời của mẹ Cố, về tình về lý, Cố Du không thể phản bác, cũng không biết sao nói rõ quan hệ với Giang Mạc Thần cho ba mẹ hiểu.
Đó đều là, không thể nói ra miệng được.
“Không giống ba mẹ nghĩ?” Ba Cố nói: “Nhưng thực tế con và Giang Mạc Thần đã như vậy rồi, hôn ước cũng định rồi, ba thấy chuyện này, đừng nói nữa, thời gian này, con ở bên Giang thiếu nhiều 1 chút, bồi dưỡng tình cảm, ta và mẹ con, giúp con chuẩn bị lễ vật.”
“Con…” Cố Du rất muốn phản bác, người làm bên ngoài vào, cung kính nói: “Giang thiếu đến rồi.”
Cố Du mạnh mẽ đứng lên: “Cái đó...con cảm thấy… bụng.. đúng, bụng không thoải mái, sợ là tới tháng, con về phòng nghỉ đây.”
Nói xong, muốn chạy.
“Du nhi, đừng hòng chạy!” Mẹ Cố bắt cô lại: “Kinh nguyệt con trước giờ luôn đến đúng ngày, còn 1 tuần nữa mới đến.”
Cố Du khóc không ra nước mắt, đây là mẹ ruột sao? Không thấy cô không muốn gặp Giang Mạc Thần sao? Không thể tha cho cô 1 lần sao?
Giang Mạc Thần đã vào đến cửa, ánh nhìn rơi trên người Cố Du, cười ôn hòa 1 cái, sau đó lễ phép chào ba mẹ Cố: “Bố vợ, mẹ vợ.”
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
“Mạc Thần đến rồi, nhanh, nhanh ngồi!”
“Mẹ Trương, mẹ Trương pha trà.”
Mẹ Cố thả Cố Du ra, trừng mắt nhìn, ý kêu cô ngồi xuống, sau đó tràn đầy ý cười chào Giang Mạc Thần.
Giang Mạc Thần 1 tiếng mẹ vợ, khiến tức giận của bà giảm bớt.
“Anh...anh đừng kêu bậy, ai là bố vợ mẹ vợ của anh!” Cố Du hung hăng trừng mắt nhìn Giang Mạc Thần.
“Đứa con này…” Mẹ Cố lại muốn giáo huấn Cố Du.
“Không sao, mẹ vợ,” Giang Mạc Thần lập tức đi qua, nói với mẹ Cố: “Tiếng mẹ vợ, quả thật kêu hơi sớm, nhưng mà, con cảm thấy trước sau cũng gọi, Du nhi cũng sắp thành vợ con, con cũng tự cảm thấy mình trở thành con trai Cố gia rồi, sau này hai người, chính là ba mẹ của con.”
Ai là ba mẹ của anh! Không cần mặt mũi!
Cố Du muốn chửi Giang Mạc Thần như vậy, nhưng ngại ba mẹ kế bên, không dám.
“Được, được!” Ba mẹ Cố đều rất vui: “Mạc Thần, thực sự nằm mơ cũng không đến, Du nhi có thể có hôn nhân tốt như thế này.”
Hắn có gì tốt, chỉ là tên lưu manh thối!
Cố Du trừng mắt nhìn Giang Mạc Thần, hận không thể dừng ánh mắt sắc bén đâm chết anh!
Giang Mạc Thần lại như rất thân thuộc ngồi xuống, rất nhanh trò chuyện vui vẻ với ba mẹ Cố, nói chuyện khiêm nhường, hành động ưu nhã, ngữ khí ôn hòa, với lại, học thức uyên bác, khiến cho thiện cảm của ba mẹ Cố đối với anh tăng thêm 1 tầng.
Chỉ trong mấy phút, ba mẹ Cố đã đổi từ “Giang thiếu”, “Mạc Thần” thành “Thần nhi”.
Mà anh xưng hô với ba mẹ Cố từ “mẹ vợ”, “ba vợ” thành “ba”, “mẹ” rất thân thiết.
Sau khi uống 1 ly trà, Giang Mạc Thần nói với ba mẹ Cố: “Ba, mẹ, hôm nay con đến, là muốn dẫn Du nhi đi lựa nhẫn kim cương, vốn những chuyện này, nên kêu người bán đến nhà, nhưng còn muốn nhân cơ hội này đi dạo với Du nhi, xem phim gì đó… hy vọng hai người có thể tạm thời cho con mượn Du nhi.”
“Đứa trẻ này, mượn gì chứ, Du nhi sắp kết hôn với con rồi, là chúng ta không nghĩ chu đáo, mới khiến con tốn thời gian ngồi nói chuyện với chúng ta, tuổi trẻ các con có lãng mạn của các con, nhanh đi đi!” Mẹ Cố nói, thuận tay kéo Cố Du từ sofa lên, đẩy cho Giang Mạc Thần.
Cố Du không đứng vững, trực tiếp ngã về phía Giang Mạc Thần, đương nhiên Giang Mạc Thần lựa chọn ôm cô vào lòng, mắt mang theo sự sủng nịch nói: “Nhìn em xem, lại không cẩn thận.”
1 chữ “lại”, biểu đạt trước đây anh và cô có “câu chuyện” gì đó.
“Thả tôi ra.” Cố Du lập tức đẩy Giang Mạc Thần, mặt đỏ ửng.
Giả bộ! Lưu manh thích giả bộ!
Nhưng mà, lúc anh dịu dàng thật sự rất … mê hoặc!
Anh lại đến gần tai cô: “Tiểu Du nhi, theo anh ra ngoài, nếu không, anh sẽ nói chuyện chúng ta làm bên đường cho ba mẹ nghe.”
“Anh…” Anh dám.
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------