63115.
Đây là hang ổ ở ngoài thành phố của Vương Bưu, giả trang như nhà của dân làm nông. Hiện bên ngoài đang bị bao vây bởi hơn 10 chiếc xe cảnh sát đang hú còi báo động, hơn 20 cảnh sát được trang bị vũ khí áo giáp đầy đủ.
Chiếc loa lớn trên chiếc xe cảnh sát không ngừng lặp đi lặp lại: "Người ở bên trong nghe rõ, hiện các ngươi đã bị bao vây! Hãy bỏ vũ khí xuống, đưa tay lên đầu hàng, áp vào tường, nếu chống lại chỉ có con đường chết!”
Đi cùng với cảnh sát còn có Hoắc Nhất Hàng, Tống Tây Hoa sớm đã không còn chờ được nữa, cảnh sát chưa kịp làm gì họ đã hùng hồ xông lên trước, vài cảnh sát phụ trách phá cửa, vừa phá được cửa, hai người họ đã dẫn đầu đoàn người tiến vào trong!
Vương Bưu dẫn theo 2 người có ý định chạy trốn, vừa mới chạy ra ngoài, thì bị khống chế bắt lại. Đám người lưu manh ở ngoài cũng từng người nhanh chóng bị bắt lại.
Có 5 tên lưu manh ở bên trong không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe bên ngoài có tiếng động liền hốt hoảng mở cửa chạy ra xem.
Ai ngờ, vừa đi ra mấy bước đã nhanh chóng đưa 2 tay lên lùi về sau, trên mặt đều hiện vẻ hoảng sợ.
Trán của hắn, đang bị một cây súng lục chỉa thẳng vào!
“Không được nhúc nhích! Bỏ vũ khí xuống! Đưa tay lên đầu hàng!”. Mấy tên cảnh sát nhanh chóng tiến vào phòng, khống chế các tên lưu manh còn lại.
Hoắc Nhất Hàng cùng Tống Tây Hoa thấy Vân Khuynh đang bị trói trên giường, quần áo bị xé tan tành, nhanh chóng chạy tới.
“Khuynh Khuynh! Em đừng sợ, anh tới rồi, anh ở đây!” Từ trước tới giờ chưa bao giờ giọng của Hoắc Nhất Hàng lại run tới vậy. Anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra, quấn lấy Vân Khuynh, lấy tấm vải trong miệng Vân Khuynh ra, ôm chặt lấy cô.
“Vân Vân, em không sao chứ?” Tống Tây Hoa cũng nhanh chóng hỏi thăm Vân Khuynh, “Em đừng sợ, những tên lưu manh kia đều đã bị cảnh sát khống chế, không ai có thể làm hại em nữa! Bọn anh tới dẫn em rời khỏi chỗ này đây”
Nói đến đây, anh liền quay đầu lại, ra hiệu cho cảnh sát dùng dụng cụ chuyên nghiệp mở còng sắt ra.
“Em” Vân Khuynh trả lời bằng giọng yếu ớt khàn khàn: “Em không sao, bọn chúng còn chưa kịp làm gì em, Nhất Hàng, em lạnh quá, đầu em rất……” Còn chưa nói dứt lời Vân Khuynh đã ngất xỉu.
Đây là vì yên tâm mà ngất đi, cảm nhận được mùi hương và sự ấm áp quen thuộc, nước mắt cô chảy ra. Biết mình đã được cứu, toàn bộ sức lực đã dùng hết, không còn gắng gượng thêm được nữa, buông lỏng cơ thể.
“Khuynh Khuynh! Em sao vậy? Khuynh Khuynh, em tỉnh lại đi. Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi!” Thấy Vân Khuynh ngất xỉu, Hoắc Nhất Hàng liền luống cuống cả lên, ôm cô nhanh chóng chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Ở bên ngoài còn có cả xe cấp cứu đi cùng!
Tống Tây Hoa cũng chạy theo ra ngoài.
Ngồi trên chiếc xe cấp cứu đang trên đường chạy tới bệnh viện, Vân Khuynh đang nằm yên tĩnh trên nệm, Hoắc Nhất Hàng và Tống Tây Hoa đều nhìn cô không chớp mắt, nhìn khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, tay chân đầy vết bầm tím của cô, trong mắt hằn lên những tia máu giận dữ, chỉ trách bản thân không thể thay cô gánh chịu những đau đớn này.
Bác sĩ trên xe đã làm qua kiểm tra sơ bộ cho Vân Khuynh, xác định cô không có nguy hiểm tính mạng, cũng không có dấu hiệu bị xâm phạm, sốt cao là do vết thương bị nhiễm trùng gây nên, ngất xỉu là do tinh thần bị áp lực quá độ, nhưng tình hình chính xác như thế nào phải đến bệnh viện làm kiểm tra cụ thể hơn.
Sau khi kiểm tra, Hoắc Nhất Hàng và Tống Tây Hoa đều thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nhớ lại cảm giác lúc nhận được tin báo của Vân Khuynh.
Lúc ấy Hoắc Nhất Hàng vừa trở về Quân Tỉ sơn trang. Tống Tây Hoa thì sau khi mua đồ, đang trên đường từ siêu thị về nhà. (Sau khi Vân thị mất đi, Tống Tây Hoa dẫn theo thư ký mới Tây Nhan của mình đến giúp Vân Khuynh xây dựng kế hoạch thành lập Vân thị mới, nên phần lớn thời gian đều ở nhà làm việc.)
Tin nhắn của Vân Khuynh gửi tới chỉ có 3 chữ “SOS”. Hoắc Nhất Hàng và Tống Tây Hoa đều dự cảm có chuyện chẳng lành.
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Nhất Hàng là kiểm tra xem Vân Khuynh có ở nhà không, vì trong lúc đang nói chuyện điện thoại với anh, Vân Khuynh có nói điện thoại hết pin nên trực tiếp về nhà, không qua Hoắc thị tìm anh, về nhà sẽ cùng mẹ nấu món ngon chờ anh về ăn chung.
Anh vừa từ thang máy bước ra đã trực tiếp đi đến nhà của Vân Khuynh, nhưng cửa còn chưa kịp mở, mẹ của anh đã từ nhà của anh ở cửa đi ra, khuôn mặt hoảng sợ không biết làm sao: “Nhất Hàng, Khuynh Khuynh vẫn chưa về, không phải con bé đi cùng với con hay sao? Khuynh Khuynh vừa gửi cho mẹ tin nhắn “SOS”, đây là tín hiệu cầu cứu quốc tế, có phải con bé xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Mẹ, con cũng nhận được tin nhắn của Vân Khuynh gửi tới, mẹ đừng lo, bây giờ con sẽ lập tức tìm người bạn làm cảnh sát của con, nhờ anh ta giúp đỡ tìm Khuynh Khuynh, mẹ ở nhà đợi con, có tin gì của Khuynh Khuynh con sẽ lập tức báo cho mẹ biết.” Hoắc Nhất Hàng gấp rút nói, ngay cả điện thoại còn chưa đặt xuống, đã quay người trở vào trong thang máy.
Mặt khác, khi Tống Tây Hoa nhận được tin nhắn của Vân Khuynh, ngay lập tức gọi lại, nhưng đầu dây bên kia chỉ nghe được “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”, Tống Tây Hoa lập tức luống cuống, gọi cho Hoắc Nhất Hàng: “Hoắc tổng, có phải bây giờ Khuynh Khuynh đang đi cùng với anh không? Tôi vừa nhận được tin nhắn của cô ấy, phải, chính là “SOS”. Cái gì, anh cũng nhận được tin nhắn tương tự? Được, được, đồn cảnh sát, tôi lập tức tới đó!”
Để điện thoại di động xuống, Tống Tây Hoa ném bịch đồ ăn trong tay đi, mở cửa xe, chỉ trong vòng 10 phút, cả Tống Tây Hoa và Hoắc Nhất Hàng đều đã tới đồn cảnh sát.
Mặc dù hiện tại điện thoại của Vân Khuynh hết pin, nhưng theo kỹ thuật hiện đại thời nay, chỉ cần còn cục pin trong điện thoại và điện thoại không bị hủy đi, vẫn có thể dựa vào định vị tra ra được vị trí của Vân Khuynh, rất nhanh đã tra ra Vân Khuynh đang ở trong một căn nhà nhỏ, qua thiết bị giám sát tinh vi, có thể thấy được những kẻ này đang mang vũ khí trong mình!
Thế là, cục cảnh sát phái xe cảnh sát cùng cảnh sát vũ trang, nhanh chóng chạy tới địa điểm đó, cứu Vân Khuynh thoát nạn!
——————
Sáng ngày thứ hai, bệnh viện.
Sau khi Vân Khuynh đã làm kiểm tra tổng quát, xác định cô chỉ bị chấn động não nhẹ, chủ yếu là vết thương bên ngoài ở vùng đầu và bị sốt cao, sau khi chính thuốc hạ sốt, những vết đỏ trên cơ thể cũng từ từ tan dần, quan sát thêm một đêm, không có biến chứng gì, liền chuyển cô sang phòng bệnh bình thường.
Hoắc Nhất Hàng cùng Tống Tây Hoa suốt cả đêm trông chừng Vân Khuynh không rời mắt.
Sáng hôm sau, Vân Khuynh mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy một màu trắng, xộc vào mũi toàn mùi thuốc sát trùng, lúc này tâm trạng cô mới bình tĩnh lại.
“Khuynh Khuynh, em tỉnh rồi! Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Đầu còn đau không?”
Thấy Vân Khuynh tỉnh lại, Hoắc Nhất Hàng lập tức chạy tới hỏi thăm. Tống Tây Hoa cũng đi tới, nhanh chóng bấm chuông trên đầu giường, gọi bác sĩ và y tá tới xem tình hình của Vân Khuynh.
Vân Khuynh lắc đầu.
Đầu của cô vẫn còn có chút nặng nề, nhưng so với trước đã khá hơn rất nhiều.
“Là Cao Thúy Lan!” Vân Khuynh nói, trong mắt đầy thù hận: “Em nhất định không buông tha cho bà ta!”
“Anh biết rồi!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Khuynh Khuynh, em yên tâm nghỉ ngơi đi, chờ vết thương lành lại, anh sẽ để em tự tay trừng phạt mụ ác phụ đó!”
Anh biết âm mưu lần này nhắm vào Vân Khuynh, chắc chắn là do 1 trong những người ở giữa kia làm, Cao Thúy Lan? Cũng đã là một phế nhân bán thân bất toại rồi, còn dám tính kế đụng vào vợ của anh, đừng nói là Vân Khuynh không buông tha cho bà ta, anh cũng sẽ khiến bà ta sống không bằng chết!
Vân Khuynh gật đầu, lại ngủ thiếp đi, cô đã quá mệt mỏi.
Buổi trưa, Hoắc Nhất Hàng làm chút đồ ăn thanh đạm đem tới cho Vân Khuynh, từng muỗng đút cô ăn xong, liền quay qua nhìn Tống Tây Hoa, ra hiệu bằng mắt, cả hai người cùng đi ra ngoài.
“Tống Tây Hoa, tôi có thể tin tưởng anh không?” Hoắc Nhất Hàng nhìn chằm chằm Tống Tây Hoa, ánh mắt đầy nghiêm túc.
Tống Tây Hoa sửng sốt một chút, nhìn vào trong phòng, trả lời: “Vân Vân tin tưởng tôi.”
Ngụ ý, nếu như Hoắc Nhất Hàng tin tưởng Vân Khuynh thì cũng phải tin tưởng anh.
Hoắc Nhất Hàng nhìn chằm chằm Tống Tây Hoa hơn một phút đồng hồ, thần sắc đã hơi thả lỏng một chút, nói: “Bây giờ cảm xúc của Khuynh Khuynh vẫn chưa thực sự ổn định, tôi sẽ đối phó với đám người Lục gia trước, tôi muốn anh ở lại trông chừng Khuynh Khuynh, Cao Thúy Lan biết kế hoạch lần này của mình thất bại, chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.”
“Tôi sẽ trông chừng Vân Vân từng phút từng giây.” Tống Tây Hoa hứa hẹn.
Hoắc Nhất Hàng lúc này mới yên tâm rời đi.
Trước đó Vân Khuynh đã giúp anh làm một số việc, nhưng phần chính vẫn phải do anh ra tay, anh còn định sẽ chờ thêm vài ngày, nhưng Cao Thúy Lan đã gấp gáp muốn chết như vậy, sớm vài ngày cũng không vấn đề gì!
Nửa tiếng sau, Hoắc thị.
Hoắc Nhất Hàng tiếp nhận cuộc gọi video của người phụ trách hạng mục ở nước ngoài của Lục thị, giao tiếp bằng ngoại ngữ cực kỳ lưu loát: “Johnny tiên sinh, gần đây khỏe không?”
“Hoắc!” Trong video là một người đàn ông nhìn sơ cũng biết là một nhân vật lớn giàu có quyền lực, nhìn thấy Hoắc Nhất Hàng, mặt mũi liền tràn đầy kinh hỉ, thậm chí có chút kích động nói: “Tôi thật không ngờ sẽ có lúc ngài liên lạc với tôi, thật là quá vinh hạnh cho tôi rồi! Có trời mới biết tôi sùng bái ngài như thế nào! Thiên tài của giới doanh nghiệp Hoắc Nhất Hàng, không biết hôm nay tôi có thể cống hiến được gì cho ngài?”
“Johnny tiên sinh, ngài quá khách khí rồi”, Hoắc Nhất Hàng mỉm cười nói: “Tôi xem ngài như bằng hữu nên hôm nay mới liên lạc với ngài vì có tin muốn báo cho ngài biết, liên quan tới một người trong hạng mục đầu tư ở nước ngoài của ngài – Tập đoàn Lục thị của Vinh thành!”
“Tập đoàn Lục thị?” Johnny nói: “Hoắc tiên sinh, theo như tôi biết, tập đoàn Lục thị ở Vinh thành là do một tay ba của ngài sáng lập nên, hiện đang do anh em của ba ngài và anh em của ngài tiếp quản, tôi biết được tin này nên mới để họ tham gia vào hạng mục đầu tư lần này, bây giờ ngài lại nói có tin muốn báo cho tôi biết, chẳng lẽ Lục thị có vấn đề gì hay sao?”
Hoắc Nhất Hàng trả lời: “Johnny tiên sinh, tôi rất cảm ơn phần tình cảm cũng như quý trọng mà ngài dành cho ba tôi và tôi, nhưng từ khi ba tôi qua đời, tôi và Lục thị đã không còn quan hệ gì với nhau nữa! Mà hiện tại Lục thị đang thiếu nợ các ngân hàng trong nước một khoản tiền rất lớn, trước đây còn trải qua một đợt khủng hoảng kinh tế, căn bản là không còn tiền có thể chèo chống một phần trong hạng mục đầu tư của ngài nữa.”
“Mặt khác, nhân viên của Lục thị có nói với tôi, vì muốn cắt giảm chi phí, Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương đã động tay chân trong đống vật liệu. Làm trễ nãi tiến độ công trình là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng chất lượng công trình là chuyện lớn, nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn sẽ trở thành chủ đề hot cho phóng viên đưa tin!”