Nguyễn Nhuyễn ho nhẹ, liếc nhìn Lục Ly nói: “Đang ghi hình đấy.”
Lục Ly nhướng mày, quay đầu nhìn qua người quay phim đang nghẹn cười, anh dừng một chút nói: “Trần Diễm không nói, trong công việc người quay phim không thể cười sao?”
Người quay phim vô cùng nghiêm túc trả lời: “Trần đạo không có nói như vậy.”
Lục Ly: “……”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, ôm cánh tay Lục Ly cười run lên.
Vỗ vỗ bả vai Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn cười trêu ghẹo nói: “Sắp tới rồi đấy, anh lát nữa mua cho em cái túi chườm nóng được không?”
“Được.” Lục Ly cúi đầu nhìn cô, vươn tay xoa xoa bàn tay lạnh băng của cô: “Đợi lát nữa liền đi mua.”
“Ừm.”
Hai người cúi đầu ngọt ngào nói chuyện, hoàn toàn là không màng người khác cùng máy quay phim.
Nhϊế͙p͙ ảnh gia yên lặng ăn cẩu lương, không nói lời nào.
Không bao lâu, mấy chiếc xe tạo thành một đội ngũ dừng ở trước một căn nhà không tệ.
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly xuống xe, chào hỏi các khách quý khác.
Đi theo người khác, cầm hành lý đi vào.
Không thể không nói, Trần Diễm chọn nơi này rất tốt, Nguyễn Nhuyễn vừa xuống xe liền nhìn chung quanh một vòng, thật sự như lời đồn vậy, mặt biển rộng xuân về hoa nở, chỉ tiếc là, hiện giờ là mùa đông, mà không phải mùa xuân.
Nhưng nhà đối mặt với biển rộng, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ.
Đi vào bên trong biệt thự, biệt thự rất lớn, xung quanh rất nhiều hoa nhỏ, giống như một tòa thành hoa vậy, trêи tường, bên cạnh, cùng với hành lang, trêи bàn công đều phủ đầy hoa nhỏ.
Hai mắt Nguyễn Nhuyễn hơi sáng lên, vô cùng vui sướиɠ.
Hai nữ khách quý còn lại cũng nhịn không được tán dương: “Nơi này thật là đẹp.”
“Đúng vậy, rất đẹp.”
“Trần đạo anh đi đâu mà tìm được căn nhà đẹp như vậy?”
Trần Diễm nhướng mày, tự tin cười: “Muốn tìm tự nhiên sẽ tìm được thôi.”
Thật ra hoa ở đây là bọn họ ngày hôm qua tăng ca thêm giờ gấp gáp làm, mấy chục nhân viên làm việc, cùng nhau chung tay cố gắng tạo ra kết quả.
Hiện tại xem ra, rất đáng giá đấy.
Dẫu sao khách quý rất thích.
Lục Ly ghé vào bên tai Nguyễn Nhuyễn, cười hỏi: “Rất thích?”
Trong mắt Nguyễn Nhuyễn lóe ánh sáng, gật đầu liên tục không ngừng nói: “Thích chứ, thật đẹp.”
Lục Ly nhìn chung quanh một vòng, ngôi nhà rất độc đáo, rất đặc biệt.
Cô gái nhỏ sẽ thích, cũng là hiện tượng tự nhiên mà thôi.
Lục Ly cười khẽ nói: “Về sau nhà của chúng ta cũng sẽ đẹp như vậy.”
Nguyễn Nhuyễn cong cong môi, liếc nhìn Lục Ly nói: “Nói cái gì đâu chứ.”
“Ăn ngay nói thật.”
Lý Thiến một bên nghe lời này của Lục Ly, nhịn không được nói: “Vương Ba anh xem Lục Ly nhà người ta nói thế nào kìa.”
Chồng Lý Thiến bị điểm danh, mặt đầy ngơ ngác: “Em nói gì?”
Nguyễn Nhuyễn bên cạnh bật cười, bắt lất ngón tay Lục Ly nói: “Anh đừng nói lung tung, đợi lát nữa vợ chồng người ta mâu thuẫn thì làm sao giờ?”
Lục Ly nhướng mày: “Sẽ không.”
Nguyễn Nhuyễn: “Nói không chừng đâu.”
Hai người ở một bên nhỏ giọng khe khẽ nói nhỏ, Trần Diễm nhìn, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.
Ho khan hai tiếng, hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, Trần Diễm duỗi tay chỉ chỉ nói: “Bên trong có ba căn phòng, vừa rồi ở trong xe, đều đã xem quy tắc thi đấu rồi chứ?”
Nguyễn Nhuyễn: “Không có.”
Lục Ly cười: “Xem rồi, anh xem.”
Nguyễn Nhuyễn có chút ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi.”
Trần Diễm: “……”
Một đôi này là tới phá hỏng sao.
Hắn lần nữa hắng giọng một cái nói: “Nếu đã xem, vậy mọi người biết nên cố gắng thế nào.”
Trần Diễm quay đầu nhìn trợ lý một bên nói: “Mang trò chơi ghép hình lên đi, làm loạn cho bọn họ đua, nhóm nào hoàn thành trước, liền được chọn phòng trước.
Nguyễn Nhuyễn: “……” Kéo cánh tay Lục Ly, cô nhón chân nhỏ giọng bên tai Lục Ly: “Em không biết chơi.”
Lục Ly ừ một tiếng: “Không có việc gì, anh biết.”
Nguyễn Nhuyễn yên tâm: “May quá đi.”
Dù sao cô rất yên tâm giao tất cả mọi chuyện cho Lục Ly.
Không bao lâu, thi đấu chính thức bắt đầu.
Nguyễn Nhuyễn phụ trách đi xem phần hình lớn, đảm nhiệm vị trí, thỉnh thoảng trở về xem Lục Ly ghép có đúng không.
Trí nhớ của cô cũng không tệ lắm, tất cả Lục Ly ghép lại đều sai rồi, cô liếc mắt một cái liền có thể chỉ ra.
Đương nhiên, ghép hình sai tự Lục Ly cũng có thể phát hiện ra.
Khá biến thái là, Trần Diễm chuẩn bị trò chơi ghép hình, rất rời rạc rời rạc, còn chỉ có một nửa phần ở bên trong.
Mỗi nhóm khách quý đều đang ra roi thúc ngựa chuẩn bị, Lý Thiến cùng Vương Ba một nhóm, hai người đều đang không ngừng nói, một người nói, một người làm, còn Trình Y cùng Đường Trác một nhóm, nhưng lại vẫn luôn yên lặng, bởi vì hai người đều không thể nào xuống tay.
Mà Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn một nhóm, phối hợp không xem như là ăn ý, nhưng động tác Lục Ly nhanh nhất.
Chờ Nguyễn Nhuyễn chạy tới chạy lui năm lần, Lục Ly liền tuyên bố hoàn thành.
“Hoàn thành.”
Trần Diễm nhướng mày, lại gần nhìn, nhịn không được nói: “Không tệ không tệ.”
“Đương nhiên.”
Nguyễn Nhuyễn kinh hỉ nhìn trò chơi ghép hình, nhịn không được ôm cánh tay Lục Ly khen anh: “Thật là giỏi.”
Lục Ly khom người xuống, cười nhẹ nói: “Không có khen thưởng?”
Nguyễn Nhuyễn ho nhẹ, cúi đầu nói: “Nhiều người đang nhìn đấy.”
Tất cả nhân viên công tác xung quanh đều nhìn bọn họ chằm chằm đấy, cô còn có chút ngượng ngùng.
Lục Ly nhướng mày, nhìn chung quanh một vòng, vươn tay nhéo nhéo mặt Nguyễn Nhuyễn, trêu ghẹo: “Ừ, trước nhớ kỹ, lần sau thưởng.”
Nguyễn Nhuyễn vui sướиɠ đáp lời: “Được.”
Trần Diễm chịu không nổi cái đôi anh anh em em này, phất phất tay nói: “Hai người đi vào chọn phòng trước đi.”
“Được.”
Hai người cầm tay đi vào trong.
Dạo qua một vòng, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly chọn phòng ở tầng ba, tổng cộng ba tầng, mỗi một tầng có một phòng.
Sở dĩ lựa chọn tầng ba, hoàn toàn là bởi vì Nguyễn Nhuyễn thích sân thượng tầng ba, cảm thấy dựa vào gần, có thể nhìn thêm cảnh sắc bên ngoài.
Còn bài trí bên trong phòng, thì tầng hai là tốt nhất.
Nhưng Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn không để ý đến những thứ đó, hai người chọn xong liền ra tuyên bố kết quả bọn họ chọn phòng.
Kết quả của hai nhóm khách quý thi đấu còn lại cũng đã có.
Lý Thiến cùng Vương Ba thứ nhì, Trình Y cùng Đường Trác thứ ba.
Đến cuối cùng, mấy người Lý Thiến ở tầng hai, còn Trình Y ở tại tầng một.
*
Buổi sáng thật ra cũng không có sắp xếp tiết mục gì nữa, Trần Diễm tùy bọn họ muốn làm gì thì làm.
Cũng không thiết trí nhiệm vụ gì, nghe nói đây là muốn quay dựa theo thói quen sinh hoạt ngày thường.
Vào giữa trưa, mọi người bắt đầu phát sầu vì chuyện nấu cơm.
Bên trong tủ lạnh trống trơn, Trần Diễm nhướng mày cười nói: “Nhiệm vụ thứ hai, nấu cơm.”
Ba nhóm khách quý: “……..”
“Không có đồ ăn thì làm thế nào?”
Trần Diễm cười: “Đã tới lúc khảo nghiệm mọi người rồi.”
Ba nhóm khách quý liếc nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.
Buổi sáng, mỗi người đều giao nộp tiền lên, lúc này trêи người không một xu dính túi.
Trình Y chớp chớp mắt, xem như hiểu cách làm của Trần Diễm: “Cho nên là muốn chúng tôi tự mình đi ra ngoài kiếm tiền, lại đi mua đồ ăn trở về nấu cơm, đúng chứ?”
“Thông minh.”
Trình Y: “……”
Cô ngược lại tình nguyện mình không thông minh như vậy.
Nghĩ nghĩ, Đường Trác nói: “Nhưng chúng tôi hiện tại đang ở nước ngoài, kiếm tiền thế nào?”
Trần Diễm cười cười nói: “Vậy thì xem năng lực của mọi người thôi.”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Có thể rời khỏi trò chơi không?”
Trần Diễm nghẹn nghẹn, giận trừng mắt nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Cô không thể, cô không có biện pháp, Lục Ly của cô sẽ có biện pháp.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía Lục Ly, đưa tay sờ bụng nói: “Đói.”
Buổi sáng cũng chưa ăn cái gì, sáng sớm đã bị gọi dậy, đến bây giờ, tuy rằng mới 10 giờ rưỡi, nhưng cả người Nguyễn Nhuyễn đã rất đói.
Lục Ly vươn tay vỗ vỗ đầu cô, an ủi: “Không sao, chúng ta sẽ có ăn thôi.”
“Ừm.”
Lục Ly liếc nhìn Trần Diễm, cười như không cười.
Trần Diễm yên lặng dời tầm mắt mình, không nhìn vào Lục Ly.
Lục Ly cười lạnh, nhìn về phía hai người đàn ông khác, bắt đầu phân bố nhiệm vụ.
Sau khi nói xong, Lục Ly nói với Nguyễn Nhuyễn cùng hai nữ khách quý khác: “Ba người trước đi siêu thị mua đồ ăn, chúng tôi kiếm được tiền liền tới.”
Anh vươn tay xoa xoa đầu Nguyễn Nhuyễn: “Có thể đi cùng các cô ấy không?”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Có thể, anh cứ làm đi, em có thể đi cùng chị Thiến.”
Lục Ly cười cười, nhìn về phía Lý Thiến cùng Trình Y, “Làm phiền hai người chăm sóc cô ấy.”
Lý Thiến hơi im lặng, nhanh chóng gật đầu: “Yên tâm đi, sẽ không ném bạn gái nhỏ của anh đâu.”
Trình Y cũng nói: “Tôi bảo đảm sẽ trông chừng cô ấy cho anh.”
Lục Ly cong khóe miệng, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Anh rất nhanh sẽ tới.”
“Ừm ừm, anh đi đi.”
Lục Ly ừ một tiếng, nhịn không được lại dặn dò thêm một câu: “Nhớ anh liền gọi điện thoại cho anh.”
Nguyễn Nhuyễn: “…….. Được.”
Cô nhìn chung quanh nhiều người cùng cameras, sợ Lục Ly lại tiếp tục nói, Nguyễn Nhuyễn nhịn không được nói: “Anh dong dài quá, đi nhanh đi.”
Lục Ly: “…… Được.”
Chờ Lục Ly đi rồi, Nguyễn Nhuyễn liền đi theo hai người còn lại đến siêu thị.
Cũng may Trần Diễm còn có chút lương tâm, cho phép các cô dùng xe của chương trình.
Ba người cùng đi siêu thị, chẳng qua đứng ở cửa siêu thị, cầm xe mua sắm xong, ba người liền ngẩn ra.
“Muốn mua cái gì?”
Lý Thiến nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, “Mua cái gì?”
Vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn mơ hồ: “Em bình thường một mình ở nhà đều gọi cơm hộp.”
Lý Thiến nhịn không được tò mò: “Vậy nếu Lục Ly ở nhà thì sao?”
Nguyễn Nhuyễn đỏ hồng mặt nói: “Anh ấy làm.”
Trình Y nhịn không được nói: “Lục Ly làm? Lục Ly biết nấu cơm?”
“Biết chứ, tay nghề cũng không tệ lắm, hai người lát nữa có thể nếm thử.”
Lý Thiến tuyệt vọng nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: “Chị cùng chồng của chị kết hôn đã ba năm, hai người đều chưa vào phòng bếp mà.”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, nhịn không được hỏi: “Vậy hai người đều luôn ăn cơm hộp sao?”
“À không, thời gian ở nhà ít, thỉnh thoảng ăn cơm hộp thôi.”
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, thấp giọng lặp lại một câu: “Lục Ly biết nấu cơm.”
Trình Y nhìn Nguyễn Nhuyễn, có chút hâm mộ nói: “Về sau tôi cũng phải tìm một người đàn ông biết nấu cơm.”
“Đúng.”
“Nhưng quan trọng là, rốt cuộc nên mua cái gì?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô không biết.
Cô nghĩ nghĩ nói: “Em gọi điện cho Lục Ly hỏi một chút vậy.”
“Em gọi đi.”
Nguyễn Nhuyễn xoay người gọi điện thoại cho Lục Ly.
“Bọn em ở siêu thị, nhưng lại không biết mua gì, anh muốn bọn em mua gì vậy?”
Lục Ly bật cười, cong khóe môi nói: “Trưa này em muốn ăn gì?”
“Em thì gì cũng được.”
Lục Ly nhẹ ừ: “Đợi lát nữa anh gửi cho em một danh sách, các em dựa theo danh sách đó mà mua.”
Nguyễn Nhuyễn kinh hỉ đáp: “Vâng, cảm ơn Lục Ly ca ca.”
“Không cần khách khí.” Lục Ly cười nhẹ ra tiếng, nhắc nhở Nguyễn Nhuyễn nói: “Nguyễn Nhuyễn.”
“Dạ?”
“Em mới vừa gọi anh là gì?”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Đợi phục hồi tinh thần lại, cô chợt ho khan, “Em vừa rồi… Nhất thời lanh mồm lanh miệng.”
Lục Ly ừ một tiếng: “Anh không ngại, nhưng anh nghĩ, nhân dân cả nước chắc đều nghe được xưng hô của em nói với anh rồi đấy.”
Anh cười nhẹ, trêu ghẹo Nguyễn Nhuyễn nói: “Lý Thiến cùng Trình Y bên cạnh có phải đang nhìn em.”
Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn, mặt hai người khó có thể tin nhìn Nguyễn Nhuyễn, nuốt nuốt nước miếng, hoàn toàn khó mà tin được mình vừa nghe cái gì.
Nhìn vào mắt hai người, Nguyễn Nhuyễn đúng là sống không còn gì luyến tiếc.
“Ừm.”
Lục Ly bật cười, cong cong môi: “Gọi thì gọi, dù sao cũng không thu về được.”
Nguyễn Nhuyễn rầu rĩ nói: “Anh đừng có nhắc lại.”
Sao có thể nói ra xưng hô ngày thường hai người anh anh em em chứ.
Lục Ly cười: “Anh gửi danh sách cho em, đợi lát nữa dựa theo trêи này mà mua biết chưa?”
“Ừm.”
“Nếu có thứ gì mà hai người còn lại không ăn thì cũng đổi đi.”
Nguyễn Nhuyễn đáp: “Được, em hiểu rồi.”
Lục Ly ừ một tiếng: “Tiền không là vấn đề, các em mua đồ mình muốn ăn, cũng có thể mua chút đồ ăn vặt.”
“Được, em đã biết.”
Cúp điện thoại, Lý Thiến cùng Trình Y liếc nhau.
Nhìn thẳng vào Nguyễn Nhuyễn hỏi: “Em vừa gọi Lục Ly là gì vậy?”
Nguyễn Nhuyễn lui về sau một bước, muốn tránh đi đề tài này.
“À thì… Lục Ly thôi.”
Lý Thiến nhìn cô từ trêи xuống, nhịn không được bật cười nói: “Em bình thường đều gọi Lục Ly là Lục Ly ca ca sao?”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Ừm…… Có đôi khi sẽ.”
Trình Y hâm mộ: “Hai người cũng quá ngọt ngào rồi, một khách quý tham gia chương trình, vì sao còn phải ăn cẩu lương chứ!!! Lục Ly ca ca, xưng hô này, thật sự……. Sến mà?!”