Cố Y yên lặng ăn một miệng cẩu lương, ho khan, thuận tiện cho cô một ánh mắt xem thường: “Được được được, sẽ không nhìn chán, chị nói chuyện khác, không nói chuyện này nữa.”
“Chị nói đấy.” Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt nhìn Cố Y: “Muốn nói gì?”
“Em có phải định ngày mai hay ngày mốt ký hợp đồng với Cảnh Thức không?”
“Sao chị biết?” Chuyện này cũng là lúc vừa rồi, Lục Ly nói cho Nguyễn Nhuyễn, cô mới biết được.
Cô hồ nghi quay đầu nhìn về phía Cố Y, có chút kinh ngạc.
Cố Y nhướng mày: “Chị nghe Lục Ly nói với ba chị.”
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: “Như vậy sao, sau đó thì sao?”
“Sau đó à… “
Cố Y dừng một chút nói: “Em có nghĩ tới mình muốn quay kịch bản gì đó, hay có tính toán gì tiếp không?”
“A?” Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng kinh hô, nhíu nhíu mày, Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ một lát mới nói: “Không biết.”
Nói thật, Nguyễn Nhuyễn quả thật không phải người có tâm tư kín đáo, cũng không phải người sẽ vào lúc này mà suy xét lúc sau, cô thuộc về kiểu người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hơn nữa cũng không biết cách sắp xếp cuộc sống.
Cố Y có chút khó tin nhìn cô: “Em không có kế hoạch gì cho nghề nghiệp vào tương lai sao?”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Hình như không có.”
Cố Y hơi im lặng, có chút bất đắc dĩ nói: “Cũng chưa nghĩ tới trong sự nghiệp sẽ có đột phá gì, cầm giải thưởng gì, diễn bộ phim gì??”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Cũng không thể nói là không có, chẳng qua là cái này em không bắt buộc.” Đối với cô mà nói, thật ra thì xem như không theo đuổi, không bắt buộc, cô vẫn luôn cảm thấy có thể có là cô may mắn, thế nên, hình như cũng không quá quan trọng.
Nhưng cô sẽ nỗ lực.
Cố Y có chút bất đắc dĩ với cô, sống không còn gì luyến tiếc nhìn cô một cái, nhưng chuyện nên nói vẫn nói: “Chị tìm em là muốn nói với em một kịch bản.”
“Kịch bản gì?” Nguyễn Nhuyễn đầu óc mơ hồ nhìn về phía cô: “Kịch bản đóng phim điện ảnh?”
“Không phải, là một bộ phim truyền hình, có hứng thú không?”
Mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, có chút kinh ngạc: “Sao lại tìm em?”
Cố Y chậc chậc: “Kỹ thuật diễn suất của em tốt, cũng phù hợp với nhân vật bên trong.”
“Nữ chính?”
“Đúng, vẫn là nữ chính.”
Cố Y tận lực xem nhẹ biểu tình của Nguyễn Nhuyễn, tiếp tục nói: “Phim cổ trang.”
Nguyễn Nhuyễn trầm mặc một hồi, trở tay chỉ khuôn mặt tròn tròn của mình hỏi: “Mặt em… Có thể diễn nữ chính trong phim cổ trang?”
Nghe vậy, Cố Y cho cô một ánh mắt xem thường: “Không có khuôn mặt gì là tuyệt đối, chỉ cần có diễn kỹ là được, huống chi, rất nhiều người mập mạp còn diễn vai nữ chính đấy.”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, cạn lời nói: “Đó là người ta quay phim hiện đại mà.”
Phim hiện đại cô cảm thấy không có việc gì, nhưng phim cổ trang, cô có chút lo lắng.
“Em muốn xem kịch bản trước được không?”
Cố Y tự tin cười: “Em sẽ có hứng thú đấy.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Tặng một ánh mắt xem thường cho cô: “Không nên tự luyến như vậy.”
Cố Y chậc một tiếng: “Không phải tự luyến, là thật, nhưng chị sợ Lục Ly không cho em diễn.”
“Làm sao biết chứ.” Nguyễn Nhuyễn thuận miệng đáp lời: “Lục Ly sẽ cho.”
Cố Y im lặng chốc lát: “Không nhất định, bên trong này, rất nhiều cảnh hôn.”
Trong nháy mắt, tay cầm cốc của Nguyễn Nhuyễn cứng đờ, cô a một tiếng nhìn về phía Cố Y nói: “Thật? Nam chính đã định rồi sao?”
“Không đâu.”
Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu: “Như vậy sao, vậy em sẽ xem kịch bản trước, nếu em có hứng thú, chắc Lục Ly cũng sẽ không quá đáng ngăn cản đâu. Đúng không?”
Cố Y buồn cười nhìn cô: “Chính em cũng không có lòng tin, thì nói với chị làm gì.” Cô hất hất cằm nói: “Đi lấy lòng nam thần nhà em đi, nói không chừng thật sự có thể.”
“Lấy lòng như thế nào?”
Cố Y rất là ghét bỏ liếc nhìn cô, cạn lời mà nói: “Lấy lòng cũng không biết??? Thì giống như Nhuyễn Nhuyễn lấy lòng Chu Uyên đó, đúng không em cùng Lục Ly có cái gì đó không?”
Nghe vậy, mặt Nguyễn Nhuyễn trong nháy mắt đỏ bừng, “Không có, chị nói cái gì vậy.”
Cố Y nhíu mày, nhìn cô từ trêи xuống dưới: “Không nên, tiểu bạch thỏ ngon miệng như vậy, Lục Ly làm sao nhịn được?”
Nguyễn Nhuyễn: “…” Trong nháy mắt cô không muốn nói chuyện cùng Cố Y nữa.
Huống chi, cô làm sao biết Lục Ly nhịn như thế nào.
Thật ra tối hôm qua…… Thiếu chút nữa liền làm cái kia rồi, nhưng đến cuối cùng, Lục Ly vẫn tự mình đi phòng tắm.
Tưởng tượng đến cảnh tượng kia, Nguyễn Nhuyễn liền nhịn không được mặt đỏ tai hồng, mặt hồng thấu.
Cố Y nhìn cô biến hóa, chậc chậc hai tiếng: “Em nghĩ tới điều gì vậy, mặt đỏ như vậy?” Cô cố ý trêu chọc Nguyễn Nhuyễn, khi nhìn đến Nguyễn Nhuyễn sắp nổ tung, Cố Y nhún nhún vai: “Chị chẳng qua là nói với em quy trình của các cặp đôi bình thường thôi, cũng không phải đều như vậy sao?”
Cô dừng một chút, cười nói: “Huống chi, Lục Ly gấp lắm đấy.”
Nghe xong lời Cố Y, Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác chốc lát, sau khi suy nghĩ một chút mới hỏi: “Chị thật sự cảm thấy, Lục Ly rất gấp sao?”
“Nếu không thì sao?”
Cố Y uống một hớp nước trái cây, phân tích cho cô: “Lấy thân phận biên kịch của chị mà nói, tình cảm của hai người chắc rất tốt, Lục Ly chắc thuộc về loại đó, hoặc là không thích, hoặc là vô cùng thích.”
Cô tỏ vẻ tán đồng với chính mình: “Lục Ly chắc rất cưng chiều em.”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, thấp giọng nói: “Rất cưng chiều.”
Lục Ly đối tốt với cô, không biết nên phải nói thế nào, nhưng vô cùng vô cùng tốt.
Nghĩ, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên hỏi Cố Y một vấn đề, Cố Y nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn cô một cái, đè thấp giọng nói bên tai Nguyễn Nhuyễn.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Nguyễn Nhuyễn nghe xong tất cả, hai má càng đỏ, ngay cả cổ cũng nhiễm đỏ ửng.
Lúc Lục Ly tới đây, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Anh dừng một chút, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Nhuyễn cắn môi dưới, lắc đầu không ngừng: “Không có gì không có gì.” Môi đôi mắt ướt nhìn về phía Lục Ly, cô nhẹ giọng nói: “Anh sao lại tới đây?”
Lục Ly hơi giật mình, cúi đầu cười: “Nhớ em.”
Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt à một tiếng.
Cố Y ở một bên trêи dưới đánh giá hai người một chút, lúc bắt gặp tầm mắt Lục Ly, chậc chậc: “Được rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa được chưa.”
“Biết thì tốt.” Lục Ly nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhàn nhạt nói, “Sớm nên rút lui.”
Cố Y: “……”
*
Cố Y đi rồi, Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía người bên cạnh, “Lục Ly.”
“Ừ?” Lục Ly ghé mắt nhìn cô, “Muốn ăn cái gì, anh đi lấy cho em?”
Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: “Không có gì muốn ăn.”
Lục Ly cười khẽ: “Không đói bụng sao?”
“Còn chưa.” Cô suy nghĩ một lát, nhìn về phía Lục Ly nói: “Vừa rồi chị Cố Y tìm em nói chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
Nguyễn Nhuyễn không giữ bí mật nói cho Lục Ly, đối với Nguyễn Nhuyễn mà nói, Lục Ly ở phương diện này so với cô qua loa lựa chọn càng đáng tin hơn một ít.
Nghe vậy, Lục Ly nhàn nhạt gật gật đầu, thấp giọng nói: “Anh đã biết, phim truyền hình kia sẽ không khởi động máy nhanh như vậy, chắc phải một tháng sau, trong khoảng thời gian này có thể nghỉ ngơi thật tốt, nếu em cảm thấy thích liền đi ngay.”
Nguyễn Nhuyễn có chút kinh ngạc, sao Lục Ly lại dễ dàng đáp ứng như vậy, cô khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, không che giấu kinh ngạc của mình, nhìn Lục Ly: “Anh sao liền đáp ứng ngay vậy?”
Lục Ly cười nhẹ, rũ mắt nắm tay nhỏ của cô, nắm ở trong tay đặc biệt mềm mại, đặc biệt thoải mái.
Anh nhẹ ừ một tiếng, giải thích cho Nguyễn Nhuyễn: “Em còn trẻ tuổi như vậy, lại thích diễn, anh sao có thể ngăn cản chứ.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô vẫn luôn cảm thấy, hôm nay Lục Ly có chút không bình thường.
Nhưng lại không biết không bình thường ở đâu, dù sao cho cô đi đóng phim, cũng coi như là lựa chọn bình thường, học sinh chuyên nghiệp như Nguyễn Nhuyễn, hơn nữa rất có thiên phú trong biểu diễn, có ngộ tính, nghĩ đến hình như cũng đúng.
Nhưng một khi từ trong miệng Lục Ly dễ dàng nói ra như vậy, cô vẫn cảm thấy có bẫy.
“Anh nói thật?”
“Ừ.”
Nguyễn Nhuyễn chưa từ bỏ ý định, trừng mắt nhìn tiếp tục hỏi: “Thật sự nghiêm túc không nói giỡn em?”
Lục Ly nhướng mày, nhéo nhéo mu bàn tay cô, giận cười: “Nếu không ghi âm lại cho em, chứng tỏ anh nghiêm túc?”
Vừa nói xong, Nguyễn Nhuyễn thật sự lấy di động ra đưa cho Lục Ly, chớp chớp mắt, một đôi mắt ướt chứa kỳ vọng: “Vậy thì ghi âm đi.”
Lục Ly: “……”
Nhìn chằm chằm di động kia hai lần, lúc này thật sự bị Nguyễn Nhuyễn làm tức cười.
Anh không nhịn được đưa tay nhéo nhéo mặt Nguyễn Nhuyễn, cười nói: “Sao lại đáng yêu như vậy chứ.”
Đáng yêu cũng không đành lòng trêu chọc cô.
“Được rồi, anh ghi.” Lục Ly đưa hai tay nâng di động lên, rất quy quy củ củ ghi âm cho Nguyễn Nhuyễn, dĩ nhiên, là dựa theo lời Nguyễn Nhuyễn thu hoàn thành.
Gìn giữ sau này, Nguyễn Nhuyễn hài lòng thận trọng lấy lại di động, cô quyết định lần sau Lục Ly nếu kháng nghị cô đóng phim, liền phát những lời này ra, vả mặt anh.
Bộ dáng cất di động, Lục Ly nhìn thật sự buồn cười.
“Như bảo bối vậy sao?”
“Đương nhiên.” Nguyễn Nhuyễn thấp giọng nói: “Đó là anh ghi âm lại cho em, sao có thể không cẩn thận mà cất giữ chứ.” Cô cười tủm tỉm ngước mắt, nhìn về phía Lục Ly: “Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng là, không thể làm anh đổi ý.”
Lục Ly nghẹn nghẹn, ho khan, có chút cạn lời.
Hai vị diễn viên chính ngồi ở bên này trò chuyện, Cố đạo ở bên kia ứng phó.
Không bao lâu, Cố đạo liền tiếp đón hai người qua, “Tới bên này.”
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly đứng dậy, đi đến bên kia.
Cùng trò chuyện với mọi người, nhận lấy rượu mời của mọi người.
Lục Ly mặc dù không muốn Nguyễn Nhuyễn uống say, nhưng cũng hết cách, ít nhất Cố đạo kia một ly, mọi người kính cũng phải uống, sau đó những người khác, Lục Ly liền trực tiếp đưa nước trái cây cho Nguyễn Nhuyễn.
“Không thể uống rượu, biết không?”
Nguyễn Nhuyễn bẹp bẹp miệng, ủy khuất nhìn anh: “Được rồi.”
Nhìn bộ dáng ủy khuất của cô, Lục Ly nhẹ ừ: “Sau khi em uống say sẽ nói mê sảng, anh sợ em tiết lộ bí mật, cho nên ngoan ngoãn uống nước trái cây.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Lấy cớ bậc này, cô còn có thể làm sao bây giờ.
Chỉ có thể ngoan ngoãn nâng nước cam lên uống, miệng nhỏ uống. Giống một bảo bảo ngoan ngoãn, vô cùng an tĩnh.
Nguyễn Nhuyễn bên này an tĩnh, cho đến trước khi Tư Đồ Nguyệt tới đều rất tốt, lúc Tư Đồ Nguyệt tiến vào, Nguyễn Nhuyễn còn đang trò chuyện cùng Lâm Thanh, cô một mình ngồi trêи sô pha, cũng không ai tới quấy rầy.
Tư Đồ Nguyệt vừa tiến đến, liền đảo mắt nhìn một vòng, sau khi kính rượu Cố đạo xong, liền đi thẳng tới phía Nguyễn Nhuyễn.
Mọi người đều biết hai người học cùng một trường, cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Nguyễn Nhuyễn.” Tư Đồ Nguyệt đứng ở trước mặt Nguyễn Nhuyễn, nâng ly rượu, kiêu ngạo đứng.
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn lại, Tư Đồ Nguyệt một bộ váy ngắn màu đen, nhìn qua rất gợi cảm, cô nhìn chằm chằm nhìn hai giây, đột nhiên cười, nhướng mày nói: “Tìm tôi có việc?”
“Không có việc là không thể tìm cô sao?”
Sắc mặt Nguyễn Nhuyễn như thường, không có biến hóa lớn.
Nhưng trong lòng yên lặng mắng tục, không có chuyện tìm mình, cô nhớ không lầm, mình cùng Tư Đồ Nguyệt cũng không quen thuộc, hơn nữa, còn có chút thù riêng không phải sao???
Tư Đồ Nguyệt nhìn cô hồi lâu, trực tiếp ngồi xuống sô pha ở đối diện cô, giữa hai người cách một cái bàn không lớn không nhỏ.
Nguyễn Nhuyễn liếc nhìn, không có động tác khác, tiếp tục nói chuyện cùng Lâm Thanh.
【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Tư Đồ Nguyệt tới, ngồi đối diện tớ. 】
【 Thanh Thanh: ……. Sau đó thì sao? 】
【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Không có sau đó, tớ hỏi cô ta có việc gì không, cô ta nói không có việc gì thì không thể tìm tớ sao? 】
【 Thanh Thanh: Có bệnh. 】
【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Tớ đồng ý với cậu. 】
【 Thanh Thanh: ….Chờ lát nữa đừng để bị xem thường, nếu cô ta muốn tìm cậu làm phiền liền xông lên đánh một trận. 】
Chỉ tiếc, câu cuối cùng này Nguyễn Nhuyễn không thấy được, cô vừa mới chuẩn bị cúi đầu xem tin nhắn, Tư Đồ Nguyệt liền kêu tên cô.
“Cái gì?”
Tư Đồ Nguyệt nhìn cô, cười nhạo: “Nguyễn Nhuyễn, cô dụ dỗ ai?”
Nguyễn Nhuyễn cau mày : “Cô có ý gì?”
Tư Đồ Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Không dụ dỗ ai, cô cảm thấy cô có thể có cơ hội này?”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn bị tức đến cười, cô cong môi, hơi nhướng mày nhìn Tư Đồ Nguyệt : “Ừ, vậy tôi có phải cũng nên hỏi cô dụ dỗ ai, nếu không làm sao có thể quay phim của Cố đạo chứ, đúng không?”
Nguyễn Nhuyễn nhìn như tiểu bạch thỏ, như bánh bao nhỏ dễ bị ức hϊế͙p͙, nhưng không phải là một chút chuyện cũng không biết.
Cô chán ghét Tư Đồ Nguyệt tới cực điểm.
Trêи mặt Tư Đồ Nguyệt biến đổi, cười nhạo nhìn cô: “Cô cảm thấy tôi là cô sao?”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Đương nhiên không phải, cô một chút cũng không xứng là tôi.”
Cô khẽ mỉm cười, trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Nếu chỉ muốn tìm tôi làm phiền, xin lỗi tôi cũng không phải rất muốn hầu hạ đâu.”
Tư Đồ Nguyệt nhìn động tác của cô, không chút suy nghĩ trực tiếp đưa tay giữ lại cánh tay Nguyễn Nhuyễn: “Tôi còn chưa nói hết, cô dựa vào cái gì mà rời đi?”
Nguyễn Nhuyễn hừ lạnh một tiếng: “Tôi dựa vào cái gì phải nghe cô nói xong?”
Sắc mặt cô không tốt, tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Tư Đồ Nguyệt hồi lâu, mới đè thấp giọng ở bên tai Tư Đồ Nguyệt nói một câu.
Gần như trong nháy mắt… Mặt Tư Đồ Nguyệt nhăn nhó một chút, rồi sau đó cánh tay Nguyễn Nhuyễn bị cô ta nắm đau, bất ngờ không kịp đề phòng, một ly rượu tạt thẳng tới mặt Nguyễn Nhuyễn.
Sau đó tiếng thở hổn hển thét chói tai của Tư Đồ Nguyệt vang lên ở bên trong đại sảnh, “Cô im miệng!”