Hoa Khâm hơi dừng lại.
Nhìn Thượng Dật Cảnh cố nhịn vẻ mặt buồn nôn, cô chậm rãi câu lên một nụ cười châm chọc: "Thế nào, ghét bỏ sao?"
"Cậu ghét bỏ cũng vô dụng thôi biết không?" Khóe môi Hoa Khâm mỉm cười mang theo một vẻ tà khí, bàn tay còn lại đặt bên hông Thượng Dật Cảnh bóp mấy cái, lúc này mới buông ra.
Sau đó, ánh mắt của cô khôi phục lạnh nhạt, giọng nói từ tính vang lên từ phía trên của Thượng Dật Cảnh: "Nói đi."
"Tên thật của tôi là Thượng Dật Cảnh, lúc chết là hai mươi tám tuổi, là người Cửu Sa... chỉ có vậy." Thượng Dật Cảnh nói xong thì im lặng, tay Hoa Khâm chà xát vào làn da một lát mới dần bỏ ra.
Hoa Khâm nghe thấy Cửu Sa thì dừng lại, rất tốt, thế giới này để cậu ta tới đây... vô cùng thuận tiện.
"Hỏi cậu một lần cuối, lúc cậu xuyên qua, thân thể của cậu có phải đã chết và hạ táng rồi không?"
Nghe vậy Thượng Dật Cảnh kinh ngạc nhìn Hoa Khâm, vừa định nói chuyện, lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: "Ý anh là, có khả năng tôi và em trai của anh hoán đổi thân thể, vậy bây giờ nó đang ở trong thân thể tôi sao?"
Trong ánh mắt Hoa Khâm là khẳng định, Thượng Dật Cảnh lúc này nói tiếp: "Không có khả năng, lúc đó tôi trúng năm phát súng, còn bị một đao trực tiếp đâm vào tim, không có khả năng sống sót được."
Năm phát súng?
Hoa Khâm nghe đến đây thì lông mày nhíu lại, nhìn Thượng Dật Cảnh đầy ý vị thâm trường, cười yếu ớt.
Người xuyên tới, cũng là không bình thường.
Nhưng đã biết được đáp án cô muốn nghe, không thể phủ nhận là Hoa Khâm đang rất vui vẻ, cô nhẹ nhàng sờ lên môi vừa hôn Thượng Dật Cảnh, ngón tay dọc theo cánh môi ma sát bên ngoài, giống như là đang cảm nhận dư vị.
Thượng Dật Cảnh im lặng cách xa cô một chút.
Căn bản không cần hoài nghi, Hoa Khâm tuyệt đối là đồng tính luyến ái!
Hoa Khâm nhìn động tác của Thượng Dật Cảnh, không chút để ý, thậm chí là xem nhẹ.
Bất kể tránh như thế nào thì cũng là người của cô, những chuyện này, có gì quan trọng sao?
Chỉ là nếu như vật nuôi ỷ vào yêu thương của cô mà trở nên phản nghịch, muốn chạy trốn... Con ngươi Hoa Khâm sâu thẳm, càng ngày càng khó đoán.
Vậy sẽ phải dạy dỗ thật tốt.
Đã vào thân thể Hoa Thuần.
Vậy sống là người của cô, chết cũng là quỷ của cô.
**
Trở lại biệt thự Hoa gia, Hoa Khâm cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Quần áo dần dần rơi xuống, thân thể trắng nõn thon thả của cô từ từ hiện ra trước gương.
Hoa Khâm gỡ băng vải trước ngực xuống, cũng gỡ nốt miếng dán yết hầu giả, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bản thân mình trong gương.
Từ lúc có ký ức đến giờ, cô luôn lấy thân phận nam nhân xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Trước kia chưa từng hiểu cha mẹ có ý nghĩa gì, nhưng sống lại một đời, cô lại phát hiện một chuyện cực kỳ kinh khủng. Hoa gia... từ khi có gia phả thì chưa từng có ghi chép có ai sinh ra con gái.
Hoa gia, thế hệ con cháu, đều là con trai.
Chuyện lạ này, làm cô nhớ tới việc nguyền rủa.
Hoa Khâm trầm thấp cười ra tiếng.
Sau đó, mở nước nóng.
Lúc đi ra, cô nhìn thấy Thượng Dật Cảnh đang ngồi trên giường, bóng lưng thẳng tắp, không biết đang suy nghĩ gì.
Lập tức không nhịn được đi tới, nhẹ giọng trêu chọc: "Đang nghĩ về tôi sao?"
Cô nhìn thấy Thượng Dật Cảnh chớp mắt, toàn thân cứng đờ, nhưng rất nhanh trầm tĩnh lại: "Không có."
Thật không?
Hoa Khâm nghe nói thế thì mỉm cười, đôi con ngươi nhiễm lên thâm trầm.
Một lát sau, cả người Thượng Dật Cảnh run lên, ngã về phía sau, Hoa Khâm khó khăn lắm mới tiếp được.
Giọng nói trầm thấp tàn nhẫn vang lên bên tai, vô tình lại lạnh lùng: "Thượng Dật Cảnh đúng không? Nhớ kỹ, về sau chỉ có thể nghĩ tới tôi."
Nhìn xuống phía dưới, bụng Thượng Dật Cảnh đã chảy ra vết máu đỏ tươi, ở sau lưng, Hoa Khâm đang cầm một con dao giải phẫu, thân dao đã đâm vào thân thể Thượng Dật Cảnh.