Tần Mặc sửng sốt một giây, hơi quay đầu nhìn mặt đất phía dưới, nói một câu khiến Tô Song Song hận không thể gặp trở ngại: "Cô ... táo bón rồi hả? Có cần tôi đi mua thuốc không?"
Tô Song Song nhắm mắt lại thở dài, rốt cuộc ngay sau đó không thể chịu nổi ngày càng có thêm nhiều ác ý với ông trời, rõ ràng là bị vẻ mặt vô tội của tiểu cầm thú làm cho kích thích rồi.
Một giây sau, cô đưa tay lên bụm mặt một phen, kêu lên một tiếng "a" sau đó đưa tay vò tóc mình, ầm ĩ, kìm hãm sự bi thương của mình.
Cho tới bây giờ, Tần Mặc đều chưa từng thấy Tô Song Song như vậy, anh quay đầu, nhìn Tô Song Song: “Cô làm sao vậy? Muốn đi bệnh viện sao?”
“Không! Được!” Tô Song Song nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, bổ sung một câu: “Tháng nào cũng sẽ có vài ngày điên, anh không cần quan tâm đến tôi!”
Tần Mặc ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, tính toán quay lưng đi ra ngoài, mới bước được một bước, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, hỏi một câu: “Cái kia mua cho cô sử dụng sao?”
Cái kia? Cái nào? A!
Khi Tô Song Song phản ứng kịp với lời nói của Tần Mặc, cô liền hít sâu vào một hơi, cảm thấy chính mình không thể đem tình thương với anh trở thành ác ý, nếu không cô sẽ tan vỡ hoàn toàn.
Tô Song Song đồng loạt nhìn qua giá để băng vệ sinh, quơ quơ, tận lực không chế tâm trạng của mình, chỉ dùng lực cầm lấy băng vệ sinh thôi chứ không được bóp nát nó.
“Anh xem, có!” Tô Song Song bắt đầu hồi phục tâm trạng, đến bây giờ lại có thể nhẫn nại, hơn nữa cầm băng vệ sinh bình tĩnh nói chuyện với một người đàn ông.
“Ừhm” Tần Mặc lên tiếng, xoay người muốn ra ngoài, Tô Song Song mạnh mẽ đứng lên, chân trái của cô thực sự không có trở ngại gì, chỉ là vết nứt xương rất nhỏ.
Chỉ cần không dùng sức quá nhiều, liền không thành vấn đề, thật ra vốn không cần Tần Mặc đỡ hay ôm lấy, thế nhưng Tô Song Song vẫn luôn được anh ôm, đã thành thói quen, ngay từ đầu cũng không để ý xem có gì không ổn.
Tần Mặc nghe được âm thanh đứng lên của Tô Song Song, quay đầu nhìn cô, vươn tay muốn đi đến đỡ cô, Tô Song Song nghĩ ngợi, vẫn lại vươn tay ra bắt lấy bàn tay của Tần Mặc.
Tay anh rất lạnh, trong vài tích tắc chạm vào, cả người liền run một cái, theo bản năng liền mở miệng hỏi: “Tần Mặc, sao anh mặc ít áo vậy, bây giờ chẳng có chút hơi ấm nào, trong phòng rất lạnh.”
Đợi một hồi, Tô Song Song thấy Tần Mặc không lên tiếng cũng không đi tiếp, ngẩng đầu không rõ ràng nhìn anh, liền thấy anh đang cúi đầu, chăm chú nhìn mình, một đôi mắt đào hoa phản chiếu dáng vẻ của chính cô.
Đột nhiên, trái tim cô liền khẩn trương co rúm lại, sau đó bắt đầu điên cuồng nhảy lên, rõ ràng Tô Song Song đã cảm giác được hô hấp của mình cũng trở nên dồn dập, cô hơi nghiêng đầu, có chút xấu hổ nói: “Sao... làm sao vậy?”
“Không sao.” Tần Mặc phun ra mấy chữ, trực tiếp xoay người lại bế cô lên, vốn Tô Song Song cảm thấy không có gì, nhưng giờ phút này tim cô lại đang đập rộn lên, hô hấp dồn dập, không gian hít thở, chỉ toàn là hương vị của anh.
Tô Song Song liền cảm thấy, mặt mình trở nên nóng bỏng, cô vươn tay chà xát lên mặt mình, thấy rất dọa người, nhưng là nghĩ lại, lại cảm thấy cũng như bình thường, người nào khiến cho dáng vẻ Tần Mặc yêu nghiệt như vậy, quả thực là nam nữ già trẻ đều không tha!
Mơ mơ màng màng suy nghĩ, đã bị Tần Mặc ôm về trên giường, Tần Mặc nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, tầm mắt ngang hàng với cô, nói một câu: “Nếu thấy bất tiện lúc tắm rửa, tôi có thể lấy khăn bông lau cho cô? Vết thương của cô lúc này không thích hợp để ngâm nước.”
Khó có khi Tần Mặc nói được nhiều như vậy, thế nhưng Tô Song Song lại không có lấy chút cảm giác vinh hạnh.
“...” Bởi vì câu này vẫn chưa khiến tim cô đập mạnh hơn, bình tĩnh lại, so với cảm giác trái tim nảy lên bang bang như vừa rồi vẫn tốt hơn.
Tô Song Song thật không biết nên thấy may mắn hay là bi ai, cô hơi nhụt chí buông thõng bả vai xuống, sau đó cam chịu nói: “Tôi không có cái kia... Vừa nãy nhìn lầm rồi, không có gì bất tiện cả.”
Tần Mặc nghe xong liền đơ mặt, thế nhưng vẫn ra vẻ một bộ mặt than, anh đứng lên, nhìn thoáng qua phòng tắm, khó khăn nói ra nghi ngờ của mình: “Vậy cô không tắm rửa sao?”
“Tắm...” Tô Song Song cắn răng nói được vài chữ, vươn tay chỉ vào nhà tắm, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nói một câu: “Anh không nhận ra tường của phòng tắm là thủy tinh trong suốt à? Tôi làm sao tắm đây?”
Tần Mặc yếu về chỉ số EQ không có nghĩa là IQ thấp, trực tiếp hiểu rõ Tô Song Song đang bận tâm đến điều gì, chỉ là anh không muốn hiểu, liền ăn ngay nói thật: “Vì sao không thể tắm, tôi cũng sẽ không xem đâu?”
“...” Tô Song Song cảm giác được vô cùng bất lực, cô duỗi tay ra rồi lại run rẩy thu hồi lại, một lần lại một lần tự nói cho chính mình, là cô suy nghĩ nhiều, Tần Mặc sẽ không nhìn... Là không nhìn!
Thế nhưng có anh, cô lại có rất nhiều suy nghĩ, trong nhà có đàn ông, cô sao có thể ở trong phòng tắm trong suốt mà tắm rửa?
“Cái kia... Tần Mặc, tôi không quen lắm, kéo mành lại đi.”
Hiện giờ Tô Song Song chỉ muốn trực tiếp đi ngủ, không muốn phản ứng lại anh nữa.
Chắc chắn người này sinh ra là để hành hạ cô, trước kia cùng một chỗ thế nào lại không phát hiện chỉ số EQ của anh thấp như thế, nếu không liên quan đến cô, chắc cô đã băng bó cái mũi mà gào khóc lên: Lưu manh, tiểu cầm thú, sao anh lại ngốc như vậy, ông nội đã tạo ra anh sao?
Tuy nhiên, Tô Song Song cảm thấy dáng vẻ hiện giờ của anh không giống kiểu lưu manh kiêu ngạo, nhưng là... nhưng là giống như người đàn ông si tình bị phụ nữ hành hạ đến thống khổ, cô làm sao có thể vui vẻ tiếp?
Tần mặc không nói gì nữa, theo lời Tô Song Song cầm góc mành, sau đó kéo ra treo xung quanh tường của phòng tắm.
Tô Song Song nhìn phòng tắm bị che khuất, rốt cuộc cũng thở ra một hơi, cô vỗ giường đứng lên, khập khiễng muốn đi vào tắm rửa.
Tần Mặc vươn tay đỡ cô, Tô Song Song quơ quơ đầu, hiện giờ cô chỉ muốn yên tĩnh, nếu không rất có thể cô sẽ hối hận vì đã cho Tần Mặc vào nhà mình, tiểu cầm thú đó!
Tần Mặc không nói không rằng, một tay giữ chặt tay của Tô Song Song, Tô Song Song quay đầu nhìn anh, Tần Mặc nói một câu: “Chờ một chút.”
Tô Song Song không hiểu ra sao đứng yên tại chỗ, muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, đợi một lúc, Tần Mặc lấy một túi nilon bọc thức ăn, bắt lấy tay phải của Tô Song Song, rồi lấy túi nilon quấn bên ngoài miệng vết thương của cô.
Lúc đầu Tô Song Song vẫn chưa hiểu rõ ràng, đợi đến khi Tần Mặc quấn xong, cô mới hiểu được, cả khuôn mặt liền đỏ bừng.
Tần mặc làm xong hết thảy, mới chỉ tay vào phòng tắm, nói một câu: “Có thể vào được rồi.”
Tô Song Song vội vã chống tay vào tường đi vào, sau giây phút cánh cửa được đóng lại, cô tựa cả người vào tường, chỗ vừa rồi được quấn lại giống như truyền cảm xúc đến trái tim, cô nhìn cổ tay của mình, hô hấp lại bắt đầu trở nên dồn dập.
Tô Song Song ngửa đầu nhìn trần nhà trắng tinh, vẻ mặt sắp nhăn thành bánh bao, Tiểu cầm thú ngày càng dịu dàng mềm mại với cô, quả thực là đang muốn lấy mạng của cô! Phải hay không.
Mà bên ngoài, Tần Mặc lại ngồi trên giường, cầm lấy cuốn truyện tranh vừa nãy mới xem được một nửa, nghĩ ngợi, xoay người, đưa lưng về phía phòng tắm.
Tô Song Song thở dốc một hồi, mới bình ổn lại trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một tay đỡ một bên tay vịn, chân trái hơi dùng lực đặt trên mặt đất, lẻ loi chống đỡ lại, cô giật giật, cuối cùng vẫn cảm thấy vô cùng bất tiện.
Dòng nước ấm áp trôi xuống người cô, Tô Song Song hạnh phúc đến mức muốn chảy hết nước mắt đầy mặt, hiện giờ cô rất tin tưởng, chờ sau khi cô tắm nước nóng xong hết, những ý nghĩ quay cuồng trong đầu cô sẽ bay đi hết.
Tô Song Song tắm rửa, hạnh phúc như ôm lấy cô, hạnh phúc chính là đây, bắt đầu lẩm nhẩm hát một bài hát, lại vừa lắc lư thân thể, quay qua quay lại, sau đó chậm rãi quay đầu lại.
Khi nghe thấy âm thanh rầm rầm, Tô Song Song cũng không để ý, còn tưởng là tiếng nước chảy, cô chậm rãi mở to hai mắt.
Khi tầm mắt của cô nhìn đến vách tường thủy tinh, ngay lập tức Tô Song Song liền ngây ngẩn cả người, cô vươn tay che miệng mình theo bản năng, nhưng lại vẫn không thể kiềm chế được tiếng hét chói tai của mình.
Vách tường thủy tinh vốn dĩ không cách âm, Tần Mặc ngồi ở bên ngoài đưa lưng quay về phía phòng tắm, nghe thấy tiếng hét của cô còn tưởng rằng Tô Song Song bị trượt chân, anh liền mạnh mẽ đứng dậy, quyển sách trên tay cũng rơi xuống đất.
“Bốp!” một tiếng, Tần Mặc nhìn thấy, trong nháy mắt lại ngây ngẩn cả người, đúng thế, lúc này cả người anh đang đơ cứng.
Hai người nhìn nhau qua vách tường thủy tinh, dường như Tần Mặc cũng nhận ra được điều gì không đúng, tầm mắt của anh chậm rãi rời xuống, đợi đến khi thấy hết được cơ thể trần trụi của Tô Song Song, anh mới mạnh mẽ lui về phía sau từng bước.
Tô Song Song trợn to mắt, chỉ có thể gào khóc được hai ba tiếng, tay cũng không biết là nên che phía dưới hay ở bên trên, sau cùng chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt đất. )))))))))))
Tần Mặc nhanh chóng quay đầu, trên khuôn mặt than của anh lại có chút phiếm hồng, cúi đầu nói một câu: “Tôi không thấy gì cả.”
Tô Song Song bối rối ngẩng đầu, nhìn lướt qua Tần Mặc, thấy anh quả thực không nhìn nữa, vội vàng thả lỏng người ra, bối rối cầm lấy quần áo mặc lên người.
Lúc cô đi ra khỏi phòng tắm, liền cảm thấy cả hai chân của mình đều đã mềm nhũn, cô dựa vào tường từ từ ngồi xổm xuống, nhìn Tần Mặc đưa lưng về phía cô, Tô Song Song giống như một đứa trẻ đang quỳ rạp trên mặt đất.
Tần Mặc nghe thấy tiếng động, đứng dậy đi qua kéo Tô Song Song lên, Tô Song Song theo bản năng muốn lui về phía sau một bước, cánh tay của anh liền dùng lực, trực tiếp kéo cô vào trong lòng mình.
Tô Song Song tựa vào trong lòng Tần Mặc, cô ngây ngẩn cả người, Tần Mặc cũng phản ứng kịp, là do sức lực của mình quá lớn, thế nhưng cảm giác được Tô Song Song ở trong lòng anh khiến anh thấy rất vui vẻ.
Ngay sau đó, Tần Mặc ôm lấy Tô Song Song, đặt cô lên trên giường.
Tô Song Song hơi nhìn lên trên, nhưng lại không muốn nhìn đến khuôn mặt của anh, chỉ là cả khuôn mặt của cô lại hồng giống như mông khỉ, đến mức sắp nhỏ ra máu rồi.
“Ngủ đi, tôi đi treo lại mành.” Tần Mặc xoay người lại, cũng không nhìn Tô Song Song, Tô Song Song lại đưa tay kéo lấy cánh tay của anh.
Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Song Song, tầm mắt của hai người rốt cuộc cũng chạm đến nhau, Tô Song Song hoảng hốt đến nỗi vội vàng di chuyển ánh mắt nhìn đi nơi khác, hỏi một câu: “Anh không tắm rửa sao?”
Hỏi xong, hai người lại lâm vào im lặng, Tô Song Song chăm chú nhìn phòng tắm sáng loáng, thở dài, quả thực não của cô bị va đập đến nỗi nghiêm trọng rồi, lại có thể hỏi một câu hỏi không có logic như thế.
“Ừhm, cô có thể nhìn.” Tần Mặc để lại một câu như vậy, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tô Song Song như ngọn cỏ bị gió thổi ngổn ngang, cô trực tiếp quấn lấy chăn, kêu rên một tiếng: “Nhìn em gái anh! Tôi không xem! Em gái anh em gái anh!
Tần Mặc quay đầu nhìn Tô Song Song bọc mình vào trong chăn giả chết, hơi hơi nhếch môi lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Tô Song Song duy trì một lúc, lại thấy không thể thở nổi, cô nghe thấy tiếng nước ào ào bên ngoài, cẩn thận đưa đầu từ trong chăn ra ngoài dò xét.
Tô Song Song đảo mắt, trong mắt lại hiện lên một chút tinh ranh, hôm nay cô bị anh lăn qua lăn lại đến thảm hại, nhìn lén một chút cũng được coi là một phúc lợi nhỏ, chắc là không vấn đề gì.