"Ừ?" Tô Song Song nghe xong, giống như sống lại, ngẩng phắt đầu lên nhìn Tần Mặc, đôi mắt mở to, ra vẻ khó hiểu.
Nhưng Tần Mặc không định nói thêm gì khác, nhìn Tô Song Song gấp gáp, anh lại muốn thưởng thức. Cô chỉ muốn nắm lấy cổ áo anh, sau đó đạp cho anh một phát rồi hét lên: Anh có nói hay không!
Đại mỹ nữ đứng bên cạnh nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được, "phụt!" một tiếng, rồi cười.
Cô đưa ngón tay chỉ vào mình rồi lại chỉ Tần Mặc, cười nói: "Tôi là chị của nó, tên là Tần Cầm, em gái, nhìn hai người khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi... Các người chung đụng thật sự buồn cười đó!" (tên nghe cầm thú quá!)
"A!" Tô Song Song quay đầu nhìn Tần Cầm, nuốt nước miếng một cái, cứ nghĩ sao lại thấy cô quen mắt, hóa ra là vì cô ấy có nét giống Tần Mặc.
Qủa thật, Tần Cầm và Tần Mặc giống nhau như đúc, Tô Song Song đối với suy nghĩ lung tung trước đó của mình đúng là không biết làm sao, trong đầu bay ra một đàn quạ đen.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, chào hỏi: "Thật xin lỗi chị, đã hiểu lầm chị!"
"Em hiểu lầm chị thì không sao, chỉ là..." Tần Cầm còn chưa nói hết, Tần Mặc đã phóng ánh mắt tới khiến cô vội vàng cười ngậm miệng.
Tần Mặc đã nói qua với Tần Cầm, không được nhúng tay vào chuyện của anh và Tô Song Song, dù cô là chị anh nhưng cũng không dám chọc giận đứa em này, nếu nó mà xù lông lên, đảm bảo cô sẽ khó sống.
"Được được được! Tôi cũng mặc kệ các người, xe tôi để lại cho các người, các người cứ thoải mái mà trò chuyện đi." Tần Cầm vừa nói vừa ném chìa khóa xe cho Tần Mặc.
Tần Cầm nói xong xoay người muốn đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói một câu: "Hai ngày nữa chị phải đi theo ông nội, chuyện bên này giao cho em."
Tần Cầm trở lại hôm nay là vì cuộc họp của gia tộc, nếu không cô sẽ không về lại nơi chán ghét này.
"Ừ!" Tần Mặc không tình cảm gì đáp một tiếng, toàn bộ bệnh viện thú cưng đều im lặng chỉ còn lại tiếng giày cao gót của Tần Cầm, dần dần đi xa.
Tô Song Song bây giờ vừa lo lắng cho Tứ gia, vừa không biết nên làm thế nào với Tần Mặc.
Cô bây giờ nghĩ lại, lời nói vừa rồi của cô cứ như cô đang ghen vậy, ý nghĩ này vừa nảy ra, cô liền bị dọa sợ đến mức run rẩy một chút.
Cô nuốt nước miếng một cái, vội vàng đem ý nghĩ này đè xuống, lại thấy rất chột dạ, chỉ sợ Tần Mặc nhìn ra, bèn quay đầu nhìn anh, cười haha.
Tần Mặc nhìn Tô Song Song run lập cập, còn tưởng rằng cô bị lạnh, áo khoác của anh đã bị Tô Song Song ngồi lên. anh nghĩ ngợi một chút, nhích lại gần Tô Song Song, sau đó duỗi tay đem cô ôm vào trong ngực. (*-*)
Thân thể Tô Song Song đang phát run thì bị cảm giác ấm áp của anh bao lấy, khiến cô thấy rất bối rối.
Cô tỉnh táo lại mới nhận ra mình đang mập mờ tựa vào lồng ngực của anh, tay lại không an phận ôm lấy hông anh.
Cô bị dọa sợ, liền nuốt nước miếng một cái, đang muốn thu hồi lại móng vuốt đang sàm sỡ anh thì Tần Mặc đột nhiên cúi đầu nhìn cô.
Mặt của hai người rất gần nhau, dây dưa như vậy khiến mặt Tô Song Song lập tức nóng lên, cô cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, đôi mắt đang phản chiếu lại khuôn mặt cô.
Cô liền khẩn trương, hô hấp cũng cẩn thận từng li từng tý, cả người như lâm vào trạng thái mông lung.
"Có thấy ấm hơn chút nào không?" Tần Mặc đột nhiên mở miệng, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, dù trong giọng nói không rõ cảm xúc gì nhưng thái độ lại dịu dàng như vậy, dường như đã... hù dọa cô.
Tô Song Song biết rất rõ ràng động tác của mình rất ngu ngốc nhưng vẫn không nhịn được đưa tay ra sờ cái trán lạnh lẽo của anh.
Cô cười hề hề, hỏi một câu: "Boss, anh bị sốt thấp rồi hả? Sao lại nói như bị mê sảng, đừng dọa tôi!"
Tần Mặc thấy được tất cả kiên nhẫn cũng dễ dàng tha thứ từ lúc sinh ra đến giờ của mình đều để dành cho Tô Song Song, đã giống như thói quen của anh đối với cô. Suy nghĩ này rất kỳ lạ, nhưng anh cũng không muốn giải thích, vẫn như cũ che chở cho cô, truyền ấm áp cho cô.
Tô Song Song được sủng ái mà kinh ngạc, không phải cô có khuynh hướng tự ngược, mà là nếu người từ trước đến giờ luôn ngược mình đột nhiên hỏi mình có lạnh hay không, là ai cũng sẽ hoảng hốt.
Cảm giác này chính là: không phải anh lên cơn sốt cũng là tôi lên cơn sốt!"
Tô Song Song thật đúng là đưa tay ra sờ một cái trán của mình, cảm giác nhiệt độ bình thường, mới chắc chắn không phải mình lên cơn sốt sinh ra ảo giác.
Tô Song Song cảm thấy hôm nay thật kỳ diệu, cô thở phào một cái, cũng tỉnh táo lại, mới phát hiện chiếc váy trên người không đủ giữ ấm.
Cô tự giận mình, ngược lại cũng không biết xấu hổ để cho Tần Mặc ôm mình, chính mình còn đưa tay ra ôm anh, cô bây giờ còn là chiếm tiện nghi của anh.
Nghĩ như vậy, cô lại nhích lại gần ngực anh hơn để bản thân không lạnh mới dừng lại, sau đó nhìn anh, biểu cảm rất đúng mực, cô chỉ là muốn anh sưởi ấm mà thôi.
Tần Mặc không có để ý Tô Song Song lừa mình dối người, chỉ buộc chặt thêm cánh tay đang ôm cô, để cô có thể thoải mái dựa vào anh, đỡ mệt mỏi.
Một lát sau, Tần Mặc lại mở miệng hỏi: "Sau lưng còn đau không? Có muốn đi bệnh viện trước không?"
Tô Song Song lúc này lại sợ hãi choáng váng, cô không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn anh, muốn nhìn rõ xem có phải anh sắp xuất hiện nhân cách thứ hai không.
Tần Mặc nhìn Tô Song Song cũng biết cô suy nghĩ nhiều, anh phiền não vươn tay vuốt lại tóc anh.
Là anh biết không nên nghe theo Tần Cầm, cái gì mà đối với con gái phải dịu dàng, thường xuyên quan tâm, nếu không như thế thì lúc nghe được tâm ý của anh, cô liền bị dọa sợ mà chạy đi.
Nhưng Tô Song Song giống cô gái như vậy sao? Tần Mặc cảm thấy, nếu anh còn nghe lời chị ấy nữa, Tô Song Song mới là bị dọa sợ, anh lập tức nhíu mày nhìn cô, bồi thêm một câu: "Cô ở trong ngực tôi run lợi hại như vậy, thật là phiền!" (ta ngã ngửa mất!!)
"..." Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Mặc nói không lưu tình chút nào, ánh mắt sáng lên, rốt cuộc thì anh cũng bình thường lại, biểu tình vô cùng vui vẻ, Tần Mặc chỉ muốn cạy đầu cô ra, xem bên trong rốt cuộc là gì!
"Không sao, chỉ là va đập nhẹ thôi, boss yên tâm, tôi sẽ không run nữa! Không run nữa!" Tô Song Song máu chó bổ sung thêm một câu, đối với Tần Mặc đang ở trạng thái bình thường này, kích động khó có thể diễn tả bằng lời.
Bởi vì Tô Song Song thật sự là sợ Tần Mặc kia dịu dàng thì lại giống như che giấu điều gì, cô bây giờ thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không thể có tâm tư đối phó với anh!
Tần Mặc luôn luôn vô cảm, lại bị cô đánh bại hết lần này đến lần khác, anh thở dài, im lặng nhắm mắt, tự động coi thường Tô Song Song.