Ôn Noãn muốn ngồi dậy nhưng không ngồi được vì vết thương quá đau, chỉ có thể giơ tay ra nhận lấy tờ giấy Chiến Hâm viết, lấy điện thoại ngay bên cạnh, cẩn thận nhập dãy số vào, sau đó gửi tin nhắn qua cho Chiến Hâm.
Chiến Hâm hơi sửng sốt, tất cả đồ của cô đều ở trên xe, đương nhiên điện thoại không kêu, Ôn Noãn trong nháy mắt cau mày, nhìn Chiến Hâm, dáng vẻ vô hại đó giống như lên án: Cô lừa tôi!
Đây là lần đầu tiên Chiến Hâm bị người khác nghi ngờ nhân phẩm, hơi tức giận, đứng dậy, từ cao nhìn xuống Ôn Noãn, ngữ khí lạnh lùng nói: “Tôi không mang điện thoại, nếu không làm sao phải viết số điện thoại lên giấy chứ!”
Ôn Noãn vừa nghe liền cảm thấy hơi sửng sốt, ngay sau đó lên tiếng lại nở nụ cười, Chiến Hâm nhìn thấy ý cười hồn nhiên trên mặt cậu, liền cảm thấy không cần phải tức giận nữa.
Cô ngượng ngùng lại ngồi xuống, nghe Ôn Noãn nói: “Tôi không phải là nghi ngờ cô, vừa nãy chỉ là lo lắng điện thoại của cô bị rơi mất thôi!”
Những lời của Ôn Noãn rất chững chạc, Chiến Hâm phát hiện ra bản thân trách nhầm cậu, càng cảm thấy có lỗi, chỉ là cô rất ít nói xin lỗi người khác, mở miệng, mất nửa ngày cũng không thể nào nói ra được, nên đành thôi không nói nữa.
“Nếu cậu không còn chuyện gì thì thôi tôi đi nhé, tôi sẽ gọi đồ ăn ngoài cho cậu, lát nữa người ta sẽ giao tới, ăn xong cậu có thể ngủ một giấc, sáng mai có chỗ nào khó chịu thì gọi điện thoại cho tôi nhé.”
Chiến Hâm vừa nói liền đứng dậy, nhìn thoáng qua Ôn Noãn, thấy cậu sau khi biết cô là tổng tài của tập đoàn triển lãm rồi cũng không lừa cô, cô cảm thấy rất có cảm tình với người đàn ông luôn cười vui tươi thoải mái này.
“Được! Cảm ơn cô!” Ôn Noãn cười, Chiến Hâm chỉ cảm thấy tên nhóc này đang ngại ngùng, vì mỗi lần gặp cô mặt đều hồng hồng.
“Được rồi, vậy tôi đi đây!” Chiến Hâm vẫn rất có cảm tình với cậu, hơn nữa cô rất duối lý, cô rất hiếm khi dùng thái độ hoà nhã như vậy nói chuyện.
Chiến Hâm vừa vào trong xe, cầm điện thoại lên, mở ra xem, liền nhận được tin nhắn, là số của người lạ, cô do dự một chút rồi mới mở, sau khi đọc xong, ánh mắt cũng trở nên ấm áp hơn.
Là câu một câu nói rất ấm áp: “Nếu mệt mỏi có thể nghe vài ca khúc nhẹ nhàng.” Giống như cảm giác mà Ôn Noãn tạo cho cô, khóe miệng cô cong lên, dựa vào ghế ngồi, suy nghĩ một chút, nói với tài xế: “Mở một chút nhạc nhẹ đi.”
Tài xế đi theo Chiến Hâm nhiều năm, không ngờ lần đầu tiên nhìn thấy cô cười ấm áp như ậy, cuộc sống của cô chuyển biến nhanh như vậy mà cô còn có thể yêu cầu nhạc nhẹ, thực sự làm anh ta hơi ngạc nhiên.
Chiến Hâm híp mắt, đột nhiên phát hiện cảm giác thoải mái này thật hưởng thụ, cầm điện thoại lên, lưu lại số điện thoại của Ôn Noãn, chỉ là lúc ghi tên, cô ngưng lại một lúc, cuối cùng lại không lưu là Ôn Noãn, mà lưu là: Ánh Mặt Trời.
Đợi đến tối, Chiến Hâm lại nhận được tin nhắn, tên hiển thị hiện lên chói loá: Ánh Mặt Trời.
Nội dung tin nhắn vẫn như cũ ngắn gọn nhưng cực kỳ ấm áp: Bữa tối nên ăn chút gì đó mềm mại, tám phần no là được rồi.
Chiến Hâm suy nghĩ một hồi rồi để điện thoại vào trong túi áo, vốn định ăn đồ ăn nhanh, đột nhiên tâm huyết dâng trào, bảo thư ký chuẩn bị cho cô chút đồ ăn thanh đạm.
Ăn xong, Chiến Hâm trở về nhà, xem tài liệu, lại nhận được tin nhắn, cô nghĩ nghĩ một hồi, lần này cô không chần chừ mà mở ngay, đúng là tràn đầy ấm áp.
“Uống chút trà hoa cúc rất có lợi cho mắt.”
Lần này Chiến Hâm cuối cùng không có cách nào bình tĩnh được nữa, cô gọi điện thoại cho Ôn Noãn, chuông điện thoại vừa reo một tiếng bên kia đã nghe liền.
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Những lời Chiến Hâm nói tuy rằng mang tính chất vấn nhưng ngữ khí không hề có sự kiêu ngạo như trước kia, vẫn lộ ra chút ôn nhu.
“Từ trước đến giờ tôi bị thương đều chẳng có ai quan tâm, cô làm tôi cảm động, nên muốn làm gì đó để cảm ơn cô.” Lúc Ôn Noãn nói chuyện lộ ra chút ngại ngùng.
Chiến Hâm căn bản không cần nhìn thấy mặt của Ôn Noãn cũng biết cậu hiện giờ nhất định đang đỏ bừng bừng, trong đôi mắt đơn thuần đó nhất định cũng tràn ngập sự chân thành.
Ngữ khí của Chiến Hâm không nhịn được càng thêm nhu hòa: “Trên người cậu có vết thương, ngủ sớm đi!” Chiến Hâm nói đến đây nhìn lướt qua dồng hồ treo trên tường, cô xử lý văn kiện một chút mà đã mười một giờ rồi.
Ôn Noãn không hề tắt điện thoại, mà lặng lẽ chờ đợi, Chiến Hâm mãi mới phản ứng lại, cậu đang đợi mình tắt điện thoại, đột nhiên cảm thấy một dòng ấm áp chảy qua, khiến cô hơi ngại ngùng.
“Khụ khụ… không có chuyện gì thì ngủ sớm đi!” Cô hơi ngại ngùng nói lại lần nữa, đúng lúc muốn tắt điện thoại, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Ôn Noãn.
“Cô cũng ngủ sớm đi, tốt cho sức khỏe, tạm biệt.”
Chiến Hâm vừa nghe liền cảm thấy hoảng loạn liền cúp điện thoại, sau khi điện thoại tắt cô mới cảm thấy không ổn, như vậy liệu có tổn thương đứa nhỏ tinh tế kia không.
Chiến Hâm bối rối chừng mười phút, lại cầm điện thoại lên, hơi kỳ quặc nhắn hai chữ: “Tạm biệt.” Sau đó gửi đi.
Không ngờ rằng đầu bên kia chỉ cách vài giây đã trả lời lại: Chúc ngủ ngon!
Nhìn thấy dòng chữ này, Chiến Hâm đến bản thân cũng không chú ý nữa, vẻ cứng ngắc trên mặt lộ ra tươi cười.
Sáng sớm hôm sau, Chiến Hâm vừa mới tỉnh dậy, liền nghe thấy chuông tin nhắn điện thoại, cô theo bản năng nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở ra xem, ba chữ bình thản nhưng trong nháy mắt lại khiến lòng cô ấm áp: “Chào buổi sáng.”
Chiến Hâm mỉm cười, sau khi cười lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhéo nhéo mặt mình, thật giống như mắc phải căn bệnh truyền nhiễm đáng sợ, cô nhanh chóng ném điện thoại ra xa.
Một lát sau chuông điện thoại lại vang lên, cô do dự hồi lâu mới xuống giường cầm điện thoại lên kiểm tra, mở ra xem, tin nhắn vẫn ngắn như những lần trước: Nhất định phải ăn sáng.
Chiến Hâm xem xong tin nhắn, lần đầu tiên cảm thấy ngỡ ngàng, trong lòng cô rất vui vẻ nhưng không biết vì sao luôn có một cảm giác bất an, cảm giác giống như bản thân sắp mất đi một điều gì đó.
Chiến Hâm nhắm mắt hít một hơi thật sâu do dự một chút, mở điện thoại di động ra, cho người mang tên Ánh Mặt Trời vào danh sách đen.
Cả ngày điện thoại của Chiến Hâm không còn nhận được tin nhắn nào nữa, nhưng cô lại phiền chán trở lại, ngồi trong xe, tài xế theo bản năng bật chút nhạc nhẹ, trong nháy mắt cô như xù long lên: “Ai cho anh bật!”
Cô như vậy dọa tài xế giật mình, đợi đến khi Chiến Hâm ý thức được thái độ của mình thay đổi, rất ngại ngùng nhìn ra cửa sổ, một lúc sau, đột nhiên mở miệng: “Tới bệnh viện!”
Tài xế đã quen với tính khí bất thường của Chiến Hâm, vội vàng dè dặt lái xe tới bệnh viện.
Chiến Hâm vừa tới bệnh viện, lại không vào phòng bệnh ngay, nhìn thấy một bóng hình cao lớn như chó nhà có tang ngồi ở ghế tựa ngoài phòng bệnh.
Cậu ta nghe thấy tiếng động mau chóng ngoảnh đầu lại, lúc cậu nhìn thấy Chiến Hâm, lại lộ ta ý cười ấm áp, giống như trong nháy mắt lại tràn đầy sinh lực vậy.
Chiến Hâm lần đầu tiên cảm nhận được trên người người khác cảm giác mãnh liệt khao khát như vậy, cô mím môi, biểu cảm trên mặt cứ ngẩn ra nhưng vẫn như cũ bước từng bước tới chỗ Ôn Noãn.
“Cậu làm sao mà lại ra ngoài ngồi thế này?” Ánh mắt của Ôn Noãn vẫn luôn nhìn vào Chiến Hâm, cậu muốn đứng dậy, Chiến Hâm vội vàng ấn vai cậu kêu cậu ngồi xuống.
“Tôi gọi điện thoại cho cô, nhưng cô toàn tắt máy, tôi sợ cô xảy ra chuyện gì nhưng lại không tìm thấy cô, nên mới ngồi ở đây đợi cô.”
Những lời này trong nháy mắt khiến trái tim của Chiến Hâm đột nhiên co rút lại một nhịp, cô hít vào một hơi sâu, nhìn Ôn Noãn, hơi phiền chán hỏi: “Vì sao? Chỉ vì tôi chăm sóc cậu?”
Chiến Hâm cảm thấy lý do này thật nực cười, cậu ta vì cô mà bị thương, cô tỏ vẻ quan tâm một chút là bình thường, lẽ nào đứa trẻ lớn như Ánh Mặt Trời lại thiếu tình cảm đến mức này sao?
“Đúng… cũng không phải, nói ra cô đừng giận!” Những lời này của Ôn Noãn trong nháy mắt khiến Chiến Hâm cau mày, cô cúi đầu trước sau như một nhìn Ôn Noãn.
Thời khắc này trong lòng Chiến Hâm chẳng có cảm giác gì, chỉ cảm thấy bản thân hình như bị lừa rồi, cô nói rồi một đứa trẻ lớn đẹp trai rạng ngời tiếp cận cô làm sao có thể không có mục đích chứ!
Chiến Hâm vốn định quay người rời đi,nhưng bị Ôn Noãn nhìn như con cún sủng vật khổng lồ nhìn mình, trong nháy mắt cô hơi mềm lòng.
Loại cảm giác này đúng là xa lạ, do dự một hồi, Ôn Noãn chậm rãi mở miệng: “Thực ra từ lần đầu tiên cô tới quán cà phê tôi đã chú ý tới cô rồi.”
“Nhìn cô có vẻ hăng hái nhưng lúc ngồi xuống, giữa trán luôn có một chút ưu sầu, kiểu thần thái đó của con gái vốn dĩ không nên có trên khuôn mặt cô, cho nên tôi rất tò mò.”
“Tôi chỉ để ý tới cô, không ngờ dần dần… muốn biết lại càng muốn biết nhiều hơn…” Ôn Noãn nói đến đây đột nhiên nhớ ra gì đó, hoảng loạn vẫy tay.
“Lúc trước, tôi không biết cô là chủ tịch tập đoàn Chiến Thị, tôi thật sự không hề biết!”
Chiến Hâm nghe đến đây gật gật đầu, sau đó lạnh lùng hỏi một câu: “Vậy cậu bây giờ muốn làm gì?”
“Tôi… tôi chỉ muốn có thể ở bên cạnh cô nhiều hơn, những thứ khác cứ dần dần…” Ôn Noãn nói đến đây liền cúi đầu, trong nháy lúc cúi đầu, Chiến Hâm bắt được sự cô đơn trong cậu, loại thần sắc này rất không phù hợp với tính tình và thể hiện bên ngoài của cậu.
“Chỉ là tôi biết tôi không xứng với cô, nhưng tôi vẫn muốn âm thầm ở bên cạnh cô!” Ôn Noãn cứ như một chú chó trong nhà có tang, dáng vẻ ủ rũ của cậu khiến trong lòng Chiến Hâm không biết làm sao lại khó chịu.
Cô trầm mặc một hồi, nói một câu rất không giống với tính cách của mình: “Muốn ở bên thì cứ ở bên! Tôi không ngăn cản cậu!”
“Thật sao?” Ôn Noãn vừa nghe liền ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, thật đáng yêu, Chiến Hâm nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, nhịn không nổi liền mỉm cười, trong nháy mắt cô lại thích ánh mắt cảu Ôn Noãn
“Cô cười trông rất đẹp!”
Chiến Hâm thực ra rất xinh đẹp, chỉ là môi trường từ nhỏ tới giờ của cô khiến cô giống với đàn ông, hơn nữa hai năm gần đây quản lý tập đoàn to như vậy, cả người đều lộ ra một khí phách của người đàn ông, khiến người ta chỉ dám đứng xa không dám tiến gần.
Cho nên đây cũng là lần đầu tiên có người khen cô đẹp! Nên nói là lần đầu tiên cô gặp được người dám nói cô đẹp.
Chiến Hâm trong lòng có chút xúc động, từ trước tới giờ cô cảm thấy có thể nói ra câu này nhất định là một người đàn ông mạnh mẽ hơn cô.
Nhưng thế nào cũng không ngờ được có ngày lại được một đứa trẻ miệng còn hôi sữa khen như vậy, chỉ là lần này Chiến Hâm nghe xong lại cảm thấy rất tuyệt.
“Trên người cậu còn có vết thương, đừng làm loạn nữa, ở bệnh viện dưỡng thương, nếu rảnh tôi sẽ đến thăm cậu.” Chiến Hâm nói xong nhìn thời gian, đã đến giờ cô phải tới công ty rồi.
Ôn Noãn lắc lắc đầu, khó xử nói: “Tôi phải đến tiệm cà phê, nếu không sẽ mất luôn công việc bán thời gian này.”
“Người như cậy còn khó tìm công việc bán thời gian sao?” Chiến Hâm hơi tò mò, thuận miệng hỏi một câu.
Nhưng hỏi xong Chiến Hâm liền hối hận, vì đáp án từ miệng Ôn Noãn nói ra, thực sự khiến cô khó lòng mà chấp nhận nổi.