Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Chương 28: Đến đây, cởi quần áo~



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Snail

Tuy rằng Mạch Đương nói không cần hỗ trợ, có điều Trì Yến vẫn ở phía sau giúp cậu nâng đuôi xe lên một chút, giảm bớt gánh nặng cho cậu.

Sau khi đến tầng 4, Mạch Đương dừng lại trước một cánh cửa ở cửa cầu thang. Cậu đặt xe xuống đất, móc chìa khóa ra mở cửa, cửa mở đến phân nửa đột nhiên ngừng lại nói với Trì Yến: “Cái kia, nhà tui tương đối lộn xộn, anh đừng ghét bỏ nha.”

Sinh viên độc thân ở bên ngoài phòng ở đều sẽ không quá ngăn nắp, Trì Yến cũng từng nhìn qua ký túc xa nam sinh trong trường vừa dơ vừa loạn, mặc dù không gật bừa, nhưng những thứ này anh có thể hiểu được, có điều vẫn là lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng thẹn thùng này của Mạch Đương, khiến người ta cảm thấy thú vị ngoài ý muốn, anh khẽ giương khóe miệng một chút, tỏ vẻ không ngại, theo cậu vào phòng.

Mạch Đương bậc công tắc đèn phòng khách, tình hình khái quát trong phòng liền bại lộ dưới mắt Trì Yến, như Mạch Đương nói trong phòng có chút lộn xộn, có điều cũng không đến mức nghiêm trọng, chỉ là đồ vật bày biện tương đối tùy tiện, trên bàn trà chồng chất một ít gói đựng đồ ăn vặt, còn có trên ghế sa lon mắc một ít quần áo không biết là sạch sẽ hay là chuẩn bị đem giặt.

“Anh chờ tui một chút.” Mạch Đương cũng chú ý tới chính mình để đồ đạc lung tung, cậu bỏ xe qua một bên, đi vào đem quần áo trên ghế salon vo thành một cục toàn bộ ôm đến WC ném vào máy giặt, sau đó lại tùy tiện thu dọn đồ ăn vặt trên mặt bàn một chút, mới nói với Trì Yến: “Được rồi, ngồi đi.”

Trì Yến gật gật đầu, nói câu cám ơn, ôm Mạch Manh ngồi xuống sofa, vừa ngồi xuống Mạch Manh liền nhảy xuống đất, một chân bởi vì vừa rồi văng vào tường bị thương, chỉ có thể khập khiểng dùng chân nhảy vài cái trên mặt đất, Mạch Đương thấy thế rút cái nệm từ ghế dựa bên cạnh đem nó đặt lên, Mạch Manh hiếm khi không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi.

Mạch Đương đi rửa tay, tìm đồ hộp mở cho nó ăn, lại hỏi Trì Yến muốn uống gì.

“Nước lọc là được, cảm ơn.” Trì Yến nói.

“Còn khách sáo với tui như vậy?” Mạch Đương rót ly nước cho anh.

Trì Yến nhận lấy, vừa đưa đến bên miệng liền nghe Mạch Đương nói: “Được rồi, chúng ta làm chính sự đi~”

Trì Yến ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy cậu đi đến tủ TV lấy hòm thuốc ra, sau đó cầm đến bên cạnh anh ngồi xuống, nói: “Đến đây, cởi quần áo.”

Trì Yến: “…”

“Đừng hiểu lầm, tui chỉ muốn giúp anh bôi thuốc.” Mạch Đương nghiêm trang nói, trên mặt in dòng chữ “Sao anh có thể bỉ như thế được.”

Trì Yến không nói chuyện, hai người mắt đối mắt, Mạch Đương nhìn đôi con ngươi đen như mực của anh cảm giác lời mình vừa nói dường như có chút giấu đầu hở đuôi, cậu đang chuẩn bị nói thêm gì đó, Trì Yến đột nhiên đứng dậy, động tác lưu loát đem T-shirt trên người cởi ra.

Sau khi cởi áo liền thấy được đường cong cơ bắp rõ ràng trên thân Trì Yến, làn da phiếm màu tiểu mạch mê người, bất kể là áo may ô tuyến(*), nhân ngư tuyến (**) còn có hai điểm nhạt màu trước ngực, tất cả đều phanh ra bại lộ trước mắt Mạch Đương, thân thể trẻ trung mang theo hormone mê người, lực trùng kích quá lớn, khiến ánh mắt Mạch Đương đi thẳng một mạch.

(*) áo may ô tuyến: là bụng bằng phẳng ở cảnh giới cao nhất, không có sẹo lồi, có cơ bắp, phần bụng chủ yếu từ hai bộ phận tổ hợp thành, chia làm cơ bụng cùng cơ bắp bên sườn bụng, bởi vì tổ hợp cơ bụng này thoạt nhìn rất giống áo may ô, vì vậy được xưng là áo may ô tuyến.

(**) nhân ngư tuyến: chỉ hai bên phần bụng tiếp cận với xương chậu hợp thành hình chữ V, bởi vì hình thái giống với cá hơi co rút lại, do đó được gọi là nhân ngư tuyến. (Nguồn: baike.baidu.com)

chapter content



Xương quai xanh √

đầu v* √

Bụng liền kề

Rốn √

Nhân ngư tuyến √

Toàn bộ đều gần ngay trước mắt!

Mạch Đương cảm giác mũi mình có chút nóng, nóng hừng hực, như có gì đó muốn chảy ra, không chỉ như vậy, cậu cảm giác Mạch Ji Ji được nghỉ ngơi vài ngày cũng có chút nóng, tóm lại cả người cậu đều nóng, đầu óc cũng nóng, vô cùng muốn làm chút chuyện gì đó giải nhiệt, có điều còn chưa làm gì cậu đã bị một mảnh xanh tím dưới hông Trì Yến kéo về hiện thực, đó là nơi Trì Yến bị thương, bị quần che khuất một ít, cho nên vừa rồi cậu không phát hiện trước tiên.

“Vết thương của anh…” Mạch Đương nháy mắt tỉnh táo lại, cậu đưa tay sờ nơi Trì Yến bị thương, ngón tay vừa chạm vào, nơi Trì Yến bị thương liền rụt lại, cậu vội vã thu tay về, khẩn trương hỏi: “Rất đau sao?”

“Tàm tạm.” Trì Yến nói, đau đớn nằm trong phạm vi chịu đựng, cơ bắp rung động chỉ là phản xạ tự nhiên thôi, sau lưng anh bị thương càng nghiêm trọng hơn.

“Vậy… tui thổi cho anh một chút?” Mạch Đương đề nghị, nhìn bộ vị bên hông với vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

“…” Loại lời nói giống như đang dỗ đứa nhỏ này khiến Trì Yến có chút không nói nên lời, anh không đáp lại vấn đề nọ, mà là nói, “Tôi muốn tắm rửa, mượn phòng tắm của cậu một chút.”

“Tắm, tắm rửa?” Mạch Đương – đùa giỡn không thành công – cho rằng chính mình nghe lầm, lặp lại một lần.

“Ừ, tắm xong rồi bôi thuốc.” Trì Yến nói, nếu hiện tại bôi thuốc thì anh tắm rửa xong liền uổng phí, anh nhìn bộ dáng ngơ ngác của Mạch Đương, lại ném xuống một quả bom: “Nhân tiện đêm nay sẽ ở nơi này của cậu tá túc một đêm, cái dạng này trở về sẽ dọa đến Trì Bảo.”

“Ở, ở lại?” Mạch Đương lại lặp lại lời anh nói, bộ dáng vẫn chưa lấy lại tinh thần như trước.

“Có vấn đề sao?” Trì Yến tạm dừng một chút, nhìn cậu nói, “Nếu không tiện…”

“Không thành vấn đề! Tui rất tiện!” Mạch Đương sợ anh đổi ý, “vụt” đứng lên, nhanh chóng nói, “Anh ở một tuần, không, ở một tháng, không không không không, anh ở cả đời cũng không thành vấn đề!”

Trì Yến đương nhiên biết không thành vấn đề, nói như vậy bất quá là muốn xem phản ứng của Mạch Đương thế nào thôi, quả thực giống như anh nghĩ. Đáy mắt chợt lóe đôi chút ý cười, anh nói: “Tôi đi tắm trước, có khăn không?”

“Có chứ anh chờ tui đi tìm cho anh.” Mạch Đương nói rồi xoay người muốn tìm khăn mới, vì đi quá nhanh nên vấp phải ghế gỗ nhỏ trên đất làm lảo đảo hai bước, rước lấy cái liếc mắt khinh bỉ của Mạch Manh.

Thời điểm Mạch Đương đi tìm khăn, Trì Yến ngồi xuống đùa Mạch Manh, đưa tay gẩy gẩy lỗ tai nó, Mạch Manh mở mắt thật to nhìn anh vài giây, chủ động dùng đầu cọ cọ tay anh.

Sắc mặt Trì Yến mềm xuống, thay nó kiểm tra thân thể một chút, xác định không có ngoại thương khác mới vỗ nhẹ cái đầu của nó.

Mạch Đương là người vô cùng lười, có đôi khi vì không cần ra ngoài cậu không chỉ chuẩn bị các loại mì ăn liền cùng đồ uống đầy đủ, ngay cả đồ dùng hàng ngày đều mua một lần cho hết, cho nên bàn chải đánh răng cùng khăn mới trong nhà rất nhiều. Cậu vào phòng tìm được khăn cùng bàn chải mới, suy nghĩ một chút lại tìm cho Trì Yến bộ quần áo sạch để thay, trải qua trận đánh vừa rồi, quần áo trên người hai người đều dơ bẩn.

Trì Yến cầm khăn cùng quần áo đi tắm, Mạch Đương nhân cơ hội dọn dẹp đơn giản phòng mình một chút, đem toàn bộ đồ vật nên ném trên bàn để máy vi tính vứt đi, thuận tiện còn đổi một bộ drap giường mới, sau đó mở cửa sổ thông khí, chỉ kém không phun chút nước xịt phòng!

Sau khi dọn dẹp xong Mạch Đương từ phòng đi ra, vừa vặn đi ngang qua cửa WC, nghe được bên trong truyền tới tiếng nước, bước chân của cậu như bị nhựa cao su dán vào mặt đất, đi không được.

Mạch Đương nhìn cửa WC đóng kín, vừa nghĩ tới Trì Yến ở bên trong cởi hết quần áo tắm rửa, vòi phun dòng nước rơi xuống từ đỉnh đầu anh, làm ướt tóc anh, bọt nước chảy qua ngũ quan, xương quai xanh, lồng ngực, cơ bụng còn có người anh em chưa từng gặp mặt… Trì Ji Ji.

… Trời ạ, tui cảm thấy có chút choáng!

Mạch Đương lùi lại mấy bước, cả người nằm vật xuống trên salon, một tay che ngực một bên thở mạnh, trong miệng niệm: “Yêu nghiệt mà~”

Mạch Manh: “…”

Mạch Đương nằm một chút, lật người một cái dùng hai tay nhấc Mạch Manh ôm lên, hỏi nói: “Cục cưng, mẹ mi tắm rửa bên trong, cha cùng chú đều có chút khẩn trương, làm sao bây giờ?!”

Mạch Manh: “…” Mẹ tui là ai? Cha là ai? Chú là ai?

“Vừa nghĩ đến mẹ mi cởi sạch quần áo trong WC của ta, dùng dầu gội của ta, sữa tắm của ta, toàn thân thẩm thấu mùi hương của ta quả thực muốn ‘cứng’… Làm sao đây, thật khẩn trương ~”

Mạch Manh: “…” Nghe giọng anh một chút cũng không khẩn trương.

“Lại nói tiếp ta còn chưa tắm rửa, trên người đều là mồ hôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, aizz, Mạch Manh, nếu không ta đi vào cùng mẹ mi tắm ha? Mi thấy thế nào? Tắm rửa xong chúng ta lại cùng nhau tắm cho mi, để mi cũng… vân vân.”

Mạch Manh: “…”

“… Ngủ lại!!” Mạch Đương nhớ tới vừa rồi Trì Yến nói muốn ở lại liền mạnh đứng lên, cậu không bình tĩnh mà xoay vòng vòng quanh phòng khách, trong miệng càng không ngừng lải nhải: “Trì Yến nói tối nay muốn ở lại chỗ mình, muốn cùng mình ngủ chung một giường, đắp chung một chăn… Mình nên làm sao đây, mình còn chưa chuẩn bị tốt đâu, nếu làm ảnh bị thương thì làm sao?”

Mạch Manh bị cậu kẹp bên hông, cái đuôi bởi vì cậu đi qua đi lại mà không ngừng lai, trên mặt mèo là một bộ biểu cảm “đồ điên”.

“Quên đi, hỏi mày cũng vô dụng.” Mạch Đương vòng vài vòng rồi đặt Mạch Manh trở lại, lấy di động lên weibo xin giúp đỡ từ bạn trên mạng vạn năng.

— Duang: Tui mang nam thần về nhà, đêm nay anh ấy muốn ở lại, hiện đang tắm, kế tiếp tui nên làm gì đây?!

— Cảnh: Cái gì thím cũng không cần làm, thím chỉ cần bị… làm.

— Huyên Huyên Huyên Huyên: Thím chỉ cần nện trời nện đất nện không khí sau đó bị nam thần nện.

— Nói Nói Liền Quên: Tốc độ phát triển này là ngồi hỏa tiễn sao? Vậy mà lại mang nam thần về nhà rồi?

— Tiểu Sương Giáng 2 Hào: Đại đại anh chỉ cần yên tĩnh nằm xuống, mở hai chân ra, ừm, vậy thôi.

— Thi Nguyệt Tự Nguyệt: Tui còn có thể nói cái gì? Đương nhiên là làm rồi!

— Tiểu Hành Gia Bán Tiết Tháo: Thừa dịp lúc nam thần tắm rửa bôi trơn trước đi bảo bối!

— Nhị Đoàn Tử: Mạnh mẽ lên, Poodle thụ!

— Trì Trì Trì Trì: Tui chỉ tới xem bình luận! Yên tĩnh mở hai chân ra hahaha thật bỉ!

— Lưu Xuyên Bất Tức: Làm cho sướng đê ~

— Pele: Mang về nhà?! Tui đã hiểu, cho phép thím ngày mai nghỉ một ngày nghỉ ngơi thật tốt!

“Mẹ nó! Cái quỷ gì đây!” Mạch Đương sợ ngây người, chính mình rõ ràng là Poodle công, vì sao trong mắt mấy cô lại là Poodle thụ? Trước đây lúc một ngày post mới mười ngàn chữ không phải đều rối rít hô “Đại đại anh thật công thật thô thật dài!” sao hiện lại liền thay đổi chứ? Orz.

Chờ cậu refresh thêm lần nữa liền nhìn thấy Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh chia sẻ weibo của cậu.

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh V: Bảo bối tới trò chuyện riêng, anh trai dạy cưng ~ @Duang: Tui mang nam thần về nhà, đêm nay anh ấy muốn ở lại, hiện đang tắm, kế tiếp tui nên làm gì đây?!

Nhìn thấy chia sẻ của cậu ta Mạch Đương nhịn không được vui vẻ, sao chỗ nào cũng có tên này vậy ta? Có điều cậu cũng không đến trò chuyện riêng, thấy đồ hộp Mạch Manh ăn không sai biệt lắm, liền giúp nó mang chút nước tới, may mà đồ mua lúc trước Cao Nguyệt đều giúp cậu lượm lại, vừa lúc có thể dùng tới.

Mạch Đương thấy Mạch Manh không ăn đồ hộp nữa, mà chậm rãi liếm nước trong chén nhỏ, liền hỏi: “Ăn no rồi đi? Chúng ta tán gẫu chút.”

Mạch Manh liếm nước uống, không phản ứng đến cậu.

Mạch Đương túm đuôi nó, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay chạy đi đâu? Sao trên người còn bẩn hơn lúc trước? Lăn xuống cống thoát nước sao? Có người bắt nạt mày không, tao giúp mày trừng trị chúng.”

Liếm đủ nước, Mạch Manh nằm xuống lại trên đệm, như ban ơn mà hướng Mạch Đương kêu một tiếng: “Meo.”

Một tiếng này do cơm no rượu say nên tiếng kêu nghe mềm nhũn, so với gầm rú hung thần ác sát trước kia càng moe hơn.

“Wey, nhõng nhẽo đây mà.” Mạch Đương nhướn nhướn mi, đưa tay vỗ vỗ mông nó, “Đáng tiếc hình tượng này của mày quá kém, một chút cũng không moe mà như mèo sắc bén, haha.”

Mạch Manh bị cậu ầm ĩ đến bực bội, trực tiếp chụp một móng vuốt lên.

Mạch Đương quen nó xấu tính cũng không tức giận, chỉ nói: “Lát nữa tắm rửa cho mày, đêm nay mày tạm ngủ trên đây một chút, ngày mai mua cho mày cái ổ mèo, mày thích ăn đồ hộp không? Tao mua cho mày vài loại mùi vị.”

Mạch Manh yên lặng nhìn Mạch Đương, Mạch Đương đưa tay phủ trên đầu nó, một chút cũng không ghét bỏ bộ lông bẩn loạn của nó, nhẹ nhàng mà xoa xoa nó, nói: “Được không, về sau mày sống cùng tao, tao sẽ chăm sóc tốt cho mày.”

Lúc cậu nói lời này giọng điệu mang theo chút ý cười, ánh mắt hàm chứa ánh dịu dàng, khẽ nhếch khóe miệng, giống như tìm lại được bảo bối đã mất trước kia, khiến bước chân Trì Yến vừa tắm xong đi ra dừng lại, ngừng tại chỗ nhìn vài giây, mới cất bước đi qua.

Mạch Đương chỉ lo nói chuyện cùng Mạch Manh không nghe được tiếng mở cửa WC, Trì Yến đi đến bên cạnh mới phản ứng lại, vừa ngẩng đầu liền thấy anh nửa tóc ướt sủng đứng bên cạnh, mặc trên người chính là T-shirt cùng quần soóc ở nhà của mình, chiều cao hai người không hơn kém nhiều, quần áo vừa vặn thích hợp, chỉ là quần áo của mình mặc trên người mình thích chung quy có loại ý vị bất đồng.

Người mình thích mặc quần áo chính mình, trên người cũng mang hương vị giống mình. Mạch Đương đột nhiên cảm thấy loại cảm giác này vô cùng tuyệt vời.

Trì Yến thấy cậu chỉ nhìn mình không nói lời nào, lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy? Có gì không thích hợp sao?”

Mạch Đương nghĩ đến chuyện muốn giúp anh bôi thuốc, nói: “Dù sao một hồi cũng phải cởi, kỳ thật anh không mặc cũng không sao cả.”

Trì Yến: “…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv