"Gà con, mày đừng chạy, tao đưa mày về chỗ gà mẹ nào." Terry thương lượng với gà con, còn nhón chân, từ từ đến gần gà con.
Gà con kêu cục cục thảm thiết, nó quan sát hai bên, muốn tìm một đường chạy trốn. Đáng tiếc, nó chưa tìm được thì Terry đã vồ lấy nó, dùng hai tay chụp nó bên trong.
Terry ôm gà con hào hứng chạy đến chỗ Cận An và Giản Ưu, "Miêu Miêu, chú Ansel, xem này, con bắt được gà con!"
Giản Ưu bật cười, lấy khăn tay lau khuôn mặt không biết dính bùn từ lúc nào, hẳn là vừa rồi trong lúc đuổi theo gà con.
"Con mèo hoa, con đừng ôm chặt quá, kẻo gà con sẽ đau đấy."
Terry nghếch cổ lên, "Con không phải mèo hoa, Miêu Miêu xấu. Con đưa gà con đi tìm gà mẹ!", nói xong thì lóng ngóng đáng yêu chạy đến chỗ nhân viên hỏi ổ gà, muốn đưa gà con về nhà.
Giản Ưu và Cận An không nhanh không chậm theo sau, nhân tiện nói chuyện phiếm. Giản Ưu có cảm giác đã vượt qua ranh giới bệnh nhân và bác sĩ, thế nhưng sống chung với Cận An rất ổn, ít nhất vào lúc này, cô không muốn nghĩ đến công việc, chỉ muốn vui vẻ qua hết mấy ngày này.
Sau khi Cận An đến nông trường Claude quả thật giống như chính anh đã nói, trở nên thoải mái hơn nhiều, bề ngoài cũng không có ngột ngạt như trước, mặt mày tuy nhợt nhạt vẫn lộ ra sự vui vẻ. Anh rất thích cuộc sống ở nông trường.
Đề tài trò chuyện của hai người rất nhiều, những câu chuyện trời nam đất bắc. Giản Ưu vốn cho rằng Cận An là một người làm âm nhạc nên sẽ muốn nói đến những chuyện liên quan đến âm nhạc hơn, nhưng có lẽ vì âm nhạc liên quan đến cấm kỵ về vòng giải trí trong lòng, hai người cũng không nhắc tới một lần, dù Giản Ưu vô tình nhắc tới, cũng sẽ bị Cận An hoặc đô máy móc hoặc tự nhiên dời đề tài, lâu dần, Giản Ưu cũng tránh đề tài này, quyết định khi trị liệu sẽ nói đến, dẫu sao giờ đang nghỉ phép.
Sau đó đề tài được hai người nói đến nhiều nhất là Terry, Giản Ưu phát hiện Cận An thực sự cực kỳ yêu thích và cưng chiều Terry, hai người quen nhau chưa đến một tháng mà có quan hệ tốt như thể Cận An đã theo dõi Terry từ bé đến giờ, thân mật khăng khít như hai bố con, đôi khi làm tâm trạng Giản Ưu hết sức phức tạp.
Cận An cũng từ Giản Ưu biết được thân thế của Terry. Mẹ Terry mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, là bệnh nhân của Raymon, lúc đó Giản Ưu đã lấy được bằng Thạc sĩ Tâm lý học, cũng đã bắt đầu trị liệu thực tế tại phòng khám của Raymon, cô thường hay đi theo Raymon phụ trách điều trị cho mẹ Terry.
Đáng tiếc, mẹ Terry do mang thai nên trầm cảm càng nặng, đáng tiếc hơn nữa, bố Terry lúc ấy kiểm tra ra mắc ung thư gan thời kỳ cuối, vì bệnh của bản thân, thêm bệnh hiểm nghèo của chồng, trong khi sinh mẹ Terry xuất huyết nhiều, cuối cùng không vượt qua nổi. Bố Terry hơn một tháng sau cũng mất, trước phòng sinh, bố Terry đã cầu xin Giản Ưu nhận nuôi Terry, bởi vì họ thực sự không muốn đưa con vào trại trẻ mồ côi.
Giản Ưu 21 tuổi khi ấy nhìn cục thịt tròn Terry, cuối cùng đồng ý, mặc dù còn trẻ chưa lập gia đình không thích hợp nuôi nấng Terry, thế nhưng dưới sự giúp đỡ của Raymo, rốt cuộc thành công nhận nuôi Terry cho đến hôm nay.
Cận An từng muốn hỏi, nếu sau này Giản Ưu có người yêu, rồi kết hôn, bạn trai hoặc chồng cô có thể chấp nhận Terry không? Nghĩ lại giữa mình vừa Giản Ưu không thân quen đến mức có thể hỏi đến vấn đề đấy nên cũng không hỏi. Thế nhưng, bất chợt, Cận An nhớ lại trước đó rất lâu, trong phòng bệnh của anh, Terry hỏi anh có muốn theo đuổi Miêu Miêu nhà cậu không.
Cận An không thể phủ nhận, trong nháy mắt ấy, anh nghĩ đến việc sau này chung sống với Giản Ưu và Terry, cảm giác không tồi chút nào, thậm chí có thể nói là cực kỳ tốt, chẳng qua anh nhanh chóng đuổi những hình ảnh đó đi.
Chạng vạng tối, Terry tự bắt một con gà mái béo mập, vô cùng phấn khởi sử dụng xe đẩy nhỏ đẩy gà mái đến nhà Derrick, cười hì hì nói muốn ăn gà nướng với Laura, chiếm được một nụ hôn từ Laura.
Trong lúc chờ cơm tối, họ cùng tụ tập trong phòng khách nhà Derrick xem ti vi. Vừa khéo mở đến một kênh âm nhạc, phát sóng Lễ trao giải một trăm ca khúc hay nhất thế giới, bắt đầu từ hạng một trăm, hiện tại đã tiến đến hạng trước hai mươi, cũng chỉ có những ca khúc hay nhất trước mười mới được biểu diễn trực tiếp.
Trong mắt Cận An như có màn sương, anh muốn đổi kênh khác, thế nhưng Terry ôm điều khiển từ xa không chịu đổi, cậu còn nói muốn xem chú Ansel của cậu có được lên bảng hay không. Terry đã biết từ lâu ca sĩ Ansel mà Miêu Miêu thích chính là chú Ansel của cậu!
Cận An có chút bất đắc dĩ, nhìn Terry nghếch cổ, nhìn anh chằm chằm, giống như chỉ cần anh cướp điều khiển, đổi sang kênh khác thì cậu sẽ khóc, sau cùng anh cũng đành mặc kệ cậu. Giản Ưu nhìn thấy nhưng không dỗ Terry đổi kênh, cô muốn xem thử, Cận An có cảm nhận thế nào với tất cả sự việc liên quan đến vòng giải trí.
Thời gian trôi qua từng giờ, lễ trao giải đã đi đến hồi gay cấn, công bố những ca khúc hay nhất đứng trước mười, hạng mười, hạng chín, hạng tám... Cứ qua dần, Terry cũng đã trề môi, "Sao lại không có chú Ansel, rõ ràng chú hát rất hay, có rất nhiều người thích nữa."
Terry không vui vẫn cầm điều khiển, leo lên người Cận An, khẽ vỗ đầu Cận An, chu môi thơm Cận An một cái, "Chú Ansel đừng buồn, bọn họ không trao giải cho chú là do bọn họ không có tinh mắt, cháu rất thích chú hát."
Giản Ưu lúc này nói: "Terry, còn chưa công bố hết mà? Càng về sau giải thưởng càng lớn hơn." Thực ra, Giản Ưu cũng không biết Cận An có giành giải không, hoặc là vốn không có tham gia?
Lễ trao giải một trăm ca khúc hay nhất thế giới hàng năm được tổ chức vào ngày mười tám tháng một, căn cứ vào Hiệp hội thu âm thế giới, xếp hạng số lượng tiêu thụ đĩa nhạc của các ca sĩ các khu vực, cuối cùng chọn ra một trăm ca khúc hay nhất thế giới tiến hành trao giải.
Giản Ưu nhớ lại trong tài liệu đã xem qua, hình như có nói từ năm thứ năm bắt đầu cuộc đời ca hát của Cận An, liên tục bốn năm liền lọt vào một trăm ca khúc hay nhất thế giới, nhưng một năm qua, hoạt động ca hát của Cận An rất ít, mà album hình như cũng mới phát hành trong tháng mười hai, liệu có đủ sức cạnh tranh?
Cận An cũng nhớ đến điều đó, thời điểm phát hành album, công ty cũng không ủng hộ, thời gian quá muộn, thành tích sẽ không tốt, kể cả Ansel mang danh hiệu Thiên vương, nhưng anh một mực kiên trì, sau đó Lâm Trường Ca ít nhiều biết được quyết định muốn rút khỏi giới âm nhạc của anh, cũng đập bàn chấp nhận, thế là vào ngày mùng chín tháng mười hai, album được phát hành.
Ngoài dự liệu, album vừa ra đã bị tranh mua hết sạch, tạm thời phải đặt trước, đến trước lễ trao giải âm nhạc toàn châu Á, album đã bán ra ba triệu chín trăm mười nghìn bản, lập tức phá tan vận may của các ca sĩ khác. Bởi vì trước đó họ thấy Ansel không phát hành album, tưởng rằng có cơ hội bỏ giải thưởng album của năm vào túi, đáng tiếc fan hâm mộ đã giẫm nát những ý nguyện của họ.
Lúc này, cuối cùng đã đến thời điểm tuyên bố ca khúc đứng hạng đầu tiên trong một trăm ca khúc hay nhất thế giới, khách quý xuất hiện, là một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng và một người Cận An rất quen thuộc -- Ân Tử Duẫn.
Nhà sản xuất ấy mở phong bì, nhìn thoáng qua, cười giao phong bì cho Ân Tử Duẫn, nói với mọi người: "Tôi nghĩ, tên của người đoạt giải nên để ZiYun - Yin [1] tuyên bố."
[1] Cách người nước ngoài gọi tên.
Ân Tử Duẫn vui vẻ cầm phong bì, rút ra một tấm thiệp tinh mỹ, khóe môi nhếch lên, lớn tiếng nói: "Người đoạt hạng nhất cho một trăm ca khúc hay nhất thế giới lần thứ tám mươi lăm chính là -- Ansel - Jin!", nói thật, khi nghe nhà sản xuất kia nói thì Ân Tử Duẫn đã đoán ra.
Toàn trường bộc phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt, muốn chào đón người đoạt giải lên sân khấu, đáng tiếc, người bọn họ thấy là một người đàn ông mặc vest màu sám đậm, anh ta đi lên sân khấu, nhận lấy giải thưởng từ tay Ân Tử Duẫn, nói với mọi người: "Xin chào tất cả mọi người, tôi là người đại diện của Ansel JinYu - Qiao, đầu tiên, tôi thay mặt Ansel cám ơn ban tổ chức đã trao cho anh ấy giải thưởng này, sau là thay mặt anh ấy nói tiếng xin lỗi với mọi người, Ansel tạm thời rút khỏi giới âm nhạc, do vậy đêm nay anh ấy không thể tham dự, rất xin lỗi."
Dưới sân khấu xôn xao, ban tổ chức lại phát ra một đoạn video, đó là những hình ảnh cắt ghép của cuộc đời ca hát mười năm của Cận An, hội trường rất yên tĩnh, ai cũng yên lặng xem video, muốn xem ca sĩ đã giành được giải thưởng thế giới nhưng lại rút khỏi giới âm nhạc.
Đoạn video được làm rất khéo léo, có thể thấy đó không phải sự chuẩn bị cẩu thả một sớm một chiều, từ lúc Cận An bước chân vào giới âm nhạc cho đến mười năm sau tuyên bố trên lễ trao giải âm nhạc châu Á rút khỏi giới âm nhạc, là hình ảnh thu nhỏ về mười năm của anh.
Cận An đã không muốn xem tiếp nữa, anh đứng bật dậy muốn bỏ đi, lại không nhớ Terry còn nằm trong lòng, vì động tác của anh mà thiếu chút Terry đã ngã lăn xuống, nhưng cậu nhóc nhanh tay nhanh mắt túm lấy áo Cận An, hô to: "Chú Ansel, cháu sắp ngã rồi!"
Cận An lại càng hoảng sợ, một tay kéo, một tay nâng mông cậu lên, "Terry, không sao chứ."
Cậu nhóc lại không tim không phổi cười rộ: "Vui quá đi, chú Ansel, vui quá, chơi lại lần nữa được không chú?"
Cận An nhìn vào đôi mắt trong suốt của cậu nhóc, đâu còn nhớ đến ý nghĩ và tâm tình vừa rồi trong lòng? Anh bế Terry lên, chôn đầu vào dưới bụng cậu nhóc, chọc cậu nhóc giãy dụa, kêu to: "Nhột quá, nhột quá đi, chú Ansel, nhột quá!"
Giản Ưu thở ra, rốt cuộc yên lòng, chỉ là, cô nghĩ, sự chống cự và lảng tránh của Ansel với vòng giải trí nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô.