*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mike-kun
Tống Tử Kỳ vừa hạ quyết tâm xong, liền bỏ đi chiếc áo thun trên người, mặc vào cái váy kia.
Sau đó, cậu mang tất chân màu đen và mái tóc giả, ngồi ở trên giường hắn, lòng tràn đầy thấp thỏm chờ Lương Bá Nhã tắm rửa xong trở về.
Vì thế, khi Lương Bá Nhã tắm rửa xong, một bên dùng khăn tắm xoa tóc, một bên đi về phòng, thì thấy được Tống Tử Kỳ đang mặc váy ngồi ở trên giường hắn.
Cái tay áo lá sen lộ vai màu đen kia khi mặc trên người Tống Tử Kỳ lại ngoài ý muốn thích hợp. Thiết kế lộ vai làm cho hai bờ vai trắng nõn mượt mà và xương quai xanh hơi lõm tinh tế của cậu lộ ra, trước ngực là dây treo tua cờ che hết bộ ngực bằng phằng của cậu, thiết kế thu nhỏ phần eo phác họa ra phần eo mảnh khảnh, dưới làn váy không dài làm lộ ra đôi chân thon dài được tất đen ôm lấy.
▪︎ Tua cờ ( 流苏): là vật trang trí bằng lông chim hoặc sợi tơ ở bên vạt áo, thường dùng trong trang phục sân khấu. Ở thời Đường là trang sức rất thịnh hành.
Mà phía dưới mái tóc giả đen dài kia, là cái trán trắng nõn trơn bóng, ngũ quan thanh tú cùng với cái cằm nhòn nhọn của Tống Tử Kỳ. Cậu hơi có chút ngượng ngùng cúi đầu, khẩn trương dùng ngón tay vân vê làn nếp uốn.
Chẳng trách lại có nhiều người không nhận ra Tống Tử Kỳ là con trai như vậy, bởi vì sau khi mặc đồ nữ, nhìn Tống Tử Kỳ quả thực chẳng có tí phản cảm chút nào.
...... Đáng yêu như vậy nhất định là con gái rồi!
▪︎ Ở đây tác giả để là con trai, nhưng vì thấy không hợp lý nên mình xin mạn phép đổi thành con gái.
Ngay cả Lương Bá Nhã cũng phải sững sờ khi nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Tống Tử Kỳ.
Hắn mém chút nữa đã cho rằng người trước mắt này là "Tống Kỳ"......
Đây là lần đầu tiên Tống Tử Kỳ ở dưới tình huống Lương Bá Nhã biết cậu là con trai mặc nữ trang. Nội tâm cậu vừa lo lắng vừa xấu hổ không thôi, không ngừng dùng ngón tay moi làn nếp uốn.
"Anh......"
Lương Bá Nhã vừa mới mở miệng nói ra một chữ, mà đã khô khốc đến không nói được nữa.
Tống Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi chân trần đến trước mặt Lương Bá Nhã.
Lương Bá Nhã cụp mắt xuống, lông mi dài khẽ run lên, hầu kết cuộn lên cuộn xuống.
"Nam thần, cậu có thích nhìn tôi mặc đồ nữ không?"
Hai bên tai Tống Tử Kỳ hơi hơi phiếm hồng, cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.
Mặc dầu cậu rất hưởng thụ việc mặc nữ trang thật, nhưng dù sao việc con trai thích mặc nữ trang cũng không phải bình thường. Tống Tử Kỳ biết sở thích của chính mình là bất bình thường, cho nên khi cậu ở trước mặt người mình thích mặc nữ trang, thì sẽ cảm thấy đặc biệt thẹn thùng.
Lông mi dài của Lương Bá Nhã lại run lên, cục hầu kết lại lăn lộn, giọng nói khô khốc, nói: "Tôi......"
Tống Tử Kỳ nhìn bộ dạng Lương Bá Nhã gần như không biết phải làm sao, bỗng dưng cậu cảm thấy tâm tình thật suиɠ sướиɠ, nhẹ nhàng cười khẽ. Sau đó cậu vươn một bàn tay tới, cậu lấy cổ Lương Bá Nhã, dùng sức, đẩy Lương Bá Nhã xuống trên giường.
Tống Tử Kỳ: Thành công đẩy ngã nam thần get√!
Lương Bá Nhã còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Tống Tử Kỳ đè ở trên giường. Tống Tử Kỳ chống hai tay ở trên vai hắn, chặt chẽ đè nén động tác, ngay cả giữa hai chân cũng bị đầu gối của Tống Tử Kỳ gắt gao giữ chặt.
Mặc dù bình thường Lương Bá Nhã có bình tĩnh đến đâu, thì vào giờ phút này Lương Bá Nhã cũng không nhịn được run run hàng mi dài, hầu kết khẽ nhúc nhích.
Cả người Tống Tử Kỳ đè ở trên người Lương Bá Nhã, một chân chen vào giữa hai chân. Cậu cúi đầu nhìn ánh mắt có phần xuất thần của Lương Bá Nhã, mỉm cười, sau đó cúi đầu hôn hắn.
Có lẽ là vì bị bầu không khí ảnh hưởng, hay là vì Tống Tử Kỳ đang mặc nữ trang, nên Lương Bá Nhã lao nhanh vào nụ hôn này hơn bao giờ hết. Rất nhanh, hắn liền đảo khách thành chủ, đầu lưỡi chen vào khớp răng của Tống Tử Kỳ.
Tống Tử Kỳ lại có chút bất mãn, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dùng thanh âm hơi hơi khàn khàn nói: "Cậu đừng có mà lộn xộn! Nằm xuống để tôi tới!" Đã ăn mặc nữ trang, lại còn đội tóc giả rồi. Nếu bây giờ ngay cả quyền chủ động cũng bị lấy đi, thì cậu có khác gì một em gái chân chính đâu?
Tuy là Tống Tử Kỳ có thích nữ trang thiệt, cũng thường xuyên YY các loại mình mặc nữ trang, nhưng cậu từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ cho rằng mình là con gái đâu, hoặc là cho rằng mình nên là một đứa con gái.
Cậu biết rõ mình là một cậu con trai, tuy rằng là có thích con trai thiệt, nhưng ở sâu trong lòng lại là thuần man không hơn không kém.
Lương Bá Nhã ngừng lại, biểu tình dường như là có chút bất đắc dĩ, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn nằm ở trên giường, tùy ý cho Tống Tử Kỳ làm.
Tống Tử Kỳ thấy Lương Bá Nhã không giãy giụa, liền vừa lòng cười cười, sau đó lại tiếp tục cúi đầu hôn hắn.
Nước miếng hai người giao hòa, hô hấp cũng dần dần dồn dập.
Rất nhanh, Tống Tử Kỳ liền đáng xấu hổ cứng rồi.
Đương nhiên, đồng thời cậu cũng cảm giác được Lương Bá Nhã không biết xấu hổ cũng cứng...... Dựa theo diễn biến của cốt truyện, kế tiếp bọn họ nên không biết xấu hổ lăn thành một khối nhỉ.
Chẳng qua khi Lương Bá Nhã nhịn không được lại một lần nữa ý đồ đảo khách thành chủ, thì lại bị Tống Tử Kỳ vô tình giãy giụa.
"Không được nhúc nhích...... Ưʍ...... Để tôi tới...... A......"
Tống Tử Kỳ có chút bất mãn, nam thần sao lại có thể quấy rầy tiết tấu của cậu chứ!
Lương Bá Nhã yên lặng nhẫn nại một lúc, cuối cùng vẫn không chịu được nhịp điệu mềm mại lề rề của Tống Tử Kỳ, duỗi tay chế trụ cái gáy của Tống Tử Kỳ, dùng sức hôn lại.
Ban đầu Tống Tử Kỳ còn có điểm bất mãn, giãy giụa trong chốc lát. Thế nhưng sau khi bị Lương Bá Nhã hôn qua một hồi, cậu lại cảm thấy loại cảm giác này dường như cũng không tồi, liền nằm im lặng hưởng thụ nụ hôn của Lương Bá Nhã.
Hai người hôn càng ngày càng kịch liệt, phản ứng cũng càng ngày càng cường liệt. Thời điểm Tống Tử Kỳ phục hồi lại tinh thần, thì tay Lương Bá Nhã đã luồn vào trong váy cậu, sờ vào cái tất chân màu đen......
Hô hấp Tống Tử Kỳ ngày càng dồn dập, nhưng đôi mắt lại sáng ngời ngời, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng trong lòng lại càng mong đợi.
Song, bàn tay thon dài của Lương Bá Nhã lại chỉ đặt ở trên mông Tống Tử Kỳ xoa nhẹ một cái, rồi lại thu về.
Tống Tử Kỳ sửng sốt một lúc, ngay sau đó trái tim lại đột ngột chùng xuống, quả nhiên...... Thẳng nam chính là thẳng nam, căn bản không cách nào chấp nhận gay nhanh như vậy, Lương Bá Nhã đại khái là vẫn có chút khó chấp nhận được phương thức của gay đi.
Tống Tử Kỳ rất mất mát, Tống Tử Kỳ thực thất vọng.
Cơ mà cậu biết loại chuyện này cưỡng cầu cũng không được, nóng vội thì không thành công.
Không sao, dù sao cậu cũng còn có rất nhiều rất nhiều thời gian để có thể chậm rãi chờ mà......
Lương Bá Nhã nhìn trên mặt của Tống Tử Kỳ một hồi là chờ mong, một hồi là mất mát, một hồi là biểu tình thoải mái, liền lập tức biết cái mặt hàng này nhất định là hiểu sai rồi. Hắn bất đắc dĩ mở miệng giải thích nói: "Tôi nghe nói lần đầu tiên mà chuẩn bị không tốt là rất dễ bị thương, tôi lại không có chất bôi trơn, bαo ƈαo sυ......"
Thanh âm Lương Bá Nhã dịu dàng mà trầm thấp, còn mang theo chút khàn khàn, nhất thời khiến cho cả người Tống Tử Kỳ mơ màng.
Nhưng khi nghe đến cái gì gọi là thuốc bôi trơn bαo ƈαo sυ gì gì đó, Tống Tử Kỳ liền lập tức đỏ mặt, nghĩ thầm quả nhiên lòng Tư Mã Chiêu của cậu nam thần đều biết hết rồi...... Thì ra, nam thần không phải là không thể tiếp thu đồng tính, mà là sợ cậu bị thương.
...... Nam thần thật sự là quá ôn nhu mà.
Tống Tử Kỳ có chút không cam lòng: "Nghe nói là có thể dùng sữa tắm......"
Lương Bá Nhã nhíu nhíu mày: "Dùng lung tung mấy thứ này lỡ may bị đau bụng thì sao?"
Tống Tử Kỳ thực mất mát, Tống Tử Kỳ thực thất vọng.
Cơ mà cậu bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: "Nam thần, sao cậu lại biết những việc này?" Lương Bá Nhã chẳng phải là thẳng nam sao? Thẳng nam là phải biết những việc này sao?
Lương Bá Nhã khả nghi trầm mặc một hồi, bên tai cũng khả nghi nổi lên màu hồng nhạt.
Tống Tử Kỳ: "...... Chẳng lẽ là cậu tra à?"
Một Lương Bá Nhã không nói lời nào.
Hai Lương Bá Nhã không nói lời nào.
Ba Lương Bá Nhã cũng không nói lời nào.
Nhưng Tống Tử Kỳ lại từ trong sự im lặng của Lương Bá Nhã hiểu được đáp án chính xác, cậu tức thì ngã vào trên giường cười thành một cục.
Lương Bá Nhã cụp mi mắt xuống nhìn bộ dáng Tống Tử Kỳ cười đến cả người run rẩy, không khỏi có chút bực bội, hắn mím môi, cuối cùng vẫn đè lên người Tống Tử Kỳ, hôn khắp người cậu.
Cuối cùng, hai người chỉ có thể "Hỗ trợ lẫn nhau", tiến hành một phen "Giao lưu thân thiện".
Tống Tử Kỳ bị Lương Bá Nhã hôn đến cả người nhũn ra, chỉ có thể vô lực xụi lơ ở trên giường. Để Lương Bá Nhã một bên hôn cậu, một bên thò tay vào qυầи ɭóŧ......
Theo động tác Lương Bá Nhã càng lúc càng nhanh, hô hấp của Tống Tử Kỳ cũng càng ngày càng dồn dập, cuối cùng bắn ra.
Tứ chi Tống Tử Kỳ mềm nhũn, đại não trống không. Qua một hồi lâu, mới dần dần hồi phục lại tinh thần.
Sắc mặt cậu đỏ bừng, trên trán cùng chóp mũi đều toát ra mồ hôi tinh mịn. Cậu dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn Lương Bá Nhã, đang muốn theo nguyên tắc "Hỗ trợ lẫn nhau, giao lưu thân thiện" duỗi tay giúp Lương Bá Nhã, thì lại bị Lương Bá Nhã bắt lấy cổ tay.
Tống Tử Kỳ vẻ mặt mờ mịt, chẳng lẽ nam thần không muốn để cậu hỗ trợ à?
Lương Bá Nhã cười khẽ một tiếng, ở bên tai Tống Tử Kỳ dùng giọng nói trầm thấp mà khàn khàn nói: "Không cần tay......"
Tống Tử Kỳ càng thêm mờ mịt, không cần tay, thì dùng cái gì?
Ngay khi Tống Tử Kỳ đang mờ mịt, thì Lương Bá Nhã đã tách hai chân cậu ra, chen vào.
Mặt Tống Tử Kỳ tức thì nghẹn đến đỏ bừng. Lương Bá Nhã đem cằm gác ở bả vai cậu, hơi thở nóng rực phun ở giữa cổ.
Lương Bá Nhã ở bên tai cậu dồn dập thở hổn hển, khiến hô hấp của Tống Tử Kỳ cùng nhịp tim cũng nhịn không được mà dồn dập lên.
Không biết đã qua bao lâu, Lương Bá Nhã cuối cùng cũng tiết ra ở hai chân Tống Tử Kỳ.
Sau khi Lương Bá Nhã bình phục lại hô hấp, bình tĩnh trở lại, bò dậy.
Hắn cúi đầu nhìn giữa hai chân Tống Tử Kỳ, dịu dàng trầm ấm, đầy hối lỗi nói: "Thật xin lỗi, làm tất chân của anh dơ rồi."
Tống Tử Kỳ cũng cúi đầu nhìn nhìn giữa hai chân mình. Trên cái tất chân màu đen nào đó đang dính vào không ít chất lỏng màu trắng khả nghi, nhìn qua quả thực sắc ♂ tình đến cực điểm.
Tống Tử Kỳ khô cằn nói: "Không, không sao."
Lương Bá Nhã xoay người sang chỗ khác rút rút giấy khăn, cong lưng ở giữa hai chân Tống Tử Kỳ lau lên.
Lau được một lát, Lương Bá Nhã hơi mang xin lỗi cười cười nói: "Xin lỗi, hình như là lau không sạch được, anh cởi ra để tôi giặt đi...... Chờ tôi giặt sạch sẽ đưa cho anh."
Tống Tử Kỳ làm sao lại không biết xấu hổ để nam thần giúp cậu giặt vớ được, hơn nữa đây còn là kiểu vớ nữ, lỡ may bị người ta phát hiện thì những người khác sẽ nghĩ thế nào?
Vì thế cậu vội vàng lắc lắc đầu nói: "Không sao, vứt đi là được rồi."
Cậu cũng ngượng ngùng lấy về ký túc xá giặt, dù sao sau khi giặt sạch còn phải đi xạo sự nữa, đến lúc đó cậu phải giải thích với đám người trong ký túc xá như thế nào?
"Vứt đi thì quá lãng phí," Lương Bá Nhã nhíu nhíu mày, hiển nhiên là không quá tán thành với loại tác phong dùng xong là vứt đi xa xỉ này của Tống Tử Kỳ, "...... Để tôi giặt giúp anh đi, dù sao cũng là tôi làm dơ."
Tống Tử Kỳ khẽ do dự, vẫn gật gật đầu, yên lặng xoay người sang chỗ khác, cởi tất chân ra.
Lương Bá Nhã nhận lấy cái tất chân, treo ở trên móc trước tủ áo, sau đó hắn cười khẽ hỏi Tống Tử Kỳ: "Anh định tối nay mặc cái váy này đi ngủ hả?"
Tống Tử Kỳ hơi do dự, rồi lại nghe được Lương Bá Nhã nói tiếp: "Tôi thì không sao cả, nhưng anh không cảm thấy không thoải mái sao?"
Chiếc váy trên người Tống Tử Kỳ này được đính không ít kim cương giả, tuy là nhìn qua sáng lấp lánh rất đẹp, nhưng thời điểm ngủ thì nhất định sẽ rất cộm người. Vì thế cậu yên lặng lắc lắc đầu, định cởi chiếc váy trên người ra, nhưng khi nhận ra nam thần còn ở đây, cậu lại không khỏi hơi do dự......
Chờ đã! Cậu là con trai! Cũng có phải con gái đâu!
Tống Tử Kỳ yên lặng phỉ nhổ chính mình cứ khoái làm ra vẻ. Rồi lại xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Lương Bá Nhã bỏ bộ váy trên người.
Lương Bá Nhã nhìn Tống Tử Kỳ đang cởi váy, để lộ phần lưng trắng nõn gầy gò, cùng với vòng eo tinh tế mê người. Bởi vì lớn hơn một vòng mà bộ đồ lót có hơi rộng thùng thình, lỏng lẻo treo bên hông cậu, lộ ra một đoạn nhỏ khe mông cùng với bờ mông trắng nõn...... Cái khung cảnh này vừa nhìn đã khiến người ta miên man bất định, huyết mạch sôi trào.
Lương Bá Nhã bình tĩnh nhìn phía sau lưng của Tống Tử Kỳ một hồi lâu, mới quay đầu đi, dời tầm mắt.
Tống Tử Kỳ lại một lần nữa đổi về chiếc áo thun, sau đó đem váy nhét vào ba lô.
Sao khi đem khóa ba lô kéo lên, Tống Tử Kỳ quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Lương Bá Nhã không biết đang nhìn chằm chằm vào chỗ nào mà thất thần, vì vậy cậu đưa tay ở trước mặt Lương Bá Nhã vẫy vẫy.
Lương Bá Nhã lúc này mới hồi phục lại tinh thần, giương mắt lên nhìn về phía Tống Tử Kỳ. Khi nhìn thấy một mảng da thịt trắng nõn cùng với xương quai xanh trên cổ áo của Tống Tử Kỳ, hắn lại cụp mắt xuống.
Tống Tử Kỳ nhìn bộ dáng Lương Bá Nhã hai mang tai hơi phiếm hồng, trong lòng tức thì hiện lên một cái ý niệm...... Chẳng lẽ nam thần đang thẹn thùng sao?
Cậu tức thì cười hắc hắc, bổ nhào trên giường Lương Bá Nhã, lăn mấy vòng trên đó, rồi lại nằm yên trên giường vứt cho Lương Bá Nhã một cái mị nhãn: "Nam thần ~ có muốn một phát không ~"
Lương Bá Nhã cúi đầu nhìn Tống Tử Kỳ một cái, cổ họng khẽ nhúc nhích, sau đó nhàn nhạt nói: "Tôi mới thu âm một bài hát xong, còn chưa tạo độ vang. Tôi sẽ xài máy tính một lát, nếu anh thấy mệt thì ngủ trước đi."
Hai mắt Tống Tử Kỳ lập tức sáng ngời: "Nam thần, cậu lại thu âm bài hát hả? Bài hát gì vậy?"
Lương Bá Nhã xoay người mở máy tính lên, cũng không quay đầu lại nói: "Ngày mai tôi sẽ đăng lên B trạm, đến lúc ấy anh đi xem là biết."
Tống Tử Kỳ bỗng có chút nghi hoặc: "Vậy hiện tại không thể nói sao?"
Lương Bá Nhã nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Tống Tử Kỳ càng thêm nghi hoặc, cái này thì có gì phải úp úp mở mở chứ?
Lương Bá Nhã càng không muốn nói, Tống Tử Kỳ càng thêm tò mò. Cơ mà nếu bây giờ Lương Bá Nhã còn chưa muốn nói, thì Tống Tử Kỳ cũng chỉ có thể nghẹn lại lòng hiếu kỳ của mình, nằm ở trên giường bắt đầu chơi di động thôi.
Tống Tử Kỳ vừa mở Weibo ra, liền lập tức thấy được đôi cẩu nam nam Trung Hoa Điền Viên Miêu và Chương Ngư Tiểu Hoàn Tử đang khoe khoang tình cảm, cậu che lại đôi mắt chó hợp kim Titan của mình bị lóe mù, lầm bầm một tiếng, bố mày bây giờ cũng có bạn trai rồi nhé!
Vì thế, để tiến hành trả đũa Tề Lượng và Trần Lãng, Tống Tử Kỳ đối với Lương Bá Nhã đang ngồi ở trước máy tính đeo tai nghe tạo độ vang, tách tách chụp một tấm.
Đương nhiên, Tống Tử Kỳ vẫn rất cẩn trọng. Ở trong màn hình di động của cậu, chỉ có nửa bả vai và tay của Lương Bá Nhã là ở trong ống kính.
Trên tấm ảnh chỉ có nửa bả vai cùng một bàn tay trắng nõn thon dài. Bàn tay kia có khớp xương rõ ràng, thon thả, xinh đẹp, khiến cho người ta vô cùng muốn liếm màn hình.
Xuất phát từ việc suy xét kỹ lưỡng, Tống Tử Kỳ cẩn thận vẽ bậy che kín mít bàn phím cùng giá sách trong gương.
...... Biết đâu lại có human flesh search engine có thể nhận ra bàn tay này là của ai dựa trên các ký hiệu trên bàn phím thì sao!
▪︎ Human flesh search engine 人肉侦察机: ý nghĩa chung chung thì tác giả nói rồi, nhưng nếu bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì tra link này nha https://en.m.wikipedia.org/wiki/Human_flesh_search_engine
Sau khi vẽ bậy xong, Tống Tử Kỳ lại cẩn thận kiểm tra lại một lần. Sau khi xác nhận không còn chỗ nào để lộ ra chân tướng nữa, cậu mới ôm tâm tình khoe khoang đăng lên Weibo.
Gia Cát Tư Đồ: Có mấy tên cẩu nam nam nào đó cứ suốt ngày khoe khoang tình cảm. Bố mì nói cho bọn mi biết, bố mày cũng có bạn trai rồi 【 hình ảnh 】@ Chương Ngư Tiểu Hoàn Tử
Ngay sau khi Weibo của Tống Tử Kỳ được đăng tải, fan của cậu bất luận là fan mới, fan già hay fan CP đều sôi nổi oanh tạc.
Gia Cát Mộ Dung: Tư Đồ nam thần thế mà lại có bạn trai rồi! Thất tình! T_T
Gia Cát Hiên Viên: Đậu! Lượng thông tin lớn vậy! Các nam thần của tui đều đều có bạn trai rồi /(ㄒoㄒ)/~~
Gia Cát Đông Phương: Thế quái nào bên trong đám người Bạch Y Tống Tửu lại có màu xanh vậy? @ Lục Y Tống Tửu
Gia Cát Độc Cô: Lần đầu tiên trong đời đu CP, thế mà lại khắc nghiệt đến vỡ mộng rồi. Chẳng qua thân là fan lý trí, vẫn chúc anh hạnh phúc QAQ
......
Tống Tử Kỳ một bên xem bình luận, một bên thường thường phát ra tiếng cười khặc khặc.
Thẳng cho đến khi cậu nhìn thấy một bình luận --
Gia Cát Thác Bạt: Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình tôi cho rằng người bạn trai Tư Đồ nam thần nói chính là cánh tay phải của ổng hẻ? Trên bức hình cũng chỉ có một cánh tay phải thôi, có lẽ là ổng tự chụp đó? Với lại, cái tên cẩu nam nam nào đó khi khoe khoang tình cảm cũng là tag bạn trai của ổng mà, sao chỉ có ông này lại muốn tag bạn trai của người khác vậy?
Tống Tử Kỳ: "......"
Theo số lượt like cùng độ hot của cái bình luận kia càng ngày càng tăng, thì số người xem càng ngày càng đồng ý với cái bình luận kia.
......
Tư Đồ nam thần nhất định là tự chụp rồi! +123
Tuy là tui cũng cảm thấy đây là tự chụp, nhưng mà tự chụp cũng có thể chụp ra được loại góc độ này à?
Lầu trên, vừa nãy tôi mới thử xong, kết luận là có thể đó! Các thím đã quên có một loại thần khí tên là gậy selfie rồi à! Chỉ cần vươn một bàn tay khác qua đầu, rồi cầm gậy selfie là có thể chụp ra được loại góc độ như vậy! Xem hình tui vẽ nè!
Tống Tử Kỳ: "......"
Tống Tử Kỳ tỏ vẻ tức ngực quá, không vui chút nào.
Vất vả lắm mới được đi khoe khoang tính cảm một lần, kết quả mọi người lại cho rằng cậu đang nói giỡn!
Một vài phút sau, Tề Lượng trả lời cậu.
Chương Ngư Tiểu Hoàn Tử: Đây là tự chụp, giám định hoàn tất. //@ Gia Cát Tư Đồ: Có mấy tên cẩu nam nam nào đó cứ suốt ngày khoe khoang tình cảm. Bố mì nói cho bọn mi biết, bố mày cũng có bạn trai rồi【 hình ảnh 】@ Chương Ngư Tiểu Hoàn Tử
Tống Tử Kỳ lập tức tức đến mức quăng điện thoại.
Cậu đem mặt chôn ở gối đầu Lương Bá Nhã, ngửi mùi hương trên đó, cả người tức thì mê say.
Trên gối dường như vẫn còn tàn lưu một ít hương vị dầu gội của Lương Bá Nhã, cũng không rõ ràng, thế nhưng Tống Tử Kỳ lại vẫn say mê ngửi thật lâu.
Ngửi ngửi, Tống Tử Kỳ liền cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cơn buồn ngủ dâng lên.
Thế là Tống Tử Kỳ nằm ở trên giường, một bên nhìn sườn mặt nghiêm túc của Lương Bá Nhã đối với cái máy tính, một bên chậm rãi thiếp đi.
Vào lúc cậu đang ngủ đến mơ mơ hồ hồ, thì bỗng cảm thấy bên cạnh trầm xuống. Nửa đêm, nhiệt độ giảm mạnh, Tống Tử Kỳ cảm giác được có chút lạnh, liền vô thức lăn vào phía thân thể ấm áp kia, sau đó một đầu chui vào lồng ngực ấm áp.
Thân thể ấm áp kia dường như có hơi cứng đờ, nhưng lại bị Tống Tử Kỳ gắt gao ôm chặt lấy eo.
Ngủ đến mơ mơ màng màng, Tống Tử Kỳ đem mặt vùi vào lồng ngực nóng rực, còn theo bản năng dùng mặt cọ cọ vài cái.
Vì thế qua ngày hôm sau, khi Tống Tử Kỳ mở mắt ra, liền phát hiện chính mình giống như một con bạch tuộc dán chặt vào người Lương Bá Nhã, không chỉ có đôi tay vòng lấy vòng eo của Lương Bá Nhã, mà còn một chân đặt ở trên eo hắn, một chân chen vào giữa hai chân. Thân thể hai người gắt gao dán chặt vào nhau, mặt cậu thì chôn ở lồng ngực Lương Bá Nhã, làm cho áo ngủ hắn dính đầy nước miếng cậu.
Tống Tử Kỳ nhất thời liền xấu hổ như muốn tìm một cái hầm để chui vào.
Cậu biết là đêm qua cậu ngủ có chảy nước miếng rồi, thế nhưng còn nghiến răng mộng du nói mớ, cậu có nói không vậy?
Khi nghĩ đến cậu có khả năng đã chảy nước miếng nghiến răng vào đêm qua, thậm chí là còn nói mớ, thì Tống Tử Kỳ liền cảm thấy cả người không được khỏe......
Tống Tử Kỳ vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, yên lặng rụt cánh tay từ eo Lương Bá Nhã ra. Ngay khi cậu muốn đem đùi rút ra nữa, thì Lương Bá Nhã tỉnh dậy.
Lương Bá Nhã từ từ mở mắt ra, hai hàng mi dài khẽ run lên, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Tống Tử Kỳ, thì liền nhìn Tống Tử Kỳ nhẹ nhàng cười, dùng thanh âm có chút
khàn khàn của riêng hắn nói: "...... Chào buổi sáng."
Tống Tử Kỳ cũng ngây ngốc nói lại một câu: "Chào buổi sáng."
Giờ phút này, gương mặt của Lương Bá Nhã đặc biệt ôn nhu, khiến cho Tống Tử Kỳ gần như đắm chìm trong sự ôn nhu của nam thần, không thể tỉnh lại.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm Trần Lãng oang oang: "Rời giường đi! Mặt trời phơi đến mông rồi kìa!"
Sau đó đó là một trận tiếng thùng thùng đập cửa.
...... Quả thực là quá kinh khủng mà!
Bầu không khí mập mờ gì gì đó trong nháy mắt đã tan thành mây khói. Giờ phút này Tống Tử Kỳ cực kỳ cực kỳ muốn vọt ra cửa đem cái tên vừa không thức thời vừa ngu xuẩn nào đó quăng ra ngoài.
Sau khi Lương Bá Nhã nhàn nhạt đáp lại một tiếng, liền dùng thanh âm hơi khàn khàn nói với Tống Tử Kỳ: "Anh đi rửa mặt trước đi."
Tuy là có chút thất vọng, thế nhưng Tống Tử Kỳ vẫn ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Nhìn thấy chính mình trong gương với một đầu rối bù, lông tóc bù xù, còn có hai mắt ngốc trệ với khóe miệng mang theo vệt nước miếng, là Tống Tử Kỳ lập tức không ổn...... Quả nhiên, sau khi ngủ dậy còn có dung nhan ưu nhã gì gì đó đó, quả nhiên là chỉ có trong cốt truyện tiểu thuyết mà thôi!
Đánh răng xong, Tống Tử Kỳ liền lặng lẽ đặt đầu bàn chải của mình chạm vào đầu bàn chải của Lương Bá Nhã.
Tống Tử Kỳ cười hắc hắc, yên lặng YY chính mình đang hôn môi gián tiếp với nam thần.
Sau khi ăn xong bữa sáng tình yêu do mẹ Diệp làm, Tống Tử Kỳ liền về trường học.
Mặc dù Ba Diệp không có ở đó, nhưng Trần Lãng và Diệp Trọng Nhã đều có ở đây, cho nên Tống Tử Kỳ không dám cùng Lương Bá Nhã giao lưu cái gì, yên lặng rời đi.
Sau khi về lại ký túc xá, Tống Tử Kỳ không khỏi lại bị lão đại cùng lão tam lôi kéo luyên thuyên một phen, khiến cho cậu phí cả nửa ngày trời, mới vất vả tránh thoát được ma trảo của đám bọn họ.
Tống Tử Kỳ vẫn còn nhớ ngày hôm qua Lương Bá Nhã nói muốn đăng một bài hát, vì thế liền vội vàng chạy đến máy tính, mở B trạm ra.
Cậu vừa mở B trạm ra, liền thấy được video mới nhất của Bạch Y Tống Tửu.
Vừa thấy được tiêu đề, nội tâm Tống Tử liền chấn động.
-- Lương Bá Nhã vậy mà lại phiên xướng video quỷ súc đầu tiên cậu quỷ súc Bạch Y Tống Tửu.
Click mở video, nghe thanh âm Bạch Y Tống Tửu nghiêm túc hát quỷ súc, Tống Tử Kỳ tỏ vẻ tâm tình cậu cực kỳ phức tạp.
------------------------------
Mike-kun: sorry các thím nha, tại mấy bữa nay tui ham hố lập wordpress nên bê bối quá, mà truyện còn tăng thêm đến gần 5000 chữ nữa, cho nên mới lâu vậy đó ?, haizzz.