Nghĩ đi nghĩ lại, tôi không mua Maybach, cũng không mua máy bay cho Lạc Khiên.
Lạc Khiên đã nói muốn nuôi tôi, nếu tôi tặng xe sang cho cậu ấy thì liệu cậu ấy có bị người ngoài đàm tiếu không nhỉ?
Cậu ấy tự mình nỗ lực vươn lên, muốn chuyển gạch nuôi tôi như vậy, sao tôi nỡ nhẫn tâm chứ?
Tôi chạy đến trung tâm mua sắm dạo một vòng, phát hiện một chiếc xe máy điện mới ra mắt nhận dịp Lễ Tình Nhân năm nay.
Chiếc xe màu hồng, ngay cả mũ bảo hiểm cũng mang hình dáng tình yêu Lạc Khiên dành cho tôi.
Lúc Lạc Khiên ra khỏi công trường, tôi đội chiếc mũ bảo hiểm nhỏ hình trái tim đứng bên cạnh chiếc xe máy điện vẫy tay với cậu ấy.
Sau lưng cậu ấy là một nhóm công nhân.
Cậu ấy vô cùng tự nhiên đi về phía tôi.
"Vợ, đây là?"
Tôi đưa mũ bảo hiểm trái tim màu xanh cho cậu ấy.
"Tặng quà cho cậu."
Đồng nghiệp của cậu ấy đều nhìn chằm chằm vào tôi.
Lạc Khiên giới thiệu: "Đây là vợ tôi."
Khuôn mặt của bọn họ đều hiện vẻ kinh ngạc, cũng đúng, một cô gái xinh đẹp vừa duyên dáng vừa nhã nhặn như tôi không còn nhiều trên thế giới.
Rất nhanh, bọn họ nhìn tôi, nói to: "Chị dâu!"
Toàn là mấy người dẻo miệng.
Một khi tiểu thư tôi đây cảm thấy vui vẻ thì sẽ muốn tiêu tiền.
"Tôi mời mọi người ăn một bữa cơm nhé!"
Lạc Khiên gật đầu: "Đi thôi. Tôi mời."
Ngay lúc ấy tôi đã nghĩ xong địa điểm dùng bữa là một nhà hàng Michelin, nhưng lại lập tức đổi thành quán lẩu xiên que trên một con phố cũ trước trường đại học.
Sao tôi có thể để Lạc Khiên tiêu một khoản tiền lớn vì mình chứ?
Nhóm công nhân gọi xe, tôi với Lạc Khiên ngồi trên chiếc xe điện nhỏ.
Vốn dĩ muốn để Lạc Khiên cầm lái chở tôi, nhưng nhìn đôi mắt hiện vẻ mệt mỏi của cậu ấy, nghĩ đến việc cậu ấy đã chuyển gạch cả một ngày, tôi không đành lòng.
"Để tôi chở cậu."
"Được."
Lạc Khiên dứt khoát ngồi vào yên sau xe, tôi vừa khởi động xe, cậu ấy đã giơ tay ra ôm lấy tôi.
"Vợ ơi, anh sợ ngã, cho anh ôm nhé."
"..."
Trong khoảnh khắc đó, tôi đã được thể nghiệm cảm giác như thế nào là hít thở khó khăn, tay chân cứng đờ.
Mua chiếc xe điện nhỏ này đúng là không phí tiền mà...