Cuối cùng chúng tôi không ra ngoài hẹn hò vào buổi tối nhưng cậu ấy tự mình xuống bếp làm bít tết cho tôi, còn thêm hai quả trứng tình yêu.
Tôi cực kỳ hài lòng, gọi video cho bạn thân, dứt khoát khoe ân ái.
“Nhìn đi, chồng tao hiền huệ chưa này, vừa biết chuyển gạch vừa nấu cơm ngon, tao phải tu bao nhiêu kiếp mới lấy được người đàn ông tốt như thế này?”
Bạn thân trợn trắng mắt.
Lạc Khiên xuất hiện sau lưng tôi.
“Vợ ơi, anh chỉ biết kiếm tiền biết nấu ăn thôi hả?”
Tôi xoa eo nhức mỏi của mình.
“À, đúng rồi, anh ấy còn một ưu điểm lớn nhất nữa, đó là…”
“Tao không nghe tao không nghe!”
Bạn thân cúp máy.
Ở sau lưng, Lạc Khiên cười trầm thấp.
“Vợ, thử một miếng đi.”
Tôi đưa nĩa cho cậu ấy: “Hay anh đút cho em?”
“Đó là vinh hạnh của anh.”
...
Bữa cơm này có ngon hay không tôi không biết, trong mắt tôi chỉ có khuôn mặt đẹp trai của Lạc Khiên thôi.
Hình như nước sốt tiêu đen rưới trên bít tết cho thêm đường.
Tôi không nếm ra vị thịt gì cả, chỉ thấy rất ngọt.
Tôi hỏi Lạc Khiên, khi học đại học tôi mập như thế sao lại thích tôi?
Cậu ấy chăm chú nhìn tôi, trong mắt toàn là ý cười thâm tình, nhưng lại im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng cậu ấy hơi nghiêng đầu, vừa ngoan ngoãn vừa mê người: “Bởi vì không biết tại sao lại thích em nên anh mới thích em nhiều như thế.”