Editor☘️: Lãnh Sam.
Sắc mặt Ngôn Linh nghiêm túc bổ sung, " Cậu cần học ôn nhu, bằng không sau này cậu, liền bạn gái đều tìm không thấy."
Hung như vậy, cô gái nào sẽ coi trọng hắn?
Lục Mao + đàn em, "......." Mặt tràn đầy không thể tin tưởng.
Ôn nhu?
Hai chữ này phát ra từ trong miệng vị tân lão đại của bọn họ sao?
Lúc nãy là ai đem bọn họ đánh thành nhóc đáng thương, nhỏ yếu, lại bất lực?
Lương tâm sẽ không đau sao?
Rốt cuộc là ai không được ôn nhu?
Rõ ràng là cô quá tàn bạo!
Ở trong lúc bị Ngôn Linh nhìn chăm chú không quá ba giây.
Lục Mao cùng với mấy tiểu đệ, trịnh trọng sôi nổi gật đầu, " Đúng vậy, có đạo lý!"
Ừm, bản năng cầu sống cực mạnh.
Lục Mao càng là nhanh chóng quay đầu, nhìn tiểu muội muội kém chút bị dọa khóc kia, nói câu, " Thật xin lỗi."
Bộ dáng thoạt nhìn thiệt tình thực lòng.
Dọa khóc tiểu muội muội, "......" Con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, không chớp mắt, như là bị hắn xin lỗi dọa đến ngây người.
Ngô....... Mẹ ơi, con sợ!
Lục Mao thấy cô miệng mím chặt, lại phải làm ra một bộ dáng khóc thút thít, sợ tới mức lùi về phía sau Ngôn Linh một chút, " Lão đại, cứu mạng!"
Anh anh anh, hắn trước nay chưa thấy qua tiểu muội muội động hay bất động đều liền khóc.
Sợ hãi súc thành một đoàn.
Thật là đáng sợ!
Khóe miệng Ngôn Linh trừu trừu, "......"
giờ phút này cô có chút muốn tìm một cái khe đất mà chui vào, một đại nam sinh như hắn, nhìn thấy con gái khóc, cũng có thể bị dọa thành như vậy?
Tiền đồ đâu!
Còn không biết xấu hổ là đảm nhiệm vị trí lão đại của nhóm ngốc kia!
Thật là ngốc đến một khối đi!
Cô thở dài, biểu tình nghiêm túc nhìn thiếu nữ bị dọa khóc, thiếu nữ thoạt nhìn so với Ngôn Linh còn muốn nhỏ hơn hai tuổi, cô ở trong trí nhớ tìm tòi hồi lâu, rốt cuộc tìm được tư liệu có quan hệ với em gái này.
Em gái tên là gì...... Nguyên chủ đã nhớ không rõ.
Nhưng là, để lại duy nhất trong ấn tượng của nguyên chủ, là lịch sử huy hoàng của tiểu muội muội.
Tiểu muội muội là người đứng hạng nhất trong kỳ thi trung khảo lần này của họ, lấy thành tích đạt điểm tuyệt đối mà đoạt giải quán quân! Ở trường học trước được xưng là tiểu thiên tài, tuổi không lớn, nhỏ hơn nguyên chủ hai tuổi, thoạt nhìn, nho nhỏ một đoàn, đặc biệt ngoan, đặc biệt manh!
Ngô, tuổi nhỏ như vậy, lại bị Lục Mao làm cho hoảng sợ, không nhịn được khóc thành tiếng, tựa hồ cũng thực bình thường.
Ngôn Linh tốt đẹp phẩm đức kính già yêu trẻ, hướng trước mặt tiểu muội muội cọ cọ, thanh âm khó được ôn nhu, " Đừng sợ, hắn không phải người xấu."
Tiểu muội muội chớp chớp mắt, duỗi tay xoa xoa nước mắt, cùng Ngôn Linh đối diện.
Hơn nửa ngày, cô nhóc đỏ mặt nói, "Tôi, tôi không phải là trẻ con......" Cô đã học lớp mười a.
Nghe vậy, Ngôn Linh xấu hổ sờ sờ cái mũi, "......" Hình như là như vậy.
Thấy cô đột nhiên xấu hổ, tiểu muội muội lại bổ sung một câu, " Cảm ơn cậu an ủi tôi, là, là vấn đề của tôi, cùng hắn không liên quan."
Tiếng nói vừa dứt, cô cúi đầu, im lặng.
Lục Mao lặng lẽ ở phía sao kéo kéo quần áo của Ngôn Linh, ý bảo cô không cần nói thêm gì nữa.
Nói thêm gì nữa, sợ là ngày mai liền có đồn đãi bọn họ lung tung khi dễ tiểu muội muội......
Như vậy đối với thanh danh của bọn họ không tốt.
Hơn nữa......
Lục Mao ý bảo Ngôn Linh nhìn xem tình huống bên ngoài.
Giây tiếp theo.
Ngôn Linh dùng sự tu dưỡng chuyên nghiệp vô cùng phi thường của mình, lúc này mới không tuôn ra câu chửi bậy nào.
Một đám người đều mẹ nó đang vây xem bọn họ!!!
Sợ tới mức cô muốn chạy trốn ngay lập tức!
[ Không! Ngươi không thể!]
Hệ thống đột nhiên nhắc nhở, bên tai vang lên cảnh báo kéo lớn.
Chân Ngôn Linh đang dò ra, yên lặng thu hồi, trên mặt vẫn như cũ đạm mạc bìn tĩnh.
Nội tâm, "......"
Cô thu hồi lời nói lúc trước [ thu vài đàn em chỉ số thông minh không quá cao, cũng vẫn không tồi, ít nhất sung sướng nhiều hơn, tâm tình vui vẻ!].
Lập tức! Nhanh chóng thu hồi!
Không có sung sướng! Không có sung sướng! Không có!