Editor: Lãnh Sam.
()...,
Hứa Thanh Thanh cùng Hứa phụ lại lần nữa nghe được tin tức của Ngôn Linh.
Là khi Phong Lâm cử hành cuộc họp báo phát sóng trực tiếp.
Đại khái ai cũng không có nghĩ tới.
Người có được hàng tỷ như Phong Lâm, thế nhưng sẽ làm ra một quyết định khiến tất cả mọi người khiếp sợ như vậy.
Tài sản sở hữu trên danh nghĩa, tất cả chuyển tặng cho Ngôn Linh.
Mà hắn, trong chớp mắt, hai bàn tay trắng.
Ngôn Linh vốn được xưng là nữ vương thương giới, hiện giờ, lại có được hàng tỉ gia sản.
Cơ hồ tất cả mọi người ở hâm mộ, thậm chí là ghen ghét.
Cô một không cẩn thận, liền sống thành bộ dáng trong tưởng tượng của mọi người.
Có tiền có công ty, có năng lực có mỹ mạo, còn có nam nhân sủng cô như mạng.
Sở cầu cả đời, bất quá như vậy.
Nhìn màn hình nam nhân thần thái phi dương, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hạnh phúc, cảm xúc ức chế của Hứa Thanh Thanh cho tới nay, đột nhiên liền bạo phát.
Cô ta dường như điên rồi, đem điện thoại hung hăng quăng xuống mặt đất.
Đồ ăn trên mặt bàn, cũng bị cô ta một phen hất đổ!
Thanh âm rách nát, ở trong căn phòng nhỏ hẹp, phá lệ chói tai.
Hứa phụ ngốc ngốc nhìn cô ta.
Thật mau phản ứng lại.
Hắn thở dài, nỗ lực bình phục tâm tình của mình.
Ngược lại, lại cuống quít đi an ủi Hứa Thanh Thanh.
" Thanh Thanh, con đừng nóng giận, cũng đừng không vui."
"......" Hứa Thanh Thanh mắt trợn trắng, không phản ứng hắn.
Hiện giờ cái gì đều không có.
Cô ta không cần thiết lại đi lấy lòng Hứa phụ.
Trước kia còn có thể đem ông ta trở thành phiếu cơm lâu dài, nhưng hiện tại...... Nhìn một cái mấy thứ đồ ăn này đó trên mặt đất, đều cái lung tung rối loạn gì?
Cô ta muốn sơn trân hải vị, mà không phải thứ cơm dành cho heo đó.
Nhìn nhìn lại Ngôn Linh!
Nữ vương thương giới, còn mẹ nó có Phong Lâm, người cái gì đều không cần chỉ cần một mình cô ta!
Dựa vào cái gì chuyện tốt đều bị Ngôn Linh gặp được?
Cô ta hiện tại sống được tựa như cái chê cười!
Trên gương mặt nhỏ trắng nõn, tràn đầy tối tăm.
Lại cứ, Hứa phụ còn không có nhìn ra cái gì.
Như cũ khuyên bảo cô ta, " Thanh Thanh, ta biết con ủy khuất, mấy ngày nay, con đi theo ta chịu khổ...... Nhưng là con nghĩ a, nếu Phong Lâm đem bản thân hắn sở hữu toàn bộ giao cho Ngôn Linh, cũng chẳng khác nào Ngôn Linh hiện tại giá trị bản thân hàng tỉ.
Chúng ta nói như thế nào cũng là người thân của nó, nó sẽ không đối với chúng ta vô tình như vậy.
Sự việc trước kia, cùng lắm thì chúng ta đi tới chỗ nó nói mấy câu mềm lòng?"
Trên mặt Hứa phụ hiện lên vài phần hối ý, sớm biết vậy...... Hắn nên sớm một chút đi theo Ngôn Linh nhận sai, nói không chừng được đến đồ vật có thể nhiều một ít.
Hiện tại...... Chỉ cần một câu của Ngôn Linh, hắn không những có thể xoay người, hơn nữa còn có thể như diều gặp gió!
Ảo tưởng vẫn còn tiếp tục, mộng đẹp hy vọng thành trấn.
Tâm tư Hứa phụ rõ như ban ngày.
Hứa Thanh Thanh lại như là điên rồi, cười to ra tiếng.
" Cùng Ngôn Linh chịu thua? Ông mẹ nó thật cho rằng Hứa gia xảy ra chuyện là do Phong Lâm động tay sao? Phong Lâm nguyện ý vì cô ta vứt bỏ hết thảy, không chừng Hứa gia xảy ra chuyện, chính là do Ngôn Linh đứng phía sau làm chủ!
Ông cư nhiên còn có thể ngây thơ cho rằng cùng Ngôn Linh chịu thua, là có thể được đến hết thảy?
Tỉnh đi, đừng có nằm mơ!"
Hứa phụ nhìn Hứa Thanh Thanh cùng bình thường hoàn toàn không giống nhau, hắn giật mình, hơn nửa ngày không phản ứng lại.
Môi mấp máy, lại cái gì cũng không nói ra được.
Không, này không phải Thanh Thanh của hắn.
Thanh Thanh của hắn ôn nhu hiền thục, tuyệt không sẽ cùng hắn nói chuyện như vậy.
Hắn nhất định là đang nằm mơ!
Đúng, hắn đang nằm mơ.
Hứa phụ cúi đầu nhéo chính mình một phen, trên cánh tay đột nhiên cảm giác được đau đớn, hắn hít hà một hơi.
Tựa hồ...... Là thật sự?
Hứa Thanh Thanh nhìn bộ dáng Hứa phụ, cười lạnh giữa môi càng thêm sâu.
" Nói ông ngây thơ, ngây thơ đều cảm thấy ủy khuất, ông quả thực là một kẻ vô cùng ngu xuẩn!"