Nam Thần Biến Thành Cún

Chương 47



Có đôi bàn tay vàng của Phương Cảnh Thâm sắp xếp kế hoạch, bây giờ cửahàng bán thức ăn vặt của Tô Tiểu Đường đã không cần cô bận tâm nữa, cứtrả lương định kỳ cho nhân viên là được. Thời gian nhàn rỗi, Tô TiểuĐường định ra ngoài tìm việc làm, dù sao cứ ở mãi trong nhà không tiếpxúc với thế giới bên ngoài thì cả thể chất lẫn tinh thần đều sẽ khôngtốt.

Biết con gái bảo bối cuối cùng muốn ra ngoài tìm việc làm khiến Tô Kiến Thụvui vẻ như sắp gả được con gái, để tăng thêm mối quan hệ với con gái,ông có ý muốn cô đến S&N làm việc.

Tô Kiến Thụ dùng đủ mọi loại khổ nhục kế, nhưng mong sớm gặt hái đượcthành công, lại thất bại trong gang tấc, sau cùng, Tô Tiểu Đường đến tập đoàn Phương Thị...

Phương Cảnh Thâm Knock Out cha ruột Tô Tiểu Đường chỉ bằng một câu nói: "Dùthế nào đi nữa thì em cũng đã là người của anh, người của Phương gia."

Thế nên, Tô Kiến Thụ đối với Phương Cảnh Thâm có chút oán hận, chuyện nàycó thể nhìn thấy được. Tiểu tử này có phải da mặt quá dầy rồi không,trước khi Tiểu Đường gả cho nhà bên đó, nó vẫn còn là người của Tô giamà!

Về phần Tô Tiểu Đường, cô định nói không cần làm phiền đến bọn họ, tự mình đi tìm việc là được, kết quả bị đánh bại bởi viên đạn bọc đường củaPhương Cảnh Thâm.

Lúc đó Phương Cảnh Thâm tìm Phương Cảnh Xán sắp xếp, đã nói với Phương Cảnh Xán chuyện thế này.

"Có chú chăm sóc anh tương đối an tâm."

Phương Cảnh Xán nghe vậy ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại không, cặpmắt đào hoa khẽ chớp, "Anh không sợ em chăm sóc xong sẽ cướp luôn sao?"

Phương Cảnh Thâm cười nhẹ, ung dung nói: "Chỉ cần chú đồng ý."

Phương Cảnh Xán suýt chút nữa đã lật bàn, lão hồ ly khốn nạn lại nói xấu cậu "Không được"!

Thế nhưng... Được rồi, nhìn dáng vẻ càng ngày càng hoàn mỹ của Tô Tiểu Đường, cậu thật sự không muốn ăn nữa.

Nhưng mà, cậu không có được, cũng không thể cho là người khác cũng không có được.

Phương Cảnh Xán đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn phía cửa tầng dưới, bên cạnhTô Tiểu Đường đầy ong bướm vây quanh, nhìn có chút hả hê cong khóe môimột cái. Bên ngoài mưa gió cùng sấm chớp đan xen không ngừng, PhươngCảnh Xán lại như ánh mặt trời xán lạn, vui vẻ gọi điện thoại cho PhươngCảnh Thâm.

"Anh, còn đang tăng ca sao?" Phương Cảnh Xán hiếm khi lại gọi Phương Cảnh Thâm một tiếng anh, có thể thấy được tâm trạng đang tốt đến nhường nào.

"Có việc gì?" Phương Cảnh Thâm chớp mắt, liếc nhìn mưa to bên ngoài, mặt trời mọc lên từ phía tây sao?

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở anh một câu, côngty chúng ta chất lượng tốt, nam thanh niên độc thân vẫn còn rất nhiều."

Mấy ngày nay bệnh viện rất nhiều việc, đêm nào Phương Cảnh Thâm cũng tăngca, đợi cuối cùng cũng có thời gian rảnh, chợt phát hiện đã nửa thángrồi chưa được gặp mặt Tiểu Đường.

Nhưng thật ra Tiểu Đường vẫn thường xuyên đến bệnh viện đưa cơm cho anh,nhưng anh không có thời gian để gặp cô, mỗi lần từ phòng giải phẫu đira, sau đó nhìn thấy cơm và thức ăn nóng hôi hổi đều đã được cô chuẩn bị tỉ mỉ, khiến các đồng nghiệp vô cùng hâm mộ.

Mỗi lần Tiểu Đường tới đều tiện tay mang theo một ít đồ ăn vặt cho anh cùng một số đồng nghiệp, vị bác sĩ Phương này có một cô bạn gái là Tô TiểuĐường tồn tại đặc biệt đến thế, nên chẳng thèm để ý đến mấy cô y tá mồmmép đó nữa. Về phía Tô Tiểu Đường có chút tốt hơn, bình thường cùng đồng nghiệp thảo luận món ăn nào ngon, biết được Tô Tiểu Đường trước đây rất béo, đồng nghiệp nữ hay tranh nhau để được “thỉnh giáo” cô về phươngpháp giảm cân.

Việc bác sĩ Phương có nghiên cứu về phương pháp giảm béo cũng vì thế mà lantruyền rộng rãi ra bên ngoài, thế cho nên có đoạn thời gian không ít côgái trẻ đến tìm Phương Cảnh Thâm để đăng ký tư vấn về phương pháp giảmbéo, khiến cho anh dở khóc dở cười...

Lúc này Phương Cảnh Thâm nhìn mưa lớn bên ngoài, lại nghĩ đã lâu không gặpmặt Tiểu Đường, đang chuẩn bị đi đón Tô Tiểu Đường tan sở, vừa đến cửalại nhận được điện thoại của Phương Cảnh Xán, chuyện này như đang ngầmcảnh báo cho anh biết trước.

"Lúc trước chị dâu chỉ ở nhà nên không ai biết, hôm nay đến nơi phồn hoanày, khó tránh ánh mắt say mê..." Phương Cảnh Xán giả vờ lo lắng thanvãn.

"Không cần chú bận tâm, chuyện thay lòng đổi dạ này tuyệt đối sẽ không xuấthiện trên người chị dâu của chú đâu." Giọng của Phương Cảnh Thâm khônghề nghi ngờ, giống như đang nói về một chân lý nào đó.

Phương Cảnh Xán khinh thường hừ một tiếng, "Làm người tốt hơn là đừng tự tin một cách mù quáng!"

Phương Cảnh Thâm vừa lái xe vừa lo lắng nói: " Trước đó chị dâu chú đã nói với anh rồi, cho dù anh có biến thành một con cún thì cô ấy vẫn sẽ thíchanh."

"..."

***

Trận bão hiếm thấy trong mười năm gần đây này gần như làm tê liệt hơn mộtnửa giao thông ở thành phố A, bãi đỗ xe gần tập đoàn Phương Thị gần nhưbị chìm ngập trong nước.

Lúc này tiếp tục đi nữa rất nguy hiểm, Tô Tiểu Đường đành phải bỏ lại xe đến trạm xe đối diện ngồi xe buýt về nhà.

Thế nhưng, từ nơi này đến đường đối diện cũng có một đoạn bị ngập, nước sâu quá thắt lưng.

Từ lúc Tô Tiểu Đường tới công ty, trong khoảng thời gian này mọi ngườichưa từng thấy bên cạnh cô có người đàn ông nào xuất hiện, mặc dù cô nói mình đã có bạn trai, nhưng đa số đều không tin, cho dù có thì chắc làquan hệ cũng không được tốt, nhìn màu trời u ám thế này cũng không quantâm, đây là đàn ông sao?

"Tiểu Đường, cô đừng cố gắng quá, để tôi cõng cô qua đó, không sao đâu!"

"Thực sự không cần, cảm ơn."

Lúc này không ít đồng nghiệp nam chưa từ bỏ ý định vây quanh Tô Tiểu Đường muốn lấy lòng, nhưng đều bị cô từ chối.

Đứng ở ngoài có vài người không hài lòng về Tô Tiểu Đường, thứ nhất là đoạtlấy mơ ước của mấy cô đồng nghiệp cứ như đang cố tình cười trên nỗi đaucủa người khác.

"Cái gì đã có bạn trai chứ, tôi thấy cô ta như vậy, e là được người ta bao nuôi?"

"Có thể lắm chứ! Không phải thế thì sao đến tận bây giờ bên cạnh cô ta chưa từng có người đàn ông nào xuất hiện, chắc chắn là không dám khoe ra!Nói không chừng là một lão già..."

"Chẳng trách có điều tra thế nào cũng không thể điều tra ra cấp trên có quanhệ với cô ta là ai, nếu là tôi, tôi cũng không có mặt mũi nào nói ra!"

...

Mấy cô đồng nghiệp nói xấu quan hệ của cô và bạn trai xong thì kéo nhau bỏđi, Tiểu Đường đợi một lúc, nhìn cơn mưa vẫn day dẳng không có ý địnhngừng lại, nếu như chờ đến tối mới về nhà sẽ không an toàn.

Lúc đó xe của Phương Cảnh Thâm vừa mới dừng lại ở phía đối diện, mở cửa xebước xuống, liếc mắt liền nhìn thấy Tô Tiểu Đường trong dòng người, nhìn thấy anh cô chẳng màng đến kiểu cách, lập tức cởi giày cao gót, xắn ống quần cẩn thận bước tới, không chút do dự định bước xuống vũng nướcbẩn...

Hàng lông mày Phương Cảnh Thâm cau lại.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Tô Tiểu Đường vang lên.

Tô Tiểu Đường nhìn điện thoại di động, do dự mấy giây mới bắt máy:

"Alo?"

"Đứng yên bên đó đừng di chuyển."

"Hả?" Tô Tiểu Đường không rõ nguyên nhân, nghe lời không bước thêm bước nào nữa.

Một giây tiếp theo, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước trong mưa gió, từng bước, từng bước một tiến về phía cô.

Nhìn Phương Cảnh Thâm đột nhiên xuất hiện trước mắt, Tô Tiểu Đường trở nên ngây dại.

Thời tiết xấu thế này, người đi đường vô cùng vất vả khó khăn, mà anh vậntrên người bộ âu phục màu đen đắt tiền, trên tay cầm theo một chiếc túinhỏ rực rỡ, nửa người giẫm lên vũng nước mưa bẩn thỉu, “nương theo gió,thuận theo trăng” thong thả bước đến...

"Người đàn ông đó là ai thế? Thật có khí chất!"

"Sao lại có cảm giác giống với tổng giám đốc Phương của chúng ta thế nhỉ?"

"Đúng vậy..."

"Trời ơi, hy vọng đã chết thật rồi, không biết là tới đón ai!"

"Hy vọng cái gì vậy? Ấy ấy của cậu không phải cũng đến đón cậu đó sao!"

"Sao giống nhau được? Tên thối tha nhà tớ nhìn thấy mưa lụt thế này đã chạynhư bay về nhà từ sớm rồi, anh ta nói bộ đồ trên người rất đắt, phải vềthay bộ khác rồi mới đến đón tớ, để tớ chờ! Cậu nhìn thử bộ y phục anhấy mặc trên người xem, bước xuống nước mà mắt không hề chớp một cái!"

"Vậy cũng phải, chậc chậc..."

Mấy cô gái đang tự mình đoán già đoán non xem rốt cuộc anh đến đoán ai,nhìn thấy Phương Cảnh Thâm đi đến trước mặt Tô Tiểu Đường rồi dừng lại.

Tô Tiểu Đường nhìn trên mặt Phương Cảnh Thâm hiện lên nét không vui, không biết chọc giận anh chỗ nào, ánh mắt bất an dò xét anh, nhìn anh vẫnkhông nói lời nào, bèn nhanh lấy tay áo lau thái dương bị mưa làm ướt,như muốn lấy lòng anh.

Phương Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ thở dài, cầm chiếc túi màu sắc sặc sỡ vẫncòn hơi ấm đặt vào tay cô, là món điểm tâm ở cửa hàng mà cô thích ănnhất.

Nhận lấy xong, Phương Cảnh Thâm cởi áo khoác khoác lên người cô rất cẩnthận, xác định mưa vẫn như trút nước không có dấu hiệu giảm xuống, anhxoay người lại ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Tô Tiểu Đường ngơ ngác nhìn anh một lúc không nhúc nhích.

"Nhanh lên."

Mãi cho đến khi Phương Cảnh Thâm mất kiên nhẫn thúc giục một tiếng, Tô Tiểu Đường mới nhoài người về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy cổ của anh, timđập như trống đánh.

Phía sau cằm cùng kính mắt rơi đầy đất.

"Cô ấy thực sự có bạn trai..."

"Hơn nữa còn là một anh chàng vô cùng đẹp trai!"

"Siêu cấp dịu dàng, cực phẩm vô cùng đẹp trai!"

...

Trong một chiếc Land Rover cách đó không xa, Tô Kiến Thụ nhìn vẻ thân mật của hai người họ thông qua cửa kính xe, sắc mặt hoảng hốt.

"Chủ tịch, chủ tịch..."

"Chuyện gì?"

"Đi được chưa ạ?"

Tô Kiến Thụ thở dài, bộ dạng như đã thỏa hiệp, phất tay một cái nói:

"Trở về đi."

***

Về đến nhà, hai người đều tắm nước nóng.

Tô Tiểu Đường nấu cho anh một chén canh gừng, "Cám ơn anh đã tới đón em."

Phương Cảnh Thâm nhận cái chén, liếc nhìn cô một cái.

Tô Tiểu Đường bị nhìn có chút chột dạ cúi đầu xuống.

"Vì sao trốn tránh anh?" Phương Cảnh Thâm hỏi.

Cuối cùng cũng bị phát hiện rồi sao? Tô Tiểu Đường đan mấy ngón tay vào nhau, "Không có..."

"Không có?"

Không có mà nửa tháng trời anh không hề nhìn thấy mặt cô sao? Tuy rằng anhbận rộn nhiều việc, nhưng hẹn cô mấy lần, lần nào cô cũng "Vừa vặn"không có thời gian rảnh, cô thường xuyên đến bệnh viện đưa cơm cho anh,lúc nào cũng chọn thời gian chính xác như vậy, lần nào cũng là lúc anhđang phẫu thuật, nếu như cô thật sự muốn gặp anh, hoàn toàn có thể đếntìm anh vào giờ nghỉ trưa, chắc chắn có người nói với cô, lúc nào anh có thể gặp cô, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa từng đến vào thời gian đó.

Từ đầu anh chưa từng nghĩ theo hướng đó, sau này mới không thể không thừa nhận, Tô Tiểu Đường gần đây có ý định trốn tránh anh.

"Nói cho anh biết lý do."

Tô Tiểu Đường không muốn nói ra sự thật, nhưng không thể nói dối trước mặt anh được, vậy nên cô lắc đầu không chịu nói.

Đôi mày từ trước đến nay vẫn bình thản của Phương Cảnh Thâm nhuộm vài phầntức giận: "Tô Tiểu Đường, em có xem anh là bạn trai của em hay không?Rơi vào tình huống như ngày hôm nay, vậy mà em cũng không thèm điệnthoại cho anh một tiếng, trong lòng có chuyện gì cũng không chịu chia sẻ với anh, đến khi nào em mới có thể thật sự xem anh là bạn trai của em,chứ không phải là một nam thần cao cao tại thượng đây?"

Không chỉ có như vậy, chuyện kết hôn cô cũng hết lần này đến lần khác hết kéo dài lại trốn tránh, biểu hiện của cô không chỉ đơn giản là đợi đến khicô gầy đi đơn giản như vậy.

"Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho em thêm một chút thời gian nữa được không?" Tô Tiểu Đường lúng túng.

"Đó vẫn chưa phải là sự thật đúng không?" Phương Cảnh Thâm nói một chữ "Được", sau đó tức giận xoay người rời khỏi.

Tô Tiểu Đường nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng lại, mắt đỏ hoe ôm đầu gốiđờ đẫn, sau một lúc lâu, cuối cùng đưa ra quyết định, cố gắng bò dậy,mặc áo mưa ra khỏi nhà.

Nửa giờ sau.

Ánh đèn sáng choang ở hậu viện Tô gia kèm theo tiếng chó sủa không ngừng,tiếng la hét hỗn loạn "Bắt lấy tên trộm mau bắt lấy tên trộm", mà TôTiểu Đường đang bị mấy người đó rọi đèn pin vào mặt bộ dạng vô cùng chật vật.

"Tiểu Đường, sao lại là con?" Tô Kiến Thụ thấy Tô Tiểu Đường vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng đưa tay đỡ cô dậy.

Tô Tiểu Đường né tránh cánh tay của ông ta, gương mặt lạnh lùng không nhìn ông ta.

Tô phu nhân thấy "Kẻ trộm" lại chính là Tô Tiểu Đường, biểu hiện trên mặtvô cùng đặc sắc, "Ông Tô, ông đã nhìn thấy chưa, đây chính là đứa congái tốt mà ông luôn mồm bảo là không ham tiền bạc của cải đấy! Bây giờlại vào nhà trộm cắp!"

"Bà câm miệng!" Tô Kiến Thụ quát một câu.

"Sự thực rành rành trước mắt mà ông còn bảo tôi câm miệng? Tôi phải báo cảnh sát!" Tô phu nhân điên tiết.

"Tùy bà."

Tô Kiến Thụ lạnh nhạt thốt một câu rồi không thèm để ý đến bà ta nữa, đaulòng nhìn đứa con gái quật cường như con thú nhỏ bị thương nhìn chằmchằm vào mình, thở dài nói: "Tiểu Đường, bố biết con muốn thứ gì, đitheo bố!"

Ánh mắt Tô Tiểu Đường sáng ngời, do dự một chút theo lên lầu.

Nhìn hai người lên lầu, gương mặt Tô phu nhân sa sầm tức tối đến mức giậmchân bình bịch, bà ta đương nhiên sẽ không báo cảnh sát chọc giận TôKiến Thụ.

Thư phòng trên lầu.

Tô Kiến Thụ lấy một cuốn sổ màu đỏ trong ngăn kéo đặt lên bàn, "Là tìm cái này sao?"

Tô Tiểu Đường mím môi, nhanh chóng cầm lấy cuốn sổ hộ khẩu đặt trên bàn vào tay mình trân trọng như bảo bối.

"Thật ra nếu đêm nay con không đến, ngày mai bố cũng định đưa nó cho con,không ngờ con lại thiếu kiên nhẫn như thế! Tên tiểu tử đó cho con chútngon ngọt con lập tức không phân biệt được phương hướng, ngay cả chuyệnto gan như vậy cũng dám làm! Quả thực..." Tô Kiến Thụ càng nói càng tứcgiận.

"Với cái tính ngốc nghếch thiếu suy nghĩ của con làm sao bố có thể yên tâmgiao con ra đây, bây giờ đang yêu nhau mọi chuyện con đều chiều theo nó, sau này kết hôn rồi nó còn chèn ép con đến mức nào nữa đây? Bố cố tìnhkhông giao ra, chính là muốn thử nó, xem nó đối với con thật lòng đến độ nào, hơn nữa đàn ông càng khó có được sẽ càng biết trân trọng, để nónếm chút bị đắng không có gì là không tốt cả, ai ngờ... Ai ngờ con lạikhông có tiền đồ như vậy!"

Tô Tiểu Đường khịt khịt mũi, hài lòng nhìn cuốn hộ khẩu trong tay, cũng không phản bác, để mặc ông ta càu nhàu.

Phụ nữ xinh đẹp, thông minh, thủ đoạn nhiều như vậy, nhưng cũng không có ai khiến Phương Cảnh Thâm thật lòng thật dạ, cô nghĩ chuyện theo đuổiPhương Cảnh Thâm và chỉ số thông minh chẳng liên quan gì đến nhau cả,nếu không so chỉ số thông minh của cô và Phương Cảnh Thâm chuyện này sẽkhông có khả năng xảy ra.

Tô Kiến Thụ nhìn cô vì cuốn sổ đó mà mê mệt, lắc đầu ngao ngán, ông quansát Phương Cảnh Thâm lâu như vậy, tên tiểu tử đó miễn cưỡng cũng xem làđạt yêu cầu, sau này nếu nó dám khi dễ Tiểu Đường, ông chỉ cần làm chỗdựa cho Tiểu Đường là được.

Lúc Tiểu Đường rời đi, Tô phu nhân gấp gáp chạy tới hỏi ông, Tiểu Đường rốt cuộc muốn cái gì, nghe nói chỉ muốn lấy hộ khẩu thì không tin.

"Nó lấy cái đó làm gì?"

"Kết hôn." Tô Kiến Thụ trả lời.

Tô phu nhân nở nụ cười, "Hóa ra là nó muốn bỏ trốn cùng đàn ông? Ông sẽkhông lấy tiền của chúng ta đi trợ cấp cho bọn nó đấy chứ?"

"Tên đàn ông mà bà nói chính là con trai trưởng của Phương Trạch Minh -Phương Cảnh Thâm." Tô Kiến Thụ hừ một tiếng xoay người bỏ đi.

Tô phu nhân há hốc mồm, mặt như màu đất, không thốt nên lời.

***

Hôm sau là ngày một tháng bảy âm lịch, bầu trời trở lại vẻ sáng sủa nhưtrước, khắp nơi trên đường đều tràn ngập hương vị lãng mạn.

Chạng vạng, Tô Tiểu Đường xin nghỉ sớm hai giờ, cất quyển sổ hộ khẩu đi đến bệnh viện chờ Phương Cảnh Thâm.

Cuối cùng cũng đợi được Phương Cảnh Thâm đi ra, Tô Tiểu Đường đang muốn tiến lên đón anh, nhưng ánh mắt của anh vừa dán lên người con liền dời đinơi khác, sau đó như không nhìn thấy cô tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Phương Cảnh Thâm đi rất nhanh, Tô Tiểu Đường gần như chạy theo phía sau.

Trong lòng Tô Tiểu Đường vô cùng hoảng sợ, xem ra lần này anh giận giận thật rồi.

Thở hổn hển cố sức theo sát bước chân càng lúc càng nhanh của anh, Tô TiểuĐường nhìn bóng lưng tuấn tú phía trước, càng chạy càng chậm, chỉ trongnháy mắt, dường như mất đi dũng khí để tiếp tục đuổi theo, dần dần, dầndần chậm lại rồi dừng hẳn...

Cô đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống chân mình, trong lòng cô dấy lên mộtmột nỗi sợ hãi không gì sánh được. Cô nghĩ, có phải cô đã làm sai chuyện gì rồi không? Từ đầu vốn đã không phải là người cùng một thế giới, vìmột chuyện hết sức hoang đường mới miễn cưỡng ở bên nhau, quan hệ nhưvậy có thể duy trì được bao lâu?

Có phải anh đã hối hận rồi không, dù sao cô cũng vô dụng vậy mà, hoàn toàn không biết ăn nói, không biết cách lấy lòng anh, cũng không có khả năng khôn khéo như phụ nữ bên cạnh anh, có thể dễ dàng đoán được ý của anh,theo kịp suy nghĩ cùng bước chân của anh...

Không biết qua bao lâu, Tô Tiểu Đường hít sâu một cái, chậm rãi ngẩng đầu.

Nghĩ rằng lúc này chắc hẳn anh đã đi mất rồi, chợt kinh ngạc khi phát hiệnanh đang đứng vững vàng trước mặt cô, cau mày không kiên nhẫn nhìn bộdạng bối rối của cô.

"Khóc cái gì?" Anh nghiêm mặt hỏi, trong giọng nói lộ ra vài phần hoảng loạn không dễ phát hiện được.

Tô Tiểu Đường cũng không biết bản thân sao lại khóc, ngây ngốc ngẩng đầunhìn anh, muốn đem nước mắt giấu trở lại, kết quả lại chảy nhanh hơn...

Thân hình Phương Cảnh Thâm chợt đông cứng, đưa tay lau nước mắt cho cô, giọng nói trở nên dịu dàng, "Đừng khóc..."

Lúc này, "Bịch" một tiếng, có vật gì đó rớt dưới chân.

Phương Cảnh Thâm cúi người nhặt lên, đầu ngón tay bất ngờ nắm chặt sổ hộ khẩu.

Tô Tiểu Đường nhìn vật trong tay anh, khịt mũi một cái, đỏ mặt.

"Đây là cái gì?" Phương Cảnh Thâm nhíu mày, anh đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, đôi mày càng nhíu chặt.

"Nhiên Nhiên bọn họ đều nói... Hôm nay là ngày lành... Em cũng biết ngày nàytốt vô cùng... Em vốn định hỏi anh có muốn hôm nay... Đăng ký..." TôTiểu Đường trả lời đứt quãng.

"Em luôn trốn tránh anh, cũng là bởi vì cái này sao?"

Tô Tiểu Đường trầm mặc.

Phương Cảnh Thâm bình ổn lại tâm trạng hỏi: "Bố em không đồng ý chuyện của chúng ta, không đưa em sổ hộ khẩu đúng không?"

Sự tình đến nước này có muốn giấu cũng không được nữa, Tô Tiểu Đường chỉ biết gật đầu.

"Vậy sao lại lấy được?" Phương Cảnh Thâm đưa quyển sổ ra hỏi.

"Bố em đưa cho."

"Thật?"

Câu hỏi này nhất thời khiến Tô Tiểu Đường nhớ đến việc tối hôm qua cô đãgạt anh, nếu không nói ra sự thật sợ anh sẽ tức giận, vậy nên mang sựthật nói ra hết, "Tối hôm qua em đi trộm... Cũng không phải, sau đó đúng là bố đưa cho em, hôm qua ông thấy anh đến công ty đón em nên quyếtđịnh nhượng bộ, chỉ là em thiếu kiên nhẫn..."

Phương Cảnh Thâm quả thực không biết nên nói gì với cô, "Chuyện này em... ngốc nghếch!"

Chỉ sợ là vì thái độ gấp gáp đêm qua của anh mới khiến cô hành động thiếusuy nghĩ như vậy, Phương Cảnh Thâm vừa buồn bực vì bản thân không khốngchế được tâm trạng lại vừa đau lòng không biết phải làm sao, sau cùngmọi thứ nảy sinh trong lòng ngực đều hóa thành cảm động không thôi.

"Xin lỗi..." Tô Tiểu Đường cũng vì chuyện ngu ngốc của bản thân mà khóc nấc, vùi đầu không dám ngẩng lên nhìn anh.

"Vì sao không nói cho anh biết?"

"Anh đã làm rất nhiều chuyện cho em, em không muốn chút chuyện nhỏ này cũnglàm không xong, làm phiền đến anh. Không muốn anh vì chuyện trong nhà mà bận tâm, tuy rằng em rất ngốc, năng lực cũng có hạn, nhưng em khôngmong trong hai chúng ta chỉ có mình anh cố gắng, em cũng phải làm gìđó..." Rốt cục Tô Tiểu Đường lấy dũng khí, nói ra những lời này.

Nhìn chăm chú vào người con gái của mình, lần đầu tiên Phương Cảnh Thâmkhông nghĩ ra được nên nói gì, cuối cùng thở dài một hơi, xoa xoa đầu cô như muốn cổ vũ, "Em đã làm rất tốt! Anh hiểu tâm ý của em, nhưng có một số việc cứ giao cho anh là được, chuyện của em đối với anh không phảilà chuyện phiền phức có biết không?"

Tô Tiểu Đường tỉnh tỉnh mơ mơ gật đầu.

"Vậy bây giờ nói cho anh biết, anh là gì của em?"

"Bạn trai..."

Phương Cảnh Thâm cong khóe môi xem như hài lòng, lại lập tức mở miệng nói: "Không phải thế này."

Lúc này đây Tô Tiểu Đường thay đổi hoàn toàn không hề ngốc nghếch, hiểu được ý của anh.

Phương Cảnh Thâm nhìn sổ hộ khẩu Tô Tiểu Đường hao tâm tổn sức lấy về, cười khẽ: "Cái này là quà nhân ngày lễ tình nhân* sao?"

* Phía trên là ngày 1-7 âm lịch, lễ tình nhân ở Trung Quốc là 7-7 âm lịch chứ không phải 14-2 như nhiều nước ở phương Tây, mọi người đừng hiểulầm nhé ^^!


Tô Tiểu Đường ngượng ngùng gật đầu.

"Cảm ơn, anh rất thích."

Cô mang thứ tốt nhất của mình tặng cho anh, sao anh lại không vui cho được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv