Không biết làm cách nào, chỉ cần một ngày duy nhất hai người A DOANH, A BÂN đã hoàn toàn thuyết phục được hai nàng TIỂU LIÊN và TIỂU TÂM tự nguyện mà tham gia lễ hội tế thần.
LIÊN THÀNH khi biết tin đã đùng đùng nổi giận, cơ là vì ba người tụi cậu đã cá với ba người tụi anh rằng hai nàng nhà mình sẽ không dễ dàng đồng ý. Nhưng trời tính không bằng người tình, hai nàng này đã gật đầu không cần suy nghĩ.
Ba người NGÔ THIỄN ngồi đó nhìn ba người LIÊN THÀNH cười đến chảy nước mắt không thể nào ngừng được trong người cục tức như lên đến cổ luôn rồi.
\- Cười gì mà cười, tiền đây lấy thì lấy đi.
\- Cái này là ba người tự cá độ mà ?
\- Một là vua hai là vương gia mà lại đi ăn tiền của đám vô danh như tụi ta.
GIA MINH lầm bầm chửi rủa ba nam nhân kia, đó là số tiền cực khổ mà cả ba đã thức ba ngày ba đêm mới kiếm được.
Vậy mà chỉ vì hai sư muội họ hết lòng yêu thương tin tưởng nên giờ đã nghèo nay còn nghèo hơn.
LIÊN THÀNH đập mạnh tay xuống bàn, đứng dậy cậu bước ra ngoài đưa ánh mắt muốn giết người đến nơi nhìn tiểu công công đứng gần đó.
\- Ngươi nhanh cho người đi gọi hai tướng quân A DOANH, A BÂN và hai trưởng quản TIỂU TÂM và TIỂU LIÊN đến đây cho ta.
\- Vâng....độc vương...
Tiểu công công này là người mới, lúc mới thấy cậu bước ra y như muốn khóc đến nơi rồi. Cố trấn tỉnh đợi cậu nói hết câu liền chạy đi, không giám quay đầu lại nhìn dù chỉ một lần.
Một lúc sau, không hẹn mà cả bốn người cùng đến một lượt, đang tức gặp cảnh này cậu còn bức hơn như muốn lao vào hơn thua với hai nam nhân kia vậy.
\- Hai người......
\- Ngươi thua cũng thua rồi, lúc đầu ngươi đâu có cấm y làm cách nào để thuyết phục đâu. Giờ ván đã đóng thuyền rồi, ngươi định rút.
\- Tên khốn nhà huynh, ráng nuốt hết đống ngân lượng đó vào bụng đi. Ăn trên mồ hôi công sức người khác huynh vui lắm à.
\- Ngươi đi đánh bạc mà là mồ hôi công sức à, mồ hôi công sức của ngươi đến nổi mấy sòng bạc lớn nhỏ trên cả nước đều treo hình ba người các ngươi cấm vào.
Bốn người mới vào chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn đang đưa gương mặt ngay ngô không hiểu gì nhìn họ.
LIÊN THÀNH nhìn thấy bản mặt đó càng làm cậu mất bình tĩnh hơn và chuyện gì đến cũng đến.
'' RẦM''
Tất cả đều giật mình với tiếng động lớn đó, quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động. Ai cũng sững sốt vì cái ghế ngai vàng nguy nga tráng lệ của anh bây giờ đã chia làm hai ngã về hai phía đối diện nhau.
Cậu đen mặt tay cầm kiếm, hầm hổ bước đi, NGÔ THIỄN nhận ra có cái gì đó không ổn. Anh ngay lầp tức lao đến ôm cậu lại nhất bổng lên, vì anh cao hơn cậu một cái đầu nên việc nhất bổng cậu là việc dễ dàng.
\- Chết tiệc, mau bỏ ta ra.
\- Có gì từ từ nói, ngươi muốn đi đâu.
\- Đi sang bằng mấy cái sòng bạc đó và chặc tay kẻ đã vẽ chân dung chúng ta, mấy tên chết bầm đó ta không ngờ lại họa ta xấu đế ma chê quỷ hờn. Vậy mà ta cứ nghĩ triều đình đang ra lệnh truy nã tên nào.
\- Hahaha.....
\-..........
Cậu nghe anh cười lại vung tay vung chân mạnh hơn, anh nhanh chóng siết chặt cậu hơn.
\- Được rồi, ta không cười nữa, ngươi cũng phải bình tĩnh lại đã. Ngươi làm hai muội ấy sợ rồi kìa.
NGÔ THIỄN vừa nói vừa đặt cậu xuống đất, đưa tay lên xoa xoa đầu cậu rồi nhìn lại chiếc ngai vàng mà mình thích nhất khóc không thành tiếng.
LIÊN THÀNH nhìn anh rồi nhìn cái ghế, đột nhiên mắt cậu mở to sáng đến kỳ lạ. Cậu nhanh ching bước về phía cửa, nhưng cũng không quên nói.
\- Thôi chúng ta đi đây, chỗ này giao lại cho huynh. Chiếc ghế đó chỉ hư một chút thôi nên cho người sửa là được.
\- Sao ?
\- PHONG Ca, GIA MINH, TIỂU LIÊN, TIỂU TÂM chúng ta mau chóng trở về tập luyện thôi.
Nói rồi cậu nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi nơi ấy, vì lúc nãy cậu sơ ý là hư một chút cái ghế mà anh thích nhất nên cậu phải chạy là thượng sách.
NGÔ LÃNG thấy huynh mình cưa đứng đó nhìn chăm chăm về chỗ chiếc ghế, mặt ủ rủ lắc lắc câi đầu.
\- Đại huynh, huynh sao vậy ?
\- Cái ghế mà ta thích nhất.
\- Cái này mà là hư chút, may mà huynh là vua chứ không đệ nghĩ không ai chứa nổi LIÊN THÀNH đâu.
\- Nhị ca nói chí phải, nhưng mà đến mức này thì đệ ẩu thực không lường trước được.
\- Hừ. HÀN PHONG và GIA MINH chắc không ngang bằng LIÊN THÀNH ?
NGÔ THIỄN lắc lắc đầu, rồi gọi lão công công vào cho người lập tức thay chỗ này một chiếc ghế mới.
Xong cả ba ai cùng về thư phòng của anh để tiếp tục bàn chuyện chuẩn bị lễ hội và phê duyệt luôn đống tấu chương còn lại.
......................
BA TUẦN SAU.
Mới đó mà thời hạn lễ hội đã đến gần, mọi người ai nấy đều tối mặt để chuẩn bị. Còn mấy người các cậu luyện tập ngày đêm, vì họ muốn mọi thứ phải hoàn hảo nhất khi họ đứng trên lễ đài.
\- LIÊN THÀNH, mọi người vẫn đang tập luyện sao ?
\- A. NGÔ THIỄN, sao huynh lại đến đây ?
\- Ta đi có việc nên ghé qua đây xem xem.
\- Huynh không cần lo đâu, mọi chuyện đã ổn thỏa, chỉ cần lên trình diễn nữa thôi.
\- Ưkm ta tin ngươi, bây giờ ta phải đi rồi. Ngươi nên nghỉ ngơi sớm đi.
\- Huynh cũng vậy, qua lễ hội này thì mọi người sẽ đỡ vất vả hơn rồi. Cố lên.
\- Ưkm.
Anh đặt lên tráng cậu một nụ hôn nhẹ, rồi đưa tay xoa xoa đầu cậu một cái, sau đó mới chịu đi. LIÊN THÀNH đứng đó một lúc nữa rồi cũng nhanh chóng đi vào tập với mọi người.
Chỉ vì nhớ cậu nên anh đã bỏ hết công việc chạy đến chỉ muốn nhìn cậu một cái thôi cũng được để lấy lại tinh thần mà tiếp tục công việc.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
XIN LỖI mọi người nha, chương này mình viết ngắn một chút, vì có chuyện nên mình viếc trễ. Mong mọi người thông cảm.