Vào lúc Lộ Dư Hân không thể trơ mắt nhìn cảnh đẹp giữa hai người Quân Hàn Mặc và Kiều Minh Vy ở bên kia. Hệ thống lại tiết lộ cho cô ta một thông tin. Chỉ thấy Lộ Dư Hân sau khi nghe xong khẽ nhếch mép, sau đó thì lén bỏ đi.
Chờ cho tới khi trở về Hắc Phong Bang đã là trời tối. Lộ Dư Hân trên tay cầm thứ gì đó giống như một cái hộp gỗ nhỏ. Cô ta khẽ cong môi, dáng vẻ đắc ý tiến thẳng đến phòng Quân Hàn Mặc.
" Cốc cốc! ". Tiếng gõ cửa vang lên.
Quân Hàn Mặc đang ngồi trên bàn cặm cụi xem đống đồ đạn súng thì khẽ cau mày khi bị người nào đó làm phiền. Hắn không vui lên tiếng.
" Ai? ".
" Là tôi ".
Ngay sau giọng nói đó, ngẩng đầu lên hắn đã thấy Lộ Dư Hân bước vào đây. Hắn khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói với cô ta.
" Ai cho cô vào đây! ".
" Tôi... ". Cô ta ấp úng, lại có chút sợ hãi ngữ khí đáng sợ của người đàn ông này. Nhưng rồi cô ta lại cúi xuống nhìn cái hộp gỗ trên tay mình mà khẽ mỉm cười.
Cô ta ngẩng đầu, vui vẻ đặt cái hộp đến trước mặt Quân Hàn Mặc. Sau đó tự mình nói.
" Có lẽ anh sẽ muốn xem thứ này đấy ".
Quân Hàn Mặc chỉ liếc qua một cái, sau đó lại lạnh lùng ngẩng đầu nói với Lộ Dư Hân một câu nhẹ bâng.
" Tôi không hứng thú ".
Chợt nụ cười trên khóe miệng Lộ Dư Hân trở nên cứng đờ. Cô ta không nghĩ đến căn bản đến tò mò Quân Hàn Mặc cũng không có chứ đừng nói là muốn mở ra xem bên trong là thứ gì.
Mắt thấy người đàn ông này định ngó lơ cái hộp mình đem đến, Lộ Dư Hân không vòng vò nữa liền tự giác đi đến mở cái hộp ra. Ngay lập tức những bức ảnh bên trong toàn bộ đều đập vào mắt Quân Hàn Mặc.
Ở trong chiếc hộp là rất nhiều hình của một người đàn ông. Không ai khác chính là Kiều Trình. Đặc biệt ở tấm hình trên cùng xấp ảnh là một hình vẽ trái tim siêu lớn. Quân Hàn Mặc nhìn xong khẽ cau mày.
" Đây là gì? ".
Lộ Dư Hân thấy đã đạt được mục đích thì bắt đầu tỏ ra một bộ ngây thơ mà thản nhiên trả lời.
" Cái này là lúc trước tôi tình cờ tìm thấy được ở trong phòng Kiều Minh Vy. Có vẻ như...Kiều Minh Vy có tình cảm không chính đáng với Kiều Trình. Cháu gái, lại đi thích chú nuôi của mình. Anh thấy có phải là không hợp tình hợp lí không ".
Quân Hàn Mặc cầm lên một tấm hình của Kiều Trình, một nắm tay siết chặt đến mức tưởng chừng ra bóp nát tấm ảnh đó.
Lộ Dư Hân còn định nói gì thêm thì lại bị thanh âm lớn tiếng gắt lên của Quân Hàn Mặc dọa sợ.
" Tôi thấy... ".
" CÚT! ".
Lộ Dư Hân lúc này không thể nào ngờ tới sau khi bản thân đưa những thứ này cho Quân Hàn Mặc xem hắn lại còn hung dữ với mình như vậy. Vốn muốn để Quân Hàn Mặc vì vậy mà chán ghét Kiều Minh Vy. Nhưng sao ngay cả bản thân cô ta cũng bị vạ lây chứ!
Lộ Dư Hân không đành lòng chỉ có thể cắn chặt răng quay người đi ra khỏi phòng.
Để lại trong phòng lúc này một Quân Hàn Mặc đang sôi máu, bất cứ lúc nào cũng có thể phát tiết. Quân Hàn Mặc cau mày đến nỗi khuôn mặt trở nên đáng sợ. Hắn lạnh lùng lật từng tấm ảnh bên trong ra. Lại thấy ở dưới cùng đáy hộp là một mảnh giấy. Bên trên mảnh giấy có ghi hẳn một dòng chữ rất to. " Kiều Trình! Cháu thích chú! Rất thích rất thích chú! ".
Lập tức sắc mặt Quân Hàn Mặc từ cau có sang đen mịt một tầng. Hắn vò nát tấm ảnh của Kiều Trình. Cảm giác lồng ngực nghẹn thắt đến khó chịu.
Thì ra người cô ấy thích là Kiều Trình!
Ha! Thật buồn cười!
Quân Hàn Mặc không ngay lập tức đến trước mặt Kiều Minh Vy vạch trần chuyện này. Hắn ngược lại vẫn ngày ngày đến dạy cô bắn súng như thường. Nhưng hôm nay trong lúc tập bắn súng bàn tay của hắn đặt ở trên eo cô lại nhéo mạnh một cái, khiến cho cô khẽ đau mà " a! " lên một tiếng.
Kiều Minh Vy hơi nghiêng đầu sang oán trách với người phía sau. " Anh làm gì vậy? ".
Quân Hàn Mặc cười khẩy một cái, thản nhiên đáp trả: " Thì tôi dạy cô đây, không thấy sao? ".
" Anh! ". Kiều Minh Vy nghẹn họng.
Trong lúc cô còn đang dùng hết tám phần tập trung của mình để nhắm trúng mục tiêu thì đột nhiên vành tai của cô bị tên lưu manh nào đó khẽ cắn một cái. Kiều Minh Vy bị hành động đó của Quân Hàn Mặc làm cho giật mình, lúc bắn ra viên đạn cũng chệch hướng đi nơi khác. Cô tức giận giật ra khỏi vòng tay của Quân Hàn Mặc mà quay đầu lại nhìn hắn khẽ cau mày.
" Anh đang làm trò gì vậy? Tôi không có đùa với anh đâu! ".
" Thì tôi cũng đâu có đùa với cô ".
Dáng vẻ của hắn hết sức ngả ngớn. Rõ ràng là đang cố tình cợt nhả cô.
Kiều Minh Vy có hơi cảm thấy bất lực với tên đàn ông này. Cô cũng không thèm cãi trả nữa.
" Tôi không học nữa ".
Nói rồi cô cứ vậy mà bỏ đi.
Quân Hàn Mặc đứng ở phía sau khoanh tay trước ngực, nét mặt dần trở nên nghiêm túc. Không còn cái dáng vẻ đùa cợt như khi nãy nữa. Hắn khẽ thấp giọng.
" Em không thoát khỏi tay tôi đâu! Kiều Minh Vy! Em chỉ có thể thuộc về tôi thôi! Chỉ mình tôi! ".