Ngoài ý muốn, sáng hôm sau Chung Khởi rời giường, Tiểu Bạch vẫn còn chưa đi, nó nhu thuận uốn mình nằm ngủ bên cạnh gối của Chung Khởi, nhìn dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Có lẽ là hôm qua cùng mèo hoang chơi quá điên, Chung Khởi nghĩ vậy, dù sao dường như mỗi ngày Tiểu Bạch đều thức dậy trước cô.
Chung Khởi rón rén xuống giường, cô sợ đánh thức Tiểu Bạch.
Rửa mặt xong, Tiểu Bạch liền tỉnh, nhưng mà vẫn là uể oải nằm trên gối đầu, trông thấy Chung Khởi tới, nhìn cô meo một tiếng.
Chung Khởi gãi gãi cái cằm của Tiểu Bạch, nó thoải mái giương đầu lên, Chung Khởi cười cười, cúi người cúi đầu hôn nó một chút sau đó liền bắt đầu thay quần áo.
Tiểu Bạch tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cô.
Chung Khởi không thèm để ý, chỉ là một con mèo mà thôi, cô tự mình cài nút thắt của nội y, không có chú ý tới ánh mắt Tiểu Bạch nhìn cô càng ngày càng sâu.
“Tiểu sắc mèo!” Cô thay quần áo xong, vỗ nhè nhẹ lên đầu Tiểu Bạch, lại gãi gãi cái cằm của nói, nói: “Chị đi học đây, tạm biệt.”
Đến cửa trường học, Tạ Đan đứng trước xe bán đồ ăn sáng huơ huơ tay với cô.
“Hôm qua tại sao cậu chạy nhanh như người điên vậy!” Cánh tay Tạ Đan khoác lên bả vai cô, hai người mỗi người mua một cái bánh rán, người chờ mua bữa sáng rất nhiều, các cô dứt khoát đứng ở một bên nói chuyện phiếm chậm rãi chờ.
Chung Khởi nhíu mày, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nói: “Tối hôm qua, mình lại cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm.”
Tạ Đan mở to hai mắt: “Không phải chứ, còn nữa hả! Có phải là cậu cảm giác sai hay không!”
“Không phải.” Chung Khởi bực bội mà nói, lúc đầu cô muốn nói cho Tạ Đan chuyện tối hôm qua gặp Bạch Lục Châu, nhưng trái lo phải nghĩ, vẫn là không nói ra miệng.
“Ôi mọe nó, có phải cậu gặp phải biến thái hay không, tựa như vị hiệu trưởng biến thái trong bộ truyện « Lò Luyện », đứng trên bồn cầu xông qua chỗ nữ sinh!” Tạ Đan càng nói càng thái quá.
Chung Khởi sợ run cả người, vị hiệu trưởng trong truyện «Lò Luyện » là bóng ma trong lòng cô, cô nhớ tới đều cảm thấy sợ hãi: “Miệng quạ đen!” Cô mắng Tạ Đan.
Một lát sau, bánh rán cũng đã xong, hai cô vừa ăn vừa đi đến phòng học.
Mặc dù vẫn chưa tới thời gian tự học buổi sáng, nhưng bởi vì là lớp mười hai, tất cả mọi người tới rất sớm, người trong phòng học đã ngồi hơn phân nửa.
Chung Khởi và Tạ Đan ngồi cùng bàn.
“Bài tập vật lý cậu làm chưa cho mình mượn chép một chút.” Tạ Đan từ trong hộc bàn lấy ra bài thi vật lý, nói với Chung Khởi.
Chung Khởi buồn bực, vừa đem bài thi đưa cho cô ấy vừa nói: “Cậu học nhiều hơn mình hai tiết tự học mà còn chưa làm xong?”
“Đừng nói nữa, mấy ngày nay hai tiết tự học cuối cùng Bạch Lục Châu không đến, mình cũng đều không có tâm tình làm bài tập.” Tạ Đan thấp giọng nói, mặc dù Bạch Lục Châu cũng là học ngoại trú, nhưng từ trước đến nay đều tham gia các tiết tự học, gần đây cũng không biết làm sao, vậy mà mỗi ngày đều về sớm.
Chung Khởi cười, biết Tạ Đan hoàn toàn là đang kiếm cớ.
“Ai, cậu nói gần đây Bạch Lục Châu đi đâu.” Tạ Đan vừa chép bài vừa bát quái, nhìn đồng hồ một chút, còn nói: “Cậu nhìn đi, đến bây giờ cậu ấy còn không đến.”
Chung Khởi nhún vai, cô làm sao biết, chỉ là đột nhiên nhớ tới tối hôm qua ngẫu nhiên gặp, trong lòng không biết tại sao có chút run rẩy.
“Khả năng là đang yêu đương đi.” Cô giở trò xấu, cố ý kích thích Tạ Đan.
Tạ Đan lập tức trừng cô một chút, nói: “Không có khả năng! Bạch Lục Châu linh vật của tất cả nữ sinh ở Nhất Trung, ai cũng không thể chiếm lấy!”
Chung Khởi cười nằm sấp vào trên mặt bàn dậy không nổi.
Qua mấy phút, Chung Khởi vẫn đang nằm sấp, Tạ Đan dùng cùi chỏ đâm cô, nói: “Giả chết cái gì!”
“Không phải.” Chung Khởi đổi tư thế nằm sấp, nói: “Dì cả của mình tới, đau bụng.”
Tạ Đan hiểu rõ, Chung Khởi đau bụng kinh cực kỳ ghê gớm, mỗi khi gặp lúc này, cô luôn luôn không có sức lực.
“Đúng là cậu gặp thời, hôm nay khóa thể dục có buổi kiểm tra chạy tám trăm mét!” Từ trong bọc móc ra một túi đường đỏ nhỏ đưa cho Chung Khởi, nói: “Tiện nghi cho cậu.”
Chung Khởi cười cười lấy lòng, nhận lấy đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa ra khỏi phòng học, trông thấy linh vật trong miệng Tạ Đan ở đối diện.
Hôm nay trạng thái và dáng vẻ của Bạch Lục Châu không tốt lắm, cả người nhìn không có tinh thần gì cả, nhưng vẫn xinh đẹp như hoa.
Lúc hai người gặp thoáng qua, Chung Khởi chú ý tới lỗ tai của cậu, có nhàn nhạt đỏ.
Thật là kỳ quái, cô nghĩ thầm, vì sao lỗ tai của cậu luôn luôn đỏ?
Chung Khởi đi lên phía trước, không có chú ý tới Bạch Lục Châu dừng bước, quay đầu, ánh mắt nhìn bóng lưng cô, thành kính mà tham lam.
Lúc chiều, khóa thể dục Chung Khởi sợ hãi vẫn tới, cô rất sợ nói chuyện với một mình giáo viên, vốn định nhịn một chút coi như xong, dù sao quen thuộc chạy cuối cùng, cũng không có gì, nhưng nơi bụng càng ngày càng đau, Tạ Đan nhìn không được, kéo lấy cô tìm giáo viên thể dục xin phép nghỉ.
Giáo viên thể dục nhìn sắc mặt Chung Khởi một chút, quả thực không giống giả vờ, liền để cho cô ngồi xem.
Chung Khởi thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Chuông vào học vang lên, giáo viên thể dục liền bắt đầu chỉnh đội ngũ, Chung Khởi ngồi trên khán đài chống cằm xem bạn bè, bắt mắt nhất đương nhiên là Bạch Lục Châu.
Vóc dáng cậu rất cao, Chung Khởi nhìn ra khoảng trên dưới 1m85, cho nên nhiều năm đứng sau cùng trong đội, vóc người nữ sinh cao nhất trong lớp là Phương Nghê, được xếp đứng trước với Bạch Lục Châu, Chung Khởi nhìn mặt Phương Nghê cũng đã đỏ lên hết.
Rõ ràng là đồng phục như nhau, tại sao Bạch Lục Châu mặc đẹp hơn người khác nhiều đến như vậy, Chung Khởi buồn bực nghĩ, lại thở dài, quả nhiên người so với người làm người ta tức chết, Bạch Lục Châu cũng không phải hơn người khác một điểm này, mọi thứ của cậu đều tốt hơn giỏi hơn so với người khác.
Chung Khởi vụng trộm lấy điện thoại di động ra, thừa dịp không có giáo viên len lén nhắm ống kính ngay Bạch Lục Châu, là Tạ Đan xin nhờ cô quay, nói bức ảnh riêng của Bạch Lục Châu có thể bán được giá tốt.
Sau khi chụp ảnh xong, cả lớp liền bắt đầu khảo nghiệm tám trăm mét.
Đầu tiên là nam sinh kiểm tra một ngàn mét, con gái đều đứng ở bên cạnh, từng con mắt đều nhìn chằm chằm Bạch Lục Châu, cậu chạy một ngàn mét luôn đứng thứ nhất.
Nhưng hôm nay xảy ra ngoài ý muốn, vừa chạy mười mấy mét, Bạch Lục Châu liền dừng lại đi trở về, các nữ sinh líu ríu thảo luận.
“Thế nào?” Giáo viên thể dục hỏi Bạch Lục Châu.
“Sốt, không quá dễ chịu, em muốn đi phòng y tế.” Bạch Lục Châu mặt không đổi sắc nói.
“À, như vậy hả, vậy em mau đi đi!” Giáo viên thể dục không nghi ngờ gì, sảng khoái đồng ý, lại hỏi: “Muốn tìm bạn học đi cùng em hay không?”
Có nữ sinh kích động, muốn chủ động xin đi.
Nhưng Bạch Lục Châu nói: “Tất cả mọi người phải kiểm tra.”
Giáo viên thể dục lập tức còn nói: “Ai, có Chung Khởi, con bé cũng không quá dễ chịu, vừa vặn cùng em đến phòng y tế.” Nói rồi, nhìn Chung Khởi ngoắc cô, bảo cô đi qua.
Chung Khởi tưởng rằng mình chơi điện thoại bị phát hiện, theo bản năng nắm tay về sau lưng, lại nghe giáo viên nói để cô bồi Bạch Lục Châu đi phòng y tế, cô giật mình cực kỳ, theo bản năng đi xem Bạch Lục Châu, lại trông thấy Bạch Lục Châu cũng đang nhìn cô, con ngươi màu nâu nhạt dưới ánh mặt trời đẹp mắt không tưởng nổi.
“Làm phiền cậu.”
Chung Khởi nghe thấy Bạch Lục Châu nói, cũng dường như nghe thấy cô gái khác nghiến răng ken két, Tạ Đan nhìn cô làm tay tư thế cố lên, khẩu hình miệng là “chụp ảnh”.
Con đường tới phòng y tế chỉ có mấy phút, Chung Khởi cảm thấy xấu hổ cực kỳ, cô không am hiểu nói chuyện với nam sinh.
Cô đi phía trước, Bạch Lục Châu ở phía sau.
Nhanh chóng đến phòng y tế, nhưng giáo y* lại đúng lúc không ở trong đây, Chung Khởi không thế nào dám nhìn Bạch Lục Châu, cô làm bộ nhìn khắp nơi, nói với Bạch Lục Châu: “Cậu có muốn nằm một chút trước hay không?”
*Giáo y: y tá, bác sĩ trực ở trong trường học.
Bạch Lục Châu khẽ nhíu mày, giống như chăm chú đang tự hỏi, rất lâu, nói câu được, cởi giày lên giường, dựa vào đầu giường, sau đó nói với Chung Khởi: “Tới ngồi.”
Cậu chỉ vào cái ghế bên giường.
Mặt Chung Khởi cực đỏ, cúi đầu lắp bắp nói: “Không. . . Không cần.”
“Tới ngồi.” Bạch Lục Châu còn nói thêm một lần, giọng cậu là sự đan xe giữa giọng những người đàn ông trầm thấp trưởng thành và giọng của nam sinh mới lớn, cực kỳ dễ nghe: “Hình như tôi có chút sốt, cậu qua đây giúp tôi thử một chút.”
“À?” Chung Khởi giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Lục Châu.
Ngày mùa hè ánh nắng buổi chiều cực dai, thông qua rèm cửa sổ chiếu vào bên trong căng phòng sạch sẽ, nơi Bạch Lục Châu dựa vào là chỗ giao nhau ánh nắng cùng bóng mát, một con mắt được ánh nắng chiếu sáng rạng rỡ.
Chung Khởi không tự chủ được đi qua, cô phát hiện lỗ tai Bạch Lục Châu lại đỏ.
Lòng bàn tay đặt vào cái trán của Bạch Lục Châu, xúc cảm bóng loáng như ngọc, nhưng lại là có chút sốt.
Bạch Lục Châu vẫn luôn nhìn đôi mắt của Chung Khởi, nhìn cô bối rối luống cuống, nhìn gương mặt cô phiếm hồng.
“Quả thật có chút nóng.” Chung Khởi cảm thấy tim mình đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, có chút xuất thần muốn trách nữ sinh ra giá cao mua ảnh của Bạch Lục Châu, bây giờ bộ dáng cậu có chút nhu nhược, thật làm cho người ta muốn phạm tội.
“Có muốn tìm giáo y nhanh đến đây không?” Chung Khởi hỏi cậu.
Bạch Lục Châu lại nằm xuống, chăm chú nhìn xem cô, nhẹ nói: “Không muốn, tôi ngủ một hồi, cậu ngồi ở chỗ này.” Nói xong cũng nhắm mắt lại, bộ dáng không thể nghi ngờ.
“À.” Chung Khởi bị sắc đẹp mê hoặc, nghe lời ngồi xuống, nhìn Bạch Lục Châu ngủ.
Từ từ nhắm hai mắt, Bạch Lục Châu lộ ra bộ dáng vô cùng vô hại, có lẽ do bị bệnh, Chung Khởi cảm giác đến có mấy phần nhu thuận, giống một con mèo nhỏ, dưới ánh mặt trời ngủ nướng thoải mái.
Chung Khởi nhìn chằm chằm lông mi màu đen của Bạch Lục Châu xuất thần.
Sao có thể, đẹp như vậy chứ?
Cô giống như nghe thấy âm thanh của hoa nở, cánh hoa từng mảnh từng mảnh, tranh nhau chen lấn nở ra, tản ra mùi hương mê người, khiến cô có một chút xíu trầm mê, không thể tự thoát ra được.