Nam Phương Hải Triều (Sóng thần phương nam)
Tác giả: Tạp Bỉ Khâu
Edit: Quá khứ chậm rãi
Chương 14
Việc xem lại những bức ảnh nửa sau buổi lễ cưới của Lý Minh Miễn dần trở nên khó chịu, bởi vì Triệu Cạnh bắt đầu nghiêm túc.
Từ lúc Triệu Cạnh bắt gặp bức ảnh chỉ chụp được nửa cái đầu của mình, anh không còn che giấu nữa, chăm chăm dõi theo máy ảnh trong tay Vi Gia Dịch, rõ ràng đang tìm kiếm bóng dáng của mình trong từng bức ảnh.
Triệu Cạnh ngồi bên phải Vi Gia Dịch, có lẽ là sợ tiếp xúc với Vi Gia Dịch, anh vừa muốn xích lại gần để nhìn, lại vừa muốn chống khuỷu tay trái lên lưng ghế sofa, ý định dùng cánh tay làm thành một hàng rào giữa mình và Vi Gia Dịch, khiến Vi Gia Dịch phải ngồi co lại, lùi lại vài lần.
Mong chờ Triệu Cạnh hiểu được sự khó xử của người khác còn khó hơn lên trời. Vi Gia Dịch cứ lùi lại, anh lại cố xích tới gần hơn, cái chân đau cũng lết về phía trước.
Mỗi bức ảnh đều không thấy Triệu Cạnh, không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo.
Vi Gia Dịch biết nguyên nhân là do khi chụp, anh cố tình tránh mặt Triệu Cạnh. Việc Triệu Cạnh tìm được nửa cái đầu trong ảnh đã là kết quả của sự sơ suất của anh rồi. Tuy nhiên, trong bầu không khí căng thẳng này, Vi Gia Dịch không tìm thấy cơ hội để nói, chỉ có thể lật từng bức ảnh, giả vờ như đang giúp Triệu Cạnh tìm kiếm.
Thậm chí Lý Minh Thành cũng không thể chịu nổi bầu không khí căng thẳng này, viện cớ bỏ đi, để lại Vi Gia Dịch một mình đối mặt với áp lực.
Dòng thời gian của ảnh đến buổi tiệc tối sau khi kết thúc nghi thức, khi đó Vi Gia Dịch ngồi cách xa Triệu Cạnh, càng không thể chụp được anh.
Lật thêm hai bức ảnh, Vi Gia Dịch ngẩng đầu nhìn Triệu Cạnh, không thể làm gì khác, đành thẳng thắn nói: "Phần sau chắc không cần xem nữa, thực ra hôm đó tôi không chụp anh đâu, không dám chụp. Lúc nãy có Minh Thành ở đây, tôi ngại không dám nói."
Triệu Cạnh sững lại, có vẻ như không ngờ đến lý do này, nhớ lại lần đầu gặp Vi Gia Dịch, áp lực dường như dịu đi chút ít, anh "Ồ" một tiếng.
Nhưng ngừng một chút, vẫn cảm thấy khó chịu, anh nói thêm: "Cả giỏ hoa mà anh cũng có thể vô tình chụp được."
"Đó thật sự không phải cố ý, nó tự xen vào trong phần trang trí mà." Vi Gia Dịch không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện giỏ hoa.
Triệu Cạnh vẫn không tin.
Vi Gia Dịch cảm thấy anh có chút vô lý. Vừa có vẻ kỳ thị, vừa quan tâm đến người như Phan Dịch Phi chẳng liên quan gì. Chẳng lẽ cho dù Vi Gia Dịch có từng thích một diễn viên mà Triệu Cạnh thấy vừa xấu vừa không có phẩm chất tốt, thì cũng ảnh hưởng đến sự trong sạch của không khí quanh anh ta sao?
Cũng có thể Triệu Cạnh quen làm trung tâm, không thể chấp nhận việc mình thua một giỏ hoa, nghĩ vậy, Vi Gia Dịch cũng không muốn làm anh buồn, cố gắng phân tích: "Anh ngồi ở bàn chính, không hòa vào đám đông, tôi có muốn vô tình chụp cũng không thể."
Triệu Cạnh cúi đầu nhìn anh, sau vài giây mới quay ánh mắt đi chỗ khác: "Biết rồi."
Vi Gia Dịch nghi ngờ rằng vị trí của mình trong lòng anh đã giảm mạnh, nhưng điều đó không quan trọng, chủ yếu là Triệu Cạnh trông có vẻ không vui, Vi Gia Dịch không biết làm sao để dỗ anh, đành nói: "Lần đó tôi cũng không chụp tử tế, sau này tôi sẽ chụp riêng cho anh, được không?"
"Không thích chụp ảnh." Triệu Cạnh thờ ơ nói, đứng dậy, chậm rãi đi khập khiễng ra khỏi phòng.
Vi Gia Dịch cũng không thể làm gì hơn, ngồi một mình trên ghế sofa, tiếp tục xóa ảnh, dự định xóa xong sẽ chép những bức còn lại ra, rồi sạc pin cho máy ảnh. Nhưng đến một bức ảnh buổi tiệc tối, anh vô tình thấy được Triệu Cạnh trong góc ảnh.
Khi đó, anh chụp vài tấm Lý Minh Miễn và cô dâu khiêu vũ, chụp cả bàn chính. Nếu phóng lớn hết cỡ có thể thấy Triệu Cạnh cúi đầu giữa khe hở của các vị khách.
Máy ảnh có độ phân giải tốt, dù phóng lớn vẫn rõ nét. Triệu Cạnh trong ảnh rõ ràng không có hứng ăn uống, điện thoại trên bàn đang sáng, anh đang xem tin nhắn. Ánh sáng trên gương mặt phức tạp, nhưng nhờ khuôn mặt điển trai mà trông như một bức ảnh cận cảnh.
Vi Gia Dịch nghĩ đến dáng vẻ cô đơn và thất vọng của Triệu Cạnh khi bỏ đi, bèn chụp lại màn hình máy ảnh, gửi cho anh, nhắn: "Lại tìm được thêm một bức." Hy vọng anh có thể vui hơn chút.
Triệu Cạnh không trả lời, điều này cũng nằm trong dự đoán của anh.
Vi Gia Dịch sắp xếp xong, sao chép những bức còn lại vào ổ cứng, đặc biệt cắt riêng bức ảnh của Triệu Cạnh trên máy tính, xử lý sơ qua, rồi gửi cho anh, mặt dày nói: "Cảm giác Triệu tổng đẹp trai hơn người khác rất nhiều, cắt riêng ra cho anh làm kỷ niệm." Không nói cho Triệu Cạnh biết nội dung chính của bức ảnh này thực ra là Lý Minh Miễn đang nhảy múa.
Gửi xong anh đi tắm, trở ra vẫn không có tin nhắn mới, Vi Gia Dịch chuẩn bị đi ngủ thì thấy Triệu Cạnh tuy không trả lời nhưng đã thay ảnh đại diện, anh không nhịn được cười.
Nói Triệu Cạnh dễ hiểu, thì những lời và hành động của anh thường khiến người ta ngạc nhiên, mà nói anh khó hiểu thì lại cũng rất dễ hiểu.
Nếu mọi thứ trên đời đều đơn giản, thẳng thắn và thông minh như Triệu Cạnh, Vi Gia Dịch nghĩ thế giới này hoặc sẽ trở thành thiên đường, hoặc sẽ bị hủy diệt ngay lập tức.
Sáng hôm sau đến rừng cây, thị trưởng đã đợi sẵn ở lối vào. Ông lái một chiếc xe cũ, chở Vi Gia Dịch đến khu dân cư, trên đường đi qua một số khu vực núi được bao phủ bởi lưới xanh. Trong cuộc trò chuyện, Vi Gia Dịch biết ông cũng có người thân mất tích trong cơn sóng thần, vẫn chưa tìm thấy.
So với tuần trước, tình trạng khu dân cư có trật tự hơn nhiều. Dù vẫn chỉ là một vùng đất hoang, nhưng phần lớn thi thể nằm bên lề đường đã được an táng.
Ở những nơi có máy xúc hoạt động, vẫn còn vài tấm vải liệm, nhưng hầu như không còn ai ngồi khóc bên đường nữa.
Thị trưởng giới thiệu sơ qua, rồi đi giúp đỡ. Vi Gia Dịch tự mình hoạt động, anh chụp nhiều thứ xung quanh.
Những cột trụ chưa đổ, cửa sổ vỡ, những chứng tích của hạnh phúc gia đình lộ ra từ bùn đất, đĩa ăn và cốc sứ vỡ, giấy khai sinh được bọc trong khung ảnh.
Có một bà mẹ và đứa con may mắn sống sót đứng trước bức tường phòng ăn của nhà họ, nhờ Vi Gia Dịch chụp ảnh giúp. Sau trận mưa hôm qua, hoa văn trên giấy dán tường đã hiện lên, là một loại họa tiết màu xanh, nhìn gần có cảm giác lồi lõm.
Vi Gia Dịch chụp một phần căn nhà còn sót lại, sau đó đi đến bãi biển mà người dân thường lui tới. Ở đó anh chụp được một mái nhà bị sóng thần cuốn đến.
Sau vài ngày nước biển lên xuống và xói mòn, những viên ngói lác đác trên mái tam giác dần hiện lên màu đỏ vốn có. Mái nhà vùi một phần vào cát trông như vốn đã ở đó từ trước.
Bùn bẩn trong đầm phá lắng xuống, nước biển dần trong trở lại, lộ ra màu xanh lam và xanh lục.
Khoảng trưa, vài đứa trẻ chạy đến ngồi nghỉ trên vách đá thấp phía trên bãi biển nơi Vi Gia Dịch đang đứng. Chúng ngồi trên mép vách đá thấp, Vi Gia Dịch từ dưới chụp lên những đôi chân nhỏ đang đong đưa và mấy chiếc bánh quy trong tay chúng. Sau buổi sáng u ám, anh lại cảm nhận được hy vọng của cuộc sống.
Gần hai giờ, thị trưởng đến tìm Vi Gia Dịch, lúc này anh mới nhận ra mình chưa ăn trưa.
Thị trưởng đưa anh đến một khu vực tạm trú gần đó lấy cho anh một phần cơm. Vi Gia Dịch ăn vài miếng, lấy điện thoại ra xem thì thấy có không ít tin nhắn chưa đọc.
Hai người bạn hỏi anh về việc quyên góp, quản lý nói về công việc tiếp theo, trợ lý hỏi anh đã quyết định ngày về chưa để sắp xếp đón.
Sau đó là tin nhắn của Triệu Cạnh lúc mười hai giờ: "Thuận lợi chứ?" rồi bổ sung: "Lý Minh Thành hỏi, em ấy không mang điện thoại." Anh dùng ảnh đại diện mà Vi Gia Dịch đã cắt tối qua, Vi Gia Dịch có thể cảm nhận được giọng điệu lạnh lùng của anh ta.
Tin nhắn cuối cùng đến từ Phan Dịch Phi, người đã lâu không trò chuyện: "Gia Dịch, cậu còn ở đảo Budele không?"
Vi Gia Dịch trả lời bạn bè, quản lý và trợ lý trước, rồi nhắn lại cho Triệu Cạnh: "Rất thuận lợi, còn các anh?"
Triệu Cạnh trả lời: "Tôi đang bận dạy trẻ con." Gửi một đoạn video, quay từ trên xuống đỉnh đầu của LiNi. Tay LiNi đặt trên cần điều khiển của máy xúc, Triệu Cạnh chỉ dẫn cậu bé: "Đẩy về phía trước." Cậu bé đẩy nhẹ. Triệu Cạnh nhỏ giọng dặn: "Đẩy mạnh hơn." Video kết thúc.
Triệu Cạnh ngồi trong chiếc máy xúc nhỏ, mà còn có thể cố gắng quay video, cũng không dễ dàng gì. Vi Gia Dịch không nhịn được nhắn lại: "Giáo viên giỏi, học trò tốt, LiNi học nhanh thật, kỹ thuật lái máy xúc của Triệu tổng không lo thất truyền rồi."
Triệu Cạnh lập tức trả lời: "Lúc tôi nhỏ học còn nhanh hơn."
Anh còn nói: "Không có máy xúc nào hoạt động được, kỹ thuật e là khó mà tiến bộ." Như đang trách Vi Gia Dịch vì ngăn cản lần trước.
Vi Gia Dịch lại bị tính thích so đo và sự trẻ con của Triệu Cạnh chọc cười, còn chưa kịp trả lời, Triệu Cạnh đã gửi thêm: "Tôi tiếp tục dạy đây, Lý Minh Thành nói sáu giờ xong việc sẽ xuống đón anh, gặp nhau ở bưu điện."
Vi Gia Dịch nhắn "Được", cất điện thoại rồi tiếp tục chụp ảnh, không trả lời những tin nhắn còn lại.
Anh đến bưu điện đúng giờ, xe của Lý Minh Thành đã đợi sẵn.
Vi Gia Dịch nhìn qua cửa sổ xe, thấy Triệu Cạnh ngồi ở ghế sau bên phải, chân trái không thể co duỗi chiếm chỗ ở giữa, như vậy anh có thể tự nắm lấy tay vịn trên trần xe, dù đường xóc nảy cũng không cần ôm lấy Vi Gia Dịch nữa.
Xe bắt đầu di chuyển, do đường không bằng phẳng, Triệu Cạnh nắm chặt tay vịn, không nói tiếng nào. Lý Minh Thành trò chuyện với Vi Gia Dịch, kể rằng hôm nay họ tìm thấy một chiếc két sắt, Nick đã đem giao cho người thân sống sót của chủ nhà, rồi hỏi Vi Gia Dịch hôm nay chụp thế nào.
"Đã lâu rồi tôi không chụp ảnh đời thường." Vi Gia Dịch nói thật: "không biết thị trưởng và mọi người có hài lòng không."
"Về rồi tôi xem trước." Triệu Cạnh đột nhiên lên tiếng tham gia cuộc trò chuyện, giọng điệu như thể anh từng là giám khảo cho một giải thưởng nghệ thuật nhiếp ảnh tầm cỡ vậy.
Vi Gia Dịch nhìn anh. Để giữ thăng bằng, Triệu Cạnh căng hết cơ bắp, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ đến cẳng tay, nhưng giọng vẫn giữ bình thản, cứng đầu vô cùng.
"Được, để anh xem trước." Vi Gia Dịch mỉm cười, quan tâm hỏi: "Hôm nay chân anh thế nào, có làm việc quá sức không?"
Triệu Cạnh nói không.
Sau đó, Lý Minh Thành ca ngợi việc Triệu Cạnh đối xử tốt với LiNi, vô tình nhắc đến việc chiều nay anh lại nuôi mộng tìm máy xúc cho LiNi, còn hỏi Nick về vị trí xây dựng khu dân cư mới, cuối cùng vì an toàn mà phải đau lòng từ bỏ.
Không lâu sau, họ về đến nhà trọ.
Vị trí ngồi của Triệu Cạnh cho phép anh bám vào tay vịn, nhưng việc xuống xe lại khá bất tiện, anh phải chống nạng xuống trước, chân phải xuống đất rồi mới bước thêm chút nữa để đưa chân trái ra ngoài.
Vi Gia Dịch vòng sang bên, hỏi anh: "Tôi giúp anh được không?"
Triệu Cạnh nhìn anh, hiếm khi do dự một chút, rồi đưa tay bám vào cửa xe, nói "Không cần", rồi tự mình xuống xe.
Vi Gia Dịch cảm thấy hơi phức tạp, vừa nghĩ việc Triệu Cạnh để cái xe chịu đựng trọng lượng cơ thể mình cũng tốt thôi, vừa thấy có chút bối rối.
Hầu hết những người kì thị không thể hiện rõ ràng như vậy. Hơn nữa, chuyện Triệu Cạnh muốn nhờ Vi Gia Dịch tắm hộ cứ như mới xảy ra hôm qua, giờ đã tránh né anh như rắn rết. Vi Gia Dịch chỉ thích người đồng giới, đâu phải là có bệnh truyền nhiễm.
Nhưng bài học quan trọng nhất mà Vi Gia Dịch học được trong mấy ngày qua chính là tuyệt đối không để bụng những lời nói và hành động kỳ quặc của Triệu Cạnh, anh chỉ lẳng lặng đi theo sau anh ta vào nhà.
Bữa tối vẫn do Triệu Cạnh dặn trước, chuẩn bị khá phong phú.
Đầu bếp tận dụng nguyên liệu sẵn có, làm một bữa ăn kiểu Pháp. Ánh mắt Triệu Cạnh liếc vài lần, thấy Vi Gia Dịch ăn ngon lành, không ngẩng đầu lên.
Sau bữa ăn, Lý Minh Thành định tham gia hoạt động xem ảnh của họ, nhưng nhận cuộc điện thoại rồi đi làm việc. Triệu Cạnh ngồi cạnh Vi Gia Dịch, giữ nguyên tư thế tối qua khi xem ảnh.
anh vừa muốn đảm bảo nhìn được ảnh trong máy, vừa không muốn chạm vào Vi Gia Dịch, điều này khiến Triệu Cạnh hơi khó chịu. May mà cánh tay anh khỏe, nếu là người khác chắc không làm được.
Hai tay Vi Gia Dịch cầm máy ảnh, nửa người hơi nghiêng về phía Triệu Cạnh, giới thiệu với anh những bức ảnh mình đã chụp ban ngày. Có những phần còn sót lại của khu dân cư, cũng có ảnh tổng thể, người dân trong ảnh với những biểu cảm khác nhau, trực tiếp nhìn vào máy, lưu lại khoảnh khắc chân thực.
Xem được vài bức, Triệu Cạnh định mở miệng, định khen một chút, thì Vi Gia Dịch đổi tư thế ngồi, vô tình lùi ra xa một chút.
Để giữ được tư thế hoàn hảo vừa rồi, Triệu Cạnh lập tức nhích lại gần hơn.
Vi Gia Dịch bỗng nhìn sang Triệu Cạnh, ánh mắt lưỡng lự vài giây, cuối cùng nói: "Triệu tổng, cánh tay anh để thế này làm tôi thấy hơi chật. Nếu không muốn chạm vào tôi, hay là anh tự cầm máy ảnh mà xem đi."
Triệu Cạnh không ngờ mình còn có thể khiến Vi Gia Dịch thấy chật chội, nhưng anh không giận, hạ tay xuống, hỏi ý kiến anh ấy một cách dân chủ: "Nếu không có cánh tay chắn, khoảng cách giữa tôi và anh sẽ rất gần, anh cảm thấy có thể chấp nhận được thì tôi sẽ bỏ tay xuống."
Vi Gia Dịch ngẩn ra, trong mắt hiện lên chút bối rối, sau đó như chợt hiểu ra, anh "Ồ" một tiếng, nói: "Không cần, tôi có thể chấp nhận được." Rồi nói thêm: "Triệu tổng, không ngờ đạo đức cá nhân của anh lại cao đến vậy."
Cố gắng của mình cuối cùng được Vi Gia Dịch công nhận, Triệu Cạnh không cảm thấy cánh tay vừa rồi tê mỏi nữa, tán thành lời anh: "Công ty tôi mỗi quý đều có hoạt động tuyên truyền phòng chống quấy rối tình dục nơi công sở." Lấy mình làm gương mới có thể giữ được bầu không khí tốt cho công ty.
Vi Gia Dịch cúi đầu, đưa máy ảnh đến gần mặt Triệu Cạnh một chút. Mất đi cánh tay ngăn cách của Triệu Cạnh, khoảng cách giữa họ thực sự gần lại. Trước bữa tối, Vi Gia Dịch đã tắm, mặc chiếc áo phông mà anh hay mặc đi ngủ, vai anh rất nhỏ, thậm chí còn hẹp hơn bàn tay Triệu Cạnh.
Những ngón tay trắng trẻo bấm vào nút cảm ứng của máy ảnh, khuỷu tay đôi khi chạm vào cơ bụng của Triệu Cạnh, thật sự là quá gần. Triệu Cạnh cảm thấy những chỗ bị anh chạm vào đều có cảm giác mạnh mẽ, không khó chịu đến mức muốn tránh đi.
Vi Gia Dịch nhỏ giọng nói: "...Sau đó chiều tôi hỏi ra, cái mái nhà này là của hàng xóm LiNi."
Triệu Cạnh đột nhiên nhớ lại cảm giác ngón tay Vi Gia Dịch cọ vào mặt mình.
"Nhìn này, ngói màu đỏ." Anh phóng to thêm một chút, quay đầu nói với Triệu Cạnh.
Ngay lúc đó, Triệu Cạnh nghe anh nói, tự hỏi liệu anh có từng giải thích như vậy về tác phẩm của mình cho ai khác chưa, liệu trong căn hộ đi thuê, bên cạnh chiếc tủ lạnh cũ và cửa sổ an ninh bằng thép không gỉ, người đó có tựa vào Vi Gia Dịch để nghe giới thiệu không. Triệu Cạnh bỗng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, tiếng đập rất nặng nề, kèm theo một sự tức giận không rõ từ đâu mà có nhưng vô cùng rõ ràng, không thể nhầm lẫn. Một cảm giác đột ngột khiến anh muốn lập tức đốt cháy tất cả những bức ảnh đó, cấm chúng xuất hiện ở bất cứ nơi nào trên thế giới.