Buổi trưa ăn xong, việc rửa bát với dọn dẹp giao lại cho Đàm Lôi với Hạ Nhi, hai người đi ra bên ngoài tìm kiếm chút nguyên liệu cho buổi tối, ngày đầu là như vậy nhưng đến ngày thứ hai sẽ phải tham gia trò chơi để giành lấy nguyên liệu nấu ăn, đội nào thắng sẽ có được thịt đội nào thua chỉ có rau, món ăn tuỳ theo nhân viên bọn họ muốn đưa ra, nhưng phần thưởng của nhân viên đưa ra không tồi, mấy chương trình trước nếu không phải lẩu thì chính là hải sản nướng, đều là hải sản tươi mới từ dưới biển đem lên.
Tư Đồ Thuần đặt tay ra phía sau đầu, trên đầu còn đội một cái mũ vành rơm, bộ dáng như đang đi tản bộ trên biển, không có dáng vẻ sốt ruột vì không biết tìm thức ăn ở đâu, chương trình lần này chính là tự cung tự cấp, ở đây tuy có cửa hàng tiện lợi nhưng chỉ bán vài món thức ăn nhanh, không bán thịt hay cá bọn họ cũng không thể mua, lúc đi ra khỏi cửa, đạo diễn đã quy định những thứ dùng tiền mua sẽ vi phạm, cho dù có đem về cũng không thể dùng, nhưng nếu được người khác cho thì không thành vấn đề.
Nhân viên phía sau cầm máy quay đứng cách xa bọn họ một khoảng, hết quay hai người lại chĩa cam trái phải để quay khung cảnh buổi trưa trên biển, tiếng sóng rì rào đập vào bờ, lâu lâu còn nghe được tiếng còi của thuyền đánh cá cập bến hay tiếng nói chuyện của những cư dân trên đảo, tuy nghe không rõ nhưng lại khiến lòng người khác bình yên, mặt trời buổi trưa tuy nắng có thể làm cháy da người khác nhưng mặt trời buổi chiều lại đẹp đến mức người khác cảm thấy buổi trưa nắng một chút vậy cũng chẳng sao,
Trên đường đi buổi trưa chỉ có hai người, người quay phim không biết tại sao lại muốn thu cảnh hai người đi song song cùng nhau nhiều một chút.
Buổi trưa nắng ở đây gắt hơn so với ở thành phố nhiều lắm, đa số mọi người đều ở nhà tránh nắng rất ít ai đi ra bên ngoài, cũng có người ngồi trước mái hiên dùng quạt hương bồ để quạt, mắt nhìn ra phía ngoài biển mà ngẩn người.
Dù sao ở đây đều là người có tuổi, người có tuổi thường ngồi thẩn thờ rất lâu.
Chính là suy nghĩ về cuộc sống lúc còn trẻ, mà hối hận rồi lại trách bản thân, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại. Harry Potter fanfic
Tân Tử bảo đảm khoảng cách đủ xa không ai nghe thấy mới nói chuyện:" Buổi tối tôi đến chỗ đạo diễn lấy lại xô cát, xẻng với khuôn hình cho em."
Tư Đồ Thuần hơi nghiêng đầu, Tân Tử liền bổ sung thêm.
- Đồ ăn vặt thì không được.
Cô hừ một tiếng trong lòng.
Muốn dùng cách này để theo đuổi cô? Chẳng phải quá đơn giản rồi sao.
Tuy trong lòng Tư Đồ Thuần nghĩ như vậy nhưng bên ngoài lại thành thật gật đầu.
Hai người đi dọc theo bờ biển, gió nóng phả vào mặt, mang theo hơi mặn của biển, xung quanh có không ít người đang di chuyển cá xuống khỏi tàu, lúc Tư Đồ Thuần để ý thì người quay phim đã đi đâu mất rồi, vốn dĩ bọn họ đi rất chậm vậy mà vẫn không đuổi theo kịp?
Tân Tử đang đi đột nhiên đứng yên, Tư Đồ Thuần không để ý liền va vào lưng Tân Tử.
Cô đau đến hít một ngụm khí, dùng tay che phần mũi bị đập trúng lưng hắn:“Chú đang đi sao đột nhiên dừng lại? Theo đuổi không thành muốn sát hại tôi sao?”
Tân Tử kéo Tư Đồ Thuần tới một hòn đá, ngoài đá ra bên trên chỉ có rong rêu lâu ngày không được cọ rửa, nhưng bên trên lại có nhiều vết lồi lõm, cô ngồi xuống ngó một chút liền thấy một con sò bám trên đá há miệng.
Tư Đồ Thuần liền đứng bật dậy:" Ở đây có sò bám lên đá, chúng ta cạy nó ra đi, buổi chiều ăn sò nướng."
Tân Tử thấy cô vui vẻ như vậy liền gật đầu, vui vẻ qua đi Tư Đồ Thuần hết ngó Đông lại ngó Tây.
- Chú ở đây đợi tôi đi mượn đồ cạy.
Tân Tử thấy cô muốn chạy đi liền ngăn lại, nói:" Em ở lại, để tôi đi."
Tư Đồ Thuần không từ chối, tìm một tảng đá ít rêu bám mà ngồi xuống, cô không phải người sợ nắng nóng, càng không sợ da bị phơi đen, lúc lên hình cũng sẽ sáng hơn màu da thật mấy tông, căn bản không sao cả.
Tân Tử đi chưa tới ba phút liền trở lại, trong tay cầm hai đồ cạy bằng sắt còn mang theo hai cái bao tay dày, một thùng đựng sò.
Tư Đồ Thuần thấy hắn liền vui vẻ nhảy xuống khỏi tản đá, nhận lấy đồ Tân Tử đưa.
Hai người cứ như vậy bận rộn cả một buổi chiều, lúc gần xong, máy quay mới tìm được bọn họ, người quay thấy bọn họ hì hục cạy sò liền tặc lưỡi tiếc hùi hụi.
Lúc nãy y bị một đám người giữ lại hỏi chuyện, lúc hỏi xong liền không thấy hai người đâu, đi tìm một lúc mới thấy hai người ở đây, còn đang cạy sò, phân cảnh hấp dẫn đều bị hỏng hết cả rồi.
Tư Đồ Thuần với Tân Tử cạy được một xô đầy sò, lúc cởi găng tay ra, tay hai người đều đỏ một mảnh, chẳng qua tay Tư Đồ Thuần thì mềm yếu hơn, đỏ lại xuất hiện mấy vệt tím.
Cô lật qua lại nhìn tay mình, liền bị Tân Tử bắt lấy.
- Có đau không? Một lát tôi đi tìm thuốc mỡ bôi cho em.
Tư Đồ Thuần muốn lấy tay lại, nhưng bởi vì hắn giữ quá chặt, nên cô đành mặt kệ cho hắn thích lật tới lật lui.
Tư Đồ Thuần:" Có chút mỏi."
Tân Tử hơi cụp mắt:" Tôi xin lỗi."
Tư Đồ Thuần nhìn bộ dáng Tân Tử như con chó cỡ lớn, tuổi thân mà cụp tai, đuôi cũng không quẩy nưa
Cô vốn dĩ rất mềm lòng, chưa kể đối với những người soái như vậy càng dễ mềm lòng hơn.
Người trước giờ chỉ mang một bộ dáng nghiêm túc, còn là một ông chủ của tập đoàn lớn, vậ mà giờ đây lại bày ra bộ dáng này, tim Tư Đồ Thuần hẫng đi một nhịp.
Máy quay thấy biểu cảm của hai người lúc này liền muốn bắt trọn, cảnh nắm tay cũng phóng to lên, biểu cảm của hai người cũng quay lại.
Đừng nói người xem, đến y cũng không tin một người đàn ông ba mươi sáu tuổi không gần nữ sắc như Tân Tử, vậy mà bây giờ lại ra bộ dáng này?
Tin đồn Tân Tử không hứng thú với trai hay gái, cũng như một con robot chỉ mang một biểu cảm một, hiện tại chắc chắn sẽ bị phá bỏ.
Người cầm máy quay có chút kích động mà tay có chút run, thời khắc lịch sử này, y là người chứng kiến tận mắt, chứng kiến được người phá bỏ quy tắc của khối hàn băng ngàn năm, buổi tối chở về, y chắc chắn sẽ viết cảm nghĩ ba ngàn từ, khi nào tập này chiếu, y sẽ vào bình luận ba ngàn từ đã soạn trước.
Bọn họ chắc chắn sẽ hận không thể có mặt lúc đó, không cần chờ đến tập này ra mắt, hiện tại y chỉ hận không thể quăng máy quay, chạy về dùng loa kể lại.
Trong đoàn còn có vài người nằm trong group fan băng ngàn năm của Tân Tử, còn hứa hẹn sẽ cùng độc thân chung với Tân Tử, nhưng hiện tại bọn họ độc thân nhưng người bọn họ muốn cùng độc thân đã có người mến mộ rồi đây nè.
Những người mang trong lòng hình bóng nam nhân quá soái kết cục chính là như vậy.
Trái tim muốn tan vỡ lúc nào thì tan vỡ lúc đó, không phải do bọn họ quyết định.