Nữ chính là tiểu thư họ Lưu, nếu Tư Đồ Thuần nhớ không lầm thì vị tiểu thư này gần giữa truyện mới xuất hiện.
Tư Đồ Thuần nhìn cuộc gọi không có người nghe mà tự động cúp máy liền thở ra một hơi khí nóng.
Tư Đồ Thuần đặt điện thoại xuống giường, lạch bạch chạy vào phòng tắm.
Hiện tại không gặp người thì cứ né đi, né tới đâu được thì né.
Chuyện khác Tư Đồ Thuần làm không giỏi, nhưng việc trốn tránh này có ai nhanh hơn cô sao?
Tư Đồ Thuần tắm xong liền nằm lên giường, cả người như bùn nhão, giây trước giây sau sẽ chảy ra mà dính chặt vào giường.
Tư Đồ Thuần rất dễ thích nghi ở mọi hoàn cảnh, nhưng chuyện bản thân đột ngột có chồng còn xuyên vào một bộ truyện tranh có chút khó chấp nhận, nhưng dù sao Tư Đồ Thuần vẫn thấy còn may mắn, may mắn vì Tân Tử không phải một tên tra nam, may mắn vì nhan sắc của người nam phụ này rất soái, nếu không phải Tân Tử sau này sẽ giết chết nguyên thân thì Tư Đồ Thuần cũng sẽ không ly hôn cùng Tân Tử.
Tìm một người chồng đẹp trai dễ lắm sao? Tuy chỉ là một cái bình phong nhưng bình phong này rất đẹp, không dùng được nhưng mỗi ngày có thể lôi ra ngắm nghía một chút.
Tư Đồ Thuần như nhớ ra thứ gì mà ngồi bật dậy, phòng Tư Đồ Thuần nằm ở phía dưới gần cầu thang, phòng của Tân Tử ở trên lầu, bởi vì Tân Tử thích yên tĩnh nên tầng này ngoài Tân Tử ra không có phòng của người khác.
Người làm ở trong nhà chỉ có một dì làm chính là thím Trần.
Thím Trần làm ở đây đã gần bốn mươi năm, lúc trước là người làm ở biệt thự chính, lúc đó mẹ Tân Tử vẫn còn sống, sau này Tân Tử mua lại nhà ở tiểu khu này liền để thím Trần giúp mình sắp xếp việc trong nhà, nói giống quản gia cũng thật giống, ngoại trừ mỗi ngày phải tưới hoa, cho cá ăn, những việc khác mỗi ngày đều có người đến làm theo ca, ở phía sân sau còn có một hồ bơi, sân gofl trên tầng hai còn có một phòng tập thể dục, lúc trước Tân Tử rất hay dùng phòng tập thể dục, sân gofl những ngày nghỉ sẽ ra luyện một chút, sau khi hắn bị tai nạn những thứ này liền bị bỏ phế một chỗ, những dụng cụ tập thể dục mỗi món đều năm con số trở lên bây giờ chẳng khác nào món sắt vụn, tuy không có người dùng nhưng thím Trần mỗi ngày đều lên lau dọn.
Tư Đồ Thuần vừa ra ngoài liền chạm mặt thím Trần từ bên ngoài đi vào, tay còn mang theo không ít thức ăn.
Thím Trần vừa nhìn thấy Tư Đồ Thuần, nụ cười liền treo lên khoé miệng.
- Phu nhân đói bụng rồi? Đợi tôi dọn thức ăn ra gọi cậu chủ xuống hai người cùng ăn.
Tư Đồ Thuần lắc đầu nhích tới bên cạnh thím Trần.
- Thím mua thức ăn ngoài?
Tư Đồ Thuần chỉ xem qua sơ lượt qua cốt truyện, có vài nhân vật cũng là do cô tự thiết lập nhưng tác giả không phải cô, dù sao Tư Đồ Thuần cũng xem như phụ giúp một chút.
Thím Trần:" Cậu chủ không thể ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ, không thể ăn thức ăn nhanh, những món này đều là thức ăn thanh đạm từ nhà chính nấu rồi đem tới."
Tư Đồ Thuần giúp thím Trần dọn thức ăn ra, còn xung phong nhận lệnh đi gọi Tân Tử.
Tư Đồ Thuần vừa chạy đi, thím Trần liền nhìn bóng lưng cô mà khó xử.
Lúc trước vốn dĩ tính tình Tân Tử đã âm trầm khó đoán, sau này xảy ra tai nạn tính khí lại thất thường, tâm trạng thường xuyên không tốt.
Đừng nói đến người khác, thím Trần cũng không thể bước vào phòng Tân Tử nửa bước trừ khi phải dọn dẹp.
Nhưng có vài chuyện thím Trần không cần nói, dù sao bà cũng là một người làm, so với vợ chồng chắc chắn sẽ có thái độ khác đi?
Tư Đồ Thuần tới trước cửa phòng gõ ba cái thấy không có người lên tiếng liền gõ thêm hai cái.
Tư Đồ Thuần đợi một lúc vẫn không thấy có người lên tiếng liền hô lớn.
- Chú không mở cửa là tôi vào đó nha.
Tư Đồ Thuần có chút đói rồi, lúc nãy tốn nhiều sức như vậy có thể không đói sao?
Lúc nãy bọn họ làm lễ ở một nhà thờ, làm xong lễ liền trở về, tất nhiên không có màn đãi thức ăn nếu không Tư Đồ Thuần nhất định bất chấp đang mặc váy cưới mà ngồi xuống bàn ăn.
Nếu hỏi Tư Đồ Thuần bữa ăn nào là ngon nhất.
Còn có bữa ăn nào ngon hơn bữa ăn do bản thân làm chủ nhưng lại không tốn đồng nào, cái này gọi là ăn cưới của chính bản thân mình.
Tư Đồ Thuần không nghe thấy người trả lời liền đẩy cửa vào.
Tân Tử vẫn còn loay hoay trên giường, quần áo có chút xộc xệt, bộ vest lúc đầu đã được thay thành bộ quần áo ngủ bằng lụa màu xanh dương đậm, nút áo vẫn chưa cài hết, bởi vì Tân Tử mỗi ngày đều nhốt bản thân trong phòng, ba bữa cũng có khi gom lại thành một, nếu không phải Tân Tử không muốn phòng mình lưu lại mùi thức ăn, phỏng chừng sẽ ăn ở trên phòng.
Tân Tử vừa nhìn thấy Tư Đồ Thuần liền gấp rút cài lại nút áo, Tư Đồ Thuần nhìn cảnh này mí mắt liền giật giật.
Cái này làm sao cũng giống Tân Tử chính là gái nhà lành còn Tư Đồ Thuần chính là gả biến thái đột nhập vào phòng con gái nhà người ta khi chưa có sự cho phép.
Tân Tử rất trắng, trắng gần như trong suốt, nếu hắn nằm xuống nhắm mắt, nếu không phải còn thở bọn họ chắc chắn còn nghĩ hắn đã bệnh nặng lắm rồi, chính là không qua khỏi.
Môi cũng trắng bệt, một chút huyết sắc cũng không có.
Tư Đồ Thuần:" Thím Trần kêu tôi lên kêu chú xuống ăn trưa."
Tân Tử cài nút áo xong vẫn thấy Tư Đồ Thuần vẫn chưa rời đi liền cau chặt mày.
Giọng nói trầm khàn nhưng lại không mang chút ấm áp nào vang lên.
- Ra ngoài
Tư Đồ Thuần như không nghe thấy, mắt liền dán chặt vào một cái nghiên mực hình hoa sen đặt trên bàn, chẳng qua nó không có màu chỉ là một màu đen từ trên xuống nhưng vừa nhìn lại làm người khác không dời mắt được, Tư Đồ Thuần chỉ thấy bên phải có năm đoá hoa sen lớn nhỏ còn bên cạnh chính là đồ để mài mực.
Tư Đồ Thuần đối với những thứ này trước giờ không có hứng thú, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy cô liền muốn đem về phòng.
Tư Đồ Thuần đưa tay chỉ vào nghiên mực:" Cái đó cũng thật đẹp, chú còn biết dùng bút lông?"
Tân Tử:" Tôi từng học hai năm thư pháp."
Tư Đồ Thuần dời mắt khỏi nghiên mực, đưa mắt nhìn Tân Tử liền nhìn đi chỗ khác.
- Tôi đỡ chú xuống nha.
Lời này vừa nói Tân Tử liền đen mặt, Tư Đồ Thuần rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, thấy không khí trong phòng đột nhiên bị kéo xuống liền chạy trối chết ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại nhưng không quên nhắc Tân Tử xuống ăn trưa.