Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 48: Không Ra Thể Thống Gì



Đúng là ngay từ đầu Tư thị thủ thỉ bên tay Tư lão gia chính là muốn gả Tư Đồ Thuần ra bên ngoài, rồi thu lại một chút hồi môn xem như phí nuôi dưỡng, gả được vào nhà tốt thì xem như bọn họ được nhờ còn không được cứ xem như không có đứa con gái này là được.

Dù sao đối với bọn họ cũng không thiệt thòi gì.

Tư Thị nhìn Tư Đồ Thuần đưa một tờ giấy đến trước mặt còn có bút, một hộp in dấu vân tay.

Tư Đồ Thuần:" Dì là phu nhân Tư Gia, quyết định của dì chính là của ba tôi, 14 vạn rưỡi này chẳng phải đều là tài sản của chung hay sao? Đến lúc đó chỉ sợ ba tôi chỉ hận không thể làm như vậy nhanh một chút."

Tư Thị cầm tờ giấy đọc sơ qua một lượt liền đặt xuống, nói:" Hồi môn đưa cho gia đình chẳng phải là chuyện đương nhiên? Nào có chuyện ký vào giấy này mới được nhận hồi môn?"

Tuy trong nước hiện tại không thể xoá bỏ quan hệ quyết thống nhưng lại có thể cắt bỏ tên trong hộ khẩu, sau đó liền không còn là người một nhà, quan hệ huyết thống tuy không thể xoá bỏ, nhưng hộ khẩu đã cắt ra rồi, cho dù Tư Lão Gia có đến nói hai người có quan hệ huyết thống còn là cha con, thì phải tuỳ thuộc vào Tư Đồ Thuần có nhận người ba này không đã.

Tư Đồ Thuần xoa xoa mi tâm, tối hôm qua cô ngủ không được thẳng giấc buổi sáng lại dậy sớm như vậy, hiện tại có chút mệt.

Tư Đồ Thuần không để Tân Tử giải quyết chuyện này bởi vì chuyện này là chuyện riêng của gia đình bọn họ, cô dẫn theo người tới chính là muốn dùng Tân Tử làm lá chắn cho mình, cho dù Tư thị không nể mặt cô thì nhất định cũng sẽ nể mặt Tân Tử bốn phần.

Tư Đồ Thuần:" Nếu dì không ký tôi cũng không ép, dì không lấy ký hồi môn tôi không đưa, dù sao phần hồi môn này là của tôi, đưa hay không, không phải dì muốn là được."

Tư thị nhìn cô với ánh mắt âm u, cuối cùng vẫn cắn răng mà ký xuống.



Tách hộ khẩu thì tách đi, dù sao công ty bọn họ hiện tại đang thua lỗ, 14 vạn rưỡi này giúp được không ít việc, Tư Đồ Thuần với Tư Lão gia dù sao cũng là ba con cùng huyết thống, bà không tin sau này nhà họ Tư có việc gì Tư Đồ Thuần liền nhắm mắt không để tâm tới.

Ngoài Tư lão gia ra thì trên đời này cô còn người thân nào sao?

Tất nhiên không có.

Bởi vì như vậy nên bà mới càng chắc chắn Tư Đồ Thuần sẽ không làm ngơ khi thấy ba cô chết mà không cứu, hiện tại tức giận thì là như vậy, bà không phải người đi vuốt đuôi ngựa, cho dù có vuốt cũng phải vuốt lưng rồng như nhà họ Tân chứ không phải đứa con vừa được gả vào Tân gia liền muốn một bước hoá phượng hoàng, muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Tư.

Tư thị vừa ký xong, liền ấn dấu vân tay.

Một tiếng cũng không nói liền giật lấy thẻ trong tay Tư Đồ Thuần.

- Mục đích cô về đây cũng chỉ là như vậy thôi đúng không? Hồi môn đưa cũng đã đưa, ký thì tôi cũng đã ký, sau này cho dù cô sống chết chạy đến cổng nhà họ Tư, người nhà họ Tư cũng sẽ mắt mù tai điếc mà xem như không thấy.

Tư Đồ Thuần lấy tờ giấy đưa cho luật sư phía sau.

Tư Đồ Thuần bước lên phía trước một bước:" Tôi đến nhà họ Tư cầu tình? Hay nhà họ Tư đến nhà chồng tôi cầu tình? Tôi không phải người ăn cây táo rào cây sung, nhưng nếu tôi rào thì cây sung này nhất định có sâu, sâu ăn vào quả muốn trị tận gốc chỉ có thể chặt bỏ."

Tư Đồ Thuần không ở lại, dù sao Tư thị cũng không cho cô sắc mặt tốt, nhìn tâm trạng của Tư thị như vậy, càng làm Tư Đồ Thuần vui vẻ không ít.

Buổi chiều cô nhất định ăn thêm một bát cơm lớn.

Tư Đồ Thuần đẩy Tân Tử ra bên ngoài, A Trụ với luật sư cũng đi theo sau.

Hôm nay cô dẫn nhiều người tới như vậy mục đích không phải gây áp lực cho Tư thị mà chính là sau này nếu có việc gì xảy ra với giấy tờ, Tư Đồ Thuần vẫn có nhân chứng.

Cô thân độc mã bước vào nhà họ Tư, căn bản không làm lại bọn họ.



Một con cáo con như Tư Đồ Thuần tất nhiên không làm lại một con cáo già như Tư thị.

A Trụ đưa hai người về biệt thự liền lái xe đưa luật sư trở về.

Trong sân xuất hiện thêm một chiếc xe màu đen nhám.

Tư Đồ Thuần nghi ngờ đẩy Tân Tử vào bên trong.

Tân Hưu nằm dài trên sô pha, trên bụng đặt một đĩa bánh ngọt, tv đang chiếu chương trình hoạt hình.

Tân Tử vừa nhìn thấy Tân Hưu thì liền cau mày.

- Không ra thể thống gì.

Tân Hưu nghe giọng nói này liền bật dậy, bởi vì nằm nên tóc có hơi vểnh lên.

Tư Đồ Thuần nháy mặt một cái, Tân Hưu liền hiểu ý mà đứng dậy.

- Em chẳng phải là qua đây thăm anh với chị dâu hay sao? Chuyện kia còn phải đích thân tới cảm ơn anh.

Giọng Tân Tử không mang chút cảm xúc nào, như đang muốn xem y diễn trò.

- Sau này không có việc gì thì đừng đến, tôi rất bận.

Tân Tử nhìn vụn bánh vay ra ghế liền xoa xoa mi tâm.

- Vụn bánh cậu dọn dẹp xong rồi hẳn về, phía dưới sàn nhà trên sô pha cũng có.

Tân Tử nói xong liền tự di chuyển xe lăn vào thang máy.

Tư Đồ Thuần như không ngại có sự hiện diện của Tân Hưu mà hôn gió với hắn một cái.

Đợi thang máy đóng lại Tân Hưu mới lên tiếng.

- Tôi chắc chắn bị hoa mắt rồi, tại sao nam phụ tôi vẽ còn đẹp hơn nam chính? Cậu thấy có phải tôi biết nam phụ sẽ là chồng của cậu nên mới vẽ như vậy không?

Tư Đồ Thuần liếc y một cái liền không quản, nhìn sô pha bị rơi vụn bánh ngọt còn có lòng tốt đem đồ quét vụn bánh đặt vào tay Tân Hưu.

- Cậu dọn trước rồi nói sau.

Tân Hưu không tình nguyện mà nhận lấy, lúc dọn vẫn không ngưng được miệng mà lải nhải.

- Cậu sống ở đây chắc cũng cực khổ không ít đi? Nếu tôi biết cậu sẽ vào đây, tôi nhất định chọn một người chồng đẹp trai cho cậu nhưng cái quan trọng là dễ tính, không quá ưa sạch sẽ, tôi biết cậu ở bẩn, bốn ngày dọn phòng một lần, như vậy sao có thể ở chung với một người như vậy chứ?

Tư Đồ Thuần:" Cậu mới ở bẩn cả nhà cậu đều ở bẩn, chuyện này nói đi nói lại cũng là do tôi, tôi kêu cậu vẽ nhân vật giống tôi, hiện tại thì hay rồi, đời trước xui chưa đủ đời này cũng phải xui, bộ phim đầu tiên quay chưa được ba ngày liền có chuyện, cảnh quay phải dời lại đến tháng sau."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv