Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 23: Có Bệnh



Quá khứ của hoàng tử chỉ được tóm tắt trong một tập phim, tuy không dài nhưng chính là phân cảnh lấy đi nước mắt của người xem.

Lời thoại của bọn họ mới là chủ chốt.

Tư Đồ Thuần đọc kịch bản xong liền gõ tin nhắn qua cho Hoa Thần.

Kịch bản " Tửu Ái Lưu " này cô nhất định phải nhận, tuy là nữ thứ có đất diễn không nhiều, nhưng chính là phân cảnh làm người khác nhớ đến cô, còn tiếc thương cho quá khứ của hoàng tử, nếu diễn tốt, Tư Đồ Thuần nhất định sẽ một bước đi lên.

Hoa Thần rất nhanh liền gửi tin nhắn lại.

Hoa Thần:" Ngày kia 7h30 chị đến đón em, địa điểm quay lần này là thành phố Cổ Nam, chúng ta đi ba ngày, xe của chị có thể tiến chứ không lùi, em để quên đồ ở nhà, bảo bối của chị sẽ không tình nguyện quay về lấy."

Tư Đồ Thuần đọc xong tin nhắn khoé mắt liền giật giật.

Nếu có quên thì chính là quên một cái thùng cơm ở nhà.

Hoa Thần chính là ý muốn cô cẩn thận một chút, cứ như vậy ngày kia bọn họ sẽ xuất phát đi Cổ Nam.

Cổ Nam là nơi có không ít di tích lịch sử, những nơi khác đều được tu sửa lại không ít, còn Cổ Nam vẫn giữ nguyên như vậy, đường phố, những ngôi nhà cao tầng ngày nay xuất hiện không ít, nhưng vẫn còn không ít những ngôi nhà vẫn còn giữ mái ngói đỏ, cao thấp đan xen lẫn nhau, chỉ cần vào Cổ Nam nhưng lạc vào mộng cảnh, mộng cảnh này tuy không sương khói nhưng lại cho lòng người khác cảm giác rất dễ chịu.

Tư Đồ Thuần chuẩn bị bữa tối xong liền theo thói quen lên đẩy Tân Tử xuống.

Thang máy vừa mở ra, Tân Tử vừa nhìn thấy Tư Đồ Thuần đứng bên ngoài, liền không nói tiếng nào di chuyển xe lăn vào phòng bếp.

Cô lại xem như không có việc gì mà đi theo phía sau.

Hai người ngồi đối diện nhau, mới bắt đầu động đũa.

Tư Đồ Thuần ăn được phân nửa đột nhiên lên tiếng.

- Ngày kia tôi phải đi quay, ba ngày sẽ trở về.

Tân Tử tất nhiên cũng biết gia nhập ngành giải trí thường xuyên không ở nhà cũng là chuyện thường, nhưng không biết hắn nghĩ tới thứ gì hầu kết trượt lên xuống.

Cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói xuống mà gật đầu.



Tư Đồ Thuần xử lí thêm một bát nữa liền dừng đũa mà xoa bụng đã hơi căng lên.

Mỗi ngày cô đều ăn hai bát, tâm trạng không vui sẽ ăn thêm một bát tổng cộng là ba bát, tâm trạng vui hay không Tư Đồ Thuần đều không bọc lộ ra bên ngoài, chỉ có thể dùng thức ăn thay sự bất mãn mà thôi.

Còn Tân Tử chỉ ăn bốn bát cơm hôm nay phá lệ lại ăn thêm hai bát.

Cô vừa nhìn liền nuốt một ngụm nước bọt, năm đĩa thức ăn trên bàn còn lại đều được hắn ăn sạch đến kin kít.

Tư Đồ Thuần thấy Tân Tử ngậm thức ăn trong má ngẩn đầu nhìn mình.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ mà đứng bật dậy đi ra bên ngoài.

Còn giả vờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng bếp, nói:" Hôm nay còn có sao, trời cũng thật đẹp."

Tư Đồ Thuần nói xong liền chạy trối chết.

Tân Tử không tự chủ được nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài trời tối đen, đến một ngôi sao cũng không nhìn thấy, gió bên ngoài cũng không nhỏ, phỏng chừng tối nay sẽ mưa.

Hắn không nhìn ra được trời hôm nay có gì đẹp.

Nữ nhân nhà họ Tư sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.

Mây đen che khuất trời, gió lớn như vậy, vậy mà lại nhìn ra trên bầu trời có không ít sao, còn khen đẹp một câu.

Có bệnh.

Tư Đồ Thuần chạy vào phòng lấy một cái chăn kéo ra bên ngoài sô pha, cô leo lên sô pha phủ chăn lên người mới bắt đầu xem tv.

Dáng người Tư Đồ Thuần không quá gầy nên có lên cân cũng nhìn như không, nhưng cô chắc chắn gần đây bản thân đã lên cân.

Cơ thể lại có chút nặng nề, nhưng Tư Đồ Thuần lười không muốn động.

Cô đưa tay lên bụng cách một lớp áo thun mà sờ sờ hai cái.



Tư Đồ Thuần ngồi sờ hai cái, liền nằm xuống sờ thêm hai cái.

Bụng cô cũng còn thon lắm, cho dù tăng thêm hai cân cũng không có vấn đề gì.

Bộ phim lần này không yêu cầu về cân nặng thì chính là không cần đóng những cảnh bay nhảy.

Tư Đồ Thuần vừa nghĩ tới liền yên tâm không ít.

Hai ngày rất nhanh liền trôi qua, buổi tối Tư Đồ Thuần ngồi trên sô pha xem tv cùng với Tân Tử.

Hắn ngồi một bên đọc báo, trước mặt bày ra một tách trà với không ít bánh ngọt, còn trước mặt Tư Đồ Thuần chỉ có một ly nước cam.

Cô thấy Tân Tử không để ý đến phía này liền đưa móng vuốt tới dĩa bánh của hắn mà lấy hai cái.

Tân Tử lúc đọc xong tờ báo, đĩa bánh mặt chỉ còn hai cái, thấy Tư Đồ Thuần mắt nhìn tv miệng vẫn còn ngậm bánh, tay vậy mà lại đưa sang đĩa bánh của hắn.

Tân Tử liền đánh lên mu bàn tay cô.

- Buổi tối ăn nhiều bánh ngọt sẽ bị trướng bụng.

Tân Tử có ý tốt muốn nhắc nhở, chính là muốn Tư Đồ Thuần dùng trạng thái tốt nhất mà quay phim, còn nhanh trở về nấu thịt cho hắn ăn.

Thức ăn của nhà chính căn bản không thể so sánh được với thức ăn của Tư Đồ Thuần làm ra.

Tân Tử mấy hôm trước nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này liền rút kết đưa ra một kết luận.

Tân Tử không thích những người ở gia tộc, nên không muốn cùng bọn họ ăn cùng một món càng không muốn ăn thức ăn cùng một ngự trù nấu.

Tư Đồ Thuần rút tay lại, bày ra bộ dáng oan ức muốn xin thêm một cái.

Hắn nhìn thấy biểu cảm này của cô liền nhíu mày, nâng tờ báo vừa đọc hết lại bắt đầu đọc lại một lần nữa, vờ như không nhìn thấy vẻ mặt này của Tư Đồ Thuần.

Hai người ngồi thêm một lúc, cô mới đẩy Tân Tử vào thang máy, theo thủ tục mà hôn gió một cái còn nháy mắt.

Hắn cho dù có thấy hành động này bao nhiêu lần đi nữa vẫn cảm thấy không quen nổi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv