Đing, cốt truyện trò chơi đã hoàn thành độ bình xét cấp bậc ——
Cấp D.
Lâm Tử Nhiên:……
Hệ thống: “Người chơi có nghi vấn gì không?”
Lâm Tử Nhiên: “Không tự tin lắm nhưng vẫn phải hỏi tại sao lại là cấp D? Rõ ràng tôi không OOC! Cũng không có NPC phát hiện ra tôi không phải là Lộ Hiểu Đông, hơn nữa tôi còn kích phát cốt truyện ẩn... Hai lần đầu đều là cấp B..”
Hệ thống: “Bình xét cấp bậc là sự đánh giá toàn diện về nhiều mặt, giai đoạn sau người chơi tự sa ngã bản thân, hoàn toàn từ bỏ việc hoàn thành nhiệm vụ, sa vào hưởng lạc, không còn nghiêm túc sắm vai nhân vật. Xuất phát từ sự chậm trễ chủ quan và tiêu cực của người chơi, quang não bình xét ra cấp bậc này.”
Lâm Tử Nhiên: ..... Nói có sách mách có chứng, vô pháp phản bác.
Hệ thống: “Xin hỏi người chơi có muốn tiếp tục hay không.”
Lâm Tử Nhiên: “Không chơi nữa!”
Thua liền ba trận, mỗi lần đều sụp đổ một cách thiên kỳ bách quái thảm không nỡ nhìn, làm Lâm Tử Nhiên sinh ra tự hoài nghi bản thân nghiêm trọng, đúng là hố cha, cậu muốn vứt bỏ cái trò chơi rác rưởi này!
Lâm Tử Nhiên leo xuống giường, lúc này vừa vặn 9 giờ sáng, cậu đi nhà ăn ăn cơm, ngậm cái bánh bao trở về.
Xem ra dựa vào trò chơi này để lấy học phần quả nhiên là sự tình không đáng tin..
Kỳ thi cuối kỳ sắp tới gần, Lâm Tử Nhiên trở về phòng ngủ, nghĩ nghĩ vẫn lấy sách giáo khoa ra, trên sách giáo khoa dày cộp đầy chữ rậm rạp.
Lâm Tử Nhiên nhìn được mười phút, chợt gục đầu xuống trên cuốn sách giáo khoa.
Hở, chính mình thế nào mà ngủ rồi?
Không được!
Cậu sao có thể như vậy đâu, mới nhìn có mười phút thôi, kiên trì chính là thắng lợi. Lâm Tử Nhiên hung hăng nhéo đùi mình một phen, tiếp tục nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa.
Bạn cùng phòng Trác Vũ từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lâm Tử Nhiên phá lệ đọc sách, kinh hãi nói: “Cậu tức giận phấn đấu đấy à?”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Trác Vũ nhìn cậu một cái, tức khắc vui vẻ khi người gặp họa: “Như thế nào, tối hôm qua lại thua rồi?”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Trác Vũ khoác tay qua vai cậu, cười hắc hắc nói: “Bình thường đã ra điểm rồi, thua thì thua thôi, không phải chỉ là trò chơi thôi sao. Đi, tối nay chúng ta đi ăn tôm hùm đất xào cay!”
Hai mắt Lâm Tử Nhiên đột nhiên lóe sáng, cậu đóng sách lại, trung khí mười phần nói: “Đi đi đi, hiện tại liền đi!”
Trác Vũ và Lâm Tử Nhiên cùng nhau ra cửa, lại hẹn thêm vài người bạn, cùng nhau đi đến một cửa hàng tôm hùm đất gần trường học, một người gọi một chầu, ăn vô cùng vui vẻ.
Lâm Tử Nhiên thả vỏ tôm hùm đất xuống bàn, cảm thấy nỗi buồn khi thua trò chơi cũng tiêu tán không sai biệt lắm, lần nữa lấy lại tinh thần, đứng dậy đi tranh toilet, xả nước xong trên đường về ngoài ý muốn nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở hành lang bên cạnh.
Ồ, đây không phải là vị học trưởng đại thần Quý Sâm sao!
Sao anh ấy lại ở đây?
Lâm Tử Nhiên nhìn khuôn mặt xuất trần thoát tục kia của hắn, nhìn nhìn nơi mình đang đứng, bỗng nhiên cảm thấy cái vị đại thần cao lãnh này, hóa ra cũng ăn tôm hùm đất..
Không biết là ăn xào cay, hay là hấp, hay là tỏi nhuyễn?
Ăn lên sẽ là cảnh tượng gì?
Khụ khụ khụ...
Có lẽ anh ấy chỉ đến dùng bữa...
Lâm Tử Nhiên nhận thức Quý Sâm, nhưng Quý Sâm lại không quen biết cậu, đang định lặng lẽ đi ngang qua, bỗng nhiên trong lòng vừa động, nhớ tới sự tình Trác Vũ nói trước đó.
Công ty Giả Tưởng sản xuất trò chơi sắm vai nhân vật có rất nhiều hệ liệt, luôn được người chơi hoan nghênh. Tất cả hệ liệt cùng có một cái bảng tổng xếp hạng, nghe nói xếp hạng số một chính là nick phụ của vị Quý Sâm đại thần này đây.
Đây là đỉnh cấp đại thần đó nha, tùy tiện chơi chơi cũng đạt cấp A, người ta căn bản không hiếm lạ học phần, thuần túy là đi trau dồi kỹ thuật diễn thôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên tâm tình phức tạp, có chút hâm mộ, có chút ghen ghét...
Quý Sâm không thường xuyên xuất hiện ở trường, tuy anh ấy chưa tốt nghiệp nhưng đã sớm xuất đạo rồi, hiếm khi gặp mặt đại thần một lần, không biết có nên đi lấy chút kinh nghiệm hay không?
Chỉ là người ta không quen biết chính mình, làm như vậy có mạo muội quá không?
Lâm Tử Nhiên rối rắm hồi lâu, vẫn lấy hết can đảm bước tới chào hỏi, cậu lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Học trưởng anh khỏe.”
Quý Sâm ngước mắt nhìn cậu một cái.
Lâm Tử Nhiên đối diện với hai tròng mắt thâm thúy của hắn, không khỏi căng thẳng, nếu người ta không phản ứng vậy chính mình quá xấu hổ rồi… Ngay lúc cậu thấp thỏm bất an, Quý Sâm chậm rãi mở miệng, giọng có chút trầm thấp, lại mát lạnh như tuyền: “Em khỏe.”
Di, học trưởng thật bình dị và gần gũi..
Lâm Tử Nhiên tức khắc thả lỏng rất nhiều, tò mò nói: “Học trưởng, em nghe nói Giả Tưởng có cho ra hệ liệt trò chơi sắm vai nhân vật, anh là đại thần số một trong bảng xếp hạng! Vậy cho nên em muốn thỉnh giáo một chút, anh có bí quyết gì khi chơi không? Em.. khụ khụ, luôn thua..”
Khi Lâm Tử Nhiên nói tới đây, ngượng ngùng sờ đầu mình.
Quý Sâm trầm ngâm một lúc, nói: “Cũng không có bí quyết gì, chỉ là thời điểm khi sắm vai nhân vật, tận lực làm chính mình hòa nhập vào nhân vật mà em muốn sắm vai, tưởng tượng chính mình thành đối phương là được.”
Lâm Tử Nhiên lâm vào trầm tư.
Thần sắc Quý Sâm nhu hòa, mỉm cười nói: “Em còn vấn đề gì nữa không?”
Lâm Tử Sơ đỏ mặt: “Không có.”
Sau khi nói ‘hẹn gặp lại’ liền vội vã rời đi.
Rốt cuộc cũng không thân với đối phương, người ta kiên nhẫn trả lời đã là không tồi rồi, thật là ngượng ngùng khi truy vấn nhiều như vậy... Bất quá thoạt nhìn học trưởng đại thần cũng không tệ, gặp người tùy tiện không quen biết hỏi, vậy mà thái độ anh ấy cũng tốt như vậy!
Còn tưởng rằng một người như hắn sẽ tương đối khó tiếp cận, dù sao fans của hắn thật sự có quá nhiều.
Được tiếp xúc gần gũi hơn nữa còn nói chuyện với thần tượng, vẫn khiến Lâm Tử Nhiên cảm thấy cao hứng.
Tuy rằng dường như cũng không có được tin tức hữu dụng gì, khụ khụ, bất quá này không thể trách đại thần người ta, đại khái phương pháp đại thần chỉ không phù hợp với cậu.
Bởi vì cậu vẫn luôn làm vậy a!
Hòa vào nhân vật mà mình muốn biểu diễn, nỗ lực đi nghiền ngẫm nhân vật hẳn là làm như thế. Chính là cốt truyện sụp đến rối tinh rối mù, tuy ý tưởng giống nhau nhưng người ta làm thật nhẹ nhàng bâng quơ đơn giản, chính mình thì…
Cái kiểu phương thức tùy tiện học của học bá cũng có thể lấy được đệ nhất, hiển nhiên không thích hợp dành cho mình a..
Lâm Tử Nhiên thiếu nữa rơi lệ đầy mặt.
Haiz, cậu vẫn nên thành thành thật thật chuẩn bị cho kỳ thi đi.
Thời điểm Lâm Tử Nhiên trở lại bàn ăn, bọn Trác Vũ cũng nhanh chóng ăn xong rồi, đoàn người kề vai sát cánh về trường học.
Cậu trở về phòng ngủ, lần nữa lấy sách giáo khoa ra, chuẩn bị bật đèn đọc xuyên đêm.
Buồn ngủ quá……
Mệt mỏi quá……
Không được không được, hôm nay nhất định phải nghiêm túc đọc sách!
Lâm Tử Nhiên cắn răng kiên trì, rốt cuộc xem đến hai tiếng đồng hồ, vừa nhìn di động thế nhưng đã 10 giờ...
Ôi, thật muốn ngủ quá đi. Tầm mắt Lâm Tử Nhiên quét đến mũ giáp trò chơi ở bên cạnh, lại nhìn nhìn sách giáo khoa trong tay, đột nhiên cảm thấy kỳ thực trò chơi này cũng không phải rác rưởi lắm, chế tác hoàn mỹ không nói, mỗi NPC đều là đại mỹ nhân.
Chậc, cậu tùy tiện chơi một ván là ok, sáng mai lại đọc sách tiếp!
Lâm Tử Nhiên bò lên giường, mang mũ giáp lên.
Hệ thống: “Không phải cậu nói là không chơi sao?”
Lâm Tử Nhiên: “Thân là hệ thống phục vụ, cậu còn phụ trách trào phúng à? Chẳng lẽ không phải nên nhiệt liệt hoan nghênh sao?”
Hệ thống: “Người chơi chuẩn bị tiến vào trò chơi?”
Lâm Tử Nhiên: “Tiến tiến tiến!”
Đing, đang rút thế giới trò chơi ——
Đing, thế giới trò chơi đang download ——
Lần này rút trúng một thế giới cổ đại, giả thiết bối cảnh trò chơi là cung đình tranh đấu, đây là câu chuyện cẩu huyết ngược luyến nói về con tin vạn nhân mê cùng hoàng đế đương triều.
Vai chính công tên là Phong Nguyên Sùng, là hoàng đế vương triều Đại Thịnh của thế giới này.
Vai chính thụ tên là Tề Tuyên, đến từ An Hà Quốc tiếp giáp Đại Thịnh, là trưởng tử của Quốc chủ vương An Hà Quốc. Quốc lực An Hà Quốc mỏng manh, đối mặt với Đại Thịnh như hổ rình mồi không thể không thần phục Đại Thịnh, hơn nữa còn đưa vương trưởng tử làm con tin qua bên Đại Thịnh.
Tề Tuyên là đệ nhất mỹ nhân của thế giới này, đẹp đến từ hoàng đế cho tới văn võ bá quan tất cả đều ái mộ hắn, thật sự được xưng là cả triều văn võ đều khom lưng.
Kẻ ái mộ hắn nhiều không đếm xuể, trong đó quan trọng nhất là ba người.
Một là vai chính công Hoàng đế Phong Nguyên Sùng, thứ hai là vai phản diện Kinh Vương Phong Nguyên Cực, người thứ ba là chính mình nam phụ thâm tình, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Lý Ký.
Vai phản diện Phong Nguyên Cực là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Phong Nguyên Sùng, mẹ đẻ xuất thân đê tiện bởi vì phạm sai lầm mà bị xử tử, từ nhỏ y đã được Hoàng Hậu nuôi dưỡng bên người, cùng Phong Nguyên Sùng huynh đệ tình thâm lớn lên bên nhau. Sau đó vì thích Tề Tuyên mà đoạt người trong lòng của Hoàng đế, khởi binh mưu phản, cuối cùng bị Phong Nguyên Sùng tự tay giết chết.
Nam phụ Lý Ký là thủ hạ đắc lực nhất của Phong Nguyên Sùng, là con dao sắc bén nhất trong tay hắn, cúc cung tận tụy mười năm như một. Vì thích Tề Tuyên khó kìm lòng nổi, nhiều lần bảo hộ tiếp cận Tề Tuyên, chọc cho Phong Nguyên Sùng ghen ghét bất mãn, cuối cùng bị Phong Nguyên Sùng hạ lệnh xử tử.
Tề Tuyên chỉ dựa vào khuôn mặt đã khiến Kinh Vương phản bội Hoàng đế, làm cho Hoàng đế và thuộc hạ trung thành tâm sinh hiềm khích, rồi còn làm hậu cung Hoàng đế không được yên bình... Cuối cùng lấy thân phận chất môi giới, trở thành người Phong Nguyên Sùng yêu nhất!
Tóm tắt một câu..
Thịnh thế bạch liên mỹ nhân · Tề Tuyên được mọi người yêu thích, bị đoạt tới cướp đi, bị đoạt tới đoạt lui, cuối cùng Hoàng đế Phong Nguyên Sùng xử lý phản vương đệ đệ, ban chết thủ hạ trung thành, bằng vào vô hạn quyền thế thành công ôm mỹ nhân về!
Họa thủy thật lợi hại!
Sau khi xem xong, Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu.
Thế giới này quá ngang ngạnh, đây là loại vạn nhân mê cẩu huyết gì, chính là trên đời này có Bao Tự* và Đát Kỷ cũng không đến nỗi này đi!
*Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà Chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu.
Lâm Tử Nhiên định thần lại, sau đó nhìn thiết lập nhân vật của mình ở thế giới này.
Lý Ký năm nay 24 tuổi, cha mẹ đều mất từ khi còn nhỏ, sống nhờ ở nhà cữu cữu, cuộc sống tuổi nhỏ chịu đựng khinh nhục, bất quá hắn tâm tư thâm trầm, lại giỏi ẩn nhẫn mưu đồ. Về sau ngoài ý muốn gặp được Phong Nguyên Sùng lúc ấy vẫn còn là Tam hoàng tử, bởi vì tài hoa và năng lực nên được Phong Nguyên Sùng thưởng thức, hai người trở thành tri kỷ, trong cuộc chiến tranh đoạt hắn nổi lên tác dụng rất quan trọng. Sau khi Phong Nguyên Sùng đăng cơ, Lý Ký liền trở thành Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ, giúp Phong Nguyên Sùng diệt trừ dị kỷ, giữ gìn triều cương, vừa là bằng hữu vừa là thuộc hạ Phong Nguyên Sùng tín nhiệm nhất.
Dựa theo thiết lập mà xem Lý Ký tuyệt không phải là người lương thiện, mà trái lại tâm tư thâm trầm, máu lạnh vô tình, tàn nhẫn độc ác, giết người như ma, các loại từ ngữ đều có thể dùng trên người hắn.
Bởi vì những sự tình hắn làm, ác danh của Lý Ký truyền khắp kinh thành, ngoài mặt thì ai cũng thập phần kính sợ hắn, nhưng các loại tin đồn ngầm đều rất khó nghe, cái gì mà chó săn của Hoàng đế, đao phủ của Hoàng đế, tay sai của Hoàng đế, vv... Lại vì vẻ ngoài mỹ mạo của Lý Ký còn có lời đồn rằng hắn là nam sủng của Hoàng đế, bằng vào công phu trên giường đạt được tín nhiệm của Hoàng đế, hình dung hắn rất khó coi.
Trước đó nói về quá khứ, mặt sau thuần túy chính là nói bừa. Lâm Tử Nhiên xem qua kịch bản rất rõ, Lý Ký và Phong Nguyên Sùng tuyệt đối không có loại quan hệ này, hai công bên nhau là không có tương lai! Tuy rằng Lý Ký không ngại mang tiếng xấu, nhưng hắn thật sự khinh thường việc lăn giường để đạt được địa vị hiện tại.
Lý Ký hành tẩu trong bóng tối, loại người trên tay dính đầy máu tươi, nhưng một người như vậy lại cứ yêu mỹ nhân Tề Tuyên như trời quang trăng sáng, bởi vì Tề Tuyên mà thậm chí không tiếc chống đối Phong Nguyên Sùng, cuối cùng rốt cuộc chọc giận Phong Nguyên Sùng tâm sinh bất mãn, rơi vào kết cục ban cho một ly rượu độc.
Dường như trong mắt Phong Nguyên Sùng, thủ hạ không quan trọng bằng người trong lòng.
Chậc chậc, Lâm Tử Nhiên xem qua rất nhiều phim truyền hình, không có mấy người làm tình địch với Hoàng đế mà có kết cục tốt, đây mới là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao! Một khi không cẩn thận thì mạng nhỏ cũng xong luôn!
Sau khi phun tào xong, trong lòng cậu tràn ngập sầu bi.
Lần này thoạt nhìn rất khó !!!
Kỳ thực thế giới trước Lộ Hiểu Đông tương đối dễ biểu đạt, bởi vì đều giống như cậu là sinh viên 20 tuổi, kỳ thực tâm tư Lộ Hiểu Đông cũng dễ nghiền ngẫm, hoàn cảnh sinh hoạt gì đó cậu đều quen thuộc... Thế giới kia hẳn là đơn giản nhất, đều do cậu làm mọi thứ rối tung lên... Lâm Tử Nhiên lần nữa hối hận trong lòng.
Thế giới này không khó sao?
Đây là một vị Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ tàn nhẫn độc ác máu lạnh vô tình, tâm tính của hắn như thế nào, hắn giết người ra sao, cách hắn nói chuyện thế nào?
Toàn bộ này đó không phải dễ nắm giữ.
Tuy rằng học trưởng nói muốn hòa mình vào nhân vật phải đi tự hỏi, nhưng nơi này nào dễ hòa nhập như vậy?
Lâm Tử Nhiên do dự hỏi hệ thống: “Cái kia, bên cậu có công năng truyền dạy ký ức linh tinh gì đó hay không..”
Đọc kịch bản mấy ngàn chữ, còn có giới thiệu thiết lập nhân vật và bối cảnh những người này, trong lòng cậu thật sự không nhớ hết.
Hệ thống: “A.”
Lâm Tử Nhiên: .....? Mình chỉ hỏi một vấn đề thôi, làm sao hệ thống ‘a’ một cái nghe cảm giác cứ như thật châm chọc, cười nhạo và khinh thường thế nhờ?
Hệ thống: “Truyền dạy ký ức một lần, cậu liền không phân rõ chính mình rốt cuộc là ai, truyền dạy ký ức vài lần, bệnh viện tâm thần nhiệt liệt hoan nghênh cậu vào ở. Cho nên vì tránh cho công ty bị tố cáo đến mức phá sản, chúng tôi không hướng người chơi vào loại hình phục vụ này.”
Lâm Tử Nhiên: ……
Hệ thống: “Thỉnh người chơi không cần ôm tâm lý may mắn đi lối tắt, nghiền ngẫm kịch bản thật tốt trau dồi kỹ năng diễn xuất mới là con đường đúng đắn. Chẳng lẽ diễn viên các cậu diễn kịch cũng dựa vào truyền dạy ký ức?”
Lâm Tử Nhiên:…..
Xem ra lối tắt là không có khả năng, chỉ có thể đọc kỹ kịch bản, Lâm Tử Nhiên cảm thấy có chút ưu thương.
Cậu đứng dậy nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện chính mình đang ở trong một khoảnh sân yên tĩnh. Sân này không rộng lắm nhưng sạch sẽ ngăn nắp, trong góc có vài cây hoa quế, lúc này đúng mùa hoa nở, chóp mũi là hương quế mát lạnh làm nhân tâm thoải mái.
Mặc dù Lý Ký được Hoàng đế ân sủng, quyền thế ngập trời, nhưng bản nhân lại không ham hưởng thụ, bởi vì tòa nhà này của hắn cũng không xa hoa.
Thực lòng mà nói Lâm Tử Nhiên rất bội phục loại người này, có tiền mà không dùng... Cậu khẳng định không làm được.
Cậu trở về phòng, gian phòng cũng đơn giản sạch sẽ. Đối chiếu trong gương, nam tử trong gương tà phi nhập tấn, môi mỏng mũi mỏng, mắt phượng hẹp dài ánh mắt lạnh lùng, đuôi mắt có một mạt đỏ ửng, dung mạo tuấn mỹ nhưng âm nhu, đặc biệt là khi cười rộ lên ẩn ẩn tia mị ý.
Với dáng vẻ này của Lý Ký chẳng trách bên ngoài truyền ra tai tiếng của hắn cùng Hoàng đế như vậy, phiên bản gì cũng có. Nếu như Lý Ký không phải quyền cao chức trọng, tàn nhẫn độc ác, sợ là cũng sẽ được nam nhân hoan nghênh đi.
Ngay cả nam phụ cũng đẹp như vậy, đệ nhất mỹ nhân Tề Tuyên thế giới này có bao nhiêu đẹp a?!
Thời điểm đang suy tư, một thanh niên đột nhiên từ ngoài bước vào.
Thanh niên có một gương mặt hiền lành mặt baby, mặc một thân đồ đen kính trang, bên hông đeo một thanh trường đao, cung kính nói: “Đại nhân, Kinh Vương vào kinh.”
Hệ thống kịp thời giới thiệu nhân vật cho Lâm Tử Nhiên. Đừng nhìn thanh niên này thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, kỳ thật là thủ hạ tâm phúc một tay Lý Ký đề bạt —— Thiên hộ Chương Dụ, cũng là hạng người tàn nhẫn độc ác, xảo trá.
Lâm Tử Nhiên nhanh chóng nhớ ra đây là đoạn cốt truyện nào.
Sau khi Phong Nguyên Sùng đăng cơ, Phong Nguyên Cực tự xin làm người trấn thủ biên cương, mấy năm nay vẫn rời xa kinh thành; cho đến khi đại thọ 60 của Thái hậu, Phong Nguyên Sùng triệu Kinh Vương vào kinh. Kinh Vương Phong Nguyên Cực nhập kinh mừng thọ, đồng thời còn mang về con tin Tề Tuyên của An Hà Quốc.
Lý Ký thân là tâm phúc số một của Phong Nguyên Sùng, phụng mệnh tiến đến nghênh đón, đối với Tề Tuyên kinh hồng thoáng nhìn kinh vi thiên nhân!
Từ đây xốc lên mở màn cho cuộc chiến cẩu huyết.
Đây là lần đầu tiên Lý Ký gặp gỡ Tề Tuyên, sau khi bọn họ đưa Tề Tuyên vào cung bái kiến, Phong Nguyên Sùng sẽ phân phó Lý Ký chiếu cố Tề Tuyên, Lý Ký lâu ngày sinh tình tâm sinh ái mộ.... Cuối cùng vì Tề Tuyên mà từ bỏ mạng sống của mình.
Rốt cuộc Tề Tuyên có bao nhiêu đẹp, mới khiến cả đám vì hắn mà thần hồn điên đảo?
Đừng nói —— Lâm Tử Nhiên khá là tò mò.
Bởi vì Hoàng đế Phong Nguyên Sùng yêu thích nam sắc cho nên Đại Thịnh thịnh hành nam phong, sự tình nuôi dưỡng nam sủng nhìn mãi cũng quen, nam tử có dung mạo lẫn tài năng đều được truy sùng... Lúc trước khi Tề Tuyên còn ở An Hà Quốc, lấy tài năng và nhan sắc thiên hạ có một không hai, hắn được chú ý ngay khi vừa bước chân vào kinh, khiến ai cũng muốn ngắm nhìn phong thái.
Lâm Tử Nhiên tức khắc có hứng thú, cậu muốn đi xem tuyệt thế mỹ nam!
Tuy rằng trong lòng gấp không chờ nổi, nhưng hiện tại chính mình là nhân vật có bức cách, tự nhiên không thể trực tiếp nói muốn đi xem mỹ nhân, bởi vậy biểu tình cũng vững vàng, nhàn nhạt mở miệng: “Chúng ta đi gặp Kinh Vương.”
Không sai, như vậy mới phù hợp với thiết lập nhân vật của cậu!
Tuy rằng Tề Tuyên đẹp thì đẹp đó, nhưng hắn bất quá chỉ là một con tin của một nước nhỏ, bản thân cũng không đáng để Lý Ký coi trọng, nhưng Kinh Vương Phong Nguyên Cực thì khác.. Hiện giờ y là huynh đệ còn sống duy nhất của Phong Nguyên Sùng.
Mẹ đẻ của Phong Nguyên Cực là Hồ cơ đáng khinh, tiên hoàng ngoài ý muốn sủng hạnh nàng, lại không nghĩ thế nhưng làm nàng sinh hạ nhi tử. Sau khi Hồ cơ có nhi tử dần sinh ra dã tâm, nề hà tiên hoàng cũng không thích nàng, nàng vì tiên hoàng có thể liếc mắt nhìn nhiều một cái mà không tiếc hạ dược thân sinh nhi tử, để hài tử hàng năm thừa nhận ốm đau tra tấn, dẫn đến tiên hoàng thương tiếc thường tới đây vấn an.
Cũng may Hoàng hậu lúc đó, bây giờ là Thái hậu phát hiện ra âm mưu của Hồ cơ, bởi vì Hồ cơ độc hại hoàng tử mà bị xử tử, Phong Nguyên Cực tất nhiên bị ôm đến dưới gối Hoàng Hậu, cùng lớn lên bên Phong Nguyên Sùng.
Hoàng Hậu nhân từ mẫu nghi thiên hạ, coi Phong Nguyên Cực như con ruột của mình, từ nhỏ tình cảm giữa Phong Nguyên Cực và Phong Nguyên Sùng rất thâm hậu. Phong Nguyên Cực cũng chưa từng tranh đoạt, nơi chốn lấy huynh trưởng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, trong cuộc chiến tranh đoạt vương vị càng không chút do dự đứng về phía Phong Nguyên Sùng. Phong Nguyên Sùng vẫn luôn yêu quý coi trọng người đệ đệ này.
Phong Nguyên Cực và Lý Ký đều từng lập nên công lao hãn mã cho Phong Nguyên Sùng, nếu không phải thích Tề Tuyên, thì Phong Nguyên Cực vẫn mãi là đệ đệ tốt của Phong Nguyên Sùng, Lý Ký vẫn như cũ là thủ hạ đắc lực của Phong Nguyên Sùng.
Chỉ tiếc.. cuối cùng cả hai đều không có kết cục tốt đẹp.
Bất quá Lâm Tử Nhiên xem ra, tuy Lý Ký chết tương đối oan uổng.. Nhưng Phong Nguyên Cực thuần túy là tự tìm.
Nếu y vẫn luôn ngoan ngoãn làm một Vương gia nghe lời, cho dù y thật sự thích Tề Tuyên, Phong Nguyên Sùng cũng sẽ không có khả năng ra tay với y, dù sao Phong Nguyên Sùng vẫn niệm tình huynh đệ... Hơn nữa, Thái Hậu đối với Phong Nguyên Cực ân trọng như núi, y lại vì một người nam nhân mà khởi binh mưu phản, vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói không nói, còn là một kẻ não tàn vì tình yêu!
Chính mình tìm chết không thể trách người khác.
Nếu đây không phải là một kịch bản cẩu huyết, Lâm Tử Nhiên thực sự không thể lý giải hành vi của Phong Nguyên Cực... Xem biểu hiện trước đó y cũng là một người thức thời biết tri ân báo đáp, làm sao thích một người vào, đầu óc bắt đầu trở nên không tỉnh táo đâu?
Quả thực giống như bị hạ chú vậy.
Nếu nói Phong Nguyên Cực vốn là dã tâm bừng bừng, thích Tề Tuyên chỉ là cái cớ để tạo phản, vậy thì nghe ra hợp logic hơn kịch bản nhiều..
Lâm Tử Nhiên lắc đầu, giục ngựa mà đi
Tính cách Lý Ký ít khi nói cười, không cười đối với Lâm Tử Nhiên mà nói không khó. Dù sao ở thế giới thứ hai Lê Diệp cũng không thích cười, hơn nữa, bây giờ cậu có thân phận quyền cao chức trọng, liền tính cậu mặt vô biểu tình, người khác cũng không dám nói gì.
Chờ Lâm Tử Nhiên chạy qua, một hàng người của Kinh Vương đã vào cửa thành. Kinh Vương Phong Nguyên Cực thủ hộ biên cương mấy năm nay, tuy rằng không phải chiến công hiển hách gì nhưng cũng là không công không tội.
Hôm nay người vây xem tuy nhiều, nhưng đa số không phải xem Phong Nguyên Cực. Y là Vương gia từ nhỏ đã sống dưới bóng ma của Phong Nguyên Sùng, tuy rằng lớn lên xinh đẹp nhưng ở trong mắt người dân kinh thành, vẫn là mang tiếng xấu ăn chơi đàng điếm.. Cho nên nhân khí ở Đại Thịnh còn không bằng tuyệt sắc mỹ nhân như Tề Tuyên đâu.
Cho nên, những người này đều giống mình đều tới xem mỹ nhân!
Cậu ngồi trên lưng ngựa nhìn dòng người chen lấn xô đẩy xung quanh, thầm nghĩ quyết không thể bị người phát hiện ra chính mình cũng hoa si giống họ, nếu không thiết lập nhân vật máu lạnh của cậu liền sụp!
Lâm Tử Nhiên ổn định thân hình, nheo đôi mắt, biểu tình nhàn nhạt nhìn phía trước.
Phong Nguyên Cực uy phong lẫm lẫm mang theo thân vệ cưỡi ngựa đi tuốt đằng trước.
Y mặc một thân áo giáp màu đen, dáng người đĩnh bạt, cả người là túc sát chi khí, lộ ra một khuôn mặt sắc bén, hai mắt sâu thẳm, môi mỏng như dao, ngũ quan thâm thúy tựa như con lai, đôi mắt màu nâu sẫm, ước chừng là hàng năm đóng quân trên chiến trường nên rất có phong vị nam nhân!
Nguyên bản Lâm Tử Nhiên chỉ tính đi ngang qua y, nhưng vừa thấy liền không nhịn được nhìn nhiều thêm hai lần. Quả nhiên trò chơi này có phong cách hoàn mỹ, vai phản diện của thế giới này cũng thực soái!
Đáng tiếc lại là tình địch của mình!
Mặc dù vai phản diện rất tuấn tú rất khốc, nhưng cũng không ngăn được trái tim Lâm Tử Nhiên muốn xem mỹ nhân.
Cậu vẫn luôn tò mò loại họa thủy giống như tuyệt sắc mỹ nhân sau khi cụ tượng hóa sẽ là hình tượng gì. Rốt cuộc hầu hết phim điện ảnh và phim truyền hình phần lớn đều một lời khó nói hết, người trong sách khẳng định đẹp hơn người thật đi?
Kích động chờ mong, tâm tình tò mò, cậu đưa mắt nhìn về phía cỗ kiệu được chúng tinh phủng nguyệt vây phía sau.
Bên cửa sổ cỗ kiệu treo một tấm sa mỏng màu trắng, lúc này vừa vặn một cơn gió thoảng qua cuốn tấm sa mỏng lên, tất cả mọi người đều vươn cổ nhìn qua.
Kinh hồng vừa hiện, một khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, xương cốt như bạch ngọc, da thịt trắng như tuyết, chẳng sợ chỉ lộ ra sườn mặt, vài giây cũng đủ khiến lòng người thần hồn điên đảo.
Tề Tuyên giống như mỹ nhân 3D do máy tính tạo ra, không có một chút khuyết điểm nào, mọi điểm đều hoàn mỹ tới cực hạn, đặc biệt là dưới sự phụ trợ của đám dưa vẹo táo nứt xung quanh, hắn càng xuất trần thoát tục tựa tiên nhân giáng thế!
Thế nào là một chữ đẹp đến lợi hại?
Nhìn bộ dáng những người đó chảy nước miếng là biết...
Lâm Tử Nhiên cũng thích mỹ nhân như vậy, nhưng cậu hoàn toàn coi như đồng loại mà thưởng thức, bởi vì đây là một đóa bạch liên hoa nhu nhược mỹ thụ, ha ha ha ha, còn không bằng thân phận công hiện tại của mình đâu!
Lần này tuyệt đối sẽ không phát sinh sự tình vai chính thụ có ý đồ phản công!
Tâm tư Lâm Tử Nhiên không khỏi bay xa, lúc này phía trước bỗng truyền đến tiếng cười khẽ hài hước: “Lý đại nhân tự mình tới đón tiếp bổn vương, thật làm bổn vương thụ sủng nhược kinh.”
Lâm Tử Nhiên bỗng dưng hoàn hồn, liền thấy Phong Nguyên Cực giục ngựa tiến lên, nam nhân cao lớn nghiêng đầu nhìn về phía cậu, môi mỏng cong lên độ cung lạnh lẽo, như cười như không nhìn cậu.