Lâm Tử Nhiên hoàn toàn mộng bức, vừa nãy đây là tiết mục gì?
Người mẹ tiện nghi này đã lâu không tới tìm mình thì thôi không nói, tôi coi như bà không tồn tại là được, dù sao bà cũng không yêu thương gì Lộ Hiểu Đông, nhưng Lộ Hiểu Đông cũng không đắc tội với bà đi? Gặp mặt liền đánh người, một bộ hận không thể giết tôi là sao?
Cậu đối diện với đôi mắt tràn ngập hận ý của Phùng Uyển, không khỏi rùng mình một cái, xém nữa hoài nghi chính mình đã làm chuyện tày đình gì khiến trời tru đất diệt.
Ninh Bách nhạy cảm hơn nhiều, hắn thực nhanh ý thức được ý nghĩ của Phùng Uyển, cũng hiểu sự điên cuồng của người phụ nữ này, lập tức túm lấy tay nàng kéo đi, không muốn nàng có cơ hội tiếp tục mở miệng.
Trong con ngươi nhạt màu của Ninh Bách không có một tia độ ấm, nhìn nàng nói: “Bà có gì muốn nói thì chúng ta trở về rồi nói.”
Trở về?
Con căn bản sẽ không trở về?
Con đã bị tên nghiệt chủng này mê hoặc tâm hồn!
Phùng Uyển bi thương không thôi nhìn Ninh Bách, Ninh Bách đối xử với nàng vô tình như thế, cùng sự ôn nhu vừa rồi khi hắn đối mặt với Lộ Hiểu Đông, hình thành tiên minh đối lập.
Nàng bỗng nhiên vô cùng hận, tại sao vận mệnh lại trêu đùa nàng như vậy?
Nàng bị lạc mất con trai ruột, nhận nuôi một đứa trẻ khác, nhưng con trai ruột lại vì đứa trẻ kia mà không chịu về nhà..
Lộ Hiểu Đông là ma quỷ, nhất định là nó tới trả thù nàng!
Phùng Uyển cười một cách cuồng loạn: “Trở về? Không! Chúng ta ở ngay đây nói chuyện rõ ràng!”
Nàng lập tức quay đầu nhìn Lâm Tử Nhiên, căm hận nói từng chữ một: “Tất cả đều là lỗi của mày, nếu không phải vì mày Ninh Bách liền sẽ nguyện ý quay về. Mày mê hoặc con trai tao như thế nào? Đáng lẽ lúc trước tao không nên nhận nuôi mày!”
Sắc mặt Ninh Bách tái nhợt, hai tay hắn phát run, giờ khắc này thậm chí hắn không dám nhìn mặt Lâm Tử Nhiên.
Đều là lỗi của hắn, là hắn không xử lý tốt sự tình nữ nhân này.
Để bà ta tìm được nơi này.
Lâm Tử Nhiên cũng nhìn Phùng Uyển, khiếp sợ ban đầu chậm rãi biến mất, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Cậu cũng không ngốc, lúc này đã suy nghĩ cẩn thận. Phùng Uyển cho rằng cậu mê hoặc Ninh Bách, làm cho Ninh Bách không chịu về nhà; nhưng bản thân cậu chưa bao giờ làm vậy, căn bản cậu không thèm để bụng việc Ninh Bách có trở về nhà hay không?
Ngay cả Lộ Hiểu Đông chân chính, cũng tuyệt sẽ không làm chuyện như vậy!
Lần đầu tiên trong trò chơi Lâm Tử Nhiên cảm nhận được sự phẫn nộ, cậu chưa từng thấy qua người nào vô cớ gây rối như vậy.
Chỉ cần đứng ở góc độ Lộ Hiểu Đông hơi tưởng tượng một chút.
Trong lòng liền dâng lên một nỗi bi ai không tên.
Đứa trẻ kia đã làm gì sai? Mà phải chịu sự đối đãi như vậy? Hắn chỉ muốn có tình yêu thương của người phụ nữ này, đã hạ mình đến nước này, còn gặp phải sự chỉ trích như vậy.
Bà có hay không nghĩ tới, là vì vấn đề của chính bà nên Ninh Bách mới không muốn quay về?
Ninh Bách nhìn sắc mặt tái nhợt của nam hài, trái tim nặng nề không thở nổi.
Hắn quay đầu nhìn Phùng Uyển chằm chằm, hai tròng mắt tàn khốc xưa nay chưa từng có, trầm trọng nói: “Bà đừng có mà suy nghĩ nhiều, tôi với em ấy căn bản không phải loại quan hệ kia, tôi không quay về không liên quan gì tới em ấy.”
Phùng Uyển không tin, cất giọng sắc bén nói: “Mẹ đều nhìn thấy được, con cho rằng mẹ không nhìn ra sao? Con không lừa được đôi mắt của mẹ đâu..”
Ninh Bách mím chặt môi mỏng, hất tay Phùng Uyển ra, lạnh giọng nói từng chữ một: “Tôi đã nói, không phải.”
Lâm Tử Nhiên nhìn trò khôi hài trước mắt, bỗng nhiên bật cười.
Quả nhiên không phải mẹ ruột.
Tuy rằng chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng không trở ngại cậu chán ghét Phùng Uyển, muốn chọc Phùng Uyển tức chết.
Không phải bà căm hận tôi sao? Cảm thấy tôi câu dẫn Ninh Bách? Là tôi bảo Ninh Bách nói gì nghe nấy?
Phi, Ninh Bách là người qua đường Giáp, hắn làm cái gì, có trở về hay không liên quan gì đến tôi, tôi mới lười để ý tới hắn.. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hận tới nghiến răng nghiến lợi của bà như thế, tôi liền muốn xem bộ dáng bà hận tới cùng cực là như thế nào. Khóe môi Lâm Tử Nhiên cong lên, tiến một bước đi đến trước mặt Ninh Bách.
Ninh Bách thập phần nôn nóng nhìn cậu, thanh âm khàn khàn: “Em..”
Lâm Tử Nhiên duỗi tay nắm lấy cà vạt của hắn kéo xuống, một nụ hôn dừng ở trên môi Ninh Bách, làm trò trước mặt Phùng Uyển hung hăng cắn lên môi Ninh Bách, sau đó ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười khiêu khích: “Bà nói không sai, chính là tôi khiến hắn không về đấy, bà làm gì được tôi?”
Ninh Bách không dám tin nhìn cậu, đồng tử hơi co rút lại. Tuy nụ hôn của nam hài chợt thoáng qua, nhưng xúc cảm kia lại khiến cả trái tim hắn run rẩy..
Phùng Uyển nhìn cậu, cả người tức đến phát run, phảng phất không thể tin cậu ác độc như vậy.
Lâm Tử Nhiên hãy còn cảm thấy chưa đủ, hài hước nhìn nàng, nói: “Bất quá có câu này bà nói sai rồi, tôi không có mê hoặc hắn, là chính hắn vội vàng chạy tới tìm tôi ấy chứ? Giống như cẩu đuổi cũng không đi, tôi cảm thấy hắn cực kỳ đáng ghét, nếu bà có biện pháp đem hắn trở về, nói không chừng tôi còn phải cảm tạ bà đấy!”
Khiếp sợ trong mắt Ninh Bách chậm rãi tan đi, hắn nhìn vào đôi mắt rực lửa của nam hài, hoảng hốt hiểu ra điều gì.
Cậu oán hận Phùng Uyển.
Cậu hôn hắn không phải vì yêu hắn, cũng không phải vì tiếp nhận hắn, mà là đem hắn trở thành một cây đao dùng để trả thù Phùng Uyển mà thôi.
Lòng hắn biết rõ, nhưng cam tâm tình nguyện.
Phùng Uyển không muốn tin sự thật này, con trai của nàng ưu tú như vậy, ưu tú hơn Lộ Hiểu Đông vô số lần, làm sao có thể không biết xấu hổ giống như cẩu theo đuổi Lộ Hiểu Đông đâu? Nhất định là Lộ Hiểu Đông lừa nàng, chính là muốn chọc giận nàng, tên nghiệt chủng này quả nhiên là tới trả thù nàng mà!
Phùng Uyển nhìn Ninh Bách, môi hơi run lên, nói: “Nó nói dối, sự tình không phải như vậy, đúng hay không? Nhất định là nó câu dẫn con..”
Ninh Bách nghiêng mắt nhìn nàng, ánh mắt lương bạc nhạt nhẽo, trên môi nở nụ cười: “Ngại quá, làm bà thất vọng rồi, mỗi câu em ấy nói đều là sự thật, là tôi theo đuổi em ấy.”
Phùng Uyển cơ hồ không đứng vững, nàng nhìn Ninh Bách, tầm mắt có chút mơ hồ. Không có khả năng, không có khả năng như thế..
Con trai của nàng..
Con trai của nàng không có khả năng như vậy...
Ti tiện, không có tôn nghiêm, vì một người như Lộ Hiểu Đông mà không chịu về nhà..
Lộ Hiểu Đông có cái gì tốt, có gì đáng để con thích?
Ninh Bách nhẹ nhàng duỗi tay ôm lấy Lâm Tử Nhiên, rũ mắt, ôn nhu nói: “Đừng nóng giận, chúng ta trở về thôi?”
Lâm Tử Nhiên nhìn bộ dáng này của Phùng Uyển, cơn giận dịu xuống không ít, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.
Lúc này Phùng Uyển không đuổi theo, đại khái nàng cần một đoạn thời gian mới tiêu hóa được sự thật thảm thiết này.
Ninh Bách đưa Lâm Tử Nhiên trở lại dưới lầu.
Lâm Tử Nhiên vươn tay đẩy hắn ra, thần sắc lãnh đạm, vừa rồi nếu không phải vì tức giận Phùng Uyển, cậu sẽ không làm loại chuyện này.
Ánh mắt Ninh Bách hơi buồn bã, nhưng bên môi vẫn lộ ra một nụ cười ôn hòa nhàn nhạt: “Lần sau nếu em muốn chọc giận bà ta, thì không cần miễn cưỡng bản thân, những lời này để anh nói là được rồi.”
Lâm Tử Nhiên nghe hắn nói thế, rốt cuộc có chút băn khoăn.
Cậu lợi dụng Ninh Bách, làm sự tình quá mức như vậy, nhưng Ninh Bách một chút cũng không tức giận, dù sao đó cũng là mẹ ruột của hắn...
Có phải chính mình rất quá đáng hay không?
Lâm Tử Nhiên có chút bực bội, cậu cảm thấy chuyện mình làm không ổn lắm, đáng lẽ cậu không nên đối với Ninh Bách như vậy, nhưng lại không nhịn được muốn Phùng Uyển thương tâm.
Tay Ninh Bách bỗng dừng ở trên đầu cậu, xoa xoa, nhẹ giọng nói: “Đừng rối rắm, em không làm gì sai, người sai là bà ấy.”
Hắn im lặng một lúc, sau đó nói: “Anh không quay về thật sự không liên quan gì đến em, là tự bản thân anh... Hơn nữa, chuyện này cũng là lỗi của anh, nếu không phải do anh, bà ấy cũng sẽ không hiểu lầm, giận chó đánh mèo với em.”
Ninh Bách nói ra câu này với vẻ mặt rất là tự trách. Hắn thật sự không ngờ Phùng Uyển sẽ trở thành như thế, dù sao thì Lộ Hiểu Đông cũng là hài tử mà nàng đã nuôi nấng 20 năm, thật sự một chút cảm tình cũng không có sao?
Hai tay Ninh Bách nắm chặt, người như vậy tại sao còn muốn nhận nuôi một đứa trẻ? Bọn họ không xứng có con.
Nghe Ninh Bách nói như vậy, Lâm Tử Nhiên càng thêm xấu hổ, chính mình vừa rồi còn mắng hắn là cẩu.
Hình như có chút quá mức.
Khóe miệng Lâm Tử Nhiên giật giật, xoay chuyển tầm mắt, nói: “Xin lỗi.”
Ninh Bách ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng bất đắc dĩ, đứa nhỏ này vẫn là quá thiện lương, một chút chuyện này thì tính là gì? Chuyện này khiến cậu tâm sinh khó an? Ninh Bách không nhịn được thở dài, bộ dáng của em sẽ bị người khi dễ a.
“Không quan hệ.” Ninh Bách cười nói: “Anh là anh trai của em, sẽ không đến nỗi một chút độ lượng cũng không có. Hơn nữa, anh không hy vọng em đau lòng vì bà ấy, vì người không yêu mình mà khổ sở, làm tổn thương bản thân.. mới là sự tình không đáng nhất, em hiểu không?”
Tôi đương nhiên hiểu.
Lâm Tử Nhiên đối diện ánh mắt lo lắng của Ninh Bách, liền hiểu được Ninh Bách hẳn là vẫn không yên lòng về cậu.
Dù sao nếu là Lộ Hiểu Đông thật sự, đại khái sẽ không tiếp thu nổi đả kích này.
Nói không chừng gia hỏa này lo lắng đến mức ngủ không yên.
Mặc dù Lâm Tử Nhiên không kiên nhẫn, nhưng nghĩ nghĩ liền nói với Ninh Bách: “Anh không cần lo lắng, tôi không có chuyện gì.”
Cậu nhún nhún vai nói: “Thực ra tôi đã sớm nghĩ tới. Tuy rằng bọn họ không yêu thương gì tôi nhưng dù sao cũng nuôi tôi lớn lên, được ăn ngon sống tốt, không biết 20 năm qua đã đổ vào bao nhiêu tiền của họ.…”
“Không phải là của mình thì không nên hy vọng xa vời. Trước kia có thể là tôi không rõ, nhưng bây giờ tôi thật sự hiểu được, sẽ không để ý.. Hơn nữa nói thật, xác thực tôi không bằng anh, lớn lên không xinh đẹp như anh, không có khả năng như anh.. Bọn họ khẳng định sẽ càng thích anh hơn.”
Lộ Hiểu Đông chính là một cái thay thế phẩm thấp kém, 20 năm trôi qua mà vẫn chưa thể thành công thay thế Ninh Bách, đã sớm nên từ bỏ.
Lâm Tử Nhiên cười cười: “Tôi đã hưởng thụ 20 năm không thuộc về mình, hiện tại cũng nên tỉnh mộng trở về, tôi rất thích sinh hoạt cùng bạn bè hiện tại, thật sự đã nghĩ thông suốt! Anh không cần lo lắng!”
Ninh Bách nhìn khuôn mặt Lâm Tử Nhiên, nghiêm túc và kiên nhẫn nghe cậu nói những lời này. Hắn vẫn luôn hy vọng nam hài nghĩ thông suốt mọi chuyện, nhưng khi đứa nhỏ này thật sự nghĩ thông suốt, lại làm người càng thêm đau lòng.
Hắn nhớ lại nội dung trong cuốn nhật ký.
Tựa như từng câu từng chữ viết trên đó, cậu không ngừng phủ nhận chính mình, quên mất cái tốt của mình, cậu bắt đầu hình thành thói quen phủ định bản thân..
Cho rằng chính mình không bằng hắn.
Không ưu tú như hắn.
Cho nên theo lẽ thường, không được yêu thương.
Nhưng không phải thế.
Em không thua kém bất luận kẻ thay thế phẩm nào, em cũng không kém hơn bất kỳ ai.
Ninh Bách nhấp môi, chậm rãi nói: “Anh rất vui khi em nghĩ thông suốt, bọn họ thật sự không đáng để em quan tâm, nhưng có một điều anh muốn đính chính lại... Bọn họ không yêu em không phải là do lỗi của em, em rất tốt, căn bản không cần phải so sánh với anh.”
Là vậy sao? Lâm Tử Nhiên chớp chớp mắt.
Aiz ya, vốn dĩ cậu cũng nghĩ vậy, suýt nữa bị nhật ký của Lộ Hiểu Đông hố một trận! Đứa nhỏ Lộ Hiểu Đông này tuy rằng không tính là thông minh, nhưng kỳ thực cũng không kém như vậy, đổi sang gia đình bình thường mà nói, không chừng sẽ nhận được yêu thương.
Cậu xác thật không cần so sánh với Ninh Bách.
Vận khí Lộ Hiểu Đông không tốt, không gặp được cha mẹ tốt, dần dần trở nên ngây thơ vô tri, trở thành thay thế phẩm của một người khác.
Cũng may bọn họ có rất nhiều tiền, làm cho họ thâm hụt sinh ý! Cho bọn họ tức chết không đền mạng!
………………
Ninh Bách rời khỏi trường học, ánh mắt dần dần lạnh xuống, hắn đánh xe đến nhà Lộ Mậu Phong.
Gõ gõ cửa, vừa lúc Lộ Mậu Phong ở nhà.
Lộ Mậu Phong không nghĩ tới Ninh Bách nguyện ý trở về, phi thường kinh hỉ, nói: “Mau vào đi.”
Ninh Bách lập tức đi vào, nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Phùng Uyển đâu?”
Lộ Mậu Phong nói: “Bà ấy đi ra ngoài rồi, con tới tìm bà ấy sao? Để ba gọi điện thoại, nếu biết con quay về bà ấy nhất định sẽ rất vui!”
Nói xong Lộ Mậu Phong liền gọi điện cho Phùng Uyển.
Chẳng bao lâu, Phùng Uyển đã trở lại.
Đầu tóc nàng rối bù, vành mắt đỏ lên, dùng ánh mắt vô cùng đau lòng nhìn Ninh Bách, giống như hắn là ác ma làm tổn thương trái tim nàng.
Lộ Mậu Phong: “.....” Cứ có cảm giác có gì đó không thích hợp, nhưng lại không dám mở miệng.
Phùng Uyển trước kia đặc biệt thích gây nháo, sau khi lạc mất hài tử tính tình mới lãnh đạm xuống, bộ dáng không muốn cùng hắn nói chuyện. Kỳ thật hắn chả sao cả, bên ngoài có tiểu tình nhân và tư sinh tử, Phùng Uyển không náo loạn, hắn liền tạ ơn trời đất... Nhưng hôm nay, Phùng Uyển khiến hắn nhớ tới Phùng Uyển đã từng cuồng loạn trước kia, tựa như một người điên. Lộ Mậu Phong cảm thấy thập phần đau đầu.
Ninh Bách nhàn nhạt nhìn người phụ nữ, môi mỏng hơi hé mở: “Hôm nay tôi tới đây là muốn nói với bà, không cần đến trường học quấy rầy Lộ Hiểu Đông.”
Phùng Uyển nhớ tới một màn hôm nay, đôi mắt hận cơ hồ muốn xuất huyết, bén nhọn nói: “Dựa vào cái gì?”
Ninh Bách đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng: “Nếu bà còn dám đi tìm cậu ấy gây phiền toái, thì đừng nghĩ tới việc gặp lại tôi nữa.”
Phùng Uyển không dám tin nhìn hắn, đây thật sự là con trai của nàng sao? Tại sao có thể lãnh khốc vô tình đến vậy..
Chính nàng biết rõ đây là đứa con bị lạc mất của mình, nàng vĩnh viễn sẽ không nhìn lầm khuôn mặt đứa nhỏ, cho dù lớn lên chỉ còn thấp thoáng bóng dáng khi còn nhỏ, nàng tuyệt đối sẽ không nhận sai!
Phùng Uyển khóc lóc nói: “Vì cái gì, có phải con hận mẹ hay không? Mẹ không phải cố ý để lạc mất con..”
Ninh Bách không muốn để ý tới nàng, hắn nhìn về phía Lộ Mậu Phong, chậm rãi mở miệng, giọng nói tràn đầy khí thế: “Vừa lúc hôm nay các người đều ở đây, tôi đây nói rõ, nếu các người không yêu thương Lộ Hiểu Đông thì không cần đi quấy rầy cậu ấy, nếu — vì hành động của các người mà tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, tôi sẽ không thiện bãi cam hưu.”
So với Phùng Uyển, Lộ Mậu Phong bình tĩnh hơn một chút, nhưng nghe Ninh Bách nói như vậy vẫn có chút nan kham, cười gượng một tiếng: “Cái này...”
Ninh Bách bình tĩnh liếc hắn một cái, ánh mắt lãnh đạm: “Vợ của ông cảm xúc không ổn định, tôi đề nghị Lộ tổng nên đưa bà ấy đi gặp bác sĩ tâm lý. Có một số chuyện nên nhanh chóng buông bỏ, như vậy đối với mọi người đều tốt.”
Nói xong xoay người đi.
………………
Bởi vì sự tình Phùng Uyển, xem ý tứ Ninh Bách ngày đó, Lâm Tử Nhiên cũng ngượng ngùng quá đáng với hắn.
Chỉ là cậu thực sự không hiểu, tại sao Ninh Bách đối với Phùng Uyển vô tình như vậy? Tuy rằng chính mình thống khoái tương đối vui vẻ... Nhưng Phùng Uyển yêu thương Ninh Bách không cần phải nói, lại là mẹ ruột của hắn, sao Ninh Bách có thể làm chuyện lương bạc như vậy?
Chẳng lẽ còn điều gì mà cậu không biết?
Buổi sáng hôm nay, Lâm Tử Nhiên nằm ở trên giường, Hạ Hàng cao hứng gọi cậu: “Ninh đại ca nói giữa trưa mời chúng ta đi ăn cơm, cậu muốn đi chỗ nào ăn?”
Lâm Tử Nhiên không có hứng thú, thuận miệng nói: “Vậy KFC đi.”
Gần đây Ninh Bách sẽ thường mời cậu ăn cơm, Lâm Tử Nhiên cũng nghĩ mọi cách gây khó dễ, những cái mà cậu có thể nghĩ ra, còn có mấy thứ lúc trước Tiết Trạch nói qua Ninh Bách không thích ăn. Nhưng mặc kệ cái gì Ninh Bách đều cắn răng ăn hết, Lâm Tử Nhiên bái phục thật sâu, dù sao lúc trước cậu cũng chỉ giúp Ninh Bách làm chân chạy, nhưng nếu đổi lại mỗi ngày cậu đều ăn đồ mà mình ghê tởm, đánh chết cũng không diễn được, khẳng định sớm bỏ cuộc từ lâu.
Aiz, Ninh Bách cứ như vậy, đánh hắn thì hắn không hoàn thủ, mắng hắn thì hắn không cãi lại, khi dễ dần dần không còn cảm giác thành tựu.
Chính mình lười tốn tâm tư cùng hắn chơi trò trốn tìm, liền tùy hắn đi, dù sao không quấy rầy đến mình là được.
Hạ Hàng và Lâm Tử Nhiên cùng nhau đến KFC.
Ninh Bách ngồi đối diện bọn họ, hắn tựa hồ có chút khẩn trương, môi mỏng khẽ nhấp, nhưng vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa với họ: “Các em ăn cái gì? Để anh đi mua.”
Hạ Hàng nhanh chóng chọn, Lâm Tử Nhiên cũng nói mấy món.
Mắt thấy Ninh Bách sắp đứng dậy, Lâm Tử Nhiên đột nhiên chậm rãi mở miệng: “Hôm nay không phải anh muốn ăn cơm sao? Vậy đổi khẩu vị đi.”
Ninh Bách ngẩn ra, ngay sau đó ánh mắt động dung nhìn cậu.
Lâm Tử Nhiên quay đầu đi.
Ninh Bách biết cậu muốn lăn lộn hắn, cho nên thực tự giác mỗi lần đều chọn cả đống lớn, nếu chính mình không mở miệng nói, hắn lại buộc bản thân ăn hết..
Xem phân thượng sự phối hợp ngày hôm qua, tha cho anh lần này.
Ninh Bách chọn cho mình một phần cơm, tuy rằng cơm nơi này không ngon lắm, không bằng mấy chỗ trước đây ăn, nhưng đối với hắn mà nói đã là rất tốt. Hắn rũ mắt, đáy mắt chậm rãi hiện lên một tia ôn nhu.
Hắn biết nam hài cũng không phải tiếp thu hắn, tính cách cậu từ trước đến nay luôn ân oán phân minh, còn có chút mềm lòng.
Làm người không có cách nào không yêu cậu.
Lâm Tử Nhiên không chút để ý gặm đùi gà. Cậu cảm thấy Ninh Bách sợ là không phải tiềm chất cuồng chịu ngược, cũng không biết hắn đi theo mình làm gì, yêu hay không yêu... Bọn họ nhận thức mới có bao lâu?
Thành thật mà nói, dù lúc trước Ninh Bách không nói ra câu kia, cậu cũng không tin Ninh Bách sẽ yêu cậu.
Cậu không phải kiểu nhất kiến chung tình với người khác.
Nhiều lắm chỉ coi như nhan khống.
Khuôn mặt là tiền đề để sinh ra tình yêu, nhưng không phải điều kiện sinh ra tình yêu. Cậu có thể thích một người vì khuôn mặt, nhưng sẽ không vì khuôn mặt mà yêu một người.
Ninh Bách vì cái gì mà thích Lộ Hiểu Đông?
Hạ Hàng ăn một cách vô tâm vô phế, hắn nhìn mỗi lần Ninh Bách ăn cay là rắc cả đống lớn nhưng vẫn kiên trì thống khổ ăn, còn tưởng rằng ăn ớt cay là chân ái của hắn, nghi hoặc nói: “Hôm nay Ninh đại ca không ăn ớt cay sao?”
Lâm Tử Nhiên suýt nữa phun ra một ngụm nước.
Ninh Bách ho nhẹ một tiếng: “Đổi khẩu vị ấy mà.”
Sau bữa ăn, Ninh Bách đưa bọn họ trở lại phòng.
Nghĩ đến việc sắp khai giảng, nhưng trong phòng ngủ Lâm Tử Nhiên còn thiếu rất nhiều thứ, Ninh Bách chủ động dặn dò: “Anh đưa máy vi tính cho em, như vậy về sau học tập hay chơi game đều thuận tiện, không cần mỗi tối đến quán cà phê Internet nữa.”
Lâm Tử Nhiên lắc đầu, cậu có thể ở thế giới này bao lâu? Cho nên cũng chưa mua đồ gì thêm, chơi game mobile là được, không cần thiết mua máy tính.
Thấy Lâm Tử Nhiên cự tuyệt, Ninh Bách cũng không kiên trì, lần nữa im lặng.
Ninh Bách đưa bọn họ đến dưới lầu ký túc.
Hạ Hàng nói: “Hẹn gặp lại Ninh đại ca.”
Lâm Tử Nhiên chỉ nhẹ gật đầu với Ninh Bách, coi như ý chào.
Ninh Bách mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn bọn họ rời đi.
Hạ Hàng một bên lên lầu một bên cùng Lâm Tử Nhiên nói: “Có anh trai thật tốt.”
Có một người anh trai vừa bao dung vừa sủng nịch, thật làm người hâm mộ.
Lâm Tử Nhiên bật cười ha hả, lên giường với anh trai đương nhiên là khác.
Hạ Hàng lại nói: “Tuy rằng ném mô hình đi thực đáng tiếc, không bằng cậu.. vẫn nên tha thứ cho anh ấy đi?”
Lâm Tử Nhiên: “……”
………………
Gần đây Ninh Bách không thủ 24 giờ quanh cậu nữa, ngẫu nhiên hắn sẽ gửi tin nhắn cho cậu, cho dù Lâm Tử Nhiên không trả lời cũng không sao.
Hai ngày trôi qua bình yên và an nhàn.
Lâm Tử Nhiên vốn lo lắng Phùng Uyển lại tìm tới, dù gây nháo ở trường học không tốt đẹp lắm, tuy rằng cậu da mặt dày cũng không có hứng thú ném người này. Nếu Phùng Uyển thật sự tới trường học quấy rầy cậu, cậu sẽ cân nhắc khả năng chuyển ra ngoài ở.
Nhưng Phùng Uyển không đến.
Sau khi nghĩ lại, có lẽ là Ninh Bách nghĩ biện pháp, bất quá mặc kệ, không tới làm phiền cậu là được!
Hôm nay sau khi ăn tối xong Lâm Tử Nhiên quay về dưới lầu ký túc, cho đến khi thấy rõ Tưởng Huyên đứng trước mặt mới lộ ra biểu tình đau răng. Cậu vất vả tránh thoát Phùng Uyển, nhưng lại quên mất còn có một Tưởng Huyên!
Đây là trốn được mùng một, không trốn được mười lăm sao?
Lâm Tử Nhiên tương đối cảnh giác Tưởng Huyên, lạnh lùng nói: “Anh tới đây làm gì?”
Tưởng Huyên vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Tử Nhiên, vốn dĩ hắn muốn đến đây sớm hơn, nhưng lại bị tên tiểu tử Tiết gia kia cuốn lấy tay chân. Hắn biết đây là ý tứ của Ninh Bách, nói vậy Ninh Bách đã biết mình vạch trần thân phận của hắn.
Nhưng thế thì sao?
Chỉ cần thân phận Ninh Bách còn ở đó, Lâm Tử Nhiên không có khả năng tiếp nhận hắn.
Tưởng Huyên tiến lên một bước, lộ ra thần sắc ôn nhu, trầm giọng nói: “Anh đến nhìn em.”
Lâm Tử Nhiên: “Ồ, vậy anh thấy rồi đó, hiện tại anh có thể đi.”
Dứt lời liền đi lên lầu.
Tưởng Huyên nhíu mày thở dài. Đứa nhỏ này đối với hắn lạnh nhạt như thế, chỉ sợ còn so đo sự tình KTV lần đó, nhưng lần nào cậu cũng không cho hắn cơ hội nói thêm mấy câu, như vậy tới khi nào hắn mới có cơ hội đả động cậu?
Mắt thấy nam hài sắp rời khỏi, Tưởng Huyên bước tới nắm lấy cổ tay cậu.
Lâm Tử Nhiên nhìn tay của Tưởng Huyên, tay người đàn ông nắm thật chặt, trong lòng cậu không khỏi thở dài, xem ra hôm nay không thể không nói rõ.
Cậu không muốn đứng ở cửa phòng bị người nhìn thấy chính mình cùng một đại nam nhân dây dưa không dứt, đành phải nói: “Có chuyện gì chúng ta qua bên kia rồi nói.”
Tưởng Huyên gật đầu: “Được.”
Lâm Tử Nhiên cũng không dám đến nơi quá kín đáo, sợ lát nữa xảy ra chuyện gì, thế là đi tới rừng cây gần ký túc.
Ánh mắt Tưởng Huyên u ám, vẻ mặt ôn hòa, quan tâm nói: “Gần đây bận việc nên không thể tới gặp em, em vẫn khỏe chứ? Nếu túng thiếu quá kỳ thực có thể nói với anh, không cần phải bán xe đâu.”
Bộ dáng của Tưởng Huyên rất thành khẩn và quan tâm, chỉ là Lâm Tử Nhiên thật sự không có tâm tình chơi trò chơi tình yêu với hắn, cậu thở dài nói: “Rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào?”
“Cảm giác chơi đùa tôi rất vui, rất thú vị?”
“Hay là bởi vì tôi không nịnh bợ anh nữa, anh đột nhiên cảm thấy không quen?”
Thấy Lâm Tử Nhiên nói như vậy, vẻ mặt Tưởng Huyên hơi sững lại, đồng thời trong lòng có chút khó chịu. Kỳ thực chính hắn cũng không biết tại sao mình lại thích cậu nhóc này, có lẽ là nhất thời động tâm, có lẽ bởi vì dục vọng… Hoặc có lẽ, là bởi vì trong lúc vô tình phát hiện một mặt khác của nam hài, mới biết hóa ra cậu hấp dẫn người còn hơn mình tưởng tượng.
Hắn thích thiếu niên này.
Mà hắn càng không thích chính là, thứ mình muốn mà không chiếm được.
Tưởng Huyên trầm giọng nói: “Anh thích em, không cần nhiều lý do như vậy.”
Lâm Tử Nhiên nói: “Nhưng mà tôi không thích anh.”
Lời này lần trước nam hài đã nói qua, nhưng như cũ vẫn làm Tưởng Huyên rất là không vui. Lần đầu hắn ăn nói khép nép hống một người, nhưng đối phương trước sau không hề dao động. Ánh mắt Tưởng Huyên lạnh lùng nói: “Là vì Ninh Bách phải không, mặc dù như vậy, em vẫn không bỏ được hắn?”
Lâm Tử Nhiên lắc đầu, bình tĩnh nhìn hắn: “Không liên quan gì đến Ninh Bách, đơn giản là, tôi không thích anh.”
Cậu sẽ không yêu đương cùng NPC trong thế giới trò chơi, càng không có hứng thú cùng Tưởng Huyên chơi trò lục đục, diễn tiết mục cường thủ hào đoạt, cậu là đau trứng hay là nhàn đến hoảng a?
Tưởng Huyên nhìn vào mắt thiếu niên, trái tim chậm rãi chùng xuống, bởi vì hắn nhìn ra được những gì Lâm Tử Nhiên nói là sự thật.
Quả quyết trong mắt cậu khiến Tưởng Huyên không chút nghi ngờ sự kiên định của cậu.
Cho dù là thế, Lâm Tử Nhiên vẫn như cũ không lựa chọn chính mình.
Tưởng Huyên cố đè nén áp lực và sự kích động xuống đáy lòng. Hắn vẫn luôn tự nhủ với bản thân phải kiên nhẫn, từ từ tới, không cần dùng thủ đoạn cũng có thể có được nam hài, chỉ cần loại Ninh Bách trước, khiến nam hài rời khỏi Lộ gia.. Tuy nam hài vẫn không như dự tính dựa vào hắn, nhưng Tưởng Huyên cho rằng chính mình vẫn còn cơ hội.
Nhưng nếu vô luận thế nào cũng không chiếm được, như vậy nhẫn nại còn có ý nghĩa gì?
Lệ khí trong lòng Tưởng Huyên lần nữa chậm rãi dâng lên.
Muốn trực tiếp bắt cậu đi, giam cầm bên người mình, nhưng không thể làm được.. Ninh Bách và Tiết Trạch đang nhìn chằm chằm vào hắn, rất khó tránh thoát đôi mắt hai người đó. Nếu không phải hai tên gia hỏa đáng giận kia..
Mắt thấy Lâm Tử Nhiên lần nữa xoay người rời đi.
Tưởng Huyên bỗng tiến lên một bước, một tay ôm lấy eo nam hài, trực tiếp đè cậu lên thân cây! Một tay kia dễ như trở bàn tay bắt lấy hai tay cậu giơ lên đỉnh đầu.
Lâm Tử Nhiên có điểm mông lung, nơi này là trường học a, vạn nhất bị người nhìn thấy thì phải làm sao, kia cũng quá mất mặt rồi đi!
Tưởng Huyên cúi đầu tới gần cậu, ánh mắt thâm tình chân thành, ôn nhu cười khẽ: “Đừng lên tiếng, chắc em không hy vọng bị người nhìn thấy, đúng không?”