Tôi là ai, đây là đâu, chuyện gì đang xảy ra?
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên mộng bức, cậu cư nhiên nghe thấy chữ “yêu” trong miệng Ninh Bách.
Khó tránh cậu khiếp sợ, bởi vì cậu đã đọc qua kịch bản.
Trong nguyên kịch bản, Ninh Bách và Tưởng Huyên phân phân hợp hợp, Tưởng Huyên vì truy thê mà vượt năm ải chém sáu tướng, chờ khi hai người sắp kết hôn Ninh Bách cũng chưa nói qua chữ ‘yêu’, hắn chỉ nói ‘thích’.
Lúc ấy Lâm Tử Nhiên cảm thấy, người này quá mức lương bạc.
Hắn căn bản không đặt người mình yêu vào mắt.
Giống như cục đá không thể nào nóng lên.
Cho nên mặc dù loại người này yêu thật lòng, cũng sẽ không dễ dàng nói ra ngoài miệng?
Sau này Lâm Tử Nhiên lại nghĩ, có lẽ Ninh Bách đã nói qua, chỉ là đại khái trong kịch bản không có viết?
Nhưng bất luận thế nào, Lâm Tử Nhiên cũng không ngại biết Ninh Bách là người như thế nào. Bởi vì lúc trước khi cùng hắn lên giường, cậu cũng không cảm thấy hắn yêu cậu, nhiều lắm là có chút thích, không đến nỗi chán ghét, cậu thật sự cảm thấy giữa họ đơn thuần chỉ là pháo hữu.
Giờ phút này nghe được Ninh Bách nói yêu mình, cảm giác không khỏe nồng đậm làm cho cậu cảm thấy thập phần vớ vẩn.
Quan trọng nhất chính là, cmn chính mình đã làm cái gì khiến Ninh Bách yêu mình?!
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên mê mang.
Tên hỗn đản này không phải muốn chơi cậu chứ?
Ninh Bách vừa nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tử Nhiên liền biết cậu không tin, nhưng cũng không thể trách cậu, là chính hắn trước đây quá phận, ai sẽ tin có ngày hắn lại đi yêu một người?
Mười ngày trước chính hắn cũng không tin.
Nhưng hắn không hối hận khi nói ra.
Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất hắn yêu một người, chẳng sợ phần tình yêu này không cần, cũng không quan hệ.
Hai mươi năm trước hắn đã biết, tình yêu không nên trở thành công cụ trói buộc một người.
Ninh Bách chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Anh nói chuyện này với em không phải vì muốn em đáp lại anh, em không cần cảm thấy bất kỳ gánh nặng gì.”
Vốn dĩ Lâm Tử Nhiên muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn bộ dáng hắn như thế có chút không mở miệng được.
Bởi vì thoạt nhìn Ninh Bách rất chân thành, nếu đây là giả, thì chính là hắn diễn quá thật, nếu đây là thật, phi phi... Sao có thể là thật được chứ!
Lâm Tử Nhiên bình tĩnh lại, cậu nên nói đạo lý với Ninh Bách thật tốt, sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Nếu không, chính mình làm gì có thời giờ dây dưa với hắn cả ngày?
Thái độ Ninh Bách đột nhiên chuyển biến, nếu không phải thực sự yêu cậu, vậy tám phần là đồng tình đi? Bởi vì hắn ưu tú như vậy, lại là con trai ruột của Lộ gia, mà chính mình chỉ là cái thay thế phẩm không cần đến, có khả năng hắn cảm thấy bởi vậy mà mang đến thương tổn cho mình, lại cho rằng chính mình còn thích hắn cho nên mới nói như vậy, chỉ để an ủi chính mình? Ninh Bách thế mà là thánh mẫu?!
Tuy cái logic này thoạt nhìn không ok cho lắm, nhưng Lâm Tử Nhiên xác thật không thể nghĩ ra lý do nào khác...
Lâm Tử Nhiên mặt lạnh nói: “Nếu anh chỉ là đồng tình thì không cần đâu, tôi rất tốt không có chuyện gì.”
Lộ Hiểu Đông không hy vọng được đồng tình, đặc biệt là —— không muốn người này đồng tình.
Ninh Bách có chút khổ sở, hắn chậm rãi nói: “Không phải đồng tình.”
Kỳ thực trước khi biết chân tướng, có lẽ hắn đã yêu thiếu niên này, thậm chí trước đó càng lâu, ở lần đầu tiên nhìn thấy cậu, chính bản thân hắn cũng không nhận ra..
Nếu không yêu cậu, tại sao muốn lưu cậu ở bên cạnh?
Nếu không yêu cậu, tại sao lại trêu đùa cậu khi dễ cậu?
Nếu không yêu cậu, tại sao khi cậu lâm vào tình cảnh nguy hiểm, sẽ lo lắng như vậy, sẽ không chút do dự đi tìm?
Thân thể hắn theo bản năng yêu cậu, nhưng trái tim lại chặt chẽ phong tỏa, không vượt Lôi Trì một bước, sợ hãi bị tổn thương, tự nhủ với bản thân sẽ không yêu bất kỳ ai.
Cho đến khi hắn không thể tiếp tục lừa dối bản thân mình nữa.
Trốn tránh, hóa ra cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Lâm Tử Nhiên bình tĩnh nhìn Ninh Bách, sau một lúc lâu chợt cười ha hả, cậu giơ tay vuốt mái tóc vốn hỗn độn của mình, thò lại gần, nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười khiêu khích với Ninh Bách: “Được rồi, tôi coi như anh yêu tôi, nhưng tôi sẽ không nghe lời anh nói, cũng sẽ không biến thành bộ dáng anh thích, như vậy cũng có thể sao?”
Ninh Bách nhìn cậu: “Em không cần vì bất kỳ ai mà thay đổi, anh chỉ yêu mình em, vô luận bộ dáng nào.”
Ha, quá dối trá!
Nghĩ lão tử tin anh chắc?
Lâm Tử Nhiên sẽ không quên quỷ bắt bẻ này lăn lộn mình cỡ nào, quả thực là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chứng cưỡng bách cộng thêm khống chế cuồng! Đến cả dép lê cũng phải để đúng vị trí, không được dịch phân nào; lúc lão tử theo đuổi anh, cách trang điểm và quần áo đều phải dựa theo ý thích của anh, còn phải mua này mua kia cho anh, tôi không tin anh có thể nhẫn nhịn như tôi hiện tại! Ai sợ ai chứ!
Lâm Tử Nhiên quay đầu liền đi.
Trở lại phòng ngủ, ngủ một giấc.
Sau khi tỉnh dậy gọi một phần cơm hộp, sau đó nghĩ nghĩ, mặc dù cậu muốn ghê tởm Ninh Bách, nhưng mà để hắn biến trở về phong cách Smart thì cậu sẽ không làm. Cậu mới không vì ghê tởm người khác mà giày xéo làm bản thân khó xử đâu, nhưng muốn khiến Ninh Bách khó chịu không phải lúc nào cũng phải là Smart, phương pháp có rất nhiều.
Hiện tại trên người Lâm Tử Nhiên cũng có tiền, đủ để cậu dùng cho đến khi thoát khỏi thế giới này. Hơn nữa cậu phát hiện sau khi ở ký túc, căn bản không dùng bao nhiêu tiền, lúc đó vội vã cần tiền nên bán rẻ chiếc xe, bây giờ xem ra bán hay không cũng không sao..
Mặc kệ đi, trò chơi thôi mà, tiền tài là vật ngoài thân!
Cậu đi siêu thị giá cả ổn định mua chút đồ, vừa thấy liền mua một chiếc áo phông và quần jean, thoạt nhìn là sự kết hợp giữa hai phong cách, bất quá Lâm Tử Nhiên cảm thấy không có gì là không thể tiếp thu, trong trường này sinh viên thổ hào còn ít sao?
Dạo này tóc có chút dài quá, ngẫu nhiên che khuất mắt, lúc đầu Lâm Tử Nhiên định đi cắt lại, bây giờ cũng không đi, tóc mái trên trán trực tiếp vén ra sau tai.
Đến mấy đôi giày càng tốt, mùa này mua dép lào là đủ dùng rồi! Chọn màu sắc và hoa văn càng lóa mắt!
Nhẹ nhàng sảng khoái!
Khác biệt với sở thích của Ninh Bách.
Hai trăm đồng là đủ thu phục toàn thân trên dưới.
Lâm Tử Nhiên cảm thấy chinh mình thật là tiểu thiên tài.
Trước đây quả thật điên rồ mới dùng mười mấy vạn mua quần áo, mỗi lần nhớ tới đều vô cùng đau đớn!
Cậu chỉ có thể tự an ủi chính mình, đó là vì nhiệm vụ, dùng không phải là tiền, mà là đồng vàng hệ thống phát.
Gần đây Hạ Hàng ban ngày đều vừa học vừa làm, buổi tối mới trở về phòng ngủ, hắn hồn nhiên không thấy Lâm Tử Nhiên có gì khác biệt. Ở trong mắt hắn, cái áo phông lúc trước của Lâm Tử Nhiên tốn 5000 và cái áo phông hiện tại tốn 51 đồng không có gì khác biệt, chính là cảm thấy cách trang điểm hiện tại của Lâm Tử Nhiên có phần tươi tắn và nhẹ nhàng hơn.
Mấy ngày gần đây hắn cùng Lâm Tử Nhiên hỗn rất quen thuộc, hai người thường xuyên đi cùng nhau.
Hôm nay Hạ Hàng trở về phòng ngủ với vẻ mặt căng thẳng, sầu lo nói với Lâm Tử Nhiên: “Tôi cảm giác hình như có người theo dõi cậu.”
Mí mắt Lâm Tử Nhiên giựt giựt, giả vờ như không biết, nói: “Ở đâu? Ở đâu có người theo dõi tôi?”
Hạ Hàng thần bí kéo Lâm Tử Nhiên ra ban công, lặng lẽ chỉ chỉ chiếc xe hơi màu đen dưới tán cây bạch quả: “Gần đây mỗi lần cùng cậu ra ngoài tôi đều nhìn thấy chiếc xe này, hẳn sẽ không trùng hợp như vậy đi..”
Lâm Tử Nhiên cười gượng một tiếng: “Không thể nào, tôi cũng không trêu chọc ai? Sao có người theo dõi tôi được?”
Nghe vậy, Hạ Hàng truy vấn: “Thật vậy hả? Cậu nghĩ lại xem?”
Lâm Tử Nhiên chỉ thiếu nước thề với trời: “Thật sự không có! Nhất định không phải theo dõi tôi!”
Hạ Hàng tức khắc sắc mặt trắng bệch, toàn thân run lên, hốt hoảng nói: “Không phải theo dõi cậu, vậy chẳng lẽ theo dõi tôi? Nhưng tôi cũng không đắc tội ai..”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Hạ Hàng bắt đầu suy nghĩ miên man, tự lẩm bẩm một mình: “Sáng nào tôi cũng đi làm ở nhà hàng, 5 giờ chiều mới về, chỉ hai chỗ đó, không tiếp xúc với bất luận người lạ và biếи ŧɦái nào; hơn nữa cái dạng như tôi, hẳn sẽ không bị biếи ŧɦái coi trọng đi...”
Lâm Tử Nhiên mắt thấy không được, vị đồng học này sợ hãi đến mức liên tưởng đến sát thủ biếи ŧɦái dâʍ ɭσạи luôn rồi, trong lòng thập phần áy náy, nói: “Tôi thấy không phải vậy đâu, có thể là cậu nghĩ nhiều..”
Hạ Hàng sắc mặt trắng bệch nói: “Hy vọng là vậy. Tóm lại gần đây tôi và cậu nên cẩn thận một chút, trời tối ngàn vạn đừng đi ra ngoài, cũng đừng đi một mình, nghe nói bây giờ có nhiều tên biếи ŧɦái xuống tay với sinh viên lắm, kể cả là nam cũng không buông tha.”
Lâm Tử Nhiên: “Ừm.”
Cậu trấn an Hạ Hàng một hồi, chờ ngày hôm sau Hạ Hàng ra cửa, lập tức nổi giận đùng đùng chạy đến chỗ Ninh Bách đậu xe, một chân đá vào cửa xe, cả giận nói: “Anh ra đây cho tôi!”
Cửa xe mở ra, Ninh Bách bước xuống, thần sắc nhu hòa nhìn cậu: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Tử Nhiên nhìn Ninh · biếи ŧɦái cuồng theo dõi · Bách, ngoài cười trong không cười, nói: “Anh có biết xe của anh bị người nhìn thấy hay không? Đồng học của tôi phát hiện, bây giờ hắn cho rằng anh đang theo dõi hắn, muốn bắt cóc hắn!”
Ninh Bách im lặng một lúc, nghiêm túc nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Xin lỗi, anh sẽ tìm cách giải quyết.”
Lâm Tử Nhiên lạnh mặt, uy hiếp nhìn hắn: “Tốt nhất anh có thể giải quyết!”
Nói xong không để ý tới Ninh Bách liền đi.
Lâm Tử Nhiên trở lại phòng ngủ, trái lo phải nghĩ không yên tâm. Lần này Ninh Bách đáp ứng sảng khoái như vậy, hắn tính toán giải quyết như thế nào, hay là cuối cùng không chịu được phải đi?
Bất quá cậu cũng lười nghĩ nhiều, tuy rằng Ninh Bách lãnh tâm lãnh tình, nhưng chuyện hắn đáp ứng vẫn sẽ làm được, không nói nhiều nhưng là người đáng tin cậy.
Ban ngày Lâm Tử Nhiên đến quán cà phê Internet chơi game, mãi đến hơn 8 giờ tối mới về.
Đẩy cửa vào liền thấy Ninh Bách ngồi ở trong phòng ngủ cùng Hạ Hàng chuyện trò vui vẻ.
Lâm Tử Nhiên: ???
Tôi bảo anh đi giải quyết vấn đề, không phải kêu anh tới phòng ngủ của tôi?
Hạ Hàng nhìn Lâm Tử Nhiên đã trở lại, nhiệt tình hăng hái nói: “Hiểu Đông, anh họ cậu tới xem cậu nè.”
Lâm Tử Nhiên: Anh họ???
Hệ thống……
Hạ Hàng nhìn bộ dáng ngốc lăng của Lâm Tử Nhiên, nhớ tới vừa rồi Ninh Bách nói những lời này với hắn, trong lòng so đo, lôi kéo Lâm Tử Nhiên tiến vào trong, nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, Ninh đại ca cũng lo lắng cho cậu thôi.”
Lâm Tử Nhiên nhìn Ninh Bách với ánh mắt cảnh giác. Anh bịa chuyện gì với Hạ Hàng?
Ninh Bách vừa nhìn thấy biểu tình của Lâm Tử Nhiên liền biết cậu không muốn mình tiếp tục ở lại đây, thức thời đứng dậy nói: “Tôi còn có việc phải làm, không quấy rầy các cậu nữa, Hiểu Đông ở nơi này mong các đồng học chiếu cố nhiều hơn.”
Hạ Hàng liên tục gật đầu nói: “Ninh đại ca yên tâm đi! Em sẽ chiếu cố Hiểu Đông!”
“Cảm ơn.” Ninh Bách nói.
Nói xong hắn đứng dậy, ôn nhu nói với Lâm Tử Nhiên: “Anh đi đây.”
Ngay cả ánh mắt Lâm Tử Nhiên cũng không cho hắn.
Chờ Ninh Bách đi rồi, cậu mới nhíu mày hỏi Hạ Hàng: “Anh ta nói gì với cậu?”
Hạ Hàng nhìn Lâm Tử Nhiên, cười nói: “Lúc trước là tôi nháo ô long, tôi còn tưởng rằng có kẻ biếи ŧɦái, kỳ thực chiếc xe đó là của Ninh đại ca. Anh ấy lo lắng cho cậu nên mới đến trường học nhìn cậu.”
Lâm Tử Nhiên vẫn không hiểu bằng cách nào mà hắn lại trở thành anh họ của mình, u buồn nói: “Anh ta nói gì cậu cũng tin sao?”
Hạ Hàng nghi hoặc nhìn cậu: “Cái này có gì không thể tin? Nhìn Ninh đại ca là người rất đáng tin cậy, lại nói tôi cũng không có gì đáng để anh ấy lừa, anh ấy lừa tôi thì có ích lợi gì. Hiểu Đông cậu đừng nóng giận, tôi biết baba cậu không đồng ý cho cậu mua xe mới khiến cậu không vui, bất quá bọn họ vẫn là lo lắng cho cậu, cho nên mới bảo anh họ cậu đến xem cậu..”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Mắt thấy Hạ Hàng đã tin tưởng không chút nghi ngờ, Lâm Tử Nhiên thập phần đau răng, nhưng cậu ngượng ngùng nói ra chân tướng, chẳng lẽ nói chính mình và Ninh Bách trong quá khứ từng là pháo hữu còn bây giờ biến thành kẻ thù?
Quên đi, cứ để Hạ Hàng hiểu lầm đi.
Thấy Lâm Tử Nhiên không lên tiếng, Hạ Hàng thầm nghĩ quả nhiên là vậy, kỳ thực hắn vẫn chưa nói hết.
Ninh đại ca còn nói với hắn, bởi vì cha mẹ Lộ Hiểu Đông sinh thêm đứa thứ hai xem nhẹ cậu khiến cậu không vui, đứa nhỏ này rất mẫn cảm cho nên rời nhà trốn đi, mới trọ ở ký túc. Anh ấy thập phần lo lắng tình trạng tinh thần của Lộ Hiểu Đông, nên nhờ Hạ Hàng làm bạn khuyên cậu, nếu có bất kỳ tình huống nào bất thường thì báo cho anh ấy đầu tiên, nhưng để không tổn thương lòng tự trọng của Lộ Hiểu Đông thì không cần nói những lời này với cậu.
Hạ Hàng thầm nghĩ, Hiểu Đông đã lớn như vậy rồi mà cha mẹ còn muốn sinh thêm đứa thứ hai, nếu tâm tư mẫn cảm, trong lúc nhất thời luẩn quẩn trong lòng cũng có khả năng.
Lâm Tử Nhiên nằm ở trên giường trong phòng ngủ, lấy di động ra bắt đầu chơi, nhưng thế nào cũng không chơi vào, cậu cảm thấy Ninh Bách đây là khiêu khích cậu!
Chính mình rõ ràng đã bảo hắn đừng dây dưa, kết quả hắn làm thật tốt, thế nhưng còn dám tự xưng là anh họ của mình, nghênh ngang vào nhà!
Lâm Tử Nhiên đặt điện thoại xuống, bước xuống lầu.
Lần này xe của Ninh Bách dừng xa một chút, không có chướng mắt đậu ở phòng ngủ dưới lầu, hắn lẻ loi một mình, tựa hồ có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa vào thân cây.
Khuôn mặt từ trước đến nay vẫn luôn cô đơn kia, tựa như bởi vì thời gian dài chưa từng nghỉ ngơi, trước mắt có quầng thâm nhạt màu, nhìn qua cả người như lạc vào một tầng sương mù.
Thoạt nhìn có chút làm người đau lòng.
Nhưng Lâm Tử Nhiên sẽ không bị đánh lừa một cách đơn giản như vậy! Cậu cảm thấy người này gần đây rất có tật xấu, đột nhiên cùng cậu liều mạng. Làm ơn đi, lúc trước anh vô tình như vậy, đột ngột chuyển biến 360 độ đi theo tôi, tôi thật sự ăn không tiêu a đại ca! ~
Lâm Tử Nhiên đi qua, tức giận nói: “Uy.”
Ninh Bách mở to mắt, trong đôi mắt nhạt màu là một mảnh bình lặng, một lát sau hiện lên vẻ ôn nhu nhợt nhạt, nói: “Em có chuyện gì sao?”
Lâm Tử Nhiên xụ mặt: “Anh cứ đi theo tôi phải không?”
Ninh Bách nhìn thiếu niên trước mặt. Đầu tóc cậu lộn xộn, mặc áo phông hoa, mang dép lào, cả người lê thê lếch thếch, dường như cố ý khiến mình không vui, thật nỗ lực làm mình không thích. Nhưng không biết tại sao, chỉ cần có thể nhìn người này sống tốt, còn có thể nhìn cậu hướng mình phát giận, tất cả khói mù trong khoảng thời gian này nháy mắt được xua tan.
Ninh Bách khẽ mỉm cười: “Anh nói rồi, anh yêu em, cho nên chỉ quan tâm đến em.”
Quan tâm tôi chính là làm theo dõi cuồng sao?
Hơn nữa ai cần anh lo lắng?
Lâm Tử Nhiên nhướn mày, lạnh lùng nói: “Ồ, vậy xin lỗi nha, nhưng tôi không yêu anh.”
Ninh Bách nói: “Không quan hệ, anh yêu em là được.”
Lâm Tử Nhiên hoàn toàn phát điên, thầm nghĩ biểu hiện của mình còn chưa đủ rõ ràng sao? Anh cũng là một người có thể diện, nói không biết xấu hổ liền không biết xấu hổ thật à? Rốt cuộc cậu không nhịn được, ngả ngớn cười một tiếng: “Anh có tiện không?”
Sắc mặt Ninh Bách trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đau đớn trong mắt xẹt qua nhanh đến mức gần như không người phát hiện, nhưng bộ dáng hắn vẫn ôn hòa đạm nhiên như cũ, mỉm cười nói: “Yêu em là chuyện mà anh cho rằng tốt đẹp nhất, cho nên, không tiện.”
Đây là lời nói chân thành của anh.
Bất luận em có tin hay không.
Anh rất vui khi gặp được em, có thể yêu em, có thể bảo vệ cho em..
Có những việc em không hiểu, cũng không cần biết... Chỉ cần một mình anh biết là được.
Hết thảy những bi kịch này đều bắt nguồn từ anh.
Nếu không phải bởi vì anh rời đi, em sẽ không xuất hiện trong căn nhà này, em sẽ không phải chịu đựng nỗi thống khổ như vậy. Vốn dĩ em có thể được một người không giàu có lắm nhận nuôi, nhưng gia đình nhận nuôi em yêu thương em, có cuộc sống bình đạm hạnh phúc, chứ không phải rơi xuống nông nổi hai bàn tay trắng như bây giờ.
Đáng lẽ anh nên hiểu rằng anh yêu em sớm hơn, nhưng thay vì yêu em thật tốt ngược lại anh còn đẩy em vào vực sâu.
Anh có tội như bọn họ.
Cho nên chẳng sợ không tiếc mọi thứ, anh cũng muốn nắm tay em thật chặt, mang em ra từ trong bóng tối.
Nếu anh không tự cứu được chính mình, ít nhất còn hy vọng có thể cứu được em.
Lâm Tử Nhiên nhìn bộ dáng này của Ninh Bách, đánh thì không đánh lại, mắng thì mắng không lọt vào tai, quả thực so với chính mình còn vô lại hơn, danh hiệu mặt dày mày dạn nên tặng cho hắn mới đúng!
Tại sao cảnh tượng này lại đặc biệt giống như lúc trước cậu theo đuổi Ninh Bách thế nhỉ?
Lâm Tử Nhiên: “Tôi thực sự hoài nghi kịch bản của tôi và Ninh Bách đảo ngược cho nhau!”
Hệ thống cảm khái: “Cậu luôn có bản lĩnh đem nhân vật chơi đến điên đảo.”
Lâm Tử Nhiên: ....? Đây là khích lệ sao?
Lâm Tử Nhiên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Ninh Bách, tuỳ anh!
Ninh Bách vẫn không nhúc nhích, nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất ở cửa, dùng tay để bên môi nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Không bao lâu di động đột nhiên vang lên, là Tiết Trạch gọi tới.
Tiết Trạch hét đến gần như điếc cả tai: “Đại ca, cậu định khi nào trở về vậy hả? Cậu quăng hết mọi sự cho tôi không biết xấu hổ sao? Làm ơn thương tiếc cho đóa kiều hoa là tôi đi!”
Ninh Bách cười nhẹ: “Cậu có năng lực như vậy, đừng khiêm tốn, không cần thương tiếc cho cậu.”
Tiết Trạch: “……Cậu thật sự quá tốt. Huhuhu.”
Ninh Bách: “Có chuyện nói thẳng, bằng không tôi cúp máy.”
Tiết Trạch: “Tôi đã điều tra, phát hiện công ty Tưởng Huyên thật sự có chút vấn đề. Tôi đã bí mật liên lạc với một số nhân viên công ty hắn, công ty hắn bị nghi ngờ có liên quan đến một số tranh chấp chuẩn bị khởi tố, bất quá chuyện này tốn công vô ích, tuy rằng có thể bám trụ lấy tinh lực của hắn, nhưng muốn hắn gân thương động cốt thì rất khó.”
Ninh Bách mỉm cười, trong giọng nói ẩn hàm hàn ý: “Bám trụ lấy hắn là được, để hắn ít tốn tâm tư vào những việc không đâu. Mấu chốt là, tôi muốn cho hắn biết, nếu xen vào chuyện không nên, hậu quả rất nghiêm trọng, tôi tuyệt đối không ngồi mặc kệ.”
Tiết Trạch nói: “Hắn sẽ không dám cứng đối cứng, nếu không để hắn ăn không hết gói mang đi, cứ yên tâm. Bất quá nói thật, cậu cũng phải trở về nghỉ ngơi một chút, cậu luôn thủ như vậy không phải là cách, chẳng lẽ 24 giờ cậu đều nhìn cậu ta suốt?”
Ninh Bách nói: “Tôi không sao, cậu không cần lo lắng.”
Tiết Trạch thở dài, không nhịn được phun tào nói: “Cậu nói hà tất gì phải vậy, trước đây tôi nói cậu thì cậu không nghe, khi đó phải đối tốt với Tiểu Lộ, đem cậu ấy lưu lại bên người, bây giờ chắc chắn cậu ấy đối với cậu nói gì nghe nấy thiên y bách thuận, nơi nào ăn nhiều khổ như vậy, kết quả người còn không cảm kích… ”
Trên môi Ninh Bách lộ ra một chút chua xót: “Cậu không hiểu...... Bất quá, cậu nói đúng, là tôi sai...”
Hết thảy đều do hắn tự tìm.
Hắn vẫn luôn cho rằng bản thân đủ cường đại, mặc dù rời đi gia đình kia hắn cũng có thể dựa vào bản thân sống rất tốt, hắn cho rằng miệng vết thương bị hắn che giấu, cho rằng không còn bất luận chuyện gì có thể làm tổn thương đến hắn.
Nhưng kỳ thực đó là biểu hiện của sự yếu đuối, bởi vì người thực sự cường đại sẽ không vì sợ bị tổn thương mà phong bế trái tim mình.
Kỳ thực hắn và Lộ Hiểu Đông.
Có gì khác nhau đâu?
Không
Vẫn có sự khác nhau. . . .
Ít nhất Lộ Hiểu Đông dám yêu, dám nỗ lực, dám theo đuổi.
Ngã khắp người, mình đầy thương tích cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nhưng chính mình ngay cả yêu cũng không dám.
Thậm chí hắn còn không dũng cảm bằng thiếu niên kia.
………………
Bởi vì nhận thức Hạ Hàng, Ninh Bách bắt đầu có cơ hội nghênh ngang vào nhà.
Thường thường đến phòng ngủ thăm hỏi cậu, ngẫu nhiên còn mang theo một ít đồ ăn vặt, Hạ Hàng rất thích hắn, bởi vì lần nào Ninh Bách mang đồ ăn đến đều chuẩn bị cho hắn một phần!
Hôm nay Ninh Bách lại tới nữa.
Lâm Tử Nhiên nằm ở trên giường, giả vờ như phía dưới không có người này, làm như không thấy tiếp tục chơi game.
Ninh Bách biết mình không được hoan nghênh, nhanh chóng đặt đồ xuống rồi rời đi.
Hạ Hàng ăn đồ ăn vặt do Ninh Bách mang tới, cảm giác vô cùng băn khoăn, thật cẩn thận nói với Lâm Tử Nhiên: “Hiểu Đông, có phải cậu không thích anh họ của mình không?”
Lâm Tử Nhiên nói: “Tôi không thích anh ta còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Hạ Hàng lại hỏi: “Tại sao? Anh ấy thật sự rất quan tâm đến cậu, cậu không cần tỏ thái độ như vậy, loại thái độ này làm tổn thương người khác lắm đó.”
Lâm Tử Nhiên nhô đầu xuống giường dưới, vô cùng đau lòng nói: “Mới một chút đồ ăn vặt cậu đã bị anh ta thu mua rồi sao? Bản mô hình số lượng có hạn của tôi chính là bị tên hỗn đản đó coi như rác rưởi mà ném đi, tôi góp nhặt đã nhiều năm, cậu có thể hiểu nỗi đau của tôi không! Đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta!”
Hạ Hàng nghe vậy sắc mặt tái đi, hắn cũng yêu thích thu thập mô hình, vô cùng hiểu được loại cảm giác phẫn nộ mà đau lòng này, lập tức nghiêm mặt nói: “Này đúng là quá mức rồi, cậu tức giận đúng lắm! Anh ấy sao có thể làm vậy chứ? Không thể tha thứ cho ảnh!”
Lâm Tử Nhiên mỉm cười, lại nằm xuống tiếp tục nghịch di động.
Cuối cùng cũng không cần nghe Hạ Hàng giúp Ninh Bách nói chuyện nữa.
………………
Hôm nay Lâm Tử Nhiên đi bộ ra cửa, các loại đồ ăn vặt gần trường học đều được cậu thử qua, phát hiện trong đó có một quán nhỏ đồ ăn vừa rẻ vừa ngon, thoạt nhìn tương đối sạch sẽ, đảm bảo vệ sinh, cho nên thường đến đó ăn cơm.
Ăn xong đạp xe đến một quán cà phê Internet gần đó.
Buổi tối trên đường trở về nhìn thấy quán nướng BBQ, thế là đi mua một đống que nướng, một bên vừa ăn vừa trở về, ngày tháng thập phần thích ý.
Lâm Tử Nhiên vừa đi đường vừa ăn, mắt thấy sắp trở lại phòng ngủ, cậu lại nghĩ tới gần đây Ninh Bách dây dưa làm mệt tâm không thôi, thở dài một hơi, nhất thời không để ý bậc thang đằng trước... hụt chân liền té ngã thành tư thế cẩu gặm bùn! Cây que nướng cuối cùng rơi xuống đất, lăn một vòng dính đầy bùn đất trên mặt đất..
Bởi vì mở cảm giác đau cấp độ thấp cho nên cảm giác đau không mấy rõ ràng.. Nhưng que nướng bị rơi khiến cậu đau lòng muốn chết!
Lâm Tử Nhiên ban đầu chết lặng, sau đó ủy khuất cơ hồ muốn khóc.
Thịt đến miệng liền bay!
Ngay lúc Lâm Tử Nhiên vô cùng khổ sở, một người đàn ông bên cạnh đột nhiên chạy tới, thật cẩn thận bế cậu lên, nhìn miệng vết thương trên đùi cậu lộ ra vẻ mặt lo lắng xen lẫn tia nôn nóng.
Lâm Tử Nhiên sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ninh Bách. Anh như vậy thật sự làm người sợ hãi lắm đó aaaa!
Tại sao anh lúc nào cũng ở đây?
Ngoài việc đi theo tôi anh không còn chuyện gì khác phải làm sao?
Tôi chỉ muốn ở một mình vui vẻ một chút, nhưng anh giống như xem tôi là tù nhân, nhìn tôi suốt ngày, thật sự rất phiền... Hơn nửa đêm bị rơi que nướng đã rất khổ sở rồi, thế mà anh còn chạy ra thấy tôi gặp xui xẻo, rốt cuộc Lâm Tử Nhiên không nhịn được nữa muốn bạo phát!
Ninh Bách nôn nóng không thôi nhìn Lâm Tử Nhiên, một tay hắn ôm cậu vào lòng, hôm nay thiếu niên mặc một cái quần đùi, vừa rồi cậu ngã mạnh đến mức đầu gối nhuốm máu loang lổ, Ninh Bách vươn tay muốn bế Lâm Tử Nhiên lên..
Thiếu niên đột nhiên vung tay, phẫn nộ hất tay hắn ra! Hốc mắt rưng rưng, oán hận nhìn hắn: “Anh cút đi!”
Tâm tình không tốt.
Lão tử mặc kệ!