Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa?

Chương 66



Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình thật là sơ ý! Thế mà cho rằng cự tuyệt lời mời của Tưởng Huyên sẽ không có việc gì, suýt chút nữa cậu đã quên đây là vai chính công tàn nhẫn độc ác; thời điểm bạn nghe lời thì hắn sẽ bảo vệ bạn, lúc không nghe lời thì tùy thời có thể lộng chết bạn!

Đám người Phù Văn Diệu nhìn chằm chằm Lâm Tử Nhiên, không cho cậu có cơ hội đào tẩu, xô xô đẩy đẩy đến ghế lô KTV.

Lâm Tử Nhiên lảo đảo đi vào, liếc mắt một cái liền thấy Tưởng Huyên ngồi chính giữa ghế sô pha.

Người đàn ông lười biếng thản nhiên ngồi ở đó, hình dáng khuôn mặt thâm thúy ngũ quan sắc bén, cầm bật lửa có chút đóng mở trên tay, giờ phút này hắn mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Nhiên ẩn hiện vẻ sắc bén theo dõi con mồi.
Cảnh tượng này có phần tương tự khi cậu vừa đến thế giới này.

Khi đó chính mình chỉ là một pháo hôi không người để ý, nhưng lúc này cậu vừa bước vào, ánh mắt toàn trường đều đang dừng trên người cậu, mang theo đủ loại tò mò và dò xét.

Lâm Tử Nhiên khẩn trương và căng thẳng.

Sương khói lượn lờ ghế lô, âm nhạc đinh tai nhức óc, trộn lẫn hương rượu vừa mê say vừa hỗn loạn.

Điểm khác biệt so với lần trước chính là lần này không có phụ nữ trên ghế lô, ngoài Tưởng Huyên ra cũng chỉ có bảy, tám người bạn của Lộ Hiểu Đông, vẫn là chó săn luôn đi theo Tưởng Huyên.

Tất cả đều là người của Tưởng Huyên, không có người ngoài.

Lâm Tử Nhiên cảm thấy có chút không ổn.

Này không giống buổi tụ hội thông thường.

Phù Văn Diệu đẩy Lâm Tử Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, nịnh nọt cười nói với Tưởng Huyên: “Huyên ca, Hiểu Đông tới rồi đây.”
Lâm Tử Nhiên nhấp môi, cậu không biết rốt cuộc Tưởng Huyên chuẩn bị thu thập mình như thế nào, bởi vậy không dám tùy tiện mở miệng.

Lâm Tử Nhiên: “Khó cho tôi quá mà, cốt truyện sụp không nói, thế nào còn bị trả đũa?” QAQ

Hệ thống: “…Mong người chơi bình tĩnh, còn chưa đến bước kia đâu.”

Lâm Tử Nhiên: “Chỉnh cảm giác đau của tôi xuống 0 giùm!”

Hệ thống……

Lâm Tử Nhiên thật cẩn thận nhìn Tưởng Huyên: “Huyên ca…”

Tưởng Huyên nhìn thiếu niên thật sâu, sắc mặt dịu dàng đến không ngờ, không giống bộ dáng tức giận, giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính: “Hiểu Đông bây giờ chướng mắt anh rồi à?”

Lâm Tử Nhiên cười gượng: “Làm sao có thể..”

Tầm mắt Tưởng Huyên đảo qua cổ của cậu, tròng mắt u ám nhưng bên môi lại treo nụ cười: “Đừng khẩn trương, chỉ là gọi em tới chơi thôi, cũng giống như bình thường, yên tâm đi.”
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, có quỷ mới tin anh.

Phù Văn Diệu giỏi nhất biết nhìn mặt đoán ý, hắn cười hì hì nói: “Huyên ca chúng ta đến đây để chơi trò chơi?”

Tưởng Huyên nhướn mày: “Chơi trò gì?”

Phù Văn Diệu dường như suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cái kinh điển kia đi, nói thật hay đại mạo hiểm!”

Mọi người sôi nổi phụ họa nói tốt.

Tưởng Huyên khẽ gật đầu.

Lâm Tử Nhiên không biết bọn họ đang làm cái quỷ gì, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể ngồi, trước mắt thoạt nhìn còn rất bình thường; tuy nói người đắc tội Tưởng Huyên đều sẽ không có kết cục tốt, mà cậu vài ngày trước bởi vì Ninh Bách mà chống đối hắn.

Lâm Tử Nhiên cảm thấy thật đau đầu.

Aiz, pháo hôi có độ nguy hiểm cao a.



Phù Văn Diệu lấy ra một chồng bài, cười hì hì nói: “Ai bắt trúng lá K cơ thì phải lựa chọn nói thật hay đại mạo hiểm đó nha.”
Quy tắc rất đơn giản.

Mọi người không có ý kiến, từng người lần lượt lấy bài, thực nhanh tới lượt Lâm Tử Nhiên.

Mấy người trước đó đều không bắt trúng, Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ vận khí của mình sẽ không tệ như vậy đi, cậu vừa khéo bắt trúng lá K cơ.

Đệch.

Ngữ khí Lâm Tử Nhiên hạ thấp: “Tôi cảm thấy vấn đề lớn nhất của tôi không phải là kỹ thuật diễn kém, mà là vận khí ‘quá tốt…”

Hệ thống trầm ngâm một lát: “Có khả năng... Tuy rằng kỹ thuật diễn của người chơi chẳng ra gì, còn chờ cải thiện, nhưng có khi vận khí đúng là khá tốt... Đây là điểm may mắn trong truyền thuyết sao?”

Lâm Tử Nhiên cầm lá bài có chút khẩn trương.

Phù Văn Diệu cao hứng vỗ tay, nói: “Cậu chọn cái nào?”

Cái nào? Đương nhiên là chọn nói thật rồi! Ai mà biết lời nói ra là thật hay giả.
Lâm Tử Nhiên: “Nói thật.”

Phù Văn Diệu hỏi: “Cậu thích Huyên ca sao?”

Lâm Tử Nhiên:.... Nếu nói không thích, hôm nay tôi còn mệnh ở đây sao?

Lâm Tử Nhiên tươi cười: “Đương nhiên thích!”

Tưởng Huyên nhướn mày, hài hước nhìn cậu.

Phù Văn Diệu khinh thường hừ một tiếng, nói: “Hiểu Đông cậu vẫn luôn ngưỡng mộ và sùng bái Huyên ca, chuyện cậu thích anh ấy ai mà không biết, đơn giản như vậy khiến cậu lừa dối cho qua, thật là quá đơn giản rồi.”

Lâm Tử Nhiên thở dài một hơi, cười ha hả.

Phù Văn Diệu xáo bài, thật nhanh bắt đầu đợt thứ hai.

Lần này Lâm Tử Nhiên không có bắt trúng.

Thực nhanh bài đã tới chỗ bên Tưởng Huyên, hắn nhướn mày, tiện tay dí điếu thuốc xuống, tùy ý lấy một lá bài từ tay đối phương, sau đó khóe môi cong lên, tùy ý ném lá K cơ lên mặt bàn.
Phù Văn Diệu cùng mọi người kinh ngạc cảm thán một tiếng, không khỏi nóng lòng muốn thử nhìn Tưởng Huyên, vừa khẩn trương lại vừa sợ hãi.

Phù Văn Diệu không hổ là đệ nhất chó săn của Tưởng Huyên, biết nhìn mặt đoán ý, cười hắc hắc nói: “Đến lượt Huyên ca, Huyên ca chọn cái gì?”

Tưởng Huyên nhàn nhạt nói: “Đại mạo hiểm đi.”

Tròng mắt Phù Văn Diệu xoay chuyển, nói: “Vừa rồi Lộ Hiểu Đông đã thổ lộ với anh, vậy không bằng bây giờ Huyên ca ở trước mặt mọi người tặng nụ hôn kiểu Pháp cho chúng ta nhìn xem?”

Tưởng Huyên khẽ cười, nói với Phù Văn Diệu: “Lá gan của cậu rất lớn.”

Phù Văn Diệu không sợ chết cười nói: “Em và Lộ Hiểu Đông là anh em tốt của nhau, hôm nay vì thành toàn cho lòng say mê của hắn mà liều mạng! Huyên ca, anh dám hay không?”
Tầm mắt Tưởng Huyên xẹt qua Lâm Tử Nhiên, hài hước cười: “Tôi dám hay không?”

Sắc mặt Lâm Tử Nhiên tức khắc tái mét, này nếu nói ‘không’ cậu mới không tin!

Lâm Tử Nhiên: “Chắc chắn là hắn! Nhóm người này dám hố lão tử.”

Hệ thống……

Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên đứng lên, nhưng người bên cạnh đã sớm có chuẩn bị, một trái một phải nắm lấy bả vai cậu, đem cậu ấn vào sô pha, cười nói: “Hiểu Đông muốn đi đâu?”



Mặt khác, mọi người đều sôi nổi xem náo nhiệt không chê ồn ào: “Hôn đi hôn đi hôn đi!”

Lâm Tử Nhiên căn bản giãy giụa không ra, mắt thấy Tưởng Huyên từng bước tới gần, thân ảnh người đàn ông cao lớn bao phủ lấy cậu giống như một con dã thú to lớn.

Thấy không thoát được, Lâm Tử Nhiên chớp chớp mắt, bắt đầu giả đáng thương: “Tôi nói thích chính là thích kiểu tiểu đệ tôn kính sùng bái đại ca, chứ không phải loại thích này. Phù Văn Diệu cậu đây là muốn làm Huyên ca khó xử, bảo anh ấy hôn tôi không phải làm bẩn miệng anh ấy sao.”
Phù Văn Diệu giả như không nghe thấy.

Lâm Tử Nhiên trong lòng phỉ nhổ, đám người này chả ai nói nghĩa khí cả! Mỗi người đều bắt nạt kẻ yếu!

Tưởng Huyên hài hước nhìn thiếu niên trên sô pha, kỳ thực không phải thiếu niên không biết ý đồ của hắn đối với mình, nhưng lại cố ý lừa dối cho qua, nhưng nếu đã tới nơi này, bỏ chạy cũng không thoát được lòng bàn tay của hắn.

Ánh mắt hắn lần nữa dừng trên cổ thiếu niên, dấu hôn trên đó có thể thấy được rõ ràng, bởi vì vừa rồi giãy giụa cổ áo bị kéo ra một khoảng, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, mặt trên đều là dấu vết do người khác lưu lại.. Có thể tưởng tượng đã xảy ra cái gì.

Dù sao em đều có thể lên giường với bất kỳ ai, cần gì phải giả như không tình nguyện trước mặt anh?

Hơn nữa em vẫn luôn lấy lòng anh, còn không phải là hy vọng được anh chú ý và coi trọng sao? Chỉ cần em nguyện ý tiếp tục lấy lòng anh, anh có thể cho em nhiều hơn những gì em có thể tưởng tượng.
Tưởng Huyên quỳ một gối xuống cạnh cậu, rướn người đến phía trước, đưa tay nắm lấy cằm Lâm Tử Nhiên nâng lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cậu.

Lâm Tử Nhiên cảm giác được lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông lướt qua môi mình, thân thể khẽ run lên, lúc này thực sự có chút sợ hãi.

Tưởng Huyên cảm nhận được thiếu niên run rẩy, trong lòng ngứa ngáy như bị lông chim cọ qua, hắn hiếm khi xúc động muốn có được một người. Nam hài lần lượt dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, lần lượt gọi hắn Huyên ca, lần lượt vây quanh xoay chuyển lấy hắn... thật giống như trong tâm trí đều là hắn. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, cậu bắt đầu vây quanh một người nam nhân khác, không đi theo hắn nữa.

Giống như vốn là con chó của mình, chính mình không quá quan tâm, tùy ý để chó nhỏ vẫy đuôi lấy lòng bên người, nhưng có một ngày con chó này đột nhiên đổi chủ, lúc đó hắn mới nhận ra kỳ thực nó làm người ta vui vẻ, cứ vậy ném đi thì có chút đáng tiếc.
Nếu đi theo tôi, như thế nào có thể câu tam đáp tứ đâu?

Cho dù ý của em là sùng bái chứ không phải loại thích này, thì có quan hệ gì? Chỉ cần anh muốn… Em chỉ có thể là của anh.

Nhưng anh không thích trên người em có dấu vết người khác lưu lại.

Sự kiên nhẫn hầu như không còn.

Tưởng Huyên chợt cúi đầu hôn xuống.

Người đàn ông hôn rất hung ác.

Lâm Tử Nhiên bật ra một tiếng nức nở, nhưng cậu căn bản không thể cử động, hốc mắt ướŧ áŧ bởi vì hô hấp không thuận.

Những người bên cạnh ồn ào cười to, xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, bọn họ vỗ tay hô to: “Huyên ca thượng hắn! Huyên ca thượng hắn!”

“Thượng hắn thượng hắn thượng hắn!”

Thượng cái đầu ngươi! Lâm Tử Nhiên tức sắp điên rồi! Bỗng nhiên điện thoại trong túi quần vang lên, đây là tiếng chuông cuộc gọi cậu cài riêng cho Ninh Bách, trước kia Ninh Bách chưa từng gọi điện thoại cho cậu. Lâm Tử Nhiên không có thời gian suy nghĩ tại sao Ninh Bách lại gọi điện cho mình, giờ phút tuyệt vọng cái gì đều có thể thử!
Tuy bả vai Lâm Tử Nhiên bị đè xuống nhưng tay vẫn còn có thể cử động, cậu bị Tưởng Huyên hôn sắp ngất, run rẩy duỗi tay lấy di động ra, bấm lung tung may mắn điện thoại chuyển được.

Tưởng Huyên nhíu mày, hắn đột nhiên buông Lâm Tử Nhiên ra, đoạt lấy di động từ trong tay cậu.

Nhìn thấy tên Ninh Bách trên đó.

Tưởng Huyên cười lạnh, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó tùy ý ném điện thoại lên sô pha, rũ mắt tới gần cậu, cười nhẹ, ngữ điệu ý vị thâm trường nói: “Ninh Bách làm em sướng sao?”

Lâm Tử Nhiên sắp bật khóc: “Huyên ca, anh nghe em giải thích...”

Tưởng Huyên nhìn hai mắt thiếu niên ướŧ áŧ cầu xin, du͙ƈ vọиɠ cùng cảm xúc ghen tị xen lẫn trong đôi mắt, nồng nặc tràn ngập dần dần không thể kìm chế, hắn cười nhẹ: “Không sao, anh sẽ càng làm em sướng hơn.”
Lâm Tử Nhiên rốt cuộc nóng nảy, cậu nhân lúc người bên cạnh lơi lỏng, đột nhiên từ sô pha nhảy dựng lên, thoát khỏi gông cùm xiềng xích, xoay người bỏ chạy, nhưng vừa mới chạy tới cửa liền phát hiện con mẹ nó cửa bị khóa!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv