Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa?

Chương 57



Lâm Tử Nhiên cố ý thò lại gần chọc Tưởng Huyên không vui. Lộ Hiểu Đông mạnh mẽ liếm cẩu không có nhãn lực, làm sao có thể được Tưởng Huyên ưu ái? Đứa nhỏ này chính là một tên ngốc.

Tưởng Huyên nhíu mày thu hồi tầm mắt, hắn cảm thấy chính mình đêm nay có lẽ suy nghĩ nhiều… Tiểu tử này vẫn là bộ dạng không biết tốt xấu.

Chẳng qua người đã ngồi vào, hắn còn chưa tới mức đuổi Lâm Tử Nhiên xuống, hắn không phải người không phong độ.

“Trước tiên đưa Lộ Hiểu Đông trở về.” Tưởng Huyên nhàn nhạt phân phó tài xế.

“Vâng, Tưởng tiên sinh.” Tài xế nói.

Lâm Tử Nhiên mỹ tư tư ngả về phía sau, ngáp một cái rồi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng có thể về nhà ngủ!

Một giờ sau, xe ngừng ở ngoài một tiểu khu sang trọng.

Tài xế nói: “Lộ thiếu, tới rồi.”

Lâm Tử Nhiên lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm nói với tài xế: “Cảm ơn!”

Cậu vui vẻ xuống xe, bỗng nhớ tới Tưởng Huyên còn ở, vội quay đầu nói với hắn: “Cảm ơn Huyên ca, em đi đây!”

Đây mới là chính chủ, vừa rồi thiếu nữa là cảm ơn sai rồi.

Tưởng Huyên lần nữa nghiêng mắt nhìn về phía cậu, vừa vặn đối diện hai mắt thanh triệt sáng ngời của thiếu niên. Cậu tươi cười thực xán lạn, ngay cả lớp trang điểm thảm họa cũng không che được, nói cảm ơn xong liền vui vẻ xoay người rời đi.

Thật lâu sau, Tưởng Huyên lắc đầu bật cười một tiếng.

………………

Lộ gia tuy không thể so cùng Tưởng gia, nhưng vẫn thuộc về loại rất có tiền, ở trong một căn biệt thự rộng hơn 200 mét vuông.

Lúc này cha mẹ Lộ đã nghỉ ngơi, Lâm Tử Nhiên điểm nhẹ mũi chân nhẹ nhàng trở về phòng mình.

Phòng ngủ của cậu có nhà vệ sinh riêng.

Lâm Tử Nhiên gấp không chờ nổi muốn tẩy rửa sạch sẽ cho mình, cậu thật sự không chịu nổi lớp makeup cay mắt như này, hơn nữa dính nhớp trên mặt sau hơn một ngày quả thực rất khó chịu.

Cậu rửa hơn nửa ngày, cuối cùng cũng thu thập bản thân sạch sẽ, soi gương nhìn thấy thuận mắt hơn nhiều.

Tuy rằng một đầu tóc xám vẫn tương đối chói mắt, nhưng ít ra là một đứa trẻ thanh tú sạch sẽ. Hiện tại Lâm Tử Nhiên mới nhớ tới giả thiết nhân vật, Lộ Hiểu Đông bất quá mới 20 thôi, vẫn là sinh viên đâu, là bạn cùng lứa với mình!

Chẳng qua tuy cả hai đều 20 tuổi, nhưng nhân sinh lại hoàn toàn bất đồng.

Chính mình 20 tuổi mỗi ngày ở tại phòng ngủ, hàng ngày trải qua cuộc sống sinh viên.

Nhưng Lộ Hiểu Đông thì trước nay không được đến trường, ngày nào cũng trốn học, ăn nhậu chơi gái cờ bạc, không học vấn không nghề nghiệp, căn bản không đem đại học trở thành một chuyện.

Đây là trong nhà có hoàng đế tùy hứng muốn kế thừa ngôi vị sao?

Lâm Tử Nhiên lắc đầu.

Cậu bé ngoan cư nhiên lại biến bản thân mình thành bộ dáng pháo hôi.

………………

Lâm Tử Nhiên ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, ngày hôm sau rời giường đi vào phòng khách, cuối cùng cũng nhìn thấy cha mẹ Lộ Hiểu Đông.

Cha Lộ Hiểu Đông - Lộ Mậu Phong là người đàn ông trung niên có chút mập mạp, tướng mạo bình thường tính tình hòa ái, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Tử Nhiên có điểm đạm mạc, tùy ý liếc mắt nhìn cậu một cái liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu xem tin tức TV, căn bản không hỏi cậu đã đi đâu hay làm gì đêm qua.

Vốn dĩ Lâm Tử Nhiên có chút thấp thỏm bất an, không biết phải sống chung với cha mẹ Lộ Hiểu Đông như thế nào; nhưng ai ngờ Lộ Mậu Phong căn bản không hề có ý dò hỏi cậu. Nghĩ nghĩ, đại khái đây cũng không phải lần đầu Lộ Hiểu Đông như vậy, xem ra cha của hắn tập mãi thành quen lười quản hắn.

Phùng Uyển từ trong phòng bếp đi ra, năm nay bà mới hơn bốn mươi nhưng dung mạo có chút tiều tụy già nua, không có phong thái phu nhân mà tuổi này nên có, thoạt nhìn cuộc sống không quá như ý.

Nàng nhíu mày liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái: “Tối hôm qua lại đi ra ngoài?”

Đây là mẹ của Lộ Hiểu Đông, nhìn dáng vẻ còn nghiêm khắc hơn Lộ Mậu Phong. Lâm Tử Nhiên không rõ thái độ Phùng Uyển thế nào, liền cẩn thận gật đầu.

Giữa mày của Phùng Uyển càng nhíu chặt.

Lâm Tử Nhiên đột nhiên có chút khẩn trương, chẳng lẽ muốn phát giận? Kết quả là Phùng Uyển chỉ thu hồi tầm mắt rồi quay đầu vào bếp, phảng phất như thể nói với cậu một câu đã là tốt lắm rồi.

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Cậu lo lắng dậy từ sáng sớm, sợ đối mặt với việc cha mẹ quở trách, kết quả cái gì cũng không xảy ra?

Lâm Tử Nhiên: “Bầu không khí của người nhà này hơi kỳ quái.”

Hệ thống: “Kỳ quái chỗ nào?”

Lâm Tử Nhiên: “Nếu tôi nửa đêm ra ngoài lêu lổng rạng sáng mới về, còn trang điểm như Smart thế này, chắc chắn ba mẹ tôi sẽ đánh tôi một trận.”

Hệ thống: “Cho nên, bọn họ không đánh cậu không mắng cậu, cậu cảm thấy không quen?”

Lâm Tử Nhiên: “Lời cậu nói giống như tôi muốn bị đánh bị mắng vậy á.”

Cậu thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không cần bị đánh bị chửi nhưng đứng ở góc độ Lộ Hiểu Đông mà xem, gia đình như vậy thật sự bình thường sao?

Cũng khó trách đứa nhỏ này lớn lên như vậy.

Quả nhiên không dạy con là lỗi của cha, chính vì cha mẹ dung túng cho nên Lộ Hiểu Đông mới biến thành như vậy.

Nhưng không phải cái loại cưng chiều dung túng, bởi vì trong mắt bọn họ Lâm Tử Nhiên không hề nhìn thấy sự yêu thương và quan tâm, chỉ có tràn đầy lạnh nhạt và thất vọng không nói nên lời. Tuy Lộ Hiểu Đông là một đứa nhỏ không làm vui lòng cha mẹ, nhưng thái độ này của cha mẹ làm người không cảm nhận được bất kỳ sự ấm áp nào. Bọn họ chẳng thèm quan tâm đến ngươi, cho nên thậm chí không thèm quản ngươi hay đánh mắng ngươi, nuôi dưỡng ngươi rồi cứ để ngươi tự sinh tự diệt.

Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển chính là mang đến cho Lâm Tử Nhiên loại cảm giác này.

Lâm Tử Nhiên hoài nghi Lộ Hiểu Đông không phải con ruột của bọn họ.

Tính tính, chuyện này không liên quan gì đến cậu.

Cha mẹ Lộ Hiểu Đông trong kịch bản bất quá chỉ nói vài câu thoại ít ỏi với pháo hôi mà thôi.

Lần đầu lên sân khấu là lúc Tưởng Huyên bất mãn vì Lộ Hiểu Đông cứ dây dưa với Ninh Bách, Tưởng Huyên bá khí trắc lậu bảo Lộ Mậu Phong quản giáo con trai mình cho tốt. Lộ Mậu Phong cúi đầu khom lưng tỏ vẻ nhất định quản giáo tên tiểu tử thúi kia, sau đó hung hăng đánh Lộ Hiểu Đông một trận còn cắt đứt tiền tiêu vặt của hắn.

Lần thứ hai lên sân là lúc Lộ Hiểu Đông vì yêu sinh hận có ý đồ QJ Ninh Bách, kết quả bị Tưởng Huyên sai người đánh gãy chân, thậm chí Tưởng Huyên còn sai người chặt đứt chân Lộ Hiểu Đông ném trở về Lộ gia; tỏ vẻ không bao giờ muốn nhìn thấy Lộ Hiểu Đông nữa, nếu không lần sau không chỉ bị đánh gãy chân đơn giản như vậy. Lộ Mậu Phong e sợ chọc giận Tưởng Huyên, Phùng Uyển cũng vô cùng chán ghét và thất vọng về hành vi của Lộ Hiểu Đông, thế là hai người nhẫn tâm đem Lộ Hiểu Đông thương thế chưa lành ném ra nước ngoài.

Chuyện xưa giữa Lộ gia và Lộ Hiểu Đông kết thúc như vậy.

Rõ ràng là một câu chuyện tình yêu hoàn chỉnh, nhưng Lộ Hiểu Đông chỉ tham dự vào nửa đầu câu chuyện. Sở dĩ Lâm Tử Nhiên biết kết cục Lộ Hiểu Đông là vì cuối kịch bản khi Tưởng Huyên và Ninh Bách tu thành chính quả, hôn lễ của họ có không ít bạn bè tới dự, những người khác nói cho bọn hắn biết Lộ Hiểu Đông không biết tốt xấu kia bị ngộ độc rượu chết ở nước ngoài.

Mọi người vỗ tay ha ha cười, sau đó chúc mừng bọn họ trở thành thân thuộc.

Thật là một câu chuyện tình yêu tốt đẹp.

Chỉ là không ai để ý đến Lộ Hiểu Đông chết ở ngoài kia.

Lâm Tử Nhiên khẽ thổn thức.

Chẳng mấy chốc Phùng Uyển làm xong bữa sáng rồi bưng ra.

Lâm Tử Nhiên ăn cơm không nói chuyện. Bầu không khí gia đình như vậy khiến cậu không biết phải làm sao, mà cái này cũng không thuộc về cốt truyện chủ tuyến, cho nên dứt khoát không nói gì.

Có lẽ là vì NPC râu ria cho nên mới cố ý thiết kế thành như vậy, có thể miễn đi rất nhiều cuộc giao lưu không cần thiết.

Lâm Tử Nhiên thất thần suy đoán..

Lộ Mậu Phong ăn sáng xong liền ra cửa, hắn luôn đi sớm về trễ.

Phùng Uyển đi vào bếp rửa chén.

Lâm Tử Nhiên do dự một hồi, phát hiện không ai để tâm đến mình, thế là xám xịt quay về phòng.

Lúc này mới có thời gian đánh giá nơi này.

Bất đồng với cách trang điểm Smart của Lộ Hiểu Đông, căn phòng của hắn thoạt nhìn rất bình thường.

Vách tường sạch sẽ, giường đệm sạch sẽ, sách vở trên bàn cũng được sắp xếp chỉnh tề, gọn gàng ngăn nắp, chăn bông sạch sẽ mềm mại. Thoạt nhìn là một cậu bé ưa sạch sẽ, không hiểu tại sao lại muốn biến mình thành bộ dạng như quỷ thế này. Phòng Lộ Hiểu Đông và cách trang điểm của hắn trái ngược nhau.

Cho đến khi Lâm Tử Nhiên kéo tủ quần áo ra, nhìn quần áo trong tủ mà cay đôi mắt, phút chốc như trở về cảm giác kinh khủng khi soi gương ngày hôm qua.

Nghĩ đến việc về sau mình sẽ mặc những bộ quần áo này lên sân khấu, Lâm Tử Nhiên hiện lên vẻ mặt ghét bỏ, nhưng thân là một diễn viên ưu tú, một chút khó khăn cậu vẫn sẽ nỗ lực khắc phục!

Sau đó Lâm Tử Nhiên đi vào toilet. Trên bàn đầy đồ trang điểm, đều là các nhãn hiệu lớn, nhưng phẩm vị trang điểm của Lộ Hiểu Đông thực sự không dám khen tặng.

Bởi vì không quen thuộc nơi này nên Lâm Tử Nhiên mở từng ngăn kéo ra nhìn một lần.

Sau đó cậu ngoài ý muốn tìm thấy một cuốn sổ da bìa đen trong ngăn tủ dưới cùng ở phòng tắm, nghi hoặc mở ra vừa thấy, không khỏi lộ ra biểu tình mờ mịt cùng kinh ngạc, đứa nhỏ này có thói quen viết nhật ký?

Còn cẩn thận giấu trong toilet..

Trời ạ..

Như vậy.. có chút đáng yêu?



Lâm Tử Nhiên cầm cuốn nhật ký mà thập phần vô ngữ, ai mà nghĩ tới Smart Lộ Hiểu Đông lại có một trái tim tinh tế và nội tâm mẫn cảm chớ?

Bất quá nếu Lộ Hiểu Đông có sổ nhật ký thì chắc hẳn đây chính là đạo cụ trò chơi, may mắn cậu cẩn thận tìm, nếu không có lẽ đã bỏ sót mất.

Trông cậy vào kịch bản quá là không đáng tin!

Đây là giáo huấn đầy máu và nước mắt của Lâm Tử Nhiên.

Nhật ký là phương thức tốt để thực sự hiểu một người, nó có thể giúp chính mình dung nhập vào nhân vật mà mình muốn sắm vai, cho nên Lâm Tử Nhiên mở cuốn nhật ký ra nhìn vào.

Thời gian nhật ký không liền mạch.

Xem ra Lộ Hiểu Đông ngẫu nhiên nhớ tới thì viết, không phải ngày nào cũng viết, tuy rằng cuốn nhật ký không nhiều nhưng chiều ngang thời gian vô cùng dài, thời gian bắt đầu nhật ký là 5 năm trước.

[Tôi không đạt 100 điểm trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3, mẹ đã mắng tôi, baba tuy không nói lời nào nhưng nhìn ra ông thực sự thất vọng về tôi, nhưng mà tôi thực sự đã rất chăm chỉ, đại khái là tôi không đủ thông minh..]

Lâm Tử Nhiên nhăn mày nhưng vẫn tiếp tục nhìn xuống.

Sau đó mất cả ngày để đọc.

Quá trình trưởng thành và sự biến hóa tâm lý của nam hài, được thể hiện qua vài câu chữ ít ỏi..

Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên càng xem càng trở nên trầm tư, cậu lật đến những trang cuối cùng.

[Hôm nay tôi đi nhuộm tóc, màu xám bạc, kỳ thực tôi không thấy đẹp chỗ nào cả, hơn nữa nhìn baba rất tức giận, còn mắng tôi một trận, nói tôi càng ngày càng kỳ dị... Thực ra là tôi cố tình làm vậy, tựa hồ ngoại trừ thời điểm bọn họ bất mãn với tôi thì đều không quan tâm đến tôi quá nhiều, đương nhiên có lẽ vì tôi chưa từng làm họ vừa lòng, là tôi không tốt.]

[Tôi đi xỏ mấy cái khuyên tai, mẹ tôi rất không thích tôi như vậy, nói tôi chẳng ra gì, mẹ bảo tôi gỡ nó xuống, tôi lại càng muốn giữ, như vậy có lẽ mẹ sẽ nhìn tôi nhiều hơn.]

[Huyên ca thật là lợi hại, làm sao ảnh có thể lợi hại như vậy? Ngay cả baba nhìn thấy ảnh cũng phải cung cung kính kính. Tôi muốn đi theo ảnh, có lẽ tôi cũng sẽ trở nên lợi hại giống như ảnh vậy...]

[Hôm nay thời tiết xấu, trời mưa. Một ngày lại trôi qua, ba và mẹ lại mặc kệ tôi, bọn họ đã quen bộ dáng tôi như vậy. Không nghe lời, không hiểu chuyện, không làm được gì.]

Lông mày Lâm Tử Nhiên càng nhíu chặt hơn.

[Bộ dáng tôi khi đi trên đường làm ai cũng ghé mắt nhìn vài lần, giống như bộ dáng của tôi rất không tồi.]

[Cho dù tôi không thể trở nên lợi hại, là một phế vật, nhưng nếu tôi có mối quan hệ tốt với Huyên ca, có lẽ anh ấy sẽ đối với baba tôi tốt hơn một chút, cũng coi như giúp được việc nhà, như vậy liệu baba có khen ngợi tôi không?]

[Kỳ thi hôm nay baba lại mắng tôi, có lẽ tôi thật sự có chút vô dụng, tôi không thích học tập, dù sao mặc kệ học thế nào đi nữa, tôi cũng không đạt được mục tiêu mà họ yêu cầu. Tôi luôn khiến bọn họ thất vọng.]

[Một khi đã vậy, tại sao còn phải tiếp tục nỗ lực?]

[Tôi thích đi ra ngoài tụ hội với bạn bè, chỉ cần tôi có tiền, họ sẽ lấy lòng tôi, hống tôi. Tôi thích loại cảm giác được coi trọng.]

Lâm Tử Nhiên ‘bộp’ đóng cuốn nhật ký lại.

Bên trong còn rất nhiều rất nhiều nội dung, nhưng không có gì tích cực như ánh mặt trời, mà tất cả đều là những lời tự phủ nhận bản thân.

Bởi vì không đủ khả năng hoặc không đủ thông minh khiến cha mẹ không hài lòng, thất vọng với hắn; sau bao lần cố gắng mà vẫn thất bại, lần lượt đối mặt với ánh mắt thất vọng, cuối cùng hắn lựa chọn từ bỏ. Sau đó phát hiện ra chính mình làm chuyện gì sai thì cha mẹ sẽ trách cứ, thế là hắn bắt đầu làm những điều sai trái để hấp dẫn sự chú ý của cha mẹ, nhưng như vậy càng khiến cha mẹ thêm thất vọng về mình mà thôi.

Đây vĩnh viễn là một vòng tuần hoàn ác tính.

Lâm Tử Nhiên nhìn ra, bất luận chuyện gì Lộ Hiểu Đông làm, đều giống như uống rượu độc giải khát.

Thật ra hắn vốn là một đứa trẻ ngoan, chỉ là bị phủ nhận quá nhiều, cuối cùng mất đi tự tin rồi quên mất bản thân. Hắn muốn trở thành bộ dáng mà cha mẹ kỳ vọng, nhưng dù cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể làm được.

Hắn giống như một tên ngốc, một mặt dùng phương thức của mình trả giá.

Nhưng trong mắt mọi người, hắn chính là một kẻ vô dụng.

Không người để ý, không người nào cần.

Cuối cùng hắn dần biến thành bộ dáng mà tất cả mọi người đều chán ghét, hoàn toàn sa đọa, dần dần hắn lại cho rằng đó là cuộc sống của mình.

Người đáng thương có chỗ đáng giận.

Người đáng giận kỳ thật cũng có chỗ đáng thương.

Nghĩ đến kết cục cuối cùng của Lộ Hiểu Đông, sở dĩ cuối cùng hắn hoàn toàn bị từ bỏ, nguyên nhân quan trọng nhất là sự bức bách của Tưởng Huyên. Nhưng cha mẹ hắn có lẽ cũng chưa bao giờ thật lòng nghĩ muốn bảo vệ hắn, mới có thể ném hắn ra nước ngoài rồi sau đó không thèm quan tâm tới.

Mà một đứa trẻ như hắn, vốn không thể sống được ở bên ngoài.

Có lẽ vì cuốn nhật ký này chứa đựng quá nhiều điều tiêu cực, làm cho tâm tình Lâm Tử Nhiên cũng bị ảnh hưởng đôi chút sau khi đọc nó.

Cậu nhìn nhìn gương, thật ra một đầu tóc xám cũng không chói mắt đến vậy, bất quá chỉ là một đứa trẻ muốn được quan tâm, nhưng không ai nhìn thấy nội tâm hắn thiếu thốn tình thương, chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài làm người chán ghét của hắn.

Không ai muốn tới kéo hắn lại... Người tới người đi, một lần lại một lần, không hề phát giác mà từng bước đem hắn đẩy xuống vực sâu.

Chính là, ai sẽ đi chú ý đến một tên pháo hôi đâu?

Lâm Tử Nhiên mở quầng sáng nhìn nhìn, thu hồi suy nghĩ.

Đêm nay chính là suất diễn lần đầu hắn gặp Ninh Bách. Lộ Hiểu Đông sẽ gặp Ninh Bách trong quán bar, nhất kiến chung tình theo đuổi không bỏ, bắt đầu con đường pháo hôi của chính mình.

Dù thế nào thì vẫn phải làm nhiệm vụ.

Lâm Tử Nhiên bắt đầu hóa trang cho bản thân.

Một giờ sau, Lâm Tử Nhiên phẫn nộ quăng cây bút đi!

Hệ thống: “Tôi thả cho cậu mấy cái video cách dạy trang điểm, cậu học thử xem?”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Hệ thống ở bên cạnh phát video cho cậu, còn tri kỷ chọn chế độ quay chậm, trong chốc lát thả chốc lát tạm dừng, còn kiên nhẫn ở bên cạnh hướng dẫn. Kết quả hệ thống mệt tâm, nó thật hận chính mình tại sao không có tay, để nó trực tiếp vẽ lên mặt cậu luôn cho rồi.

Lâm Tử Nhiên: “Tôi học bằng mắt, nhưng tay thì không.”

Hệ thống: “……”

Lâm Tử Nhiên: “Đại nam nhân, vẽ cái gì mà vẽ???”

Lâm Tử Nhiên lại lần nữa quăng bút, ai mà biết hóa trang lại khó đến vậy? Lại còn vẽ lớp makeup Smart nữa chớ, này quả thực chính là muốn làm cậu khó xử mà! Đây là điều tay mới có thể làm được sao?

Ừm, dù sao Lộ Hiểu Đông cũng không để ý hình tượng, Lâm Tử Nhiên dùng ngón tay quẹt lên vụn bút chì, lập tức dưới mắt có thêm hai quầng thâm, ân, thoạt nhìn không khác ngày hôm qua cho lắm.. Cứ vậy đi!

Lâm Tử Nhiên tùy tiện chọn một bộ trong tủ quần áo, hấp tấp ra cửa.

………………

Lâm Tử Nhiên một bên xem quầng sáng cốt truyện nhắc nhở, một bên gọi xe đến chỗ quán Bar.

Suy xét hôm nay chắc chắn sẽ uống rượu cho nên cậu không lái xe ra ngoài.

Cậu chính là một thanh niên tốt tuân thủ pháp luật!

Quán bar này là một Gay Bar, Lộ Hiểu Đông thế mà rất nổi danh ở đây, khi bước vào có rất nhiều người chào hỏi cậu, coi như là khách quen a... Lâm Tử Nhiên không khỏi lâm vào trầm tư, Lộ Hiểu Đông cũng hóa trang cho thân thể nhỏ nhắn này, hắn thật sự là 1 sao? Hay là, có quá nhiều 0 rồi cho nên hắn muốn mình là 1?

Hừm, bất quá là 0 hay là 1 cũng không quan trọng, dù sao đến cuối cùng cũng không thành chuyện được.

Cậu chủ yếu đến làm Ninh Bách ghê tởm chính mình, sau đó chế tạo cơ hội để Tưởng Huyên làm anh hùng cứu mỹ nhân là được.

“Di, đây không phải Lộ thiếu sao? Lộ thiếu mau tới đây ngồi.” Một tên tóc xanh cao hứng vẫy tay về phía Lâm Tử Nhiên.

Lâm Tử Nhiên nhìn nhìn cái bàn kia, tóc xanh, tóc vàng, tóc đỏ, tóc tím..

Ngọa tào, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Vừa nhìn liền biết dòng họ Lộ Hiểu Đông, xem ra đây là cái gánh thường hát theo Lộ Hiểu Đông.

Lâm Tử Nhiên đi về hướng muôn hồng nghìn tía kia, ngồi xuống cùng mọi người, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Nếu nhất định phải nói chỗ nào không đúng, thì chính là lớp makeup hôm nay của cậu tương đối không ổn.

May mà không ai để ý điều này.

Mọi người hihi haha, rót đầy rượu cho Lâm Tử Nhiên, giọng bắt đầu trở nên khàn khàn.

Lâm Tử Nhiên không có nhiều điểm chung với họ, cậu lơ đãng cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

Xem ra đứa nhỏ Lộ Hiểu Đông này chính là bị đám hồ bằng cẩu hữu này mang đi.

Tuy rằng loại người này không hợp khẩu vị Lâm Tử Nhiên, ngày thường cậu cũng sẽ không kết giao bạn bè như vậy, nhưng thật ra cậu có thể hiểu tâm thái Lộ Hiểu Đông. Bởi vì hắn muốn có được cảm giác tồn tại, cảm giác được người khác quan tâm để ý, cho dù mua bằng tiền nhưng đó lại là thật; hắn muốn có sự ấm áp, đến nỗi ở nơi nào có được hay dùng phương thức nào có được đã không còn quan trọng nữa.

Trong đầu Lâm Tử Nhiên sinh ra một sự so sánh kỳ quái, Lộ Hiểu Đông đi đến bước đường này thực ra không khác gì mấy người già bị lừa mua thực phẩm chức năng.

Chỉ là vừa vặn có người cho họ thứ họ cần.

Không phải ai cũng sống trong sự rõ ràng và minh bạch.

Hoặc nên nói là, thực ra trong lòng hiểu rõ nhưng không muốn thừa nhận rằng mình hiểu, cho nên cứ thế mơ màng hồ đồ bỏ qua.

Lộ Hiểu Đông biết bản thân không thông minh, cho nên liền dứt khoát sống trong ngu ngốc.

Cũng có thể coi đó là một loại biện pháp.

Tóc vàng bên cạnh mời rượu, nhưng Lâm Tử Nhiên không định uống quá nhiều, như vậy lát nữa sẽ ảnh hưởng đến phát huy. Những người này ngày thường phỏng chừng lấy được chỗ tốt từ người Lộ Hiểu Đông, cho nên phủng cậu nơi nơi, tự nhiên cũng không dám ép cậu uống.

Lâm Tử Nhiên cười hào sảng: “Mọi người vui vẻ thì cứ tùy tiện uống, hôm nay tôi trả.”



Quả nhiên lời này vừa ra, một đám người theo đó a dua nịnh hót, khen cậu lên tới tận mây xanh. Lâm Tử Nhiên nheo nheo mắt, đại khái đây là sự hưởng thụ mà Lộ Hiểu Đông thích đi.

Hắn cái gì cũng không có, chỉ có một chút tiền.

Được người vuốt mông ngựa thực sảng khoái.

Hai tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Lâm Tử Nhiên ngồi có chút mệt nhọc, cũng không biết khi nào Ninh Bách mới tới, cậu buồn ngủ lắm rồi..

Thật là nhàm chán.

Lâm Tử Nhiên: “Tôi buồn ngủ quá.”

Hệ thống: “Kiên trì thêm một chút.”

Lâm Tử Nhiên hung hăng véo cánh tay mình một cái, rốt cục tỉnh táo lại, lúc này mới thấy tóc đỏ vừa đi toilet xong quay lại. Tóc đỏ kéo lưng quần của mình, vẻ mặt hưng phấn kích động, biểu tình khoa trương nói với họ: “Tôi vừa đi tiểu về, thấy bên kia quầy bar có một cái cực phẩm. Thật là con mẹ nó quá đẹp!”

Lỗ tai Lâm Tử Nhiên vểnh lên, làm người chơi đã trải qua hai thế giới, cậu vô cùng cảnh giác đối với loại nhân vật đột nhiên xuất hiện có vẻ ngoài hơn hẳn người thường, rất có thể chính là mục tiêu đêm nay của cậu!

Lâm Tử Nhiên nghiêng người lại gần, lộ ra vẻ thích thú: “Đẹp thật à?”

Tóc đỏ hiển nhiên không biết diễn tả cái đẹp một cách nghệ thuật, cho nên kính cẩn nói: “Đẹp đẹp đẹp, thật con mẹ nó đẹp, đẹp hơn so với minh tinh trên TV gấp trăm lần! Tóm lại vô cùng đẹp!”

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ khoa trương vậy sao?

Kia tám phần chính là Ninh Bách.

Cậu lập tức đứng lên, một bộ dáng sắc mị nói: “Cậu dẫn tôi đi xem.”

Nhìn thấy Lâm Tử Nhiên muốn ra ngựa, tóc đỏ tức khắc kích động nói: “Được, để tôi đi cùng Lộ thiếu.”

Lâm Tử Nhiên chưa đi được vài bước, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đẹp trai kia.

Hắn một mình ngồi ở mép quầy bar, mặc dù ở nơi xa hoa trụy lạc như này, nam nhân vẫn như cũ ăn mặc nghiêm túc không chút cẩu thả. Cổ áo sơ mi cài đến nút trên cùng, tây trang ôm gọn lấy thân hình thon dài hữu lực, sạch sẽ chỉnh tề, ngay cả giày da trên chân cũng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Khuôn mặt hắn mang vẻ đẹp tinh xảo nhưng không nữ tính, mỗi một ngũ quan đều gãi đúng chỗ ngứa, đôi mắt hẹp dài, con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt, môi mỏng khẽ nhếch lên độ cung tuyệt đẹp, ở thời điểm không cười dường như có phần lương bạc.

Nếu phải dùng một từ để miêu tả khí chất của hắn, thì đó chính là cấm dục lãnh đạm.

Từ đầu đến chân hắn mỗi một chi tiết tựa hồ đều trải qua tính toán tinh vi, trong đầu Lâm Tử Nhiên bỗng toát ra một ý niệm kỳ quái, nếu gia hỏa này không theo chủ nghĩa hoàn mỹ thì chắc chắn mắc chứng cưỡng bách cao.

Hắn và Lộ Hiểu Đông, là hai mảnh ghép hoàn toàn khác nhau.

Lâm Tử Nhiên: “Đây là Ninh Bách sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Lâm Tử Nhiên sờ sờ cằm. Mặc dù Ninh Bách và Tưởng Huyên có khí chất và phong cách bất đồng, nhưng thoạt nhìn cả hai đều là soái ca có nét đặc sắc riêng. Một bá đạo tổng tài, một luật sư ưu tú, thoạt nhìn quả thực rất xứng đôi.

Cốt truyện bắt đầu.

Lâm Tử Nhiên trực tiếp bước tới, ngồi bên cạnh Ninh Bách.

Cậu vén tóc xám trên trán lên, nở một nụ cười ngả ngớn đối với Ninh Bách, cười hắc hắc nói: “Soái ca, tôi mời anh một ly.”

Ninh Bách căn bản không quay đầu lại, chỉ lo việc của mình. Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, ngay cả móng tay cũng thật sạch sẽ, xử lý không chút cẩu thả, ly rượu trong suốt được nâng lên, mạc danh xinh đẹp lóa mắt.

Lâm Tử Nhiên vội thu hồi tầm mắt, cậu sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp làm cho mê muội, kiên nhẫn chờ Ninh Bách trả lời.

Kết quả chờ, chờ mãi, vài phút trôi qua, Ninh Bách dường như không nghe thấy, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái!

Ô hay, thế mà làm lơ Lộ thiếu ta!

Lâm Tử Nhiên tức giận vỗ bàn, trực tiếp thò đầu tới trước mặt Ninh Bách, nhìn thẳng vào mắt hắn, cậu trừng hắn rồi nói: “Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy.”

Rốt cuộc Ninh Bách cũng nhướng mày, liếc nhìn Lâm Tử Nhiên một cái.

Bởi vì khoảng cách quá gần, Lâm Tử Nhiên thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình sâu trong đôi mắt hổ phách của đối phương, nhưng dù là vậy... Cậu vẫn không nhìn ra bất luận dao động cảm xúc nào từ Ninh Bách. Đôi mắt kia không chút độ ấm, nhìn mình tựa như đang nhìn vật phẩm nào đó.

Lâm Tử Nhiên đột nhiên có chút khẩn trương, cậu nuốt nuốt nước miếng, lấy hết can đảm tiếp tục dong dài: “Tôi mời anh uống rượu là cho anh mặt mũi, anh đây là thái độ gì?”

Ninh Bách nhàn nhạt nhìn cậu, một lúc sau, môi mỏng khẽ hé mở, phun ra hai chữ: “Tránh ra.”

Thật lãnh đạm!

Nhưng Lộ Hiểu Đông dựa vào cái gì mà theo đuổi người khác? Dựa vào lỳ lợm la liếm cùng không biết điều a! Nếu một câu tránh ra là có thể để hắn biến, vậy cái mặt dày kia dùng để đánh rắm sao?

Vô luận là nhất kiến chung tình hay thấy sắc nổi lòng tham, tóm lại cậu cùng Ninh Bách giằng co.

Lâm Tử Nhiên không biết sống chết tiến về phía trước, duỗi tay ôm lấy cổ Ninh Bách, nhưng vừa mới vươn tay đã bị Ninh Bách nắm lấy cánh tay. Ánh mắt người đàn ông sắc bén lãnh đạm quét qua, dưới đáy mắt rốt cuộc hiện lên một tia không vui, hắn bỗng buông tay Lâm Tử Nhiên ra, trực tiếp đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy rời đi.

Đây là thể hiện của sự không kiên nhẫn.

Lâm Tử Nhiên cân nhắc kịch bản một chút, cười hắc hắc, tung tăng đi theo Ninh Bách ra ngoài.

Bên ngoài gió lạnh thổi qua, khiến đầu óc cũng thanh tỉnh lại.

Chính mình muốn truy người nhưng không phải thật sự là tên du côn đầu đường. Lâm Tử Nhiên thò đầu lại gần, cười hì hì nói: “Soái ca, cấp phương thức liên hệ đi, chúng ta làm quen một chút?”

Ninh Bách không chút dao động tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Tử Nhiên bám riết không tha, dong dài bên tai hắn: “Tại sao anh không để ý tới tôi? Tôi đang nói chuyện với anh đó..”

Ninh Bách phớt lờ cậu.

Vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho nên Lâm Tử Nhiên không hề nhụt chí, ngược lại càng cản càng hăng. Để anh kiến thức một chút về mức độ cố chấp theo đuổi của Lộ thiếu tôi! Ninh Bách đi một đoạn đường, cậu liền không nghỉ xả hơi đi theo.

“Tôi thật sự thích anh, cho tôi cơ hội theo đuổi anh nhá.”

“Soái ca làm nghề gì thế? Anh tên gì?”

“Tôi tên Lộ Hiểu Đông.”

“Anh làm việc ở đâu vậy, lần sau để tôi lái chiếc Lamborghini đến đón anh.”

“Soái ca làm gì lãnh đạm dữ vậy, nhiều bạn là thêm nhiều con đường mà.”

“Tôi mời anh đi ăn khuya nha?”

“Hay là thêm WeChat?”

“Uây, uây?”

Lâm Tử Nhiên nói tới miệng lưỡi khô khốc, đem hết lời cợt nhả có thể nghĩ ra nói một lần, nhưng Ninh Bách ngay cả dư quang khóe mắt cũng không thèm nhìn cậu. Cậu vừa đi vừa phun tào cùng hệ thống.

Lâm Tử Nhiên: “Định lực của người này làm tôi bội phục.. Nếu là tôi, chắc chắn không nhịn được.”

Hệ thống: “Mời người chơi tiếp tục cố gắng.”

Lúc đầu Lâm Tử Nhiên còn vắt óc ra nói, sau đó càng nói càng tùy tiện. Dù sao Lộ Hiểu Đông cũng không có khả năng theo đuổi được Ninh Bách, người ta là tinh anh xã hội, nhìn trúng loại du thủ du thực Smart như Lộ Hiểu Đông mới là lạ.

May mắn Ninh Bách là một người đàn ông trầm ổn, nếu một người phụ nữ ra đường mà đụng phải loại vô lại như này, nói không chừng còn hô to một tiếng quấy rối tình dục a.

Phốc.

Lâm Tử Nhiên nghĩ tới liền muốn cười, không chú ý đụng phải lưng nam nhân, lúc này cậu mới phát hiện Ninh Bách đã đứng lại.

Chẳng lẽ rốt cuộc hắn cũng nguyện ý phản ứng lại chính mình?

Hai mắt Lâm Tử Nhiên lóe sáng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi ăn khuya đi?”

Ninh Bách nhìn thiếu niên trong đêm đen, hai mắt hắn nóng rực sáng ngời nhìn cậu. Dưới hốc mắt cậu là màu đen như mực của đêm hè, có chút như sân khấu kịch quái dị, còn là kiểu sắm vai quỷ đói, một đầu tóc xám lộn xộn cùng với bộ quần áo lạ lùng rách tả tơi.

Hắn khẽ mím môi, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi đã về đến nhà.”

Lâm Tử Nhiên sửng sốt, ngay sau đó lộ ra vẻ vui mừng, cười hắc hắc nói: “Hóa ra anh ở chỗ này, được, nếu anh không muốn cùng tôi đi ra ngoài, vậy tôi tới nhà anh ngồi một lát cũng được!”

Lời vừa phát ra, ánh mắt Ninh Bách trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia không kiên nhẫn, hắn chậm rãi nói: “Có lẽ cậu không hiểu ý tôi.”

Hắn rũ mắt nhìn Lâm Tử Nhiên chăm chú, giọng nói lãnh đạm, ẩn hàm ý cảnh cáo: “Cậu nên rời đi.”

Rời đi? Sao có thể?

Lâm Tử Nhiên căn bản không để trong lòng, ngả ngớn cười với Ninh Bách: “Lộ thiếu tôi coi trọng anh, tôi không đi anh làm gì được tôi?”

Ninh Bách bình tĩnh nhìn cậu vài giây, bỗng nhiên lấy điện thoại ra.

Lâm Tử Nhiên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, không biết hắn muốn làm gì. Chẳng lẽ thực sự muốn thêm Wechat với mình?

Tầm mắt Ninh Bách lạnh lùng nhìn cậu, khóe môi câu lên: “Uy, 110 sao?”

Lâm Tử Nhiên “……?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv