Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa?

Chương 20



Triệu Minh Trạch nhất thời chưa kịp phản ứng bị Ôn Dự kéo ra, trên mặt ăn một quyền, bước chân lảo đảo lui hai bước mới đứng vững. Hắn dùng đầu lưỡi nhẹ liếm bên trong khoang miệng, ẩn ẩn có mùi máu tươi, hắn khẽ nâng mắt kính, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Ôn Dự.

Một màn phát sinh đột ngột không kịp phòng ngừa, Lâm Tử Nhiên rốt cuộc từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần.

Không phải khéo như vậy đi, vừa vặn bị Ôn Dự thấy được?

Ôn Dự siết ngón tay đến mức khanh khách rung động, sắc mặt căng chặt, giọng nói lạnh băng: “Triệu tổng, anh tới nhà người khác làm khách như vậy sao?”

Triệu Minh Trạch dùng mu bàn tay xoa nhẹ khóe miệng, mắt phượng khẽ nhếch, cười khiêu khích: “Vì cái gì không được? Thời gian tôi thích Lục Trăn còn dài hơn anh, thời gian bồi bên cạnh hắn lâu hơn anh, anh chẳng qua vận khí đủ tốt mà thôi.”

Lâm Tử Nhiên: ……

Hệ thống: “Cậu không đi lên khuyên nhủ sao?”

Lâm Tử Nhiên do dự một lúc rồi nói: "Con người của tôi luôn luôn văn minh, tôn trọng quân tử động khẩu bất động thủ, nếu dùng tài hùng biện mà có khả năng bị đánh, tôi liền không động khẩu, lấy bất biến ứng vạn biến bo bo giữ mình mới là thượng sách..... Lại nói tôi cũng không biết nên khuyên như thế nào, chẳng lẽ bảo bọn họ tới gara đánh nhau? Nơi đó rộng hơn? Dễ hoạt động tay chân?”

Hệ thống: “……”

Lâm Tử Nhiên lặng lẽ nhón gót chân, chuẩn bị tới thời điểm liền lui ra ngoài, Triệu Minh Trạch một phát chộp lấy cổ tay cậu, đáy mắt là một mảnh u ám, ý vị thâm trường nói với Ôn Dự: “Đúng rồi…. Anh có biết cái đêm mà anh bỏ lỡ cuộc hẹn đó, Lục Trăn đang ở cùng tôi không? Anh có biết chúng tôi phát sinh gì không?”

Lâm Tử Nhiên nháy mắt bị cuốn vào trung tâm gió lốc không chỗ để trốn, lời nói của Triệu Minh Trạch làm cậu khẩn trương da đầu tê dại, các anh nháo một trận thì thôi còn kéo tôi xuống nước làm gì?! Tôi cũng không muốn bị đánh a! Vội vàng thấp giọng nói: “Câm miệng!”

Triệu Minh Trạch đau lòng ẩn nhẫn nhìn Lâm Tử Nhiên, sau đó tựa như hạ quyết tâm cái gì, quay đầu đối với Ôn Dự khàn giọng gằn từng chữ một: “Anh hoàn toàn không để ý tới hắn, nếu anh để ý thì sẽ không tùy ý ném hắn một mình, sẽ không lần lượt để hắn thất vọng, sẽ không làm hắn cảm thấy bất an…. Thời điểm hắn cô đơn mất mát nhất anh lại ở nơi nào? Đêm đó là tôi vẫn luôn bồi hắn….. Chúng tôi ngủ với nhau anh có biết không?”

Ôn Dự hai mắt đỏ lên, chậm rãi nói: “Anh nói cái gì?”

Triệu Minh Trạch ngữ khí châm chọc nói: “Tôi nói gì, anh chẳng lẽ không nghe rõ? Được, tôi đây lặp lại một lần…..”

Lâm Tử Nhiên đột nhiên quát lớn một tiếng: “Đủ rồi!”

Vừa mới bắt đầu cậu thực sự bị dọa sợ, nhưng mắt thấy Triệu Minh Trạch thật sự kể lại chuyện xảy ra đêm đó, cậu ngược lại bình tĩnh trở lại; bây giờ hoảng sợ cũng vô dụng chi bằng ngẫm xem nên lợi dụng tình huống hiện tại như thế nào ...

Triệu Minh Trạch không ngần ngại vạch trần chuyện bọn họ lên giường với nhau cũng muốn phá hủy mối quan hệ giữa cậu và Ôn Dự, quả thực là vai phản diện điên rồ không từ thủ đoạn..... Nhưng này không phải cơ hội tốt để chia tay mà cậu mong chờ đã lâu sao? Người đàn ông nào có thể chịu đựng mình bị đội nón xanh đâu?

Cùng lắm bị đánh một trận thôi.

Lão tử liều mạng.

Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí tử chiến đến cùng, lạnh lùng nói với Triệu Minh Trạch: “Anh cút ra ngoài cho tôi.”

Triệu Minh Trạch đối với tầm mắt lạnh lẽo của Lâm Tử Nhiên, không khỏi ngẩn ra, xem ra Lâm Tử Nhiên thật sự tức giận.....

“Tôi…” Ánh mắt Triệu Minh Trạch thống khổ, còn có chút áy náy khổ sở.

Lâm Tử Nhiên mặt không cảm xúc chỉ lạnh lùng nhìn hắn mà không nói lời nào.

Sau một lúc lâu, Triệu Minh Triết nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của Lâm Tử Nhiên, kéo kéo khóe môi, cô đơn xoay người rời đi.

Trước đuổi đi một cái vướng bận, Lâm Tử Nhiên lần nữa quay đầu đối mặt với Ôn Dự.

Ôn Dự không đuổi theo, bước chân hắn nặng như chì, trong lồng ngực dường như có thứ gì đó lạnh lẽo lưu động. Hắn chỉ là không chớp mắt nhìn Lâm Tử Nhiên, gằn từng chữ một: “Lời, hắn, nói, là, thật?”

Lâm Tử Nhiên đã hạ quyết tâm, cậu hít sâu một hơi, lộ ra ánh mắt xin lỗi, nói từng chữ rõ ràng: “Đúng vậy.”

Một chữ ‘đúng’ làm nội tâm Ôn Dự liều mạng đè ép một tia thô bạo giãy dụa kịch liệt mở ra một khe hở, hai tay hắn siết chặt khanh khách rung động, run nhè nhẹ.

Hôm nay, hắn lấy tâm tình chờ mong đi đến nơi này…...

Mấy ngày nay tuy rằng vẫn luôn ở bên người Lâm Tử Nhiên, chỉ đơn giản là Lâm Tử Nhiên không muốn, hắn liền không chạm vào cậu, tôn trọng cậu, lý giải cậu. Hắn cho rằng chỉ là người này quá ngượng ngùng bảo thủ, bởi vậy nên hắn nguyện ý kiên nhẫn chờ đợi…...

Nhưng sự thật là gì?

Hóa ra thời điểm mình không biết, cậu đã lên giường với người đàn ông khác, lại gì cũng không nói, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bộ dáng không có gì phát sinh.....

Đố kỵ thống khổ làm trái tim Ôn Dự vặn vẹo dữ tợn.

Anh như thế nào có thể yên tâm thoải mái như thế, một bên cùng người đàn ông khác lên giường, một bên lại nói yêu tôi đâu?

Anh nói anh yêu tôi, ngay cả khi tôi chạm vào mà anh cũng không muốn, đây gọi là yêu tôi sao?

Lâm Tử Nhiên bị Ôn Dự nhìn đến lòng bàn chân phát lạnh, vẻ mặt trở nên cứng ngắc..... Người trước mặt hai tròng mắt xưa nay vẫn luôn thanh triệt, nhu hòa giờ phút này đen láy tràn đầy lửa giận như thể tùy thời có khả năng giết mình, muốn đem mình xé nát thành từng mảnh.

Lâm Tử Nhiên chưa từng nhìn thấy biểu tình xa lạ đáng sợ xuất hiện trên mặt Ôn Dự như vậy.

Không xong, chính mình không phải đang chơi đùa với lửa đi.....

Lâm Tử Nhiên nhanh chóng giải thích: “Ngày đó anh uống say, sau khi tỉnh lại mới biết xảy ra chuyện gì, anh không phải cố ý. Nhưng bất luận thế nào anh thực sự xin lỗi em, nếu em không tha thứ cho anh, anh.....” có thể chia tay…..

Ôn Dự đột nhiên tiến lên một bước, vòng tay qua bả vai chế trụ Lâm Tử Nhiên, hung hăng hôn lên cánh môi kia, không muốn nghe những lời nói làm mình tức giận.

Đối với hai tròng mắt tràn đầy lệ khí của Ôn Dự, Lâm Tử Nhiên lập tức luống cuống, theo bản năng phản kháng đẩy hắn ra..... Cảm nhận được động tác của Lâm Tử Nhiên, Ôn Dự càng thêm phẫn nộ, dùng sức cắn một ngụm trên môi cậu!

Lâm Tử Nhiên cả người cứng đờ ...

Khi cậu đang cân nhắc mình có thể đánh bại Ôn Dự hay không, tất yếu phải đánh trận này hay không thì người đã bị Ôn Dự đẩy lên ghế sô pha.

Ôn Dự giữ chặt cánh tay Lâm Tử Nhiên, như thế nào? Anh có thể lên giường cùng Triệu Minh Trạch không phải sao, nhưng tôi chỉ mới hôn anh mà anh đã muốn kháng cự rồi sao?

Lý trí giống như sợi dây cuối cùng đứt đoạn, ngọn lửa tự chủ mà hắn luôn tự hào thiêu đốt hầu như không còn…...

Lâm Tử Nhiên ngốc ngốc nhìn Ôn Dự, cho đến khi cổ áo bị xé toạc mới ý thức được một vấn đề..... Ôn Dự không phải muốn đánh cậu mà là muốn thượng cậu? Này này, thụ như này có phải quá mạnh rồi không…...

Từ từ, nếu hắn muốn thượng mình, mình có nên từ chối hay không?

Hơn nữa hắn không phải là thụ sao?!

Dừng dừng dừng! Mình suy nghĩ cái mọe gì thế này!

Điều kiện tuyệt hảo để chia tay, đương nhiên không thể từ chối!

Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, nghĩ đến nhiệm vụ, đột nhiên đem Ôn Dự đẩy ra khỏi người mình!

Ôn Dự bị đẩy mạnh ra, hắn bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh vào mắt là khuôn mặt tràn đầy sợ hãi cùng thất vọng của Lâm Tử Nhiên.....

Ôn Dự nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, qua hồi lâu khi mở mắt ra trong mắt đã là một mảnh bình tĩnh, sau đó hắn đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi vết máu bên môi Lâm Tử Nhiên.

Chính mình vừa rồi đang làm gì? Phẫn nộ, đố kỵ khiến hắn mất đi lý trí.... suýt nữa làm ra sự tình đáng sợ.

Hắn như vậy, ngay cả bản thân cũng cảm thấy xa lạ.

Ánh mắt Ôn Dự ảm đạm yếu ớt, hắn đau đớn nhìn Lâm Tử Nhiên, thanh âm khàn khàn nói: “Em biết anh sẽ không đối với em như vậy, đúng hay không? Ngày đó nếu không phải em tới chậm, anh sẽ không gặp Triệu Minh Trạch, cũng không phát sinh loại chuyện này. Em biết anh không cố ý, đều là Triệu Minh Trạch tính kế anh….”

Lâm Tử Nhiên trầm mặc, không tưởng được thế mà Ôn Dự vẫn không muốn chia tay. Cậu đứng dậy, sửa lại tay áo có chút hỗn độn, vẻ mặt ôn nhu thần sắc kiên định lại xa cách: “Chúng ta cần bình tĩnh lại một chút, được không?”

Ôn Dự giật giật khóe môi, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Được.”



Lâm Tử Nhiên nhìn bóng dáng rời đi của Ôn Dự, sâu kín thở dài, tuy nói sự tình ngày đó là ngoài ý muốn nhưng đúng là cậu đã sai trước, tại sao người này lại không chịu chia tay?

Lâm Tử Nhiên mê mang nói: “Rốt cuộc hắn thích tôi ở điểm nào? Tôi sửa không được sao?”

Hệ thống: “Tôi cũng rất tò mò, hắn rốt cuộc thích cái gì ở cậu.”

Lâm Tử Nhiên: “......” Tôi có phải bị ghét bỏ hay không?

………………

Lục Toại đậu xe bên đường cách biệt thự không xa, từ ngày đuổi Lục Trăn ra khỏi công ty, hắn liền không trở lại căn nhà này nữa. Hắn chờ xem biểu tình thống khổ của Lục Trăn, chờ Lục Trăn tới thỉnh cầu hắn tha thứ, hắn thậm chí còn chuẩn bị tốt phản kích…... Nhưng thực tế không có chuyện gì phát sinh, Lục Trăn thực giống như thản nhiên tiếp nhận sự thật này, sạch sẽ lưu loát mà đi…

Lục Trăn ném xuống công ty, ném xuống hắn, cứ như không có việc gì cùng Ôn Dự ra ngoài nghỉ phép, tận hưởng sinh hoạt tự do. Phảng phất hắn trăm phương ngàn kế làm hết thảy những điều này đều nhỏ bé không đáng kể, thật giống như..... căn bản không để hắn vào mắt.

Anh dễ như trở bàn tay đem đồ vật mà tôi không từ thủ đoạn muốn đoạt lấy, đem tới đưa cho tôi.

Thắng không hề có khoái cảm, càng không có niềm vui khi đánh bại kẻ thù.

Chẳng sợ anh hai bàn tay trắng, vẫn như cũ cao cao tại thượng, giống như tôi là tên hề nhảy nhót.... Chỉ có thể lấy đi thứ anh bố thí cho tôi, giống như đồ vật anh không cần nữa.

Tại sao không chịu quay đầu lại nhìn tôi một chút?

Lục Toại rất phẫn nộ, không cam lòng..... Không phải anh yêu Ôn Dự sao, anh không phải có hắn là đủ rồi sao, anh không phải muốn tôi chúc phúc cho các người à?

Được thôi, tôi đây liền “chúc phúc” cho hai người bách niên hảo hợp, tôi muốn lan tỏa tình yêu của hai người đến cho mọi người cùng biết, giữa anh và sự nghiệp, Ôn Dự chỉ được chọn một.

Kết quả? Ôn Dự chọn Lục Trăn.

Dưới áp lực của cả thế giới, không quan tâm đến những lời đàm tiếu, hắn không chút do dự mà chọn anh.

Hắn tính kế một lần nữa trở thành một hồi chê cười.

Vì cái gì?

Lục Toại không biết.

Hắn không thể nhịn được, một lần nữa quay lại nơi này.

Từ sáng chờ đến trưa, từ trưa chờ đến tối, cho đến khi người kia xuất hiện.

Lục Toại đẩy cửa xe, đi ra ngoài.

Lâm Tử Nhiên lười biếng ở nhà ngủ, phát hiện trong nhà không còn gì để ăn nên chuẩn bị ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn; kết quả mới ra cửa liền nhìn thấy Lục Toại đang đứng ở bên ngoài, cậu không khỏi lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.

Lục Toại một tay đút túi quần, lạnh lùng nhìn cậu.

Lâm Tử Nhiên trầm tư vài giây, hắn tới đây không phải là muốn khoe khoang đó chứ?

Khóe môi Lục Toại giương lên, chợt cười một tiếng: “Tôi tới để chúc mừng anh.”

Lâm Tử Nhiên: “???”

Lục Toại nhìn bộ dáng khó hiểu của Lâm Tử Nhiên, hận ý trong lòng tụ lại, anh tại sao có vẻ như mình chẳng sao cả? Là bởi vì chắc chắn Ôn Dự sẽ không rời anh mà đi sao? Tôi đây liền phá hủy những người mà anh quan tâm, anh sẽ đau khổ tức giận chứ?

Thật là, gấp không chờ nổi muốn xem bộ dáng anh cầu xin tôi.....

“Nghe nói Ôn Dự cuối cùng cũng đã công khai quan hệ yêu đương, chúc mừng anh, nhưng mà...” Lục Toại nâng cằm, ánh mắt hàm ý ác liệt, chậm rãi nói: “Anh nghĩ như vậy liền kết thúc sao? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Lâm Tử Nhiên: “???”

Lời nói của Lục Toại thật sự rất kỳ quái, mơ màng hồ đồ uy hiếp một hồi, giống như người phía sau màn; khoan đã, chẳng lẽ thật sự giống như lời Triệu Minh Trạch nói.....

Sắc mặt Lâm Tử Nhiên thay đổi, cậu khiếp sợ nhìn Lục Toại: “Chuyện này là em làm?!”

Lục Toại rốt cuộc không nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt thờ ơ của Lâm Tử Nhiên nữa, trong lòng lần đầu sinh ra khoái ý, hắn tiến một bước đến gần Lâm Tử Nhiên, ánh mắt âm lãnh cười nhẹ: “Không sai, cũng coi như tôi giúp anh đấy chứ, anh không cần làm tình nhân ngầm của Ôn Dự nữa, anh tính toán cảm tạ tôi thế nào đây, ca?”

Lâm Tử Nhiên tức đến tay phát run, mệt cậu trước kia còn cảm thấy đứa nhỏ này tương đối hiểu chuyện, không cần người đốc thúc vẫn chuyên tâm đi theo lộ tuyến cốt truyện. Ai mà biết làm người thật không có chút tiến bộ nào, không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền nhất minh kinh nhân! Thế mà đoạt việc làm của vai phản diện luôn aaaa!

Ngươi thật làm baba quá thất vọng!

Lục Toại vừa lòng, hắn xoay người, chậm rì rì nói: “Tôi đi đây, đừng quá cảm tạ tôi.”

Lâm Tử Nhiên run run giơ tay chỉ vào hắn, hỗn tiểu tử, ngươi đừng có mà xuất hiện trước mặt ta! Tức chết ta! Đây là loại cốt truyện rác rưởi gì vậy, giữa vai chính công và vai phản diện còn có thể đổi kịch bản cho nhau được sao? ? ?

Phải mất một thời gian Lâm Tử Nhiên mới hoãn cơn giận xuống.

Lâm Tử Nhiên: “Tôi khó khăn quá mà!”

Hệ thống: “Cậu còn có thể khó hơn một chút.”

Lâm Tử Nhiên: “……”

………………

Lục Toại rời khỏi nhà Lâm Tử Nhiên, kéo cửa xe ra đang chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng ở bên cạnh hắn, động tác Lục Toại chợt dừng, tầm mắt sắc bén nhìn lướt qua.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Triệu Minh Trạch nâng mắt kính lộ ra nụ cười: “Hợp tác không?”

Lục Toại cười lạnh, cảnh giác nhìn hắn, nói: “Anh là bằng hữu của Lục Trăn, tôi với anh có gì để hợp tác?”

Triệu Minh Trạch thong thả ung dung nói: “Tôi có phải bằng hữu Lục Trăn hay không không quan trọng, quan trọng là mục đích chúng ta giống nhau. Không phải anh cũng muốn Lục Trăn và Ôn Dự chia tay sao..... Đối với thương nhân mà nói, chỉ cần cùng chung mục đích liền có thể hợp tác.”

Hắn hơi giương mắt, trên mặt mang theo ý cười ý vị thâm trường: “Tôi nói có phải không?”

Lục Toại nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên khóe môi khẽ cong lên.

………………

Lâm Tử Nhiên chịu đả kích, cũng không có tâm tư ăn cơm, tâm tình hốt hoảng về đến nhà.

Không được, cậu phải xoát lại cục diện hiện tại đã.

Tình huống hiện tại là, vai chính thụ Ôn Dự chẳng những không cùng Lục Toại phát triển tuyến tình cảm mà ngược lại còn công bố yêu đương với cậu, một bộ muốn vứt bỏ mọi thứ, tiết tấu muốn ở cùng một chỗ với nam hai như cậu!

Vai chính công Lục Toại đối Ôn Dự máu lạnh vô tình, chẳng những đoạt việc làm của vai phản diện Triệu Minh Trạch, bên cạnh đó còn tuyên bố sẽ thực hiện bước tiếp theo trả đũa Ôn Dự!

Vai phản diện Triệu Minh Trạch càng khó thuyết phục hơn, hắn thế nhưng nói thích cậu, một bộ dáng yêu thầm cầu mà không được….

Hành động của Lục Toại còn có dấu vết để lại, Triệu Minh Trạch lại hoàn toàn ra bài không theo lẽ thường, làm người méo hiểu được.

Lâm Tử Nhiên vô lực ngã xuống giường, buồn bã nói: “Tôi cảm thấy nhân sinh đúng là khó khăn.”

Hệ thống: “Đừng nản lòng, không gian của cậu còn giảm xuống dài dài.”

Lâm Tử Nhiên: “…..”



Cậu đột nhiên như xác chết vùng dậy bật dậy khỏi giường, vẻ mặt bất mãn nói: “Mi thật quá mức, cái gì gọi là không gian giảm xuống?”

Hệ thống: “Truyện cười mà tôi vừa học trên mạng, cảm thấy thích hợp liền dùng với cậu, không sai đi?”

Quá đáng, thiệt quá đáng!

Sau ba lần liên tiếp bị hệ thống khinh bỉ Lâm Tử Nhiên rốt cuộc nổi giận, cậu lập chí muốn trở thành diễn viên, hệ thống mi đây là khinh thường Lâm ảnh đế tương lai đấy à! Không phải chia tay sao, ta đây liền diễn cho mi xem!

Kéo cốt truyện thẳng lại bắt đầu từ việc chia tay!

Lâm Tử Nhiên mở vầng sáng, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu cốt truyện đồng thời kiên nhẫn chờ đợi.

Cậu đang đợi một thời cơ thích hợp, thời điểm cùng Ôn Dự cãi nhau đã nói hai bên cần bình tĩnh mấy ngày, lúc đó nháo đến căng thẳng như vậy..... Quan hệ người yêu một khi bắt đầu lay động, thì đã nói lên cách chia tay không xa.

Sai lầm chính là sai lầm, đã phát sinh chính là đã phát sinh, không có khả năng coi như không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Tử Nhiên không tin trong lòng Ôn Dự không để tâm.

Xem biểu hiện ngày đó của hắn, hiển nhiên là tức điên lên rồi…..

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày.

Lâm Tử Nhiên không đi tìm Ôn Dự, Ôn Dự cũng không tới tìm Lâm Tử Nhiên.

Cho nên…… Quả nhiên là tâm sinh khúc mắc!

Nói rộng lượng thì chiếc nón xanh này không phải đàn ông nào cũng có thể đội, chỉ là chính cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, cuối cùng lại dùng phương thức này chia tay.....

Chỉ hy vọng có thể vãn hồi cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo.

Ngay lúc Lâm Tử Nhiên chuẩn bị tìm thời gian nói rõ ràng cùng Ôn Dự.....

Tình thế trên mạng lại lần nữa chuyển biến bất ngờ.

Dư luận nguyên bản đã ổn định lại bắt đầu trộn lẫn, các antifan cắn chết Ôn Dự không buông, các trang web bôi đen liên tục đứng đầu hot search, làm có chút giả nhưng thật sự giống y hệt, gần như thế cũng thôi.... sự nghiệp Ôn Dự bắt đầu bị ảnh hưởng. Bởi vì hắn trước sau bị tin đồn gièm pha về đồng tính luyến ái quấn thân, một số ấn phẩm đã quyết định lùi lại thời gian chiếu, từng có hoặc thậm chí suy xét có nên giữ lại suất diễn của Ôn Dự hay không.

Lâm Tử Nhiên nhíu mày, vị trí Ôn Dự ở đó, lại không mắc sai lầm gì không thể tha thứ, tại sao các nhà sản xuất bắt đầu vội vã phủi sạch quan hệ, này tất nhiên có người đứng sau quạt gió thêm củi, đây là có tư bản vào bàn.

Lục Toại.... Không, có lẽ không chỉ có thế.

Làm không tốt để Lục Toại cùng Triệu Minh Trạch cấu kết với nhau làm chuyện xấu, trước kia là bôi đen ở trên mạng mà thôi, hiện tại đây là tiết tấu muốn Ôn Dự gân thương động cốt.

Lâm Tử Nhiên có chút nôn nóng, ở trong cốt truyện này trừ cậu diễn kịch ra, chịu đánh thật chịu thương tổn thật chính là Ôn Dự, nếu hắn sớm cùng chính mình chia tay thì chuyện gì cũng không xảy ra, mọi người đều vui, kết quả ngươi càng muốn như vậy….

Xem đi, không đi theo cốt truyện quả báo đến rồi đấy.

Lục Toại không thể trả thù đến cậu, Triệu Minh Trạch chưa làm xong chuyện, bọn họ đều sẽ không bỏ qua.

Nguyên bản chỉ cần cậu một người gánh lửa giận là được rồi.

Kết quả hiện tại ngược lại, Ôn Dự trở thành người chịu tội thay.

Cho đến một ngày lại nổ ra một tin tức hot bạo, rốt cuộc Lâm Tử Nhiên không thể ngồi yên.

Ôn Dự bị một người đàn ông dùng dao đâm ngay dưới lầu công ty, người đâm bị thương Ôn Dự sau đó còn hô to đồng tính luyến ái ghê tởm đi tìm chết đi; đến khi bị cảnh sát khống chế thế nhưng lấy ra giấy chứng nhận bệnh tâm thần.

Này con mẹ nó cũng quá……

Rốt cuộc là trùng hợp hay là có người thiết kế?

Rùng mình, loại chuyện này chính mình không đi thăm bệnh thì đúng là không có nhân tính, vì vậy Lâm Tử Nhiên lập tức lái xe đến bệnh viện.

Sau khi đi một lúc lại bắt đầu do dự, cậu lúc này quan tâm Ôn Dự làm không tốt để hắn hiểu lầm thì làm sao có thể chia tay..... Không được.....

Nhưng nói ra lời chia tay với một người đang bị thương không phải là rất quá đáng sao?

Lâm Tử Nhiên lâm vào thế khó xử đi tới đi lui trên hành lang, chợt nghe thanh âm truyền đến qua cánh cửa khép hờ.

Trợ lý rót một ly nước cho Ôn Dự, hắn nhìn Ôn Dự đang nằm yếu ớt trên giường bệnh, lòng còn sợ hãi nói: “Hôm nay thật là quá nguy hiểm.....”

Thanh âm Ôn Dự khàn khàn nhu hòa: “Không sao, bị thương ngoài da, bác sĩ cũng nói dưỡng mấy ngày liền tốt.”

Trợ lý im lặng một lúc, mới nói: “Dự ca, anh cảm thấy tình huống hôm nay là trùng hợp… hay là có người sắp đặt?”

Ôn Dự dừng một chút nói: “Tôi không biết.”

Trợ lý cũng không phải kẻ ngốc, hắn đi theo Ôn Dự đã lâu, dựa vào chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, rõ ràng có người không muốn buông tha Ôn Dự. Ban đầu chỉ mua thủy quân hắc Ôn Dự sau này thậm chí nhúng tay vào bên đầu tư, phía trước có rất nhiều người giao hảo với Ôn Dự hiện tại bắt đầu thay đổi thái độ biến thành ba phải cái nào cũng được, đối với thương nhân, không có mấy người giảng nghĩa khí.

Mặc dù mấy năm gần đây Ôn Dự kiếm lợi rất nhiều, đối phương muốn Ôn Dự hoàn toàn cùng đường cũng khó, nhưng..... thanh danh, sự nghiệp của Ôn Dự đều phải chịu đả kích chưa từng có.

Hắn biết rất rõ Ôn Dự có bao nhiêu tâm huyết với nghề diễn, lại có bao nhiêu nỗ lực, Ôn Dự cỡ nào để ý những điều này..... Nhưng hiện tại cơ hồ toàn bộ bị hủy diệt hết rồi.

Một người muốn từ trong vũng bùn đứng lên, yêu cầu trả giá rất nhiều đại giới, nhưng chỉ cần một hồi ngoài ý muốn liền bị phá hủy.

Trợ lý lấy hết can đảm, thanh âm rầu rĩ nói: “Anh nên chia tay với anh ta.”

Ánh mắt Ôn Dự khẽ đổi, rõ ràng có chút không vui.

“Mặc dù tôi không biết ai là người ra tay đằng sau, nhưng tôi biết những điều này không thoát khỏi liên hệ với Lục Trăn, đúng không?” Trợ lý hạ quyết tâm hôm nay sẽ nói ra hết những lời muốn nói, tức giận bất bình nói: “Thật ra lúc trước anh cùng hắn ở bên nhau tôi đã không xem trọng, người như Lục Trăn tìm trong giới giải trí nam nữ bằng hữu, phần lớn chỉ vì khoe khoang mới mẻ nhất thời, có mấy ai thật tình? Loại chuyện này trong giới chúng ta còn thấy ít sao? Sau khi chơi qua không phải toàn ném đi? Thức thời thì còn tốt, không biết điều cuối cùng không có một ai kết cục tốt..... Anh nói anh không phải vì tiền của hắn, vậy hà tất cùng loại người này chơi trò cảm tình? Nhìn xem hiện tại….”

Ôn Dự sắc mặt khó coi, lạnh giọng nói: “Lục Trăn không phải loại người như vậy.”

Trợ lý tức giận nói: “Nếu nói hắn không phải loại người này, tại sao mấy ngày nay không thấy hắn tới xem anh thế nào, không gặp vậy có thể gọi cho anh một cuộc điện thoại, không gặp hắn có thể quan tâm giúp đỡ cho anh một chút? Sự tình lúc trước cũng thế, từ đầu đến cuối đều là anh một người phản kháng, hắn chưa từng nói một câu vì anh..... Hắn căn bản không đem anh đặt trong lòng anh còn không rõ sao? Anh căn bản không nên thừa nhận tình yêu! Dự ca, tôi cầu anh thanh tỉnh một chút được không, đừng chấp mê bất ngộ nữa!”

Ôn Dự gắt gao mím môi, chậm rãi nói: “Cậu không rõ mọi chuyện xảy ra, cho nên đừng nhìn mặt ngoài rồi tùy ý suy đoán đưa ra kết luận.”

Trợ lý cười lạnh: “Phải không? Tôi đơn giản nói trắng ra vậy, Dự ca nếu anh thật sự muốn yêu đương, tùy tiện tìm một người nguyện ý cho không anh, không thích liền ném cũng chả có gì, bảo đảm những tiểu yêu tinh đó quậy không nổi tia bọt sóng. Nhưng anh cố tình muốn cùng loại người như Lục Trăn nói chuyện tình cảm, làm chính mình bị động chật vật thành như vậy... Hiện tại hắn không rõ tung tích, anh một người bị thương nằm đây, một người bạn trai đủ tư cách đây sao? Dự ca, tôi đi theo anh nhiều năm như vậy, vẫn luôn tôn trọng anh kính nể anh, bởi vì anh là người có năng lực lại là người sống vô cùng rõ ràng minh bạch, chỉ là anh hiện tại, làm tôi thật sự khinh thường.”

Ôn Dự sắc mặt trắng nhợt.

“Chính anh nên hảo hảo ngẫm lại đi.” Trợ lý thở phì phì đứng dậy, hốc mắt đỏ hoe, thanh âm nghẹn ngào: “Nếu anh thực không muốn ở giới giải trí lăn lộn, tính toán lui ẩn vậy sớm nói với tôi một chút, tôi còn kịp lần nữa đi tìm công việc mới.”

Nói xong liền chạy thịch thịch ra ngoài, dùng sức đẩy cửa!

Ngọa tào, đang chăm chú lắng nghe Lâm Tử Nhiên đột nhiên nghiêng người, ván cửa cọ qua chóp mũi cậu không đến một centimet, mang đến một trận gió lạnh suýt chút nữa máu bắn đương trường.....

Trợ lý: “……”

Ôn Dự: “……”

Lâm Tử Nhiên: “…… A, ngươi khỏe.”

****

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv