Không.
Không thể nào.
Tất cả chỉ là một giấc mơ có phải không?
Ai đó.
Ai đó, làm ơn nói cho y biết, mọi chuyện đều là ác mộng đi có được không.
Máu trên kiếm đọng lại từng dòng, hoà vào nước mưa thi nhau chảy xuống, kéo theo thân thể Tiêu Nghiên chìm dần vào địa ngục. Thiếu niên nâng mắt, chân không còn sức lực ngã quỵ xuống sàn nền ẩm ướt, y phục đã nhuộm đỏ huyết sắc của mẫu thân, y cất giọng khàn khàn, một tay kéo lấy vạt áo người bên cạnh:
- Ngốc, ngươi tại sao lại phải làm như vậy?
Đối phương không lên tiếng, bóng dáng cao ngất đứng giữa trời, thân hình vốn dĩ vô cùng thân thuộc, thế mà ngay lúc bây giờ, ngoài cảm giác xa lạ kỳ quái thì Tiêu Nghiên đã chẳng còn có thể nhận ra được điều gì.
Y chậm rãi đặt thi thể mẹ mình xuống, nhanh chóng xoay tay, lưỡi kiếm không biết từ đâu đã kề ngay cổ Phục Dục.
- Ngươi chờ đến ngày này cũng đã bỏ không ít công sức nhỉ.
Tiêu Nghiên cong môi, nụ cười chua chát xuất hiện trên gương mặt, che đi đôi mắt đã sưng đỏ vì lệ nóng. Y lại nói:
- Ngươi vốn đã phục hồi trí nhớ, hay là từ trước giờ đều toàn là lừa gạt, chơi đùa ta như thế, chắc ngươi cảm thấy vui vẻ lắm.
Tiêu Nghiên ngừng một chút lại không nghe thấy tiếng trả lời, cứ tưởng đối phương vẫn tiếp tục im lặng, không ngờ Phục Dục đã chậm rãi lên tiếng:
- Giao Hung ra đây, ngươi không phải đối thủ của ta. Tiêu công tử nghĩ đám phế vật các người đủ tư cách để ngăn cản bước đi của ta à.
Loading...
Đám phế vật.
Ra vậy,
Thì ra trong mắt con người này, y cũng chỉ là một thành viên trong đám phế vật... không hơn không kém.
Vậy mà...
Ngu ngốc, tới nước này rồi, tim vẫn không thể buông được đoạn tình cảm đơn phương, oan nghiệp.
Tiêu Nghiên bỗng nhiên cười cười, nước mắt không khống chế được lặng lẽ rơi, đôi vai mỏng manh tựa hồ run rẩy, tay đã nhanh như cắt điều chỉnh lưỡi kiếm, thành công xé đi một mảnh y phục trên cổ người đối diện.
- Không biết lượng sức.
Phục Dục lạnh lùng nhả ra vài chữ, lưỡi gươm trên tay cũng hùng hổ di chuyển tới, xuyên qua lớp nước mưa trong suốt như ngọc, hướng người vừa cười cười, nhảy nhót bên cạnh mình không lâu trước đó, chẳng có chút do dự nào chém xuống.
- Cẩn thận.
Tộc trưởng từ xa đạp lên xác chết, đẩy huyết nhục trên người chậm rãi tung bay, vội vội vàng vàng hét to lao đến. Y cẩn thận xoay người, lưỡi kiếm vừa vẹn va vào nhau, tạo nên những âm thanh ghê rợn.
- Tiêu Nghiên, con không sao chứ?
- Con không sao, nhưng mẹ...
- Không sao là tốt.
Tộc trưởng không đợi Tiêu Nghiên nói hết đã vội vàng đánh gãy câu trả lời còn chưa kịp hoàn chỉnh của con trai. Ông thoáng nhìn qua thi thể vợ mình, dưới bầu trời nhuộm đầy màu tử sắc, đáy mắt không giấu nổi chút cảm xúc hỗn độn le lói trào lên. Tộc trưởng cắn răng, vội di chuyển tầm nhìn đi nơi khác.
Trong tình hình này, ông không được khóc, càng không thể đau lòng.
Tộc trưởng thủ thế, nhìn Phục Dục.
- Mục đích của ngươi không chỉ là Hung đúng không?
- Quả không hổ danh là tộc trưởng Vong tộc, sáng suốt vô cùng.
- Liên lụy nhiều người như thế, ngươi thấy bản thân mình làm đúng?
- Làm đúng? haha.
Nghe đến đây, Phục Dục bỗng nhiên cười lớn, y lấy tay che mắt, không thể giấu nổi tâm trạng vui vẻ hiện giờ. Tóc đen buộc gọn sau gáy, phủ lên trán vài sợi đã nhiễm màu đỏ tươi, y nắm chặt chuôi kiếm, giọng nói cơ hồ còn lạnh hơn lúc nãy.
- Ngồi trên ghế tộc trưởng đã lâu, ông quên luôn mình leo lên nó bằng cách nào à.
- Không trả lời?
- Được rồi để ta nhắc từng chữ lại cho ông nhớ. Năm đó...
- Ngươi câm miệng đi!
Tộc trưởng dường như không thể chịu đựng được nữa, vội vàng hủy thủ lấy đà xông lên, kiếm trên tay băng lãnh, vô tình, mạnh mẽ dọc ngang trong không khí, nhưng lại không cảm nổi âm thanh cười cợt của đối thủ. Phục Dục nói:
- Sao thế, sợ à hay là do có mặt tân tộc trưởng ở đây. Vì để lấy cái danh cao quý này ông không ngại lừa mình dối người, lập ra bao nhiêu chuyện quỷ quái, phá hủy thanh danh, khiến gia đình ta bị trục xuất ra khỏi tộc. Thúc thúc... còn chuyện gì khiến ông phải sợ.
Phục Dục tùy tiện đỡ kiếm, mạnh mẽ vung ra một chưởng, thành công đánh vào người đối phương. Sau đó, y lại chậm rãi phủi tay, hắt cầm về một phía:
- Lại nói, nhìn tân tộc trưởng hiện giờ cũng chẳng còn chống đỡ nổi.
Lúc này, Tiêu Nghiên đã nằm la liệt trên mặt đất, xung quanh hàng loạt lưỡi kiếm bao ngang thân. Y cố gắng đẩy người vùng dậy thế mà thân thể lại không chịu nhúc nhích, giác quan như ngừng hoạt động, mệt đến không còn một chút sức lực nào.
- Ngươi đã làm gì nó?
- Cũng chẳng có gì, chẳng qua là cho uống một ít bồi dược pha chung với trà mà thôi.
- Ngươi. Ngươi biết rõ ràng hai loại đó phối chung sẽ thành độc dược.
Trưởng tộc hét to, bức tường bình tĩnh mình cố gắng xây nên cũng bị đập đến tan nát. Ông dự tính xoay người đến chỗ con trai, không ngờ đằng sau đã vang lên âm thanh đòi mạng của binh khí.
- Vội vàng thế làm gì?
Trước câu nói nhẹ nhàng của Phục Dục, trưởng tộc lại có cảm giác lạnh đến sống lưng. Ông khó khăn chống trả từng chiêu thức, tay trái vì sơ suất đã bị đâm đến bại liệt. Ông nói:
- Năm đó là ta suy nghĩ nông cạn, không liên quan đến gia đình và người trong tộc, ngươi hà cớ...
- Suy nghĩ nông cạn không liên quan đến gia đình ông chẳng lẽ lại liên quan đến gia đình ta...
Phục Dục bỗng trở nên điên cuồng, ra tay càng ác liệt hơn, nụ cười trên khuôn mặt lại càng trở nên phấn khích. Y liếm vết máu đọng trên mu bàn tay, không thương tiếc chặt đứt cánh tay của người phía trước, trong giọng gào lớn của đối phương, y chậm rãi lên tiếng:
- Cả nhà ta bị đuổi ra khỏi tộc, thế mà ông vẫn không chịu buông tha, sai người theo ám sát. Ông có biết trong khoảng thời gian đó bọn ta như thế nào không? Trốn chui trốn dũi không khác gì đám chuột chết. Thế mà ông vẫn thành công rồi, cha mẹ ta đều chết hết.
Phải rồi, bọn họ đều chết dưới bàn tay đao thủ.
Năm 13 tuổi, Phục Dục bị đuổi khỏi tộc, nơi mà mình đã lớn lên, y mất nhà.
Năm 13 tuổi, Phục Dục chứng kiến gia đình mình chết thảm, bị xẻ thịt phanh thay, xác treo trên thân cây là mồi cho lũ quạ, y mất đi cha mẹ.
Năm 13 tuổi, Phục Dục bị chà đạp dưới chân, bị sỉ nhục, ức hiếp, sống dơ bẩn, bần tiện, y mất luôn cả tình người.
Giá mà... năm 13 tuổi chưa từng... tồn tại!
Tác giả có điều muốn nói:
Được rồi, tạm gác lại tình tiết truyện đau khổ phía trên đi, chúng ta tới chuyên mục tấu hài xuyên tác phẩm. Đầu tiên là bàn tới vấn đề đặt tên nhân vật.
- Hạ Thường Ân: nó cũng không phải là gì xa lạ. Từ Hạ dựa theo họ tui ( tui học Hà), hai từ Thường Ân thì lấy từ tên bộ Thượng Ẩn, gộp lại vẫn dễ nghe mà...
- Ngự Thiên Phong: ý tưởng được dựa trên Ngự Thiện phòng, hấp dẫn đúng không?
- Mạc Diệp: tui sẽ không nói rằng trong lúc lựa tên nhân vật là tui đang nghĩ tới chuyện MANG DÉP và cái tên này xuất hiện đâu.
- Nhạc Thanh: âm nhạc luôn có âm thanh, âm nhạc + âm thanh, rút âm ra làm thừa số chung ta còn Nhạc Thanh, đơn giản thế thôi à.
Một vài cái tên khác đều xuất hiện trong lúc ăn uống của tui ...