Đợi đến lúc Hạ cung chủ khó khăn mở mắt thì hắn đã thoát khỏi không gian thần thức, cả người nằm gọn trên lưng đệ tử đang chậm rãi di chuyển. Hắn nói:
- Thiên Phong, cho ta xuống đi.
- Sư tôn người tỉnh rồi!
Vừa nghe được âm thanh của Thường Ân phát ra, tâm tình Thiên Phong lúc này mới có chút chuyển biến tốt, y quay đầu về sau, nở ra nụ cười đầy tươi tỉnh, khuôn mặt trần ngập sát khí cũng lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện. Khuôn mặt đệ tử đột ngột trong tầm mắt khiến Thường Ân không hiểu vì sao lại có chút ngượng ngùng, hắn cúi đầu, nhẹ giọng:
- Ừ, cho ta xuống, ta tự đi được!
- Sư tôn, cơ thể người vẫn còn rất yếu, cứ để đệ tử, người nghỉ ngơi chút đi.
Thường Ân dường như không chấp nhận câu trả lời, hắn vội vàng vùng vẫy, cố gắng dùng lực nhảy xuống đất, chỉ đó điều hắn càng ngoan cố cựa quậy thì đôi tay đang nâng mình trên lưng lại mạnh mẽ xiết chặt hơn. Thường Ân không vui, nhả từng chữ qua kẽ răng, gằng giọng:
- Thiên Phong, ngươi có ý tạo phản đúng không, ngay cả lời ta cũng không nghe lọt tai nữa rồi.
- Sư tôn bình tĩnh, chân người bị thương thật sự không thể đi lại nhiều, đừng giận. Loading...
- Ta…
Lời còn chưa kịp nói xong, phía trước bọn họ đã sảy ra động tĩnh lớn, con đường vốn trải dài toàn sỏi đá bỗng nhiên lại lở loét, sương mù dày đặc che đi tầng tầng lớp lớp cây xanh phía xa, đất trời đột ngột một trận rung chuyển, trước mắt họ không báo trước liền hiện ra một tòa thành đổ nát, bụi bẩn bám đầy. Cổng thành được làm từ những đá tảng lớn, bên trên khắc hai chữ Long nhãn đã bị bào mòn vì dòng chảy thơi gian.
- Long nhãn, xem ra chúng ta đã đến tâm bí cảnh rồi.
Tuyết Nam dùng quạt che đi phần đất bụi bặm đang tản phía trước, giọng nói trầm trầm vang lên, trong không khí hiện tại lại mang theo vài phần ma mị, bí hiểm. Y dời tầm mắt lên người Thường Ân vừa mới được tiếp đất, còn chưa kịp quan sát kỹ người đối diện, hình ảnh đã bị thân thể Thiên Phong che chắn đi. Bình vương có chút bất ngờ, trước ánh mắt dữ tợn của Thiên Phong y không khách khí cười lớn, không giấu giếm thầm nghĩ : thú vị.
Phục Dục ho sặc sụa vài cái, dùng tay phá vội mảng mạng nhện bám lấy xung quanh, y đạp lên đống đổ nát chất chồng, phủi thân y phục đã phủ đầy một mảng bụi mỏng:
- Phải đây chính là long nhãn, chỉ cần phá bỏ đi bảo vật trấn ở nơi này chúng ta liền có thể thoát ra. Đi thôi, ngoài này không thể ở lâu, bên trong thành ít nhất không có dị vật dám xông vào.
Đám người Thường Ân bắt đầu di chuyển, tiến qua màn sương mù bao phủ, từng bước cẩn trọng đi qua cổng thành bằng đá. Gió lạnh bắt đầu nổi lên, tiếng bước chân trong không gian yên tĩnh vang vọng một cách lạ thường tựa như có hàng chục người đang đi đi lại lại, vội vã dẫm đạp lên nhau, sau đó cứ từ từ biến mất. Không gian đột ngột rơi vào im lặng.
Khoan đã, im lặng!
Nhận ra điều gì không đúng, Thường Ân liên lục nhìn bốn phía xung quanh, hắn nhanh chóng nhận ra nơi đây không có lấy một bóng người, hay nói đúng hơn vừa rồi vẫn còn bốn thế mà trong phút chốc chỉ còn mỗi mình hắn cô độc.
Vậy những người còn lại đâu mất rồi? Dường như nghĩ ra điều gì, Thường Ân cắn môi, không chút bình tĩnh đạp mạnh lên vài viên gạch cũ phía trước.
Đáng chết,
Quỷ chặn đường
Thế mà lại bị quỷ chặn đường.
Trong nguyên tác có miêu tả, Ngự Thiên Phong đi vào thành trì trống, vô tình bị quỷ chặn đường, dưới sực góp sức của người mình yêu thương nhất, khó khăn thoát khỏi mê hoặc, thuận lợi đoạt lấy bàn tay vàng.
Có lẽ những người khác cũng đang gặp phải tình trạng tương tự, nếu không nhanh chóng tìm cách thoát khỏi đây chỉ sợ ngay cả thần cũng không thể sống sót nổi ở đây trong vài ngày.
Thường Ân hít lấy một hơi sâu, thử gọi to tên những người còn lại. Kết quả qua ba bốn lần vẫn không hề có hồi âm, hắn thở dài, thận trọng cầm lấy Bạch Như, chậm rãi tiến lên từng bước một.
Ngọc bội trong ngực đột nhiên nóng lên, Thường Ân thầm nghĩ quả nhiên đã đến đúng chỗ, sảy ra cộng hưởng rồi.
Quạ đen thương tâm khóc thảm trên bầu trời, kéo theo sương mù ngày càng trở nên dày đặc. Phía xa trong tấm màn mờ ảo, bất ngờ có bóng người xuất hiện. Thường Ân rút kiếm, thận trọng hỏi:
- Ai, mau ra.
Bóng đen im lặng không nói, từng bước vững trãi tiến lại gần, khuôn mặt cũng dần lộ diện.
- Sư tôn...
Ngự Thiên Phong cười cười:
- Là con, sư tôn là con!
Thường Ân buông kiếm, nhẹ nhàng thở ra, hắn tra Bạch Như vào vỏ, không vui chau mày.
- Thần thần bí bí, ngươi không thể xuất hiện bình thường à. Không sao chứ?
- Không sao, lúc nãy bị sương mù bao vậy, con đi bậy bạ không ngờ lại có thể gặp được người.
- Quỷ chặn đường, cẩn thận một chút, đi sát bên cạnh ta.
Thường Ân rút từ trong trữ giới ra bốn đạo bùa nhỏ, nhẹ nhàng búng tay một cái, đạo bùa lập tức bị hoá thành tro. Tứ phía xuất hiện những sợi dây mỏng như tơ, vù vù vài tiếng chạy xuyên qua sương mù.
- Sư tôn đây là gì vậy?
- Một loại pháp tìm lối, quỷ chặn đường vốn không phải là chặn hết, thật ra nó chỉ là dùng ảo ảnh khiến ta có cảm giác như đi vòng vòng những nơi đã đến. Trong ba cửa tử liền có một cửa sinh, những sợi dây này sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây, chỉ cần sợi nào dừng, đi theo nó là được.
- À, sư tôn thật lợi hại...
-Người xem, sợi dây này dừng rồi.
- Được rồi, Thiên Phong mau đi thôi.
Cứ thế hai người men theo sợi chỉ đỏ, từng bước vượt qua sương mù, dừng chân tại một ngôi nhà trong thành trì vụn vỡ.