Phất phất cánh tay áo dài khẽ bay trong gió, Thường Ân vừa đi vừa ngân nga bài hát. Không khí ở đây cũng thật không tệ, khắp nơi đều là cây cỏ xanh biếc. Xa xa, từng tia nắng nhẹ nhàng khẽ lướt mình qua giọt sương sớm, ánh lên từng tia sáng tuyệt đẹp. Tiếc là còn chưa cười đủ, Thường Ân ngay lập tức muốn rơi lệ. Liếc mắt nhìn con đường dài thăm thẳm trước mặt, hắn lau vội đi giọt mồ hôi không tồn tại nơi sóng mũi.
Cmn đây là ông trời muốn trêu chọc hắn mà.
Thường Ân ngồi xổm xuống một gốc cây to bên cạnh, đưa tay chống lấy mặt, nhìn chằm chằm vào con đường đất, chỉ hận không thể một bước phi thân từ đây thẳng xuống dưới chân núi. Hạ ảnh đế cứ vậy mà ngồi yên suốt nửa canh giờ, mặc kệ trời càng ngày càng nắng gắt, mặc kệ đàn kiến lửa dưới chân đang thay nhau dạy dỗ, tâm trí của hắn hoàn toàn đặt vào con đường đầy đất kia.
Từ chỗ hắn nhìn sang hoàn toàn không thể thấy được đích đến, xa xa chỉ có vài lớp sương mù mỏng ôm ấp lấy hàng cây rậm rạp. Thường Ân thở dài dựng ngón tay giữa, thầm nghĩ:
Cmn với cặp chân khẳng kiêu của hắn chỉ sợ còn chưa xuống được núi hắn đã chết ở dọc đường rồi đó có được không.
Thường Ân đứng dậy, quyết định không đi nữa, hắn không muốn lãng phí thanh xuân của mình cho một con đường xấu xí như vậy, nhưng chân vẫn còn chưa nhích thì lí trí hắn đã lên đèn cảnh báo đỏ: nam chính có lẽ sắp tới đây.
Thường Ân xoay tới xoay lui nửa ngày trời vẫn là quyết định đi xuống núi, tuy mệt thì có mệt thật nhưng ít ra hắn có thể ung dung ngắm cảnh nhìn trời. Cầm lấy thanh kiếm vô dụng bên cạnh, Thường Ân tiêu soái sảy từng bước dài, hướng chân núi thẳng tiến.
Loading...
Các ngươi hỏi hắn tại sao lại không ngự kiếm phi hành à.
Ha ha
Có trời mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau khi hắn ngự kiếm.
Tuy đã kế thừa được kí ức của nguyên thân nhưng Thường Ân vốn cũng chỉ là con người hiện đại, bảo hắn lắp ráp máy tính, ti vi thì còn được chứ vận dụng linh lực, điều khiển lá bay hoa rớt gì đó thì thà bảo hắn đi chết còn hơn.
Mất hết không biết bao nhiêu canh giờ, chân Thường Ân gần như không còn là của hắn nữa, mắt thấy chân núi hiện ngay trước mặt, Hạ cung chủ mới thở phào một cái.
Nguyên thân cũng thật là khác người mà, đồng bằng thì đầy rẫy đất đai không ở, lại cứ thích ẩn cư trên rừng núi hại hắn ngay cả đi dạo một chút cũng cực khổ.
Lê đôi chân cứng ngắc, Thường Ân ưởn thẳng lưng mình, chậm rãi đánh giá xung quanh. Cũng chẳng có gì đặc biệt cả, ngoài trừ cây, cây và cây thì cũng chỉ là cây thôi. Trên đường, Thường Ân gặp một vài đệ tử hướng hắn chào hỏi, mặc dù chưa từng gặp qua nhưng ít nhất họ cũng đã nghe danh vị sư thúc được chưởng môn vô cùng sủng ái này, chẳng qua so với lời đồn bên ngoài thì Hạ cung chủ hoàn toàn khác xa lời đồn.
Bạch y này, mặt nạ kim quang này, đôi môi đỏ mọng nổi bật trên lớp da trắng hồng, rõ ràng vô cùng cao ngạo nhưng lại làm người khác cảm thấy dễ chịu, muốn tiếp cận quan sát y lâu hơn nữa.
Thường Ân liếc mắt nhìn từng người, sát định không phải nam chính thì mới gật nhẹ đầu coi như đáp lễ. Cứ thế đi hết quãng đường, ngay cả cái bóng của nam chính cũng không thấy, hắn nhẹ nhàng thở ra có lẽ đã né được một kiếp rồi. Trong lúc Thường Ân vẫn đứng ngốc tại chỗ thầm mừng cho bản thân mình thì trước mặt, một bóng đen bay xuống.
- Ầy, đây không phải là Hạ cong chủ sao, ẩn cư trên núi có vài năm mà ngay cả cách ngự kiếm cũng quên rồi, chỉ có thể đi bộ thôi sao...ha...ha...
Tiếng cười vang lên trong không gian nhưng lại không nhanh chóng tan biến, cứ thế mà quanh quẩn, len lõi vào trong gió.
Thường Ân nhíu mày, cẩn thận quan sát người đối diện, sau đó lại lục tung kí ức mà mình có.
Mạc Diệp, Mạc cung chủ là ngũ đệ tử của Nguyên Lão chân nhân, sư huynh của nguyên chủ, tính tình ngạo mạn, phi lễ, lời nói ngoan độc, tàn nhẫn là kiếm tu được người khác ca tục "Hắc Ảnh". Thường Ân im lặng một giây, người này cũng chả khác gì nguyên tác cả, vẫn là làm người khác mới gặp lần đầu đã muốn cắt đứt lưỡi của hắn rồi.
Mạc Diệp nhìn Thường Ân im lặng, lại như cá gặp nước tiếp tục vênh váo:
- Ấy chà, Hạ cung chủ đây là sao, ta cố tình hỏi thăm ngươi thế mà ngươi một tiếng cũng không trả lời, là kinh thường hay là sợ hãi đây!
Mạc Diệp như có như không cố tình nhấn mạnh ba từ cuối cũng thành công kéo hồn phách Thường Ân về. Thường Ân nghiêng đầu, phủi phủi lá cây bám trên áo, nhẹ giọng:
- Không có gì chỉ là vừa rồi nghe thấy tiếng linh cẩu nên không tập trung, chẳng hay Mạc cung chủ đây có gì chỉ giáo?
Mạc Diệp mặc đỏ bừng, vài từ ngươi trong miệng cũng không có đủ hơi để nói ra, vốn dĩ nãy giờ chỉ có mình y nói chuyện, đây không phải là đang so sánh y với cẩu sao. Tức giận lên đỉnh điểm, Mạc Diệp rút kiếm, hướng Thường Ân khiêu khích.
- Cũng hay lâu rồi không gặp, chẳng hay có thể thỉnh giáo sư đệ một lần ?
- Ngươi đây là muốn động thủ với ta.
Thường Ân vẫn đứng hiên ngang, tay đặt lên chuôi kiếm của mình, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong sớm đã đổ mồ hôi hột.
Mặc dù tu vi nguyên chủ rất cao nhưng đối với hắn một chút cũng không có công dụng được không. Hắn cmn linh lực còn không biết dùng thì sao mà có thể đọ kiếm được chứ. Lỡ như thua cuộc thì với thù hận của Mạc Diệp cùng nguyên chủ thì thế nào hắn cũng không sống sót được.
Mắt thấy Mạc Diệp đến gần, Thường Ân gào thét trong lòng. Bây giờ hắn là đứng yên chịu trận hay buông kiếm bỏ chạy đây. Bất quá cách nào cũng không ổn, cuối cùng hắn cũng chỉ mang tiếng xấu trên người. Kiếm Mạc Diệp vung lên lại nhanh như một tia sáng hướng Thường Ân nhắm đến
Ầm...Oành... vài tiếng vang lên, khói bụi từng đợt xuất hiện, mù mịt cả một vùng.