Vinh Tranh đưa tay cho cậu.
Vinh Nhung nắm tay Vinh Tranh, mượn lực đứng lên.
Được Vinh Tranh đỡ, khập khễnh ra khỏi phòng làm việc.
Ba thư ký trong phòng thư ký nhìn hai anh em rời đi.
Rơi vào suy nghĩ sâu sắc.
Không phải nói là anh em ruột thịt sao?
Vậy tại sao buổi sáng chân nhị thiếu còn tốt bây giờ lại khập khiễng rồi?
Mãi đến khi ra khỏi thang máy, cơn tê ở chân Vinh Nhung mới qua đi.
Căng tin của công ty rất rộng, có khu vực bán đồ ăn Trung Quốc và phương Tây, có buffet.
Vinh Tranh thường đi đến khu đồ ăn Trung Quốc nhiều hơn.
Khu vực Tây sẽ có nhiều cặp tình nhân từ công ty và nhân viên nước ngoài hơn, nên khu Trung cũng tương đối ít người
Vinh Tranh hỏi Vinh Nhung buổi trưa muốn ăn thức ăn Trung hay là bữa ăn Tây.
"Thức ăn Trung đi."
Đồ ăn Tây không dễ cảm thấy no.
Không phải lựa chọn đầu tiên của Vinh Nhung.
Và xét về món ăn, đồ ăn Trung Quốc phong phú hơn đồ ăn phương Tây rất nhiều.
Vinh Tranh vì vậy mang đến khu Vinh Nhung thức ăn Trung.
Vinh Tranh mang theo một thiếu niên xinh đẹp đi làm, mặc dù đa số người trong công ty đều đã nghe nói đến nhưng cũng không có nhiều người tận mắt nhìn thấy.
Lúc này, hai người quang minh chính đại cùng xuất hiện tại căng tin công ty, các nhân viên dùng bữa trong căng tin đều có chút bối rối.
Đây là chủ tịch muốn "ra mắt"?
Vinh Tranh đứng ở khu lấy cơm, hỏi Vinh Nhung đứng bên cạnh: "Muốn ăn gì?"
Vinh Nhung vốn định nói cái gì cũng được, cậu không kén.
Suy nghĩ một chút, lại quay đầu cười hỏi Vinh Tranh, "Đây là lần đầu tiên em đến căng tin công ty chúng ta. Anh hai, anh có đề xuất gì không?"
"Đầu bếp của công ty là từ khách sạn qua, món nào cũng có mùi vị rất ngon. Em không thích hải sản và thịt phải không? Có thể gọi một trong các món ba chỉ heo chiên, heo chua ngọt, thịt heo xào rau xanh, cải xanh hoặc bông cải xanh được không?"
Vinh Nhung há miệng một cái.
Vinh Tranh cau mày, "Không được kén ăn."
Cua và thịt đều là món Vinh Nhung thích, cải xanh và bông cải thì ngược lại, trừ khi bị ép buộc thì căn bản một đũa cũng không chịu đụng.
Vinh Nhung cười một tiếng, "Không có. Em chỉ là muốn nói những món anh đề xuất khá tốt, dì ơi, cứ dựa theo lời anh ấy mà cho cháu một phần đi"
Kiếp trước cậu quả thật không thích cải xanh và bông cải.
Chẳng qua đó chỉ là chuyện khi cậu còn là Vinh nhị thiếu gia.
Cậu đã từng có những ngày đói đến không chịu nổi, lương lại chưa được trả nên chỉ có thể uống nước cả ngày cho no bụng.
Dì căng tin là một người khéo léo, bà nhanh chóng múc cho Vinh Nhung một phần ăn.
Nghe hai người nói chuyện, bà tò mò hỏi, "Vinh tổng, anh chàng đẹp trai như ngôi sao này là em trai của ngài à?"
Vinh Tranh khiêm tốn lễ phép, "Vâng. Là em trai."
Cũng gọi vài món bình thường anh thích ăn.
"Được."
Cô trong căng tin có giọng nói lớn.
Vừa rồi cô hỏi, tất cả nhân viên trong căng tin đều dỏng tai lên.
Họ không chỉ nghe rõ câu hỏi của dì nhà ăn mà còn nghe rõ từng câu trả lời của Vinh Tranh.
Vậy là họ đều hiểu lầm?
Người đi theo chủ tịch hoàn toàn không phải là người yêu của chủ tịch?
Là em trai của chủ tịch?
Dì căng tin một bên phát thức ăn, một bên cười nói: "Trước đây tôi từng nghe ngài nói ngài có một đứa em trai đang học đại học, vừa đẹp trai vừa thông minh, hôm nay cuối cùng tôi cũng gặp được cậu ấy, đúng như lời ngài nói, em trai của ngài rất đẹp trai lại có khí chất!"
Vinh Nhung sửng sốt một chút.
Anh trai của cậu thường kể về cậu với người ngoài sao?
Còn, cùng người khác khen cậu?
Vinh Nhung sợ run quay đầu, "Anh hai, anh..."
"Đi thôi."
Vinh Tranh lấy khay từ dì căng tin, cắt ngang lời còn dang dở của Vinh Nhung.
Vinh Nhung nghi ngờ anh trai mình có phải cố ý làm vậy không nhưng lại không có bằng chứng.
Vinh Tranh tìm một chỗ ngồi xuống, đặt khay thức ăn xuống.
Sau đó anh đứng dậy đi đến khu vực đồ uống lấy soda cho Vinh Nhung, biết cậu thích uống những đồ uống có ga này.
Còn mình thì lấy một ly cafe đá.
"Thói quen uống cà phê đá trong bữa ăn không phải là thói quen tốt, không tốt cho dạ dày. Anh hai, để em đi lấy cho anh một cốc có nhiệt độ vừa. Anh muốn uống gì?"
Vinh Nhung cầm ly cafe của anh trai đi.
Em trai đây là đang quan tâm anh?
Nhận thức được điều này khiến Vinh Tranh có một loại cảm giác yên tâm vì cuối cùng đứa trẻ nhà mình cũng đã trưởng thành.
Anh mềm giọng: "Cũng được."
"Vậy để em lấy cho anh một ly nước ép dưa hấu nhé? Nước dưa hấu là giải khát tốt nhất trong mùa hè."
"Được."
Vinh Nhung cầm nước ép dưa hấu trở lại.
"Ồ, em quên lấy ống hút. Anh đợi một lát."
Vinh Nhung không còn cách nào khác lại đi một chuyến.
Vinh Tranh liếc nhìn hướng Vinh Nhung rời đi rồi lấy điện thoại di động ra.
Vinh Nhung cầm ống hút trở lại, xa xa nhìn thấy anh trai đang chụp thức ăn trên bàn.
Vinh Nhung: "..."
Thông thường mọi người chụp ảnh trước bữa ăn để đăng lên khoảnh khắc wechat của họ.
Vinh Nhung thực sự không thể liên tưởng Vinh Tranh với hình ảnh một người thích chụp ảnh trước bữa ăn và đăng lên khoảnh khắc của wechat.
Chẳng lẽ anh ấy không hài lòng với đồ ăn, định chụp ảnh đưa ý kiến cho căng tin?
Nghĩ đi nghĩ lại, khả năng này càng phù hợp với tính cách của anh trai mình hơn.
"Anh hai."
Nghe thấy giọng nói của Vinh Nhung, bàn tay cầm điện thoại của Vinh Tranh cứng đờ.
Vinh Nhung ngồi xuống liền đưa ống hút trong tay cho Vinh Tranh: "Ống hút của anh đây."
Vinh Tranh bình tĩnh cất điện thoại, lấy ống hút từ tay Vinh Nhung.
Vinh Nhung vừa định nói gì đó thì điện thoại di động trong túi vang lên.
Vinh Nhung lấy ra liếc nhìn, nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ "Hà Vũ", không chút nghĩ ngợi ấn vào.
Chắc là đêm qua đã uống quá nhiều, ngủ đến giờ này mới thức dậy.
Lúc này tám phần là nhớ ra tối qua cậu đã giục hắn trả lại tiền nên gọi điện cho cậu, hoặc là xin lỗi vô ích nhằm né tránh trả tiền, hoặc là giả vờ đáng thương, khóc giả nghèo.
Cho dù là loại nào thì cậu cũng lười nghe.
Tiền của cậu một phần cũng đừng nghĩ ỷ lại.
Vinh Nhung cũng không tắt máy, chỉ chỉnh chế độ yên lặng. . Đọc thê𝐦 các chương 𝐦ới tại ~ 𝘛 R𝒖M𝘛R𝐔YEN.𝙫n ~
Để cho hắn gọi.
Dù sao thì điện thoại di động của cậu cũng sẽ không mệt.
Bạn của Vinh Nhung không nhiều.
Vinh Tranh đại khái đoán được người gọi điện đến là ai.
Vừa rồi anh có chút lo lắng em trai mình sẽ nhận cuộc gọi của Hà Vũ vì mềm lòng.
Đủ quả quyết.
Tùy em ấy đi.
Sau khi Vinh Nhung tắt tiếng điện thoại, đang định thoát khỏi màn hình điện thoại thì đầu ngón tay vô tình chạm vào giao diện WeChat.
Quỷ thần xui khiến, Vinh Nhung mở vòng bạn bè.
Vì vừa dọn dẹp sổ địa chỉ nên vòng bạn bè của Vinh Nhung bây giờ khá sạch sẽ.
Vừa kéo xuống đã nhìn thấy vòng bạn của Vinh Tranh.
Đó là ảnh chụp cận cảnh một ly nước ép dưa hấu.
Vinh Nhung giật mình. Có phải anh hai quan tâm đến em trai nhiều hơn cậu nghĩ không?
"Đừng nghịch điện thoại khi đang ăn."
Vinh Tranh, người không hề biết rằng Vinh Nhung đã lén lút vào vòng bạn bè của mình, lên tiếng.
"Ò."
Vinh Nhung cất điện thoại di động của mình đi.
Chẳng bao lâu.
Vinh Nhung chọc một miếng thịt nghêu, chấm vào súp rồi cho vào miệng, má phồng lên: "Anh hai, anh có thường nhắc đến em với người khác không?"
Vì đang ăn nên phát âm của cậu có chút không rõ ràng.
Vinh Tranh vẫn hiểu được.
Vành tai hơi chút đỏ.
Anh ăn chậm rãi, hơi nhướng mi: "Ăn cũng không chặn nổi miệng em à?"
Không chối...
Đây là thầm chấp nhận?
Vinh Nhung cắn đũa, cong lên mi mắt, cười giống như con mèo vừa trộm được cá khô nhỏ.