Edit: Lune
Về đến nhà đã là 9 giờ tối. Hồi trước Quý Miên vào phòng Lạc Dã học thường cũng chỉ 9 giờ là về phòng mình, thế nên giờ không cần qua đó nữa.
Tắm xong, Lạc Dã ngồi vào bàn học nửa tiếng, 10 giờ thì đứng dậy cầm cốc nước ra khỏi phòng.
Lúc đi qua phòng bên cạnh, cậu quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, xác nhận khe cửa bên dưới vẫn còn ánh sáng hắt ra mới xuống tầng lấy nước, chuẩn bị đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Dã mang cặp sách xuống tầng ăn sáng.
Không lâu sau, Quý Miên cũng đi xuống, ngồi đối diện cậu.
Cùng lúc anh ngồi xuống, Lạc Dã đang cắn bánh mì ngước mắt lên, tầm mắt lập tức khóa chặt lấy người đối diện.
Cậu đã làm động tác này quá nhiều lần, nó gần như đã thành phản xạ có điều kiện rồi.
Chẳng nhớ từ ngày nào nữa, có lẽ là không lâu sau cái hôm cậu khỏi bệnh vào một năm trước, Lạc Dã bắt đầu có thói quen quan sát Quý Miên.
Ban đầu chỉ là vì tò mò: Tại sao lời nói và hành vi của người này lại khác nhau tới vậy?
Lạc Dã muốn biết nguyên nhân.
Quan sát biểu cảm nhỏ trên mặt người khác không phải chuyện dễ dàng, nhưng nếu đối tượng quan sát là cùng một người thì lâu dần kiểu gì cũng sẽ nắm bắt được một vài quy luật.
Con ngươi hơi chếch khi nói dối, tần suất lông mi lay động khi nói trái với lòng, khóe môi mím căng lúc căng thẳng... Đương nhiên là không phải lúc nào mấy quy luật này cũng hiệu quả, nhiều khi cũng có những tình huống khó hiểu hoặc đoán sai.
Giống như làm bài tập vậy, ban đầu hay hiểu sai và làm sai. Nhưng sau một thời gian luyện tập và so đáp án, điểm số kiểu gì cũng sẽ dần khá lên.
Cuối cùng đến một ngày, chỉ cần nhìn đề bài, chưa cần suy luận quá trình cũng đã có thể tìm ra lời giải rồi.
Quá trình này với Lạc Dã không khác gì một trò chơi cả, chẳng qua nó thú vị hơn những trò chơi mà đám trẻ con chơi nhiều.
Cậu chơi gần hai năm rồi, tạm thời vẫn chưa thấy chán.
Quý Miên đưa tay cầm lấy chai sữa để giữa bàn, vừa ngước mắt lên thì đối diện ngay với ánh mắt Lạc Dã nhìn sang. Có điều người kia lại chậm rãi cụp mắt xuống, không nhìn anh nữa.
Quý Miên thoáng khựng lại rồi chậm rãi xé miếng niêm phong trên miệng chai thủy tinh, lòng lấy làm lạ.
—— Đã nhiều lần lắm rồi.
Đôi khi là ở bàn ăn, đôi khi là đang ngồi học cùng nhau ở bàn học trong phòng Lạc Dã, đôi khi lại là đang đi trên đường... Chỉ cần hai người ở gần nhau, bất cứ khi nào Quý Miên ngẩng đầu lên hay nghiêng đầu là sẽ đối diện ngay với ánh nhìn chằm chằm của Lạc Dã.
Cái nhìn kia rất kỳ lạ, mỗi lần Quý Miên đối diện với nó đều nổi hết cả da gà, không phải vì rùng rợn mà vì anh cảm thấy ánh mắt đó giống như con dao giải phẫu đang mổ xẻ anh ra từng mảnh nhỏ để phân tích vậy.
Tuy em trai anh rất đáng yêu nhưng cứ làm thế thì vẫn đáng sợ lắm.
Tại ghét mình nên mới dùng ánh mắt để trút giận hả?
Anh mở nắp chai, lòng không yên mà uống một ngụm.
...
Thứ Sáu này Quý Miên nhận được tin nhắn từ Lạc Chỉ Thư trong khi đang học.
【Dì Lạc】: Tiểu Niệm à, ngày mai nhà mình mất điện. Dì với bố con không ở nhà, con tự chăm sóc mình nhé.
【Dì Lạc】: Con nhắc cả Tiểu Dã giúp dì nhé [Mỉm cười]
Dưới tin nhắn là ảnh chụp màn hình thông báo mất điện.
Khu vực nhà họ sẽ mất điện từ 7 giờ tối thứ Bảy cho đến sáng Chủ Nhật mới có lại.
Quý Miên nhắn lại một chữ "Vâng" khá lạnh lùng, sau đó cất điện thoại tiếp tục nghe giảng.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, anh ra khỏi lớp đi xuống tầng.
Lạc Dã vẫn như thường lệ đứng chờ anh dưới tầng trước vài phút.
Quý Miên hờ hững đi ngang qua.
"7 giờ tối mai nhà mình mất điện." Anh nói.
Lạc Dã gật đầu: "Vâng."
Quý Miên nghiêng đầu, hé miệng: "Nhớ..."
Lạc Dã chờ mãi mà chẳng nghe thấy Quý Miên nói tiếp khúc sau "nhớ" bèn ngẩng đầu lên, cậu quan sát vẻ mặt của Quý Miên vài giây rồi tiếp lời: "Tắm sớm?"
"..." Quý Miên đang nghĩ xem nên nhắc nhở Lạc Dã tắm sớm thế nào thì nghẹn họng.
Đừng bảo là em trai anh đọc được suy nghĩ của người khác đấy nhé?
Hệ thống đưa ra đáp án:【Không có đâu.】
Thấy Quý Miên lộ vẻ mặt kinh ngạc vì bị đoán trúng suy nghĩ, khóe miệng Lạc Dã hơi nhếch lên, lòng đầy cảm giác thành tựu khôn tả.
Đây là phần thưởng qua ải.
...
Khối cấp hai của trường trực thuộc được nghỉ Thứ Bảy Chủ nhật, còn lớp 12 vẫn phải học thứ Bảy, chỉ có điều cuối tuần không có tiết tự học thôi.
6 giờ Quý Miên tan học, anh ăn tối ở căng tin xong mới về nhà.
Lúc về đến nhà đã hơn 7 giờ, trời gần như đã đen thui, con đường trong khu nhà phải nhờ ánh trăng chiếu sáng mới thấy.
Khu này rất ít khi mất điện, trong mấy năm Quý Miên đến thế giới này mới chỉ gặp ba bốn lần.
Trong nhà không có nến. Về tới nhà, trong nhà chỉ có một tí ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào, gần phòng khách thì vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy đồ vật, đi vào gần cầu thang với phòng ăn thì tối đen như mực.
Quý Miên mở đèn pin điện thoại, men theo cầu thang đi lên.
Phòng Lạc Dã không có tiếng động gì.
Anh gõ cửa hai lần.
Giọng Lạc Dã truyền ra từ bên trong: "Anh hả?"
Nghe thấy tiếng, Quý Miên không vào mà chỉ nói một câu "Không có gì" rồi quay về phòng mình tắm rửa.
Mất điện nên máy sấy tóc không dùng được, anh dùng khăn lau tóc xong vẫn còn ươn ướt.
Quý Miên nằm sấp trên giường không để tóc chạm gối, đoạn mở điện thoại ra lướt một lúc.
Giờ vẫn chưa đến 8 giờ. Quý Miên nghịch thêm vài phút, không nhịn được mà nghĩ xem Lạc Dã ở phòng bên đang làm gì.
Lạc Dã khác anh, anh còn có điện thoại với máy tính bảng để giải trí. Còn phòng Lạc Dã lại không có thiết bị giải trí nào, có khi giờ trong phòng cậu còn chẳng có tí ánh sáng nào ấy chứ.
Sáng nay lúc đi học, Quý Miên vốn định để lại máy tính bảng cho cậu dùng, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng. Mà Lạc Dã cũng không chủ động hỏi mượn anh.
Nằm một lúc, anh vẫn xuống khỏi giường, gõ cửa phòng bên cạnh lần nữa.
Lần này bên trong không ai đáp lại anh.
Quý Miên đợi thêm mấy giây thì cửa mở ra từ bên trong.
Không ngoài dự đoán, trong phòng Lạc Dã đến cả một tia sáng cũng không có.
Lúc này Lạc Dã đang đứng trước mặt Quý Miên, nhưng ngoài một cái bóng đen mờ mờ ra thì Quý Miên chẳng nhìn rõ cái gì cả.
"Em đang làm gì đấy?" Anh hỏi, giọng điệu không được tốt lắm.
"... Em đang cố ngủ." Lạc Dã tạm ngừng rồi nói tiếp: "Nhưng còn sớm quá không ngủ nổi."
Chưa đến 8 giờ, ngủ được mới là lạ.
Một lát sau, Lạc Dã khẽ lên tiếng: "Anh à, em chán quá."
Nếu là hai năm trước thì cậu sẽ không nói vậy với Quý Miên, giờ cách giờ ngủ bình thường của cậu cùng lắm hai ba tiếng thôi, nhịn một lúc là qua.
Nhưng từ khi hiểu thêm một chút về con người thật của Quý Miên, sự kiên nhẫn của Lạc Dã đã không còn tốt như trước nữa.
Quý Miên không lên tiếng, hình như anh nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi xoay người đi.
Trong bóng tối, Lạc Dã không nhìn thấy mặt Quý Miên nên không sao đoán được suy nghĩ của anh.
Trong lòng không chắc chắn lắm.
Nhưng dựa vào trực giác, cậu vẫn đi theo anh.
Quý Miên lấy máy tính bảng dựng nó trên bàn học, kết nối điểm phát sóng của điện thoại.
Điện thoại để ở chỗ đèn bàn, bật đèn pin làm nguồn sáng.
Nếu chỉ có mình anh thì anh sẽ cứ thế mà xem trong tối luôn. Nhưng có Lạc Dã ở đây, xem mà không bật đèn thì không tốt cho mắt của thằng bé.
Thấy vậy, Lạc Dã kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống trước bàn học.
Màn hình máy tính bảng cứ sáng suốt nhưng lại không có ai động vào.
Mái tóc còn ươn ướt của Quý Miên ngoan ngoãn rủ xuống khiến vẻ mặt anh trông hiền hơn ngày thường nhiều. Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin, khuôn mặt mười bảy tuổi kia trông dịu dàng đến lạ.
Có ánh sáng, Lạc Dã lặng lẽ nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Quý Miên, xác nhận người kia muốn để cậu chọn xem gì mới cầm lấy máy tính bảng, chọn một bộ phim có điểm đánh giá tương đối cao.
Ghế trong phòng Quý Miên to hơn bên phòng Lạc Dã nhiều, cậu ngồi vào rồi mà vẫn còn trống một khoảng, rất thích hợp để thư giãn.
Dáng ngồi của Quý Miên không nghiêm chỉnh tí nào, có lẽ do gầy nên trông anh ngồi cuộn lại rõ nhẹ nhàng.
Lưng dựa vào ghế, hai chân co lên, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, bàn chân để lên ghế, trong bóng tối nhìn chẳng khác nào con cú mèo.
Bình thường lúc học bài Quý Miên ngồi rất ngay ngắn, nhưng khi thả lỏng thì thích ngồi như vậy hơn, tại thoải mái cực kỳ.
Lần đầu tiên thấy Quý Miên ngồi như vậy, Lạc Dã nhìn thêm một lúc rồi cũng bắt chước anh cuộn mình lại y như vậy.
Nhưng mà dù còn nhỏ nhưng độ mềm dẻo của cơ thể cậu có vẻ không cao lắm, thử một tẹo thấy không thoải mái thế là lại thả chân xuống.
【Ngồi vậy không tốt cho cơ thể đâu.】Hệ thống nhắc nhở:【Nhất là cột sống...】
Quý Miên giật mình:【Thật à?】
Quý Miên do dự trong giây lát, giữa sức khỏe cột sống với sự thoải mái nhất thời của bản thân, cuối cùng anh vẫn chọn cái sau.
Hệ thống:【...】
Phim bắt đầu.
Là một bộ phim nước ngoài, thật ra nội dung cũng chẳng có điểm sáng nào đặc biệt, nội dung kể về nam chính không may gặp tai nạn dẫn đến tàn tật, sau đó gặp thất bại trong cả sự nghiệp, gia đình lẫn tình yêu. Cuối cùng đã báo thù giành lại tất cả, nhưng vì tiết tấu nhanh, kịch bản chặt chẽ, hơn nữa quá trình báo thù lại cực kỳ sảng khoái nên điểm đánh giá tương đối cao.
Mười mấy phút đầu vẫn rất bình thường, mãi cho đến khi chuyển ống kính, nam chính ngồi xe lăn bị công ty sa thải nên về nhà trước giờ tan làm thường lệ.
Vừa mở cửa ra thì bắt gặp người yêu mình đang quấn quýt với người bạn thân nhất của mình, trơ trẽn hôn nhau trong nhà...
Hai anh em đang xem phim cùng lúc chìm vào im lặng.
Thực tế chứng minh, trong nhà mà có người thì tuyệt đối không nên mạo hiểm mở một bộ phim nước ngoài.
Mí mắt Quý Miên giật giật.
Lạc Dã mới 12 tuổi, kiến thức về phương diện tình dục vẫn còn khá nông cạn, nhưng hôn môi có ý nghĩ gì thì cậu vẫn biết.
Camera quay một vòng quanh cảnh hai người đang quấn quýt, khung hình hai người hôn nhau được hiển thị toàn cảnh 360 độ không có góc chết.
Ban đầu Lạc Dã thấy hơi xấu hổ, ngồi xem cảnh này với Quý Miên chẳng hiểu sao lại khiến cậu cảm thấy mất tự nhiên.
Nhưng khi ống kính liên tục phóng to, nhìn cảnh môi lưỡi hai người quấn quýt với nhau trên màn hình, Lạc Dã khẽ nghiêng đầu, cảm xúc mất tự nhiên ban đầu bị sự tò mò thay thế.
Lạc Dã đang chăm chú xem phim nên Quý Miên không thể chuyển kênh như lần trước được, thế là đành phải giả vờ bình tĩnh xem cùng.
"Anh ơi." Lạc Dã bỗng lên tiếng, quay đầu qua nhìn Quý Miên.
"Sao bọn họ hôn nhau lại thè lưỡi ra vậy?"
Quý Miên: "..."
"Sao, sao mà anh biết được?"
"..."
Thấy Lạc Dã vẫn nhìn mình, Quý Miên giả vờ mất kiên nhẫn: "Nhìn anh làm gì? Xem phim tiếp đi."
"Ồ." Lạc Dã không hỏi thêm nữa, mặc dù từ vẻ mặt của Quý Miên, cậu cảm thấy người này hẳn là có biết.
Lại xem thêm lúc nữa, cậu nhăn mày bổ sung: "Trông buồn nôn thật."
"..."
Là người trưởng thành bẩn thỉu buồn nôn trong miệng Lạc Dã, Quý Miên im lặng ôm chặt đầu gối, hồi lâu không dám hó hé gì.