Edit: Lune
Đang nhìn nhân vật hoạt hình trên màn hình, Quý Miên bỗng cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình.
Vừa nghiêng đầu qua trái thì người lén lút nhìn anh đã quay mặt đi rồi.
Một lúc sau, Lạc Dã lên tầng cất nắm sô cô la mà Hạng Thần cho mình ban nãy.
Thấy cậu đi rồi, Hạng Thần mới xê dịch cái mông sang ngồi sát với Quý Miên —— vừa rồi có Lạc Dã ở đây nên nó ngại không làm vậy.
Nó đạp rơi đôi dép bông mà Quý Miên lấy cho xuống, tay chân cuộn lại thành quả cầu.
Trong nhà rất ấm áp, Hạng Thần xem chưa được bao lâu thì đã dựa vào cánh tay Quý Miên ngủ thiếp đi.
Ăn tối xong, bác Lâm cũng về rồi.
Tuyết rơi, đường trơn, Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư dặn Quý Miên trông nom hai em cẩn thận rồi quyết định ở lại căn nhà gần công ty luôn.
Gần tám giờ tối tuyết mới ngừng rơi, nhìn những nơi được ánh đèn đường chiếu rọi bên ngoài từ cửa sổ phòng khách thấy tuyết trắng xóa phủ khắp mặt đất. Tuyết rơi dày đặc từ trưa nên tới tối đã tích thành một lớp rất dày.
Hạng Thần ghé vào cửa sổ nhìn chốc lát rồi nói với Quý Miên: "Anh ơi, em muốn đắp người tuyết."
"Không sợ lạnh à?"
"Không sợ! Em mặc quần áo dày mà."
Hạng Thần không sợ lạnh nhưng Quý Miên lại sợ nó bị cảm lạnh.
"Anh à..." Hạng Thần đi tới trước mặt Quý Miên năn nỉ.
"... Tối đa nửa tiếng, đắp cái nhỏ thôi."
"Vâng!"
Hạng Thần vui mừng nhảy tưng tưng trên ghế sô pha.
Quý Miên cười gọi nó: "Tiểu Thần."
Nghe Quý Miên gọi mình, Hạng Thần dừng lại rồi nhào vào lòng anh.
"Thích anh Lạc Dã của em không?"
"Thích ạ, anh Lạc siêu đẹp trai." Mới có tí tuổi mà Hạng Thần đã rất có phong độ mê cái đẹp rồi.
Nói xong, nó lập tức bổ sung một câu: "Nhưng anh vẫn đẹp trai nhất!"
Biết nịnh thật đấy.
Quý Miên nghĩ thầm, may mà không để nhóc con này trông thấy cái đầu đỏ rực mình nhuộm vào hè năm ngoái.
"Vậy em có muốn chơi cùng anh Lạc Dã không?"
Nghe vậy, Hạng Thần thoáng chần chờ, vì hôm nay Lạc Dã chỉ nói với nó có mấy câu thôi, nên nó không chắc anh Lạc có muốn chơi cùng mình hay không nữa.
Lưỡng lự một lúc, cuối cùng nó vẫn gật đầu: "Muốn ạ."
Khóe miệng Quý Miên cong lên: "Muốn chơi với anh thì lên tầng gọi anh xuống được không?"
"Được ạ!" Quý Miên còn chưa nói thêm câu nào, Hạng Thần đã thả chân xuống, xỏ dép bông rồi chạy bình bịch lên cầu thang gọi người.
Hệ thống:【Tôi thấy cậu muốn chơi với nhân vật phản diện thì có...】Lại còn lợi dụng đứa bé bảy tuổi!
Quý Miên không phủ nhận.
Anh ngả lưng vào gối dựa ghế sô pha, để bàn tay lạnh buốt của mình ra sau gáy sưởi ấm.
Từ lần đầu tiên anh gặp Lạc Dã đến nay cũng đã gần nửa năm rồi.
Lạc Dã không như Hạng Thần hễ có cảm xúc gì là bộc lộ ra ngoài, gần như cả ngày Lạc Dã chẳng nói lời nào, tính cách cũng trầm.
Quý Miên nghĩ tới vết thương trên trán Lạc Dã lúc trước.
Bị người khác bắt nạt mà cũng không hó hé gì.
Nghĩ tới việc sau này mình sẽ trở thành người đẩy cuộc đời Lạc Dã tới bi kịch, Quý Miên không khỏi thấy đau lòng.
...
Hạng Thần quả thực rất giỏi làm nũng, chẳng biết nó dùng cách gì mà mấy phút sau đã kéo được Lạc Dã xuống.
Lạc Dã bị nó kéo tay tới phòng khách, vừa chạm phải ánh mắt Quý Miên là dời đi ngay.
Hạng Thần muốn khoe với Quý Miên: "Anh ơi, em gọi anh Lạc..."
"Đi đeo găng tay đi." Quý Miên vội vàng ngắt lời nó.
"Ồ..."
Có hai đôi găng tay đang lẳng lặng nằm ở mép ghế sô pha.
Hạng Thần lấy một đôi đeo cho mình xong, đoạn nhìn tay Quý Miên rồi lại nhìn tay Lạc Dã bên cạnh mà thoáng bối rối không biết nên đưa đôi còn lại cho ai.
"Còn em nữa." Ánh mắt Quý Miên hờ hững nhìn về phía Lạc Dã.
"..."
Lạc Dã im lặng đeo đôi còn lại.
Trước khi ra cửa, Quý Miên lấy thêm cho mỗi đứa một cái áo khoác thật dày, còn lục tìm khăn quàng với chụp tai trong phòng mình ra, quấn hai đứa nhóc kín mít, suýt nữa khỏi cử động được luôn.
Lạc Dã thì còn đỡ, nhưng người Hạng Thần nhỏ xíu, bị Quý Miên bọc kín như vậy làm nó trông chẳng khác nào quả bóng, khẽ cử động cánh tay thôi đã thấy tốn sức rồi.
Ba người đi xuống. Tuyết bên ngoài phủ dày đặc, bước một bước là ngập đến mắt cá chân luôn.
Quý Miên giẫm thử một bước, mắt cá chân tức thì mát lạnh, anh lập tức xoay người lại, ngồi xổm xuống kéo ống quần của hai đứa nhỏ xuống che kín cổ giày tránh để tuyết vào trong tất rồi bị lạnh.
Anh không đeo găng tay, lúc kéo ống quần cho Lạc Dã, ngón tay anh chạm vào bắp chân Lạc Dã làm da ở chỗ ấy run lên.
Lạc Dã cúi đầu nhìn động tác của Quý Miên, lòng thắc mắc sao vừa từ trong nhà ra mà tay người này đã lạnh thế rồi.
Đây là thế giới thứ tư Quý Miên trải qua, trừ Lộ Chu có thể chất khỏe mạnh ở kiếp trước ra thì những người khác kể cả Hạng Niệm đều có chứng sợ lạnh, mới chớm đông mà tay chân lúc nào cũng lạnh ngắt.
Lúc Quý Miên đứng thẳng dậy đeo găng tay cho mình, Lạc Dã thấy đầu ngón tay của anh đỏ ửng, ánh mắt cậu thoáng lập lòe.
Hạng Thần hấp tấp chạy ra nền tuyết chơi đùa, chạy nhanh quá còn ngã bịch một cái, nhưng không bị sao, thế là nó nhanh chóng bò dậy chạy tiếp.
Nó mặc áo phao màu đen, Quý Miên và Lạc Dã đứng dưới mái hiên, im lặng nhìn một quả bóng đen lăn qua lăn lại trên nền tuyết trắng xóa.
Hai người ăn ý nhìn nhau, một người ngước mắt, một người cúi đầu. Trong thoáng chốc chạm mắt nhau, Lạc Dã vô tình trông thấy ý cười trong mắt Quý Miên, suýt chút nữa tưởng nụ cười đó dành cho mình.
Lạc Dã quay đầu lại, tìm chỗ có tuyết dày nhất, vo một quả cầu tuyết nhỏ rồi lăn nó trên nền tuyết.
Lúc lên phòng gọi cậu, lý do Hạng Thần đưa ra là muốn đắp người tuyết cùng với cậu, thế nên Lạc Dã bèn tận chức tận trách làm cầu tuyết.
Quả cầu tuyết của Quý Miên lăn khá hơn Lạc Dã nhiều, không chỉ to mà còn tròn hơn cậu nữa.
Người tham gia đội ngũ lăn cầu tuyết cuối cùng lại là Hạng Thần. Nó chạy quanh ngoài sân một vòng, để lại một vòng dấu chân trên nền tuyết trắng mới bị Quý Miên gọi về.
Nửa tiếng sau, ba quả cầu tuyết to nhỏ khác nhau được chồng lên nhau theo thứ tự, của Hạng Thần nhỏ nhất nên đặt ở trên cùng, kế đó là của Lạc Dã và Quý Miên.
Người tuyết nhà người ta đều là hai quả cầu, nhà họ Hạng thì có tận ba quả cầu.
Ba quả cầu tuyết trắng sáng chồng lên nhau trông như mấy khối hình học hợp thành vậy, nhìn kiểu gì cũng không ra người tuyết. Quý Miên nghĩ một lúc bèn tháo khăn quàng trên cổ mình xuống, quàng lên cổ người tuyết.
Trông đẹp hơn một chút.
Hạng Thần thấy vậy cũng vội vàng tháo khăn trên cổ mình xuống. Nhưng trên cổ người tuyết đã có một cái rồi, thế là Hạng Thần bèn quấn nó quanh eo của người tuyết.
Dở dở ương ương.
Quý Miên không nhịn được mà phì cười, Hạng Thần thấy anh cười cũng nhe răng cười ngây ngô theo.
Lạc Dã đứng bên cạnh hai người, khóe môi nhếch lên một đường cong nho nhỏ.
Vài giây sau, cậu tháo cái chụp tai của mình xuống, để lên đầu người tuyết.
...
Quý Miên chụp cho người tuyết đeo hai cái khăn quàng vào một cái chụp tai một bức ảnh.
"Anh ơi, anh cúi đầu đi." Hạng Thần vẫy tay với Quý Miên.
Quý Miên cúi người xuống.
Hạng Thần kiễng chân, hôn chụt lên má Quý Miên.
"Hì hì, thích anh nhất!"
Quý Miên sững người, còn mắt Lạc Dã thì đột nhiên trợn to.
Cậu phản ứng lớn quá làm Quý Miên không khỏi liếc nhìn.
Vừa chạm mắt, Lạc Dã đã cấp tốc lùi xa ra.
Quý Miên: "..."
...
Hạng Thần ở nhà họ Hạng hơn một tuần, trước Tết, Lương Minh Huyên bảo tài xế đến đón nó về, chuẩn bị về nhà ông bà ngoại ăn Tết.
Tuyết bắt đầu tan từ tuần trước rồi, người tuyết chỉ còn lại hình dáng xiêu xiêu vẹo vẹo rõ xấu. Quý Miên lấy khăn quàng và chụp tai về.
Tối hôm trước khi đi, Hạng Thần ỉu xìu buồn bã, muốn khóc nhưng không khóc, ngay cả kẹo mình thích nhất cũng không muốn ăn.
Quý Miên đành phải ngủ cùng Hạng Thần một đêm.
Hôm sau, tài xế của Lương Minh Huyên đến từ rất sớm.
Vừa trông thấy khuôn mặt hiền hòa của chú tài xế, Hạng Thần nói một tiếng "Chào chú ạ" xong cuối cùng không nhịn được nữa bắt đầu khóc nức nở.
Lái xe: "..."
Ông ngượng ngùng ngồi trong phòng khách, cố gắng tránh tầm mắt của Hạng Thần.
Hạng Thần nói lời chia tay với Lạc Dã trước: "Anh Lạc, em phải về rồi."
Mắt nó long lanh đầy nước.
Lạc Dã mím môi, lòng cũng thấy hơi lưu luyến.
Cậu đang định mở miệng nói gì đó thì trên má bất ngờ bị Hạng Thần hôn một cái, còn dính cả nước mắt của Hạng Thần nữa.
Cảm giác ướt nhẹp đó khiến Lạc Dã cứng ngắc, cậu thực sự không quen nổi cử chỉ thân mật quá mức này.
Hay là nói, ôm, hôn và các hành động biểu đạt tình cảm tương tự đều làm cậu khó mà chấp nhận được.
Lạc Dã vẫn còn nhớ, cái hồi bố mẹ mình chưa ly hôn, cậu được bố mẹ đưa đến nhà ông bà nội vào mỗi dịp Tết về, có rất nhiều người lớn cả quen lẫn lạ cứ ôm hôn cậu, cậu có kháng cự thế nào cũng vô ích.
Cậu không cảm nhận được chút ấm áp dịu dàng nào từ những cái hôn với cái ôm đầy mùi rượu và thuốc lá kia.
"..."
Lạc Dã không biết Hạng Thần học cách chia tay này từ đâu, nhưng nghĩ đến Hạng Thần sắp đi, cậu lại cố nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống.
Lông mi của Hạng Thần ướt nhẹp, nó chạy đi tìm Quý Miên, ôm lấy anh khóc mãi không thôi. Nó không muốn đi.
Quý Miên đành phải dỗ nó: "Qua Tết anh sẽ đến thăm em."
Chỉ còn vài ngày nữa là Tết, tính từ bây giờ đến lúc hết Tết cũng chỉ khoảng mười ngày. Anh cũng khá lâu rồi chưa gặp Lương Minh Huyên nữa, hết Tết qua thăm bà cũng vừa hay.
Tiếng khóc của Hạng Thần vẫn chưa dứt, nhưng nghe lời Quý Miên thì nhỏ hẳn đi: "Thật không ạ?"
"Thật."
Chú tài xế đợi ngoài phòng khách cả buổi, chiều nay Lương Minh Huyên còn có lịch trình khác sắp xếp cho ông.
Ông đành phải đứng dậy, nói đến lúc đi rồi.
Hạng Thần quay đầu nhìn ông, tiếng khóc bỗng cao vọt lên.
Tài xế: "..."
Quý Miên bế Hạng Thần đi xuống, Hạng Thần ôm chặt cổ anh.
Lạc Dã đi theo sau, chăm chú nhìn hai anh em phía trước.
Tài xế mở cửa xe.
Trước khi lên xe, Quý Miên thả Hạng Thần xuống, còn mình thì khuỵu gối xuống, lau nước mắt trên mặt Hạng Thần.
Lạc Dã không trông thấy biểu cảm của Quý Miên lúc này, nhưng chẳng hiểu sao lại muốn tiến lên xem.
Bởi vì bóng lưng nửa quỳ xuống kia trông dịu dàng lạ thường, làm cậu tò mò liệu biểu cảm của Quý Miên có dịu dàng như vậy hay không.
"Anh ơi... vậy em đi đây..."
"Ừm."
Quý Miên xoa tóc Hạng Thần, hôn lên gò má trắng nõn của Hạng Thần. Khi Quý Miên nghiêng mặt, đường nét quai hàm đẹp đẽ và cả ánh mắt kia đều rơi vào trong mắt Lạc Dã.
Cách hôn má kia giống hệt như cách Hạng Thần hôn má Lạc Dã hôm nay.
Lạc Dã: ...
Thì ra học từ người này.