Edit: Lune
Khi bóng lưng Quý Miên sắp biến mất khỏi tầm mắt, Lạc Dã mới phản ứng lại: Anh ta coi mình như người vô hình.
Cậu chần chờ một lúc rồi mới giẫm từng bậc thang đi xuống.
Phòng ngủ trên tầng hai đều có phòng vệ sinh riêng bên trong nên chắc chắn người anh trai đáng ghét kia không phải ra ngoài để đi vệ sinh.
Xuống tầng vào giờ này không phải uống nước thì cũng là ăn khuya...
Lạc Dã cảm thấy khả năng thứ nhất lớn hơn.
Thế là cậu yên lặng theo sau lưng Quý Miên vài mét.
Quý Miên đi thẳng tới chỗ gần phòng khách, bật đèn, sau đó đến trước cái cây nước nóng lạnh ở góc đối diện với ghế sô pha, lấy một cái cốc giấy dùng một lần từ ngăn kéo bên dưới ra lấy nước.
Uống xong, anh vò cái cốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó quay người đi.
Trong suốt quá trình này, anh không hề mở miệng nói với Lạc Dã lời nào, cũng chẳng hề nhìn cậu lấy một cái.
Nhưng lúc Quý Miên đi lên lại không tắt đèn. Lạc Dã nghĩ thầm, thì ra người anh trai đáng ghét kia không hoàn toàn coi mình là người vô hình.
Cậu nhanh chóng bưng cái cốc đến trước cây nước nóng lạnh, rót nửa cốc uống hết rồi rót thêm một cốc đầy, sau đó vặn chặt nắp lại.
Lúc đi xuống, Lạc Dã đã nhớ hết vị trí công tắc đèn chỗ phòng khách với cầu thang rồi nên lúc đi lên cậu cũng lần lượt tắt hết đèn.
Khi cậu lên đến nơi thì Quý Miên đã về phòng ngủ từ lâu.
Lạc Dã nhìn cánh cửa đóng kín bên cạnh một lúc rồi đẩy cửa đi vào phòng mình.
...
Tháng Chín khai giảng Quý Miên mới chính thức vào lớp 10, còn Lạc Dã thì đang nghỉ hè, đến tháng Chín cũng sẽ chuyển đến học ở trường tiểu học gần đây.
Mấy ngày sau khi Lạc Chỉ Thư dẫn Lạc Dã dọn vào ở, hầu hết thời gian Quý Miên đều rúc trong phòng ngủ hoặc phòng vẽ của mình, trừ lúc ăn ra thì gần như không bước ra khỏi phòng.
Hạng Ngạn Minh vừa tức lại vừa đau lòng.
Mặc dù ngày thường ông không dành nhiều thời gian cho Quý Miên, nhưng dù gì cũng là con ruột của mình nên đương nhiên rất thương anh.
Đến ngày thứ năm, cuối cùng Quý Miên cũng chịu ra khỏi phòng ngoài giờ ăn.
Vừa xuống tầng một đã thấy một bóng dáng nho nhỏ đứng trước tủ lạnh giữa phòng ăn và phòng bếp.
Lạc Dã đang kiễng chân với một chai sữa tươi trong tủ lạnh, đây là đồ mà Hạng Ngạn Minh bắt đầu đặt mua cho hai anh em đang tuổi lớn từ hôm qua.
Mãi Lạc Dã mới lấy xuống được, nào ngờ cậu vặn mãi mà chẳng vặn nổi cái nắp chai.
Nắp chai thủy tinh không vặn luôn được mà phải xé cái màng niêm phong dưới cái nắp trước.
Hệ thống gợi ý Quý Miên lúc này có thể đi tới tung chuỗi kỹ năng trào phúng, đầu tiên chê bai nhân vật phản diện là đồ quê mùa, chẳng hạn như "Đúng là đồ nhà quê", sau đó nâng cấp độ lên, nhắc đến mẹ của nhân vật phản diện như "Y chang mẹ mày", tung combo này xong, kiểu gì Lạc Dã cũng sẽ bị tổn thương lòng tự trọng.
Nghe hệ thống gợi ý xong mà Quý Miên im lặng hồi lâu.
Lạc Dã vẫn đang gắng sức vặn nắp chai.
Bấy giờ Quý Miên mới bước tới: "Đến chai sữa cũng không biết mở à? Đồ n... ngốc."
Anh đưa tay cầm lấy cái chai thủy tinh từ tay Lạc Dã, ngón cái giữ nắp chai, ngón trỏ khẽ móc một cái dưới đáy, nắp chai lập tức "cạch" một tiếng mở ra.
Lạc Dã nhìn anh, tuy không muốn lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn nói một tiếng: "Cảm ơn anh trai."
Mấy ngón tay đang nắm thân chai lạnh buốt của Quý Miên thoáng khựng lại, suýt bị câu "cảm ơn anh trai" này làm cho nhũn cả tim.
Hệ thống giám sát trong đầu anh:【Duy trì nhân vật thiết lập, đọc theo tôi này: "Đúng là đồ nhà quê, y chang mẹ mày".】
Lạc Dã đưa tay muốn nhận lại, nhưng thấy người kia cứ cúi đầu nhìn mình chằm chằm mãi, vẻ mặt ngập ngừng như định nói gì đó.
"?"
Lạc Dã đang thắc mắc thì Quý Miên bỗng quay mặt sang một bên, cầm chặt chai sữa rồi ngửa đầu tu ừng ực.
Lạc Dã: "..."
Hệ thống:【...】Thủ đoạn bắt nạt nhân vật phản diện này hơi ấu trĩ rồi đó.
Uống xong, Quý Miên không trả lại cái chai cho Lạc Dã mà cầm luôn, anh liếc cậu một cái đầy khiêu khích rồi xoay người chuẩn bị lên tầng.
Không ngờ vừa quay lại thì thấy Hạng Ngạn Minh đứng chắn trước mặt mình hệt như bức tường.
"Sao con lại bắt nạt em?"
Quý Miên: ...
...
Quý Miên bị Hạng Ngạn Minh kéo lên phòng ngủ trên tầng hai mắng cho một trận.
Hạng Ngạn Minh rất hiểu đạo lý vừa đấm vừa xoa, mắng Quý Miên xong lại bắt đầu ôn tồn nói chuyện với anh: "Bố biết con vẫn chưa chấp nhận được chuyện dì Lạc với Tiểu Dã chuyển vào..."
Quý Miên đứng dựa vào tường, khóe miệng mím thẳng, trông anh chẳng có vẻ gì là nghe vào tai cả.
Hạng Ngạn Minh ngồi trên ghế, nhìn thằng con bất hiếu nhà mình tỏ vẻ không chịu mà tức đến đau cả gan.
"Mai bố với dì Lạc của con có việc, tối không về nhà, con dẫn em trai ra ngoài chơi đi." Hạng Ngạn Minh lên tiếng.
Để Quý Miên chấp nhận Lạc Chỉ Thư trong thời gian ngắn thì có lẽ hơi khó, nhưng Quý Miên với Lạc Dã cùng thế hệ nên chắc không đến mức không hòa đồng được.
Hạng Ngạn Minh cố tình để hai anh em ở riêng với nhau, bồi đắp tình cảm.
"Con không thích, ai thèm ra ngoài chơi với đứa nhà quê chứ?"
Hạng Ngạn Minh nhìn anh một lúc lâu, sau đó ông chậm rãi đứng lên, lấy cái dây lưng trong tủ quần áo ra.
Quý Miên lập tức đổi giọng: "Đi đâu ạ?"
Hạng Ngạn Minh liếc anh một cái: "Đi đâu con tự biết."
Quý Miên bĩu môi: "Vâng."
...
Ngày hôm sau, Hạng Ngạn Minh quả nhiên ra ngoài với Lạc Chỉ Thư.
Còn chuyện ông dặn dò á, đương nhiên là Quý Miên không thèm để trong lòng. Chẳng những anh không dẫn Lạc Dã ra ngoài chơi mà còn gọi mấy đứa bạn rủ nhau ra ngoài lêu lổng cả buổi sáng.
Mãi đến lúc trưa nắng nóng, bốn thằng con trai không chịu nổi nhiệt độ bên ngoài thì mới có người đề nghị tìm chỗ nào tránh nóng.
Nhà Quý Miên gần nhất, mà đúng lúc hôm nay bố mẹ anh không có nhà nên cả đám quyết định vào nhà anh nghỉ trưa.
Dẫn bạn về nhà, trước khi mở cửa đi vào, Quý Miên bỗng khựng lại, nghĩ tới tính nết của mấy đứa bạn mình.
Người thân với anh nhất là nam sinh hơi béo bên cạnh, tên Vương Dương, là bạn thân từ nhỏ với nguyên chủ. Mấy năm trước, lúc Quý Miên mới xuyên vào đã phải mất rất nhiều công sức mới chọn ra được một người tương đối ổn từ đám bạn bè vô lối của nguyên chủ để làm bạn.
Còn hai nam sinh còn lại thì đều là bạn từ hồi cấp 2 với Quý Miên.
Tính cách mấy người họ rất tốt, nhưng con trai ở độ tuổi này lại có hơi nhiều tật xấu.
Nghĩ tới trong nhà còn có một đứa trẻ mười tuổi, đang ở độ tuổi dễ bị dạy hư nhất, bàn tay đang mở khóa của Quý Miên dừng lại.
"Sao thế anh Hạng?" Một nam sinh dùng bàn tay quạt gió, muốn vào bên trong ngồi điều hòa lắm rồi.
Quý Miên quay đầu lại, nói: "Tí nữa vào nhà đừng nói bậy."
"? Vì sao?"
Quý Miên: "Trong nhà có trẻ con."
"Trẻ con?" Vương Dương khó hiểu: "Tưởng Hạng Thần đi với mẹ cậu rồi mà?"
Hạng Thần là em trai ruột của nguyên chủ Hạng Niệm, sau khi Hạng Ngạn Minh ly hôn với vợ cũ, mẹ của Hạng Niệm đã đưa Hạng Thần đi. Chỉ là sau khi ly hôn, hai bên thỉnh thoảng vẫn sẽ qua lại để hai anh em gặp nhau.
Quý Miên mím môi, đáp có phần miễn cưỡng: "Không phải Hạng Thần, là một đứa khác."
Mấy người sửng sốt, song lập tức hiểu ngay, chắc là đứa do mẹ kế của Hạng Niệm dẫn tới.
Bọn họ ra hiệu "OK" biểu thị đã hiểu.
"Hạng Niệm" dặn dò họ như vậy không phải chỉ mới một hai lần.
Trước đây khi Hạng Thần còn ở trong nhà này, lần nào họ đến chơi là "Hạng Niệm" lại dặn dò kỹ càng một lượt, ngay cả một chữ tục cũng không được nói trước mặt Hạng Thần. Đúng là một tên cuồng em trai giai đoạn cuối.
"Vương Dương, nhất là cậu đấy." Quý Miên nheo mắt nhìn nam sinh trắng trẻo béo tốt trước mặt, đe dọa: "Đừng có nói cái gì đồi trụy trước mặt em trai tớ."
Khóe miệng Vương Dương giần giật: "... Tớ làm gì tới mức đó?"
Lúc này Quý Miên mới mở cửa.
Cảm nhận được hơi mát từ điều hòa thổi ra, Vương Dương sung sướng xoay hai vòng tại chỗ. Sau đó ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách với đám bạn.
"Anh Hạng, chơi game không?" Có người lấy điện thoại ra.
Quý Miên nhíu mày: "Không chơi, muốn chơi thì ra ngoài." Mười tuổi là lúc dễ nghiện game nhất.
Quý Miên là trụ cột của cả nhóm, anh đã nói không chơi thì mấy người còn lại cũng cất điện thoại vào hết luôn.
Vương Dương lấy một bộ bài poker từ trong túi ra: "Thế chơi bài!"
"Cậu bị dở hơi đấy à? Không chơi, xem tivi đi."
"... Xem tivi chán lắm."
Quý Miên bật tivi, tàn nhẫn bác bỏ: "Xem tivi mà còn chán thì cái gì mới thú vị hả?"
Vương Dương trở tay nhét bộ bài vào lại.
Thôi được rồi, dù sao có điều hòa là được.
Quý Miên chọn đại một kênh đang chiếu phim nước ngoài, điều khiển để ở bên cạnh, ai muốn đổi thì đổi.
Có điều phim khá hay nên không ai động vào cái điều khiển cả.
Một tiếng sau phim đến màn cuối, nhân vật chính đã vượt qua thời khắc tối tăm nhất, cốt truyện đến cao trào.
Đúng lúc này, một bóng dáng nho nhỏ đi từ cầu thang bên phải rẽ vào phòng khách.
Trên tivi sắp đến cảnh nam nữ chính hôn nhau, mấy thằng con trai ngồi trên ghế sô pha dựng thẳng lưng mong chờ.
Đang mong ngóng thì hình ảnh trên tivi đột nhiên thay đổi, hai con quái vật há to cái miệng đầy máu chình ình trên màn hình.
Cả đám: "..."
Trông thấy mấy người ngồi trong phòng khách, Lạc Dã thản nhiên bưng cốc đi ngang qua trước mặt họ, đến trước cây nước nóng lạnh lấy nước.
Quý Miên đang cầm điều khiển, vốn là thấy Lạc Dã ở đây nên định chuyển kênh vì có cảnh không phù hợp với trẻ em, nào ngờ lại từ một cảnh không phù hợp chuyển sang một cảnh không phù hợp khác, thế là anh lập tức bấm chuyển sang kênh khác.
Lúc này, cái miệng đầy máu trên màn hình đã biến mất, thay vào đó là kênh tin tức.
Ba nam sinh còn lại cứ thế nhìn chằm chằm vào người dẫn chương trình đang nở nụ cười quốc thái dân an trên màn hình, ánh mắt ai nấy đều đờ đẫn.
Chỉ có mình Vương Dương liếc thằng bé đang đứng bên cạnh cây nước nóng lạnh mà trợn mắt, trong lòng câm nín: Có cần thiết phải vậy không? Có cần thiết phải vậy không?
Lạc Dã lấy nửa cốc uống no bụng rồi lấy đầy cốc mang đi.
Trẻ con thích uống nước là thói quen tốt. Quý Miên nhìn bóng lưng Lạc Dã, nghĩ thầm.
Hệ thống:【...】
Lấy nước xong, Lạc Dã nhìn qua mấy người ngồi trên ghế sô pha, rồi lại nhìn tin nóng đang phát trên tivi, đôi mắt đen dưới hàng mi dài toát lên vẻ khó hiểu.
Nhìn ánh mắt cậu, Quý Miên cau mày, gắt giọng: "Nhìn cái gì?"
Mấy người xung quanh đều sững sờ vì giọng điệu lạnh lùng gắt gỏng của anh, nghi ngờ không biết cái người dặn đi dặn lại ở cửa ban nãy có phải là cùng một người với người đang ở trước mặt này hay không.
Còn Lạc Dã thì quen rồi, cậu đậy nắp cốc rồi xoay người đi lên tầng.
Vương Dương: ...
Thằng bạn cậu ta thích gây sự đấy à?