Edit: Lune
Thứ Hai, Tạ Hành mang bánh nhân đùi gà quay vào lớp thật, hơn nữa trong một tháng sau đó, gần như ngày nào cũng mang đồ ăn sáng tới cho Quý Miên.
Quý Miên không kén chọn, Tạ Hành ăn cái gì thì cậu ăn cái đó.
Vì một miếng ăn này mà Quý Miên thậm chí còn dậy sớm hơn bình thường mười phút để chạy đến lớp.
Cuối tháng 12, các môn đều gần đến thời điểm kết thúc chương trình học, là những ngày bận rộn nhất trong một học kỳ của sinh viên.
Trong khoảng thời gian này, Quý Miên đã hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng.
Sau một tháng theo đuổi Tống Ngọc cả công khai lẫn ngấm ngầm, cuối cùng gần đây cũng đã bị đương sự nhận ra.
Có điều Tống Ngọc không tránh né cậu như trong cốt truyện ban đầu. Dường như cậu ta vẫn coi Quý Miên là bạn, chỉ là bây giờ mỗi khi gặp cậu sẽ hơi ngượng, cũng sẽ không nhận lời hẹn ra ngoài cùng Quý Miên nữa.
Tiết đầu tiên của sáng thứ Ba vẫn là môn hệ thống quản lý đáng ghét kia.
15 phút trước khi vào học, Tạ Hành đã vào phòng rồi. Mà Quý Miên còn đến sớm hơn, đang ngồi chờ đồ ăn của Tạ Hành.
"Vẫn là quán bánh nhân kia, nhân cà ri thịt gà." Tạ Hành đưa cái túi trong tay cho cậu.
Ngoài một phần bánh nhân còn có một cốc sữa đậu nành mè đen. Trường họ cũng có bán sữa đậu nhưng không ngon bằng tiệm bên ngoài.
Quý Miên dùng hai tay nhận lấy, bánh và sữa đậu vẫn còn nóng hổi.
"Cảm ơn anh Hành!" Mùi bánh thơm ngào ngạt, nói xong cậu lập tức cầm bánh ra ngoài gặm.
Gặm xong bánh nhân, Quý Miên cắm ống hút vào cốc sữa đậu, vừa hút được hai ngụm thì đột nhiên có người thân mật xoa tóc cậu từ sau lưng.
"Hở?" Chưa kịp nuốt sữa đậu trong miệng xuống, cậu quay đầu lại, vốn tưởng người sờ tóc mình là Giả Văn Bác, nào ngờ lại đối mặt với Hàn Ký.
Quý Miên cứng ngắc, hơi muốn nói lại thôi, thoáng chốc không rõ đây có phải là cách chào hỏi bình thường của Hàn Ký không.
Tuy bản thân cậu khá dễ gần nhưng lại không quen với kiểu tiếp xúc thân mật như thế này, nếu người rất thân như Tạ Hành hay Giả Văn Bác làm vậy thì còn đỡ.
"Chào buổi sáng." Hàn Ký cong môi khẽ cười.
Quý Miên gật đầu với gã.
"Thiết kế chương trình học tớ làm gần xong rồi, chờ sắp xếp xong sẽ đăng ảnh chụp màn hình gửi vào nhóm."
Quý Miên vỗ tay cổ vũ: "Đỉnh đỉnh đỉnh."
"Cái này không khó, chỉ là hơi tốn thời gian thôi. Có điều ban đầu đã nói là sẽ gánh cậu, để cậu nhàn nhã rồi thì tôi tốn thêm chút thời gian cũng là chuyện đương nhiên ấy mà."
Nghe lời này, khóe miệng Quý Miên hơi nhếch lên.
Tuy lúc đầu cậu nói mình gà nhưng công sức bỏ ra cũng chẳng hề kém ai.
Công việc kiếp trước của Quý Miên ít nhiều cần tới lập trình nên năng lực của cậu ở phương diện này cũng không tệ, chỉ là vì duy trì thiết lập nhân vật học hành yếu kém của nguyên chủ Lộ Chu ở đại học nên cậu mới không tham gia nhiều vào phần thiết kế hệ thống chương trình học thôi.
Chẳng qua, mặc dù phần thiết kế chương trình học này chiếm kha khá trong môn của họ nhưng cũng chỉ là 60%, 40% còn lại được chia nhỏ thành các bài tập cá nhân và bài tập nhóm.
Lúc làm bài tập nhóm, Quý Miên đã đóng góp rất nhiều, còn bài tập cá nhân thì lần nào cũng là người hoàn thành nhanh nhất rồi gửi thẳng lên nhóm.
Khung hệ thống là mẫu do cậu tìm, mấy đoạn code chức năng quan trọng cũng do cậu viết, chẳng qua lúc gửi vào nhóm lại nói là tìm được trên mạng thôi. Cộng thêm việc cậu còn phải phụ trách phần ppt và báo cáo sau này, nếu chỉ xét về khối lượng công việc thì chưa chắc cậu đã ít hơn Hàn Ký.
Hơn nữa, hệ thống của họ là do Hàn Ký và Lạc Cẩm cùng hoàn thành, bạn nữ kia cũng bỏ ra không ít công sức, vậy mà vừa rồi Hàn Ký lại chỉ nhắc đến mình.
Lạc Cẩm là một bạn nữ trong nhóm họ, cũng là sinh viên bên viện máy tính.
Quý Miên cảm thấy rất buồn cười.
"Thứ Sáu này sinh nhật tôi, ra ngoài chơi cùng nhau nhé?" Hàn Ký hỏi.
"Thôi, tớ..."
"Đi đi, tôi cũng rủ cả ba bạn nữ trong nhóm rồi." Hàn Ký ngắt lời cậu: "Mấy lần trước tôi rủ cậu đi chơi, cậu không đồng ý lần nào, lần này là sinh nhật tôi mà, dù gì cũng nên đến chứ?"
Quý Miên cười cười, nói: "Sao lại không đồng ý? Không phải vẫn hay chơi bóng cùng nhau đấy à?"
"Chơi bóng là chơi bóng, khác nhau mà." Hàn Ký đứng chắn trước mặt cậu, thoạt nhìn như nhất định phải rủ cậu ra ngoài cho bằng được.
Quý Miên chần chừ một lúc.
Thực sự là cậu không muốn chơi cùng Hàn Ký lắm, tính cách hai người họ không hợp. Hàn Ký rất háo thắng, lúc trước chơi bóng rổ thua cậu mấy lần, mỗi lần kết thúc đều nhìn cậu bằng ánh mắt khiến Quý Miên cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Cậu không hình dung nổi ánh mắt kia như thế nào, đầy dục vọng chinh phục, còn xen lẫn cảm xúc gì đó rất kỳ quái nữa.
Nhưng dù sao cũng cùng một nhóm, mấy người khác trong nhóm đều đi, hơn nữa đúng là Hàn Ký từng rủ cậu rất nhiều lần thật.
Suy nghĩ một lúc, cậu đồng ý: "Được rồi. Thứ Sáu phải không?"
Thấy cậu đồng ý, Hàn Ký cười híp mắt lại, gã giơ tay lên, định chạm vào tóc Quý Miên nhưng lần này đã bị người kia nhanh nhẹn tránh đi.
"Tóc con trai không được chạm vào đâu." Quý Miên nửa đùa nửa thật.
Hàn Ký đành thu tay lại. "Thứ Sáu gặp nhé."
Nói chuyện với gã hơi mất thời gian, Quý Miên chưa kịp uống sữa đậu nành nữa.
Thấy sắp vào học, cậu vội vàng uống nốt chỗ sữa còn lại, do uống nhanh quá nên còn bị sặc một ngụm.
Nhưng tóm lại là trước khi chuông reo, cậu đã thuận lợi về lớp rồi.
Thời gian báo cáo phần thiết kế chương trình học của môn này là vào tuần sau, rất nhiều sinh viên đến lớp đều mang theo laptop, muốn tranh thủ thời gian trên lớp để hoàn thành nốt.
Tạ Hành cũng đang để laptop trên bàn.
Quý Miên ngồi xuống bên cạnh hắn, vô tình liếc qua lại phát hiện giao diện trên laptop của Tạ Hành không phải phần mềm môn học của bọn họ mà là một trang web toàn tiếng Anh.
"Này là gì vậy?" Cậu hỏi một câu.
"Một trang web mã nguồn mở, tôi đang luyện giải thuật toán trên đó."
"Luyện để làm gì?"
"Tôi có đăng ký một cuộc thi trong trường, mấy hôm nữa sẽ tổ chức."
Tạ Hành nói ra tên cuộc thi, Quý Miên ngạc nhiên: "Tớ có nghe qua rồi, mà đó không phải là cuộc tin bên viện Máy Tính hả?"
Cậu từng nghe Hàn Ký nhắc tới, giải hình như khá lớn.
"Ai cũng đăng ký được mà, chẳng qua là sinh viên các viện khác ít tham gia thôi."
"Ồ." Quý Miên nghiêng người qua, tò mò hỏi nhỏ: "Cậu nghĩ mình có thể đạt giải không?"
Tạ Hành cũng nhỏ giọng đáp lại cậu: "Có thể."
Tạ Hành không mong giải nhất, giải nhất chỉ có hai suất mà trong trường thì đầy cao thủ. Nhưng giải nhì thì không thành vấn đề.
"Móa, cậu siêu như vậy hả? Hàn Ký nói sinh viên năm nhất ngành họ muốn đạt giải còn khó nữa ý."
"Chỉ là tôi tiếp xúc khá sớm nên hiểu về thuật toán nhiều hơn một chút thôi, còn ở những phương diện khác thì sinh viên chuyên ngành vẫn giỏi hơn chứ."
Máy Tính có rất nhiều hướng, Tạ Hành chỉ mạnh ở phương diện thuật toán. Sinh viên Máy Tính phải học rất nhiều thứ, Tạ Hành tự nhận ở những phương diện khác không so với họ được.
"Tiếp xúc sớm là lúc nào?"
Tạ Hành nhớ lại, nói: "Hình như là cấp 2."
Từ hồi cấp 3 hắn đã giải mấy thuật toán trên vài trang web mã nguồn mở nổi tiếng không biết bao nhiêu lần rồi, nên khi thấy trường tổ chức cuộc thi lập trình máy tính hắn quyết định đăng ký tham gia luôn.
"... Tớ hồi cấp 2 còn đang nghịch bùn ấy."
Tạ Hành bật cười.
Cấp 2 làm gì tới mức đó?
"Thế sao cậu lại học ngành kinh tế? Thấy cậu có hứng thú với máy tính mà nhỉ?"
Tạ Hành lắc đầu: "Không hẳn là thấy hứng thú với máy tính. Ban đầu cũng tưởng muốn chọn máy tính, nhưng sau đó lại phát hiện mình chỉ có tí hứng thú với việc suy nghĩ vấn đề, tìm ra phương pháp giải đề thôi, giống như chơi game vậy."
Quý Miên há hốc mồm, một lúc sau mới im lặng quay đầu lại: "... Làm đồ vô dụng vẫn hợp với tớ hơn."
Tạ Hành nói: "Cậu đâu có vô dụng."
Quý Miên nằm sấp ra bàn, tự kỷ đến mức không buồn lên tiếng.
Tạ Hành nhìn sau gáy cậu. Mấy hôm trước Quý Miên mới cắt tóc, giờ trông hơi xù xù làm người ta rất muốn vò.
Hắn nhìn thêm một lúc nữa, cuối cùng vẫn kiềm chế được cảm xúc muốn vò tóc người ta.
...
Thứ Sáu, Quý Miên mang theo quà đúng hẹn đến nhà hàng Hàn Ký đã định trước.
Sau khi bước vào cửa, cậu thoáng sững người.
Hàn Ký đến rồi, chỗ bàn còn có mấy người đàn ông Quý Miên không biết, ăn mặc không giống sinh viên trường họ, có một người nhìn qua khéo phải hai tám hai chín tuổi, ăn mặc rất lòe loẹt.
"Mấy người này là bạn tôi, đến mừng sinh nhật cùng." Hàn Ký giới thiệu.
Trên bàn chưa gọi đồ ăn nhưng rượu đã mở mấy chai rồi.
Quý Miên cau mày. Bạn? Bạn quen ở quán bar hay hộp đêm?
Không phải cậu có thành kiến với ai, chỉ là lúc nữa còn có con gái tới. Nếu Hàn Ký chỉ mời mình cậu thì thôi, nhưng trên bàn còn có mấy bạn nữ nữa, Hàn Ký dẫn mấy người bạn như vậy đến quả thực không hợp thói thường.
Cậu còn chưa ngồi xuống thì Phạm Đào với Lạc Cẩm và một bạn nữ khác cùng nhóm cũng đến, vừa thấy mấy chai rượu trên bàn, ai nấy đều tỏ ra hoang mang.
Hiển nhiên là cũng không ngờ cảnh tượng lại thế này.
Các bạn nữ vẫn lịch sự chào hỏi từng người.
Phạm Đào dẫn đầu, đưa quà cho Hàn Ký. Lạc Cẩm với bạn nữ nọ cũng theo sát phía sau, tặng xong quà nói một tiếng "Sinh nhật vui vẻ" rồi ngồi xuống.
Bàn ăn là bàn vuông, bốn bên đều ngồi được nhưng mấy cô gái đều chọn ngồi bên phía Quý Miên, hơi chật nhưng vẫn không chịu qua chỗ khác, cứ thế tạo thành một ranh giới rõ ràng với Hàn Ký và mấy người kia.
Gọi món xong, trong suốt quá trình ăn cơm, bọn họ cũng không nói lời nào.
Ăn được nửa bữa, chẳng hiểu sao Hàn Ký cứ kéo Quý Miên nói chuyện cùng mình, mấy người bạn kia của gã cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Quý Miên, ánh mắt rất khó tả.
Tình huống gì đây? Quý Miên dằn cảm giác khó chịu trong lòng xuống.
Giờ thì cậu triệt để không muốn giao lưu với Hàn Ký nữa, chỉ thỉnh thoảng đáp lại một câu.
Mấy người phía đối diện lại tiếp tục rót rượu, cái người nhìn qua lớn tuổi nhất kia còn chếnh choáng luôn rồi, uống đến mức cổ đỏ gay, ánh mắt nhìn Quý Miên càng thêm trắng trợn.
Uống cái con mẹ mày ấy. Quý Miên chửi thầm.
Lần đầu tiên Quý Miên chửi bậy trong đầu mà trên mặt lại chẳng hề có ý cười.
Hệ thống đọc thấy suy nghĩ trong đầu Quý Miên:【...】
Tốt lắm, bị hòa tan rồi.
"Ê này." Cuối cùng Quý Miên không nhịn được nữa, lên tiếng nhắc nhở: "Uống ít thôi, còn con gái ở đây kìa."
"Không sao, bọn tôi uống khá lắm, không say nổi đâu."
Hàn Ký nghe thấy nhưng chẳng nói gì.
Quý Miên chỉ muốn mở mồm chửi, ngồi nhịn thêm lúc nữa, nếu không tìm được chỗ nào trút ra thì chắc cậu sẽ chửi thẳng trên bàn ăn mất.
Cậu lấy điện thoại ra, nhanh chóng tìm một đối tượng để xả.
【Lộ Chu】: Mẹ nó, gặp phải thằng thiểu năng.
Chưa đến hai giây, bên kia bật ra một tin nhắn.
【Tạ Hành】: ?
【Lộ Chu】: Hàn Ký tổ chức sinh nhật, rủ tớ với mấy bạn nữ trong nhóm ra ngoài, còn dẫn mấy thằng lạ hoắc đến nữa, uống đến nỗi đỏ cả cổ.
【Tạ Hành】: Bị điên à?
【Lộ Chu】: Đã thế bầu không khí còn lạ vãi! Cái đám này không biết mắt có bị tật gì không mà lúc nhìn làm người ta buồn nôn chết đi được!
Quý Miên ngẩng đầu rồi liếc nhìn Phạm Đào bên cạnh, sắc mặt cô nàng cũng không tệ lắm rồi.
Cậu dứt khoát mở miệng: "Muộn lắm rồi, các cậu muốn về thì cứ về trước đi. Đám con trai bọn tớ về muộn chút không sao."
Bạn nữ nọ thở phào thấy rõ: "Ừ, tớ cũng thấy... muộn quá rồi."
Hàn Ký liếc nhìn Quý Miên một cái.
Lời vừa rồi đáng lẽ không nên do Quý Miên nói mới đúng, nhưng bây giờ cậu cũng lười quan tâm Hàn Ký nghĩ thế nào.
Mấy cô gái nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi nhà hàng.
"Tớ nhìn họ lên xe rồi quay lại."
Quý Miên đứng dậy theo, thấy Hàn Ký cũng định đứng lên đi cùng thì nghiêng đầu nói: "Cậu uống rượu rồi đừng đi."
Quý Miên nhếch khóe miệng, tốt bụng khuyên nhủ: "Bên ngoài gió to, cẩn thận bị trúng gió đấy."
Hàn Ký: "..."